Chương 131
Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Liên Diệc giới thiệu ngắn gọn tình hình: “Vụ án mất tích đã xảy ra một tuần, manh mối mà chúng tôi có được rất ít. Trùng hợp biết được người nhà đều mơ thấy ác mộng, đều diễn ra sau khi xảy ra sự việc.”
Anh ta nghiêm túc nhìn cô: “Tôi hy vọng cô Cơ có thể giúp đỡ chúng tôi nhanh chóng tìm thấy những đứa trẻ mất tích này.”
Đối diện với sự ủy thác này, Cơ Thập Nhất thở nhẹ một hơi, nghiêm túc gật đầu, mở đoạn ghi âm lên. Đoạn ghi âm bắt đầu bằng câu hỏi của Liên Diệc, sau đó là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
Thông tin của mấy đứa trẻ đã được Liên Diệc đưa đến. Bỏ đi một vài tình tiết của vụ án, còn lại chỉ là một tập tài liệu mỏng. Anh ta đưa cho Cơ Thập Nhất, nói: “Người đầu tiên là mẹ của một trong bốn đứa trẻ, tên là Hồng Văn.”
Cơ Thập Nhất dừng phát máy ghi âm, cô đọc thông tin của Hồng Văn từ đầu đến cuối, ghi nhớ rồi mới bắt đầu phát bản ghi âm.
Mẹ của Hồng Văn thường không nằm mơ, có thể nói là hầu như chưa bao giờ nằm mơ. Vì vậy, có thể nói, giấc mơ này đã để lại ấn tượng sâu sắc với bà ấy, nhớ rất rõ từng chi tiết.
“Tuần này tôi đã mơ thấy giấc mơ này mấy lần, hầu như mỗi lần đi ngủ đều mơ thấy, sau khi tỉnh dậy thì khóc một trận, mắt của tôi giống như bị gió thổi qua, mắt không thể mở ra được… Giấc mơ này thật sự rất đáng sợ!”
Bắt đầu giấc mơ là một màu âm u, bầu trời không đen kịt mà xám xịt, giống như lúc rạng sáng, không có ánh sáng, nhưng lại có sương mù.
Bà ấy đang đi trên một con đường rất nhỏ. Con đường nhỏ này gồ ghề, không có gì khác ngoài những cái hố, bà ấy cũng không nhìn thấy tình hình phía trước, bởi vì quá mờ.
Xung quanh con đường nhỏ là cánh đồng, không có loài cây gì trồng trên đó, có thể đã trồng nhưng chưa nảy mầm, nhưng bà ấy không nhìn thấy gì cả.
Con đường rất ngoằn ngoèo, chưa đi được mấy bước đã đến một ngã rẽ chín mươi độ, tiếp theo đó lại nhanh chóng đến một ngã rẽ nữa, cuối cùng, bà ấy không biết điểm xuất của mình ở đâu, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Vì bà ấy sợ bị ngã nên vẫn luôn cúi đầu bước đi. Nhưng trong nháy mắt bà ấy ngẩng đầu lên, trước mặt bà ấy đột nhiên xuất hiện một bãi đất trống, phía sau bãi đất trống hình như là một khu rừng, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ ràng.
Mẹ của Hồng Văn vui mừng.
Cho dù là ai đi chăng nữa, một khi đi trên con đường tưởng như không có điểm cuối này cũng sẽ thấy hoảng sợ, huống hồ chi bà ấy chỉ là một người phụ nữ trung niên, sắp sụp đổ rồi. Lúc này, khi nhìn thấy khung cảnh khác lạ trước mặt mới chợt thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra trong lòng vẫn có cảm giác bất an và kỳ quái, nhưng bà ấy nhanh chóng áp chế tâm tình này xuống
Đây là một nơi rất hoang vu, giống như lúc ở nông thôn còn chưa xuất hiện nghĩa trang, người ta thường tìm một nơi như thế này để chôn cất người, trước mặt bà ấy có rất nhiều phần mộ, nhiều đến nỗi đếm không xuể.
Về cơ bản, trước mỗi ngôi mộ đều có bia mộ bằng gỗ, còn có giấy đốt, trên mộ còn có hai khối đất có hình dạng giống nhau, trên đó còn cắm một cành cây tươi.
Mẹ của Hồng Văn trước đây lớn lên ở nông thôn, khi đi tảo mộ, bọn họ sẽ đội chiếc mũ lên ngôi mộ, sau đó cắm một cành cây vào, cuối cùng mới đốt vàng mã, như vậy coi như đã hoàn tất lễ tảo mộ. Những thứ này giống trong ký ức của bà ấy y như đúc.
Không biết tại sao, bà ấy không thể khống chế được mà đi về phía nghĩa trang, hơn nữa, đầu của bà ấy còn bắt đầu xoay qua xoay lại.
Khoảng cách giữa các ngôi mộ không giống nhau, rất lộn xộn. Ước chừng đã đi hết một vòng quanh nơi này, cuối cùng dừng lại ở nơi tận cùng, ngôi mộ trước mắt này vẫn chưa có người đến thăm, chỉ có một bia mộ cũ kỹ đặt ở đó.
Tên trên bia mộ là Hồng Văn.
Chữ viết khắc xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết là tùy tiện khắc lên, không để t4m đến việc khắc, phía trên còn khắc ngày tháng, chính là cái ngày sau khi con trai mất tích.
Lúc đó, mẹ của Hồng Văn bị dọa sợ chết khiếp, căn bản là không tin tưởng, sao con trai của bà ấy có thể chết được, chỉ là mất tích mà thôi. Cảnh sát đã sớm tìm ra, không xảy ra chuyện gì cả.
Bà ấy tự thuyết phục bản thân mình như vậy, cũng giận chó đánh mèo lên phần mộ này, định dùng chân đá nó, nhưng phát hiện chân mình xuyên qua bia mộ, hoàn toàn không phải là hiện thực, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc bà ấy thử xem phần mộ có thật hay không, thì chân thật sự đá vào được.
Cũng có nghĩa là, bia mộ là giả, nhưng ngôi mộ đằng sau lại là thật.
Mẹ của Hồng Văn thấy hơi hoảng sợ. Bà ấy bị tình huống đáng sợ này dọa sợ, chuẩn bị bỏ chạy khỏi nơi đây, nhưng đột nhiên không thể kiểm soát được cơ thể mình.
Bà ấy trơ mắt nhìn cơ thể của mình giống như bị người khác khống chế, đi vào khu rừng cạnh đó bẻ một cành cây tươi tốt rồi đào đất ở gần đó.
Bà ấy trực tiếp dùng tay, đào không lâu thì toàn bộ móng tay bị gãy hết, sau đó rơi xuống đất. Điều kỳ lạ chính là, móng tay của bà ấy bị gãy hết, nhưng không có máu, cũng không đau rát.
Rất nhanh sau đó, bà ấy đào được hai cái lỗ, bà ấy lại nặn đất thành hai hình khối, rất xấu xí, nhưng dù sao cũng đủ rồi, bà ấy đặt hai khối đất lên ngôi mộ, rồi cắm nhánh đây đã bẻ trước đó lên.
Vừa mới cắm cành cây lên ngôi mộ, trong chớp mắt, không hiểu sao cành cây lại bị gãy, thân cành cây gãy ra làm đôi, rũ xuống. Lá cây vốn đang tươi tốt cũng héo úa hết thảy rồi rơi rụng xuống đất.
Một cơn gió u ám thổi qua, lá cây trên ngôi mộ biến mất hoàn toàn, cành cây trên ngôi mộ cũng hoàn toàn gãy thành hai đoạn.
Trong khoảnh khắc cành cây bị gãy, mẹ của Hồng Văn đột nhiên có thể khống chế được cơ thể của mình, bà ấy kìm lòng không đặng mà nhớ lại cảnh tượng lúc nãy.
Cảnh tượng này mang đến cho bà ấy một cảm giác không tốt lành, trong lòng tràn đầy bất an. Rõ ràng lúc nãy còn đang yên đang lành, cành cây lại gãy làm đôi mà không một lời báo trước, giống như có một chuyện gì đó rất nguy hiểm.
Bà ấy sờ sờ ngực, vội vã chạy vào rừng chuẩn bị bẻ một cành cây khác, bù đắp lại chuyện lúc nãy. Nhưng bà ấy vừa mới quay lại thì có hai con sói đột nhiên từ trong rừng lao ra, lượn quanh ngôi mộ, tốc độ cực kỳ nhanh khiến bà ấy không nhìn thấy rõ.
Chờ đến lúc bọn chúng thả chậm tốc độ, mẹ của Hồng Văn mới có thể thấy rõ ràng. Một con trong đó không phải là sói mà là chó rừng. Lúc còn nhỏ, bà ấy đã từng nhìn thấy chó rừng, bộ dạng của chúng giống chó và sói, nhưng thân hình nhỏ hơn sói.
Một con chó rừng và một con sói đi vòng quanh ngôi mộ, lại tạo ra những tiếng động kỳ lạ, khiến người ta không thể biết được ý của bọn chúng là gì. Bà ấy đứng bên cạnh, vậy mà hai con động vật ăn thịt không ăn thịt bà ấy, giống như không nhìn thấy bà ấy vậy.
Không biết đi bao nhiêu vòng, con chó rừng và con sói lại nhanh chóng chạy vào trong rừng, biến mất ngay tại đó, để lại mẹ của Hồng Văn với gương mặt hoang mang.
Lúc này, bà ấy phát hiện mộ phần đã thay đổi. Ngôi mộ đột nhiên phun đất lên phía trên, vô số đất đá văng tứ tung, bằng một cách nhanh chóng vô cùng, xung quanh ngôi mộ phủ đầy đất vụn, mà ngôi mộ cũng dừng lại.
Mẹ của Hồng Văn muốn rời khỏi nơi này, nhưng cơ thể như bị cố định tại đó, cố gắng nhìn ngôi mộ được đánh dấu là ngôi mộ của con trai bà ấy đang không ngừng thay đổi.
Sau khi vung đất, vốn là hai bên ngôi mộ có con mương nhỏ dẫn nước vào, tinh tế chảy vào ngôi mộ, thì hiện giờ, hai con mương đã bị đứt đoạn, nước cũng lập tức cạn khô.
Vốn dĩ mẹ của Hồng Văn chỉ là người đứng xem, lúc này đột nhiên cực kỳ bi thương, không biết vì sao bà ấy đứng đó khóc thét lên, cả nghĩa trang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của bà ấy mà thôi.
Bà ấy khóc đến tận khi tỉnh giấc.
Giọng nói khàn khàn và yếu ớt của mẹ Hồng Văn tiếp tục vang lên: “Mọi người có biết cảm giác khi mơ thấy phần mộ và bia mộ của con trai mình không? Trong tim, trong mắt, chỉ toàn là tuyệt vọng. Sau khi tỉnh dậy, tôi không ngừng suy nghĩ, con trai mình rốt cuộc đang ở đâu, đã gặp phải chuyện gì, có ăn ngon không, có bị người ta bắt lại rồi đánh đập không… Tôi không biết tại sao trong giấc mơ, cuối cùng tôi lại khóc… Tôi chỉ biết rằng, khi đó, cả người tôi đã hoàn toàn sụp đổ…”
Giọng nói ngắt quãng, sau đó là lời an ủi từ người khác.
Lời nói bi thương ấy không khỏi khiến người nghe chua xót trong lòng. Đứa con của mình mất tích, bà ấy vốn đang trên bờ vực suy sụp, nhưng đúng lúc này lại mơ thấy con trai của mình ngay cả mộ phần cũng có rồi. Điều này và hiện thực chồng chất lên nhau, quả thật đã giày vò một bà mẹ đơn thân.
Đối với bọn họ, bản thân giấc mơ không đáng sợ.
Đối với mẹ của Hồng Văn, giấc mơ này đúng lúc chính là điều bà ấy sợ nhất.
Mãi đến tận khi giọng của một người khác vang lên, Cơ Thập Nhất mới ấn nút dừng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tô Minh Châu ngồi bên cạnh nghe vậy cũng biết rõ, nhất định có chuyện không hay, anh nắm lấy tay cô, không nói năng gì, chỉ là, ánh mắt chứa đựng sự khích lệ.
“Cô Cơ.” Liên Diệc nói: “Có gì đặc biệt không?”
Gương mặt khó coi của cô lộ rõ, chỉ có thể là lý giải giấc mơ này mang điềm hung. Mà rất có thể Hồng Văn đã gặp phải điều bất trắc, anh ta cũng nên chuẩn bị tâm lý.
Cơ Thập Nhất lắc lắc đầu: “Giấc mơ này… Nói thế nào nhỉ, trước mắt xem ra nó đề cập đến Ngũ hành [*]. Nếu tôi đoán không sai, những giấc mơ tiếp theo, mặc dù khác nhau, nhưng đều có Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ…”
[*] Ngũ hành: là 5 hành tố gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Đây là những nguyên tố cơ bản tồn tại trong vạn vật. Theo triết học Trung Hoa cổ đại, ngũ hành là thuyết vật chất sớm nhất của nhân loại, tồn tại độc lập với ý thức của con người. Thuyết Ngũ hành theo thuyết duy vật cổ đại có 5 vật chất tạo nên thế giới, có sự tương sinh, tương khắc với nhau, bao gồm: Nước (hành Thủy), Đất (hành Thổ), Lửa (hành Hỏa), Cây cối (hành Mộc), Kim loại (hành Kim).
Cả ba người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Nói một nửa, Cơ Thập Nhất mới chợt nhớ ra bọn họ không hiểu những chuyện giải mộng này. Hiện giờ cô có nói cũng giống như nói lời vô nghĩa. Có điều, nếu thật sự dựa theo suy đoán của cô, trước mắt, sợ là Hồng Văn đã gặp chuyện bất trắc.
Liên Diệc hỏi: “Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ thì có gì đặc biệt?”
Phạm Dương ở bên cạnh cũng không hiểu mô tê gì, tò mò hỏi: “Ngũ hành và giấc mơ liên quan gì với nhau?”
Cơ Thập Nhất giải thích: “Có rất nhiều thứ vận dụng Ngũ hành, giấc mơ cũng không phải là ngoại lệ. Có một loại giấc mơ liên quan đến khí tức của cơ thể, chính là có liên quan đến Ngũ hành. Nhưng kiểu giấc mơ này là của chính người nằm mơ. Có điều, giấc mơ lần này không phải là loại giấc mơ đó, nhưng đều liên quan đến Ngũ hành. Cụ thể ra sao, tôi phải suy nghĩ kỹ mới được.”
“Thật ra không chỉ là Ngũ hành, Bát quái [*] cũng có liên quan tới giấc mơ. Một vài giấc mơ đề cập những thứ này trong nội dung, có điều cực kỳ hiếm gặp.”
[*] Bát quái: là hình ảnh tượng trưng cho mọi sự vật, hiện tượng của vũ trụ. Theo như người xưa thì Thái Cực khởi đầu sinh ra lưỡng nghi (âm và dương), lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng đại diện cho 4 mùa: xuân, hạ, thu, đông và 4 hướng: đông, tây, nam, bắc. Tứ tượng vận động và tạo thành 8 hiện tượng tương đương với 8 quẻ đơn, miêu tả rõ nét sự vận động các trạng thái khác nhau của âm dương.
Sự tồn tại của những giấc mơ, đa số các trường hợp sẽ là xu cát tị hung [*], thông qua hình ảnh bên ngoài phá giải tin tức ẩn ý bên trong, từ đó đạt được mục đích của bản thân.
[*] Xu cát tị hung: Theo cái lợi mà tránh cái hại.
Và sự tồn tại của Bát quái, cũng có ý nghĩa tương tự trong đại đa số trường hợp. Điều này cho thấy rằng, trong một số trường hợp, Chu dịch Bát quái [*] trong giấc mơ đều có thể giải thích được. Quan hệ của của hai người cũng không phải hoàn toàn không có liên quan gì.
[*] Chu dịch Bát quái: hay còn có thể gọi là “Kinh dịch”, hoặc có thể gọi tắt bằng một từ đó là “Dịch”, đây là sự tập hợp nền tảng bắt đầu từ 8 quẻ đơn Bát quái, sau đó thì kết hợp lại với nhau để hình thành nên 64 bức quái đồ – 64 quái danh – 64 quái từ – 386 hào anh – 386 hào từ – 64 quái.
Phạm Dương ngoan ngoãn gật đầu, không đặt câu hỏi nào nữa, vẫn là không nên làm phiền đại sư giải mộng. Có điều, lần này đều tìm ra được cả bốn đứa trẻ, vậy thì quá lợi hại rồi.
Liên Diệc đột nhiên nói: “Nói cách khác, giấc mơ lần này thật sự có liên quan đến con trai của bà ấy sao?”
Cơ Thập Nhất nhìn anh ta. Một lúc sau mới nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, là con của bà ấy. Nếu không sai, tất cả hình ảnh trong giấc mơ này đều liên quan đến con trai của bà ấy.”
Mẫu tử liên tâm [*], câu nói này không phải là một câu nói suông.
[*] Mẫu tử liên tâm: Thành ngữ chỉ tình mẹ con nối liền khúc ruột.
- -----oOo------
*** 131 ***