Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 106

Chương 124

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

“Là Vương Hào. Chúng tôi điều tra được, vào 6 giờ tối hôm qua, Vương Hào bán một chiếc iPhone 7 còn mới toanh trong một siêu thị điện thoại của huyện, bán được hơn bốn nghìn tệ.”

Đây là một cái tên xa lạ, Phạm Dương không biết là ai, hỏi: “Người này là ai?”

Cảnh sát Lý bên cạnh giải thích: “Là một tên côn đồ nhỏ trong huyện. Năm ngoái hắn ta thi đại học không được kết quả như ý, hay làm mấy việc nhe trộm cắp. Người nhà họ Vương không còn cách nào với hắn ta cả. Chúng tôi bắt hắn ta mấy lần, giam giữ không ít ngày, thả ra là hắn ta lại tiếp tục làm mấy chuyện xấu xa.”

Giọng nói đầy bất lực. Phạm Dương cũng hiểu được. Ở thủ đô cũng có chuyện như vậy, lần nào mấy tên côn đồ cũng cố gắng hành động những hành vi không thể cấu thành tội phạm, chỉ có thể giam giữ mấy ngày, thả ra lại không xem đó là bài học, tiếp tục làm, lại bị bắt, rồi lại được thả ra.

Đó là một vòng trong luẩn quẩn.

“Vậy đã bắt được Vương Hào chưa?”

“Chúng tôi đang trên đường đi bắt Vương Hào. Có người nói đã thấy hắn ta ở chỗ đánh bài. Chúng tôi đã cho người trông chừng hắn ta rồi, chờ bắt được sẽ đưa về.”

Phạm Dương khen ngợi: “Tốt, nhất định phải bắt được, không được để chạy trốn!”

Anh ta trả điện thoại cho cảnh sát Lý, thở phào nhẹ nhõm. Vương Hào là một bước đột phá. Điện thoại của Lý Tuệ Tuệ bị hắn ta bán đi. Điện thoại này lấy từ người bị giết, hay là người khác đưa, mà “người khác” đó đoán chừng chính là hung thủ.

Nếu bắt được người, thì vụ án không đầu này sẽ được giải quyết, trên mạng cũng sẽ không có chuyện gì.

Phạm Dương nghĩ đến những cảnh tốt đẹp đó, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: “Lý Tân đâu?”

“Không phải mới vừa rồi còn ở đây sao?” Cảnh sát Lý thản nhiên cất lời.

Bà nội của Lý Tuệ Tuệ đứng bên cạnh đang chùi bàn nhìn bọn họ với ánh mắt hung tợn, giọng điệu không vui: “Cháu trai lớn của tôi đã đi học rồi, nó là sinh viên đại học đấy!”


Lý Đại Quý ở trong phòng nghe thấy động tĩnh thì chạy vội ra, nhìn chằm chằm ba người với ánh mắt hình viên đạn.

Phạm Dương cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đặc biệt là biểu cảm của Lý Tân sau khi trở về, luôn cảm thấy cậu ta phạm tội đâu đó. Bây giờ lại càng thấy kỳ quái.

Anh ta lập tức hỏi: “Cháu trai bà thường ở nhà bao lâu?”

Bà nội Lý Tuệ Tuệ không hiểu tại sao họ lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp: “Không phải hai ngày cuối tuần là mấy ngày này hả?”

Phạm Dương cứng đờ, Lý Tân bình thường ở nhà hai ngày, hôm nay chỉ ở nhà mấy có mấy tiếng mà đã rời đi, nếu có chuyện, nhất định có điều kỳ lạ!

Anh ta lập tức nói: “Tiểu Hoàng! Lập tức đuổi theo Lý Tân!”

Cảnh sát Tiểu Hoàng vừa mới kiểm tra nhà họ Lý, nghe thấy mệnh lệnh này đã lập tức chạy ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi nhà họ Lý.

Cảnh sát Lý cũng kịp phản ứng lại, nói: “Trong thôn này có rất ít xe ô tô đi ra bên ngoài. Tôi thấy Lý Tân chưa thể chạy xa. Hiện giờ chúng ta vẫn có thể đuổi kịp!”

Nghe hai người nói vậy, bà của Lý Tuệ Tuệ lo lắng: “Gì vậy, mấy người muốn bắt cháu trai ngoan của tôi ư? Nó phạm tội gì? Cảnh sát mấy người không thể làm bừa như thế này được đâu! Cháu trai của tôi là đứa không chịu thua kém người ta, sao có thể làm ra chuyện xấu được!”

Bây giờ, nào có ai thèm quan t4m đến nỗi lo lắng của bà ta, Phạm Dương và cảnh sát Lý chạy vụt ra khỏi nhà, sải bước chạy về đầu thôn. Bây giờ bọn họ chỉ hy vọng không có xe chạy ra khỏi thôn.

Phạm Dương cũng không khỏi cảm thấy may mắn. May mà điều kiện đường xá quá xấu, xe ở đây dù chạy nhanh cỡ nào cũng không thể bằng xe cảnh sát, huống hồ chi, nơi này còn không có xe.

Tiểu Hoàng đang đứng ngay đầu thôn. Nhìn thấy bọn họ đến, anh ta lập tức báo cáo: “Anh Phạm, em không thấy Lý Tân đâu cả. Em vừa mới đi hỏi dân làng ở đây, bọn họ nói cách đây vài phút có một chiếc máy kéo muốn đi huyện. Lý Tân đã ngồi chiếc xe đó rời đi.”

Máy kéo? Phạm Dương nhổ nước bọt: “Đuổi theo xe!”

Xe cảnh sát chạy trên đường nhanh hơn một chút, chòng chành xóc nảy quả là cực hình. Phạm Dương mắng trong lòng, nếu hung thủ là Lý Tân, nhất định phải mắng cậu ta một trận mới được.

Lúc này anh ta cũng nhớ lại kết quả giải mã giấc mơ ngày hôm qua.


Về động cơ phạm tội, Lý Tân chắc chắn có. Chỉ là, lúc Lý Tuệ Tuệ rời khỏi nhà đã lén ăn cắp tiền khiến cho cậu ta không có tiền học đại học, đây chính là động cơ rất lớn. Hẳn cũng là thù hận. Hơn nữa, hai người rất quen thuộc với đối phương, vì vậy mà Lý Tuệ Tuệ mở cửa cho hắn ta vào nhà là chuyện rất đỗi bình thường.

Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Phạm Dương vỗ tay, không thể để Lý Tân chạy, phải hỏi cung kỹ càng một phen mới được.

Xe đi được chừng vài phút thì phía trước có tiếng máy kéo rất ồn ào vang lên.

Tiểu Hoàng lập tức nói: “Anh Phạm, phía trước có một chiếc máy kéo!” Xe lập tức tăng tốc, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai chiếc xe.

Đúng lúc này, một người từ trên xe máy kéo nhảy xuống, chạy thẳng vào rừng cây bên đường, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã không thấy người.

Phạm Dương vẫn luôn quan sát chiếc xe máy kéo, nhanh tay lẹ mắt vỗ vỗ vào xe cảnh sát: “Dừng xe, dừng xe, Lý Tân nhảy xuống xe rồi, mau vào rừng đuổi theo!”

Sau khi xe dừng lại, ba người nhanh chóng chạy vào trong rừng. Bọn họ đều đã từng được huấn luyện, tất nhiên mạnh mẽ hơn người bình thường. Cho dù Lý Tân có sức lực thì sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt thể lực rồi dừng lại.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Lý Tân đeo ba lô xuất hiện trong tầm mắt của ba người.

Cảnh sát Lý vừa chạy vừa hét to: “Lý Tân, cậu chạy làm gì? Nhanh dừng lại, nếu không thì đợi lát nữa chúng tôi trói cậu kéo về đồn cảnh sát!”

Mà, lời nói này vừa mới thốt ra, Lý Tân càng chạy nhanh hơn. Dựa vào việc quen thuộc với nơi này, cậu ta chạy lòng vòng trong rừng, hết chỗ này đến chỗ khác.

Ba người Phạm Dương chia thành ba hướng, chuẩn bị đánh bọc sườn, bọn họ không tin không bắt được Lý Tân.

Tốc độ của Lý Tân giảm sút rất nhanh, đại khái là không còn thể lực, ba người cách cậu ta càng ngày càng gần, Phạm Dương nhân cơ hội này, để Tiểu Hoàng trực tiếp chế trụ cậu ta từ sau lưng.

Tiểu Hoàng đè cậu ta xuống đất, bẻ tay cậu ta ra sau lưng.

Phạm Dương nắm lấy cổ áo của cậu ta, chất vấn: “Cậu chạy cái gì?”


Lý Tân bị đ3 xuống, thở hổn hển: “Tôi muốn gọi xe, cảnh sát mấy người bắt tôi làm gì?! Trễ rồi, tôi không kịp lên xe rồi này!”

Phạm Dương nở nụ cười lạnh mà trước đó đã học từ đội trưởng Liên: “Gọi xe và nhảy xe có liên quan với nhau ư? Cậu gọi xe đến trường, vậy cậu nhảy xuống xe rồi chạy vào rừng quanh co lòng vòng với chúng tôi làm gì? Coi chúng tôi là đồ ngốc hả? Nói xem, có phải Lý Tuệ Tuệ chết do cậu hay không?”

Lý Tân nói: “Không phải tôi làm!”

Phạm Dương kéo cậu ta: “Không phải cậu làm thì cậu chạy cái gì mà chạy, tôi cũng chẳng ăn thịt cậu cơ mà. Đi, đi với chúng tôi, nói cho chúng tôi nghe xem tại sao cậu lại nhảy xuống xe, mấy ngày trước cậu đã ở đâu.”

Ba người đưa cậu ta lên xe, đến thẳng đồn cảnh sát huyện, tra hỏi.

Phạm Dương hỏi: “Theo chúng tôi được biết, nhà cậu rất nghèo, phải không? Tiền cậu đi học đại học là tiền vay mượn của người ta. Vậy lấy đâu ra tiền mua trái cây, còn là trái cây trái mùa nữa?”

Lý Tân cười ha hả: “Tôi không được phép làm thêm hả? Tôi học đại học, chẳng lẽ không được phép tìm việc bán thời gian?”

Phạm Dương vẫy tay: “Không nói là không được, vậy tại sao hôm nay, khi nhìn thấy chúng tôi cậu lại bỏ chạy? Trong lòng không có quỷ thì cậu chạy cái gì mà chạy. Có phải cậu đã giết Lý Tuệ Tuệ hay không?”

Lý Tân không nói, đảo mắt dựa lưng vào ghế.

Đúng lúc này, cảnh sát Lý đẩy cửa ra, nói nhỏ vào tai Phạm Dương: “Vương Hào đã được đưa đến. Đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh, cảnh sát Phạm có muốn đến nhìn một chút không?”

Phạm Dương suy nghĩ, Vương Hào là bước đột phá lớn, vậy nên đã gật đầu, để Lý Tân ở lại cho người canh giữ.

Vương Hào ở phòng thẩm vấn bên cạnh là một tên côn đồ, cực kỳ quen thuộc với cảnh sát Lý: “Cảnh sát Lý, anh làm gì vậy, tôi không trộm cắp cũng không cướp của, sao lại bắt tôi? Làm vậy là không phúc hậu chút nào đâu.”

Cảnh sát Lý không quan tâm sự vô lại của hắn ta, hỏi thẳng: “Sáu giờ tối qua cậu đã bán lại một chiếc điện thoại iPhone 7 mới tinh ở siêu thị điện thoại, vậy tôi hỏi cậu, chiếc điện thoại này cậu lấy ở đâu ra?”

“Nhặt được.”

Phạm Dương nói: “Vậy thì cậu cũng biết cách nhặt đấy chứ. Vừa nhặt là nhặt được điện thoại của người chết.”

Sắc mặt Vương Hào ngưng trọng: “Sao tôi biết đó là điện thoại của người chết đã dùng cơ chứ. Anh có ý gì vậy?”

Cảnh sát Lý nói: “Chủ nhân của chiếc điện thoại mà cậu đã bán lại là của chị gái của bạn học Lý Tân của cậu. Mấy ngày trước, cô ấy bị giết hại một cách dã man ở thủ đô. Bây giờ cậu cầm chiếc điện thoại của cô ấy, chúng tôi nghi ngờ cậu chính là hung thủ. Nếu cậu không chịu nói sự thật, vậy chúng tôi chỉ đành bắt cậu lại rồi giao cho cảnh sát thủ đô.”


Sau đó đặt hai bức ảnh thi thể của Lý Tuệ Tuệ đến trước mặt Vương Hào. Hình ảnh kinh khủng và đẫm máu trên đó khiến cho hắn ta thấy buồn nôn, đặc biệt là thi thể bị chặt đầu, và cả cái đầu sau khi luộc bị bỏ vào bình hoa, suýt chút nữa đã dọa hắn ta sợ chết khiếp. Hắn ta cũng kinh hồn bạt vía với cái điện thoại kia, may mà hắn ta chưa dùng.

“Nói đi, điện thoại di động lấy từ đâu ra? Nếu không nói, tôi đành phải coi cậu là hung thủ. Dù sao thì chỉ có hung thủ mới lấy được điện thoại di động.”

Vương Hào từ trên ghế đứng phắt dậy, lập tức kêu oan: “Lý Sở, tôi không trộm cái điện thoại này, cũng không hề giết người. Tôi chỉ bán lại một cái điện thoại di động mà thôi. Tiền bán được qua tay tôi cũng chỉ có một nghìn tệ!”

Nghe thấy hắn ta bắt đầu khai nhận, lòng Phạm Dương cũng nhẹ nhõm hơn: “Ba nghìn tệ còn lại đâu? Ai sai bảo cậu đi bán chiếc điện thoại di động này?”

“Lý Tân.” Vương Hào không chút do dự, nói: “Chiều tối hôm qua, cậu ta nói với tôi là cậu ta đi làm thêm ở trường thì nhặt được một chiếc iPhone 7, mang về bảo tôi đi bán, sau đó chia tiền. Tôi đồng ý, thật sự là không phải do tôi ăn cắp, tôi chỉ bán lại mà thôi.”

Phạm Dương và cảnh sát Lý nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Chiều hôm qua Lý Tân đã trở về?”

Vương Hào nghĩ nghĩ, không thấy có chỗ nào không hợp lý, gật đầu nói: “Chiều thứ bảy cậu ta đã quay về, sau đó bắt xe về nhà, không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Xem ra Lý Tân này thật sự có vấn đề. Chiều hôm qua về huyện, sáng nay mới trở về nhà, chưa kể phong cách khác hoàn toàn với ngày thường, đụng phải bọn họ thì chạy như bay, nói không có vấn đề thì ai mà tin nổi.

Cảnh sát Lý nói: “Được rồi, không có chuyện gì, Vương Hào, cậu viết vào đây đi, đợi chút nữa là đi được rồi.”

Lời vừa nói ra, Vương Hào thở phào nhẹ nhõm, lại nghênh ngang ngồi xuống ghế: “Lý Sở, không phải tôi nói chứ, mấy người trước khi bắt người ta lại thì phải làm tốt công việc của mình đi. Tôi là một công dân tốt, không làm gì cả. Bắt giữ người ta sẽ khiến họ có ấn tượng không tốt.”

Hắn ta nói chuyện hùng hồn, hai người để ý đến hắn ta, mang đoạn ghi 4m đến phòng thẩm vấn Lý Tân ở bên cạnh. Có lời khai của Vương Hào, Lý Tân có muốn chối cũng không chối được.

Lý Tân ngồi trong phòng thẩm vấn với bộ dạng thoải mái, như thể bản thân đang ở ký túc xá chứ không phải là đồn cảnh sát. Thấy Phạm Dương đi vào thì liếc mắt nhìn, rồi cúi đầu nghịch nghịch ngón tay.

Phạm Dương mỉm cười phát đoạn ghi âm, giọng nói của Vương Hào đột nhiên vang vọng khắp căn phòng thẩm vấn. Chờ đoạn ghi âm kết thúc, anh ta phát lại nó lần nữa.

Phạm Dương dựa vào bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn Lý Tân: “Lý Tân, cậu có gì muốn nói không, tại sao điện thoại di động của Lý Tuệ Tuệ lại ở trong tay cậu, cậu nói với Vương Hào là cậu nhặt được chiếc điện thoại di động này đúng không? Nhưng tại sao lại là điện thoại di động của Lý Tuệ Tuệ đang ở thủ đô? Theo như tôi được biết, hai người cách nhau rất xa mà.”

“Từ từ hẵng nói, hiện giờ chúng tôi rất rảnh rỗi.”

- -----oOo------

*** 124 ***

Bình Luận (0)
Comment