Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 116

Chương 134

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất lại bật máy ghi âm lên. Lúc nãy cô nhấn dừng ngay đoạn yên tĩnh vừa kết thúc giấc mơ.

Đoạn ghi âm tiếp tục phát, ngay sau đó, mẹ Trịnh Nham lại nói một câu: “Giấc mơ của tôi không có gì đáng sợ cả. Tôi biết rõ, nhưng sau khi tỉnh lại, toàn thân chỉ thấy bất an, cực kỳ căng thẳng, hoàn toàn không giống như một giấc mơ bình thường.”

“Tôi nhớ là khi tôi chưa ra khỏi nhà, tôi rất lo lắng và sợ hãi, nhưng sau khi vào rừng, tâm trạng của tôi tương đối bình thản, mà trong khoảnh khắc hoa mai nở rộ, tôi cực kỳ vui sướng. Nhưng sau khi bẻ cành hoa mai rồi tỉnh dậy, cả người tôi đều rất hoảng hốt.”

Nội dung giấc mơ tuy không đáng sợ, nhưng người khác lại khó lòng hiểu được cảm giác của mẹ Trịnh Nham.

Sau đó, Liên Diệc nói: “Lúc bà ấy ở đồn cảnh sát kể lại, những người xung quanh bà ấy không có biểu hiện gì nhiều, chỉ có bà ấy là run rẩy một chút.”

Phạm Dương gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng có nhìn thấy. Bà ấy không chỉ nhíu mày một lần, còn có những biểu hiện khác như đứng ngồi không yên, khác xa với tính cách của bà ấy khi chúng tôi điều tra trước đó. Rốt cuộc giấc mơ này có ý nghĩa gì? Có nói Trịnh Nham còn sống không?”

Chẳng lẽ bẻ gãy cành mai là đại hung? Vậy nên khi tỉnh dậy mới thấy hoảng hốt?

Trong đoạn ghi âm, giọng điệu của mẹ Trịnh Nham rất bình tĩnh, nhưng bà ấy nói mình lo lắng, rõ ràng đều do giấc mơ này mang lại. Đối chiếu với nội dung, e là không có ai coi đây là ác mộng, cho dù có mơ đi mơ lại mỗi giấc mơ này, thì cũng không đến nỗi sợ hãi và lo lắng nhường này.

Cơ Thập Nhất thấy hai người nghi hoặc thì biết bọn họ không hiểu rõ ẩn ý bên trong giấc mơ. Cũng không để lãng phí thời gian nữa, cô nhanh chóng nói: “Kết thúc hình ảnh đầu tiên là chia sẻ hoa với người khác, là hung. Điều xấu này chỉ sự chia ly, ẩn ý sự chia cách giữa bà ấy và con trai. Là bà ấy chủ động chia sẻ bụi hoa, chuyện mất tích này cũng là do bà ấy chủ động.”


Nếu ngay từ đầu mẹ Trịnh Nham không cho con trai đi dã ngoại thì chuyện mất tích đã chẳng xảy ra. Trong tiềm thức, bà ấy cảm thấy chuyện này liên quan đến bản thân mình, cho nên mới có hình ảnh này.

Đồng thời, nó cũng thể hiện sự lo lắng, sợ hãi và hối hận của bà ấy.

“Người lấy hoa rất rõ ràng là người mà bà ấy không quen biết, có thể nói là một người xa lạ. Trong giấc mơ, người xa lạ thường đại biểu cho sự xâm nhập và đe dọa. Dưới tình huống bình thường, nó mang đến sự thù địch. Kết hợp với tâm trạng lúc đó của mẹ Trịnh Nham, thì quả thực nó mang ý nghĩa này.”

Cơ Thập Nhất uống một ngụm nước, hất tay Tô Minh Châu ra khỏi tay mình, trừng mắt nhìn anh.

Tô Minh Châu ngoan ngoãn không nói gì.

Cơ Thập Nhất không để ý tới anh nữa, nói tiếp: “Nếu lúc đó tâm trạng của bà ấy tốt, thì điều này cũng sẽ mang ý nghĩa tốt. Sau đó bà ấy thuận lợi về nhà, nhìn thấy củi rơm đột ngột xuất hiện, khác với sự mong chờ của bà ấy, cũng mang ngụ ý hung. Mà tiếp sau đó, bà ấy không di chuyển được, nói rõ ràng rằng, không có cách nào gặp dữ hóa lành.”

“Sau khi bà ấy đi đến cửa thù nhìn thấy cây dâu mọc trên nóc nhà. Cây dâu, cây dâu, dâu đồng âm với tang ma, dù ở đâu thì ý nghĩa của nó cũng không tốt. Ngôi nhà này cũng tương đương với tâm tư người nằm mơ, mà cây dâu này cực kỳ tươi tốt, đủ để nói lên nội tâm của người nằm mơ cực kỳ lo lắng.”

[*] Tang đồng âm với tang: Cây dâu 桑树 sāngshù – Hán Việt là “tang thụ”, đám tang là 丧 sāng, Hán Việt cũng là “tang”. Cho nên ở đây mới nói cây dâu đồng âm khác nghĩa với từ tang ma.

Đây cũng là lý do tại sao hầu hết mọi người không trồng cây dâu trong sân nhà. Bởi vì vốn là từ đồng âm mang ý nghĩa không may mắn. Không giống như hòe quỷ liễu âm, hai cây này vốn là thuộc tính của nó, còn cây này chỉ bởi vì tên gọi.

Dần dần, trong mơ thấy những thứ này thì sẽ là điềm hung.

Phạm Dương biết điều này. Trước đó có một vụ hai gia đình đánh nhau, cuối cùng là một người chết một người bị thương. Nguyên nhân của sự việc thật ra là do một cây dâu, là do nhà này muốn mở rộng sân, mua mảnh đất bên cạnh, nhưng đột nhiên phát hiện góc khúc có cây dâu, còn là cây dâu mới trồng không lâu. Mê tín là điềm không may, hai nhà bắt đầu gây nhau.

Vốn dĩ anh ta cho rằng đó là do mê tín, nhưng bây giờ, cho dù có giải thích ra thì anh ta vẫn cảm thấy hơi mê tín… Nhưng chuyện mê tín này, anh ta cũng muốn tin đôi ba phần.


Cơ Thập Nhất không ngờ rằng anh ta đã thay đổi mấy lần suy nghĩ, tiếp tục bổ sung phần giải thích giấc mơ của mình: “Trước đó tôi đã từng nói trong những giấc mơ khác rằng, cành cây bị gãy là hung, là xảy ra tai họa. Trong giấc mơ này, nó cũng có ý nghĩa như vậy, chỉ có điều, ngay cả rễ cũng gãy, tai họa nghiêm trọng, gần như họa đến gốc, gốc rễ của mẹ Trịnh Nham, tất nhiên là con trai của bà ấy.”

Mẹ Trịnh Nham là một người phụ nữ mạnh mẽ, điểm yếu duy nhất chung quy là chỉ có con trai của mình. Cây có cội, con người tất nhiên cũng có cội.

Lời nói của Cơ Thập Nhất bỗng thay đổi: “Tôi sẽ nói đến phần sau trước, bẻ cành hoa mai, tượng trưng cho tai họa của con cháu, cũng chính là việc của Trịnh Nham. Có điều, tai họa này đại diện cho việc cậu bé vẫn còn mất tích hay là gì khác thì vẫn chưa được làm rõ.”

Sự mất tích của Trịnh Nham đúng là một tai họa, nhưng nếu người bắt cậu bé đi thực hiện một loạt các hành vi tra tấn cũng là một tai họa, vì vậy mà “tai hoạ” này vẫn chưa được rõ ràng. Điều này nói rõ lên một điều, trong lòng mẹ Trịnh Nham cũng không chắc chắn cho lắm.

Phạm Dương vốn vẫn đang chờ nghe điều tốt thì giờ đây, tim như muốn nhảy lên. Nói không có chuyện gì xảy ra ở đâu? Một chút điềm lành cũng không có. Sao đến chuyện tai họa con cháu rồi, con trai gặp tai họa, rõ ràng là không thích hợp.

Nhìn thấy anh ta chộn rộn, Liên Diệc khẽ ho nhẹ một tiếng, anh ta lập tức bình tĩnh trở lại.

Cơ Thập Nhất không phát hiện ra Phạm Dương có gì đó không đúng, tiếp tục nói: “Có tai họa, nhưng mà điềm lành cũng có. Trước đó tôi có nói giấc mơ này hung trước cát sau, chính xác mà nói là cát đè hung, vì vậy mới kết luận Trịnh Nham không xảy ra chuyện gì.”

“Gọi là cát đè hung, bắt đầu từ đoạn sau, nhưng mà không phải lấy số lượng chèn ép. Hình ảnh ngụ ý điều hung trong giấc mơ có năm hình ảnh, nhưng cát chỉ có bốn. Về số lượng thì không thể áp đảo được, nhưng nếu nói về đại cát thì đủ.”

“Đầu tiên là cái cây bị gãy lúc trước. Lúc nãy tôi không nói, hình ảnh này mang ý hung, nhưng ngay sau đó, mẹ của Trịnh Nham lập tức sinh ra lòng bất an, trồng một cái cây khác vào cái hố đó, là mang ý cát. Không chỉ có vậy, đây còn là cách biến hung thành cát.”

Biến hung thành cát, cuối cùng xuất hiện điềm lành, điềm xấu biến mất đi.

“Cây khô héo không phải là một hình ảnh tốt, nhưng cây héo rũ lại nảy mầm, điều này đại diện cho sự hồi sinh. Cây khô gặp mùa xuân là điềm lành, cũng coi như là gặp dữ hóa lành, cũng mang ý nghĩa đứa trẻ của người nằm mơ không có chuyện gì, công việc của bà ấy cũng thuận lợi, như ý.” Cơ Thập Nhất nói một tràng: “Vì vậy tôi mới nói Trịnh Nham không sao. Cho dù Trịnh Nham có gặp tai họa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể.”

Nghe vậy, ba người ngồi đó gần như thở nhẹ nhõm, còn sống là tốt, chỉ sợ lại gặp phải chuyện giống như Hồng Văn.


Căn hộ yên tĩnh vẫn vang lên giọng nói trong trẻo của Cơ Thập Nhất: “Trong sách cổ có chép, quả có nghĩa là trẻ con, vì vậy, thông thường mọi người đều dùng quả lựu để tượng trưng cho đứa trẻ. Quả chín đại diện cho đứa trẻ khỏe mạnh, là điềm lành. Đứa trẻ bình an là đại cát.”

“Câu nói mùi thơm hoa mai là tự tiết trời rét lạnh cũng có thể được áp dụng trong giấc mơ, cho thấy người nằm mơ đã trải qua những khó khăn, đấu tranh, là rất nhiều chuyện không như ý, cuối cùng thoát khỏi khổ ải, bước thêm một bước nữa.”

Vốn dĩ mở đầu giấc mơ mang hình ảnh điềm xấu, nhưng không phải là đại hung, cũng không đại diện cho sự chết chóc. Mà cuối cùng lại gặp dữ hóa lành. Và điềm lành theo đó trực tiếp chứng tỏ đứa trẻ bình an, vậy nên điềm xấu bị áp chế.

Tất nhiên, còn có một lý do khác.

Cơ Thập Nhất dừng lại một chút, khẽ nói: “Từ hình ảnh đầu tiên đến hình ảnh cuối cùng, đều có liên quan đến mộc, cũng là lý do tại sao giấc mơ này chủ về mộc. Màu xanh lá là mộc, thường chỉ sự sinh trưởng, cũng liên quan đến yếu tố mấu chốt là Trịnh Nham vẫn còn sống sót.”

Giấc mơ chủ mộc, mộc chỉ sự sinh trưởng.

Cho dù ở đâu, người ta đều thích dùng màu xanh lá cây và gỗ để thể hiện hy vọng, và rõ ràng là mẹ Trịnh Nham cũng biết điều này. Vì vậy chuyển hoá giấc mơ của mình thành mộc, mang ẩn ý hy vọng.

Một thổ, một mộc, không biết hai giấc mơ tiếp theo thuộc hành gì. Một khi giải ra, hy vọng có thể lần ra tung tích.

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Trịnh Nham.” Liên Diệc nói.

Gần đây, đa số lực lượng cảnh sát trong đồn và tổng đồn đều dùng để đi tìm người mất tích. Đồn cảnh sát khu Uyển Tân chỉ còn lại một số ít lực lượng cảnh sát. Lúc anh ta đến đây, anh ta đã sắp xếp bọn họ tùy thời nghe lệnh, chỉ cần xác định vị trí là lập tức xuất phát, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm thấy những đứa trẻ mất tích.

Anh ta cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Văn đã xảy ra chuyện rồi, nếu Trịnh Nham cũng gặp chuyện nữa, vậy thì không còn hy vọng gì. Bốn đứa trẻ mất tích cho đến bây giờ vẫn không tìm thấy. Nếu như sau này tìm thấy tất cả đều đã chết, có thể tưởng tượng được bố mẹ sụp đỡ, xã hội xôn xao. Hậu quả của việc này quá sức nghiêm trọng.

Đối với hung thủ, Liên Diệc nheo mắt, loại người nào lại có thể ra tay nặng nề đến vậy với những đứa trẻ? Bị bệnh hay chỉ là muốn hành hạ người ta cho vui? Tại sao Trịnh Nham vẫn còn sống? Điều này có nguyên nhân gì không?

Cơ Thập Nhất không chậm trễ thêm nữa, cô không kịp chờ đợi muốn giải mã hết những giấc mơ, để xác định suy đoán của cô là đúng hay sai. Như vậy có thể bắt được hung thủ rồi.


Mở tập tài liệu tiếp theo, đập vào mắt là tên của Uông Dương. Uông Dương trong bức ảnh cười rất hạnh phúc, còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, là một đứa trẻ đáng yêu, chỉ có một điều là cậu bé bị cận thị, mang một cặp kính tròn tròn.

Theo thông tin, nhũ danh [*] của Uông Dương là Dương Dương, tính cách sáng sủa ấm áp như ánh mặt trời, lễ phép ngoan ngoãn, không nghịch ngợm.

[*] Nhũ danh: tên được đặt từ lúc một đứa trẻ được sinh ra.

Dương Dương làm cô nhớ đến những đứa trẻ mấy tháng trước. Cơ Thập Nhất nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ kia sang một bên, lật mở tài liệu của cậu bé.

Mẹ Uông Dương là một người phụ nữ của gia đình, ở nhà chăm sóc con cái. Thế nên, khi con trai mất tích, gần như bà đã chạm ngưỡng suy sụp. Trang sau là về bố của Uông Dương, trụ cột của gia đình, mọi chuyện đều do ông quyết định.

“Giấc mơ liên quan đến Uông Dương đều do bố kể lại.” Liên Diệc bổ sung: “Mẹ cậu bé đang suy sụp tinh thần, nói năng hỗn loạn. Cả bố và mẹ đều có cùng một giấc mơ.”

Cơ Thập Nhất gật đầu, sau đó bật đoạn ghi âm.

Giọng nói chất phác của bố Uông Dương truyền đến: “Tôi không biết cảnh sát các anh hỏi chuyện này làm gì. Tôi chỉ hy vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được người. Nếu giấc mơ của tôi có thể cung cấp manh mối thì tốt.”

Cơ Thập Nhất liếc nhìn gương mặt của Liên Diệc, phát hiện gương mặt đối phương không hề có chút lúng túng nào. Ngược lại, Phạm Dương ngồi bên cạnh như ngồi phải kim đâm trên ghế sô pha, dịch lui dịch tới, ngồi không yên.

Bố của Uông Dương không dừng lại lâu, nhanh chóng kể lại nội dung giấc mơ.

Câu nói đầu tiên của ông vang lên, gương mặt của Cơ Thập Nhất đông cứng lại. Vốn trái tim đang được thả lỏng vì giấc mơ của mẹ Trịnh Nham thì bây giờ lại nhói lên từng hồi.

- -----oOo------

*** 134 ***

Bình Luận (0)
Comment