Chương 146
Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Tuệ Tâm hỏi: “Các anh muốn hỏi gì?”
“Anh còn nói muốn hỏi cái gì? Rốt cuộc chuyện này là do ai làm?”
Đối mặt với câu hỏi này, anh ta chỉ thở dài.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Liên Diệc cũng thở phào. Nếu cứ mãi không trả lời, chuyện này sẽ bị kéo dài, cuối cùng, chẳng biết kết quả sẽ đi đến đâu.
Tuệ Tâm nhìn Liên Diệc, mở miệng nói: “… Chuyện này, thực sự là lỗi của tôi.”
Liên Diệc đột nhiên hỏi: “Lỗi của anh… Anh làm chuyện này, hay là giúp người khác che giấu?”
Tuệ Tâm không trả lời, mà lại rơi vào dòng ký ức, không biết bắt đầu từ đâu.
Sợ anh ta nói quá nhanh mình không nhớ được, Phạm Dương ngừng động tác viết chữ, dù sao thì cũng có quay video ghi âm lại, anh ta có thể nghe trong đó, nói không chừng là có thể khai thác thêm được gì đó.
Một lúc lâu sau, Tuệ Tâm nói: “… Chuyện này, phải nói đến hơn mười năm trước.”
…
Hơn mười năm trước, lúc đó Tuệ Tâm chỉ mới mấy tuổi, đã bị bố mẹ bỏ rơi ở cổng chùa Thanh Sơn.
Có lẽ là do ít nói cho nên mới bị bỏ rơi. Sáng sớm hôm sau, khi vị trụ trì già mở cửa thì nhìn thấy anh ta, sau đó vẫn luôn nuôi dưỡng anh ta ở trong chùa.
Mười mấy năm trước, sư trụ trì già vẫn còn khỏe mạnh, cả ngày dắt bọn trẻ chơi đùa trong chùa, thỉnh thoảng còn dắt chúng lên núi hoặc xuống núi chơi, chờ đến hội chùa có tiền hương hỏa cũng sẽ chia cho bọn chúng một ít.
Khi đó Thiện Minh đã ở trong chùa, hơn anh ta chừng bốn, năm tuổi. Sư trụ trì già vẫn luôn bồi dưỡng Thiện Minh làm trụ trì kế nhiệm, ở một số khía cạnh, yêu cầu rất khắt khe, nhưng Thiện Minh lại chống đối.
Sau đó, có thể là do sư trụ trì già phát hiện ra ưu điểm của Tuệ Tâm, bắt đầu đưa cho anh ta những yêu cầu giống như những yêu cầu dành cho Thiện Minh. Vì vậy dẫn đến những sự so sánh giữa hai bên, cán cân dần dần nghiêng lệch, cuối cùng, sư trụ trì già đặt nhiều sự chú ý vào anh ta hơn.
Chuyện này vẫn cứ tiếp diễn, cho đến khi sư trụ trì già viên tịch cách đây ba tháng.
Trước khi viên tịch, sư trụ trì già đã giao vị trí trụ trì chùa Thanh Sơn cho anh ta. Thiện Minh cũng trở thành đại sư. Mặc dù trong chùa chỉ có mười hai người, nhưng anh ta có thể quản lý mười người phía dưới, không thua kém gì sư trụ trì già.
Kể từ đó, Tuệ Tâm thường nghe những người trong chùa nói, Thiện Minh lại lên núi chặt cây, lại như thế này, như thế kia.
Từ khi anh ta được chọn làm trụ trì tiếp theo, Thiện Minh thích vào núi trút giận. Anh ta nói không dưới mười lần, cuối cùng đều bị Thiện Minh mắng mỏ, sư trụ trì già không quan tâm Thiện Minh, cuối cùng thì mặc kệ. Trong núi nhiều cây, chặt cây cũng không sao cả.
Mỗi ngày, trong chùa đều có các hoạt động tập thể luyện tập sáng sớm, Thiện Minh thường xuyên vắng mặt. Không ở trong chùa thì sẽ ở trên núi, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
May mắn thay, mặc dù thường ngày Thiện Minh lười biếng nhưng vẫn tích cực tham gia các hoạt động hội chùa, không phàn nàn một lời nào. Cho đến sau khi sư trụ trì già viên tịch, Thiện Minh ngày càng càng bất mãn, mười ngày thì có đến tám ngày không ở trong chùa.
Người phía dưới nói vài câu thì sẽ bị mắng, ngay cả Tuệ Tâm đã lên làm trụ trì cũng bị mắng, dần dà, không có người nào quản hắn ta nữa.
Tuệ Tâm cảm thấy có lỗi với Thiện Minh, bình thường lười nói nhiều, cứ để cho Thiện Minh tự do.
Tuệ Tâm biết chuyện xây căn hầm. Lần đầu tiên Thiện Minh hỏi anh ta là đưa ra yêu cầu này, hơn nữa, đây không phải là vấn đề gì lớn, vì vậy anh ta đã đồng ý. Về phần chọn lựa vị trí, Thiện Minh mãnh liệt yêu cầu, anh ta có phản đối cũng không được.
Mấy ngày trước khi xảy ra vụ án mất tích, Tuệ Tâm cũng không rõ chuyện này, mãi đến ngày thứ ba, anh ta ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người Tuệ Tâm, lại cảm thấy cảm xúc của Thiện Minh không đúng cho lắm, nên mới sinh ra sự nghi ngờ.
Mặc dù Thiện Minh nhìn có vẻ như rất qua loa tuỳ tiện, nhưng thực chất lại là người cực kỳ cẩn thận. Anh ta đã theo dõi Thiện Minh cả một ngày trời nhưng vẫn không phát hiện được điểm nào đặc biệt. Sau đó, có một ngày, mùi máu nồng nặc vô cùng. Anh ta thức trắng cả một đêm, nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, mới phát hiện ra chân tướng sự việc.
Hai đứa trẻ trong đó đã tắt thở, hai đứa còn lại đang hấp hối.
…
Giọng nói của Tuệ Tâm hơi hoảng hốt: “… Tôi phát hiện anh ta đi xuống căn hầm. Chờ sau khi anh ta rời đi, tôi đi xuống thì mới phát hiện ra những đứa trẻ đó…”
Lúc nhìn thấy, suýt chút nữa anh ta đã té xỉu. Anh ta không thể ngờ, dưới căn hầm lại là cảnh tượng như thế này, quả thực giống y như trong địa ngục. Mà Thiện Minh, chính là ác quỷ!
Liên Diệc hít một hơi thật sâu, tràn ngập lửa giận: “Vì thế mà bây giờ anh vẫn còn giấu diếm?”
Nếu lúc đó anh ta báo cảnh sát, thì Trịnh Nham và Uông Hải đã không phải chịu những tổn thương sâu sắc đến vậy. Mặc dù chủ mưu không phải anh ta nhưng anh ta lại che giấu không báo cảnh sát, cản trở việc phá án. Lúc bọn họ đi lục soát, anh ta còn coi như không có xảy ra chuyện gì.
Tuệ Tâm không trả lời câu hỏi của Liên Diệc.
Phạm Dương vẫn luôn nghe từ đầu đến đuôi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Không phải là anh cảm thấy hổ thẹn cho nên mới không báo cảnh sát đó chứ? Anh có còn là con người không? Những đứa trẻ kia bị hành hạ thành ra như vậy, anh không có một chút thương hại nào hay sao?”
Phòng thẩm vấn đột nhiên im phăng phắc, bầu không khí đặc quánh lại.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng có thể trụ trì là chủ mưu, bọn họ ghét là điều tất nhiên. Kết quả, bây giờ trụ trì là người đứng bên ngoài quan sát, biết hết tất cả nhưng không báo cảnh sát, càng khiến cho người ta căm ghét muôn phần!
Thân là trụ trì của một ngôi chùa, thỉnh thoảng có người dưới chân núi đến chùa nhờ anh ta cầu phúc cho con cái. Kết quả là, sau khi phát hiện sư huynh làm việc như vậy thì bản thân lại thờ ơ, thậm chí, lúc cảnh sát đến lục soát thì lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Một người như vậy sao có thể xứng đáng với vị trí trụ trì đáng kính đây?
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tuệ Tâm mới mở miệng: “Tôi không muốn chùa Thanh Sơn bị phá hủy trong phút chốc.”
Nếu chuyện của Thiện Minh bị bại lộ, thì tất nhiên sẽ không bảo vệ được chùa Thanh Sơn. Sư trụ trì già nuôi anh ta khôn lớn, tất cả những tâm huyết của ông ấy sẽ bị anh ta hủy hoại, cho dù có chết anh ta cũng cảm thấy không yên lòng.
Anh ta phát hiện chuyện của Thiện Minh quá muộn màng. Nếu lúc đầu anh ta cẩn thận một chút, thì anh ta đã có thể cản lại ngay từ đầu, những đứa trẻ này cũng sẽ không xảy ra chuyện…
Sau đó, anh ta vẫn luôn ngăn cản không cho Thiện Minh xuống căn hầm. Buổi tối anh ta sẽ đưa cơm xuống cho bọn trẻ, nghĩ chờ đến ngày nào đó sẽ đưa bọn trẻ ra, sau đó lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Anh ta vừa mới nói, Liên Diệc đã cười lạnh một tiếng: “Thu vẻ giả nhân giả nghĩa đó của anh lại đi.”
Phạm Dương gật đầu: “Đội trưởng Liên nói đúng. Anh đúng là đồ đạo đức giả. Một ngôi chùa, vật chết sao có thể so sánh bằng mạng sống của bốn đứa trẻ hả? Anh chỉ nghĩ đến chùa Thanh Sơn, mà không nghĩ đến người thân của bọn trẻ hả? Bố mẹ bọn trẻ mất đi đứa con của mình, còn không bằng một ngôi chùa của anh hay sao?”
Gương mặt của Tuệ Tâm cứng lại.
“Suy cho cùng, anh cũng vì chính bản thân mình mà thôi.” Liên Diệc nói: “Không có chùa Thanh Sơn, anh sẽ không còn gì nữa, vậy nên không nói gì chuyện đã xảy ra, ngoài mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh.”
Đưa đồ ăn, đưa nước… thì thế nào? Vốn là điều nên làm. Thiện Minh làm những chuyện kia với bọn trẻ, chi bằng anh ta trực tiếp đưa bọn trẻ đến bệnh viện mới đúng. Đồ ăn thức uống có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi hay sao?
Giả nhân giả nghĩa còn ghê tởm hơn cả phạm tội nữa.
“Tất cả đều là lỗi của tôi.” Tuệ Tâm nói.
Hỏi cũng kha khá, tâm tình Liên Diệc rất bực bội: “Phạm Dương, cậu phụ trách thẩm vấn tiếp.”
Nói rồi, anh ta rời khỏi phòng thẩm vấn.
Phạm Dương biết, nhất định đội trưởng Liên nhà mình cảm thấy bản thân làm việc không tốt. Thông thường, chỉ trong tình huống này anh ta mới bộc lộ cảm xúc như vậy. Chuyện này, nói đúng ra cũng là do bọn họ sai. Nếu lúc đầu bọn họ lục soát từ đầu đến cuối chùa Thanh Sơn, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ…
Nhưng lúc này, Tuệ Tâm đột nhiên nói thêm một câu khiến Phạm Dương phải bật dậy khỏi ghế: “Về sau tôi truy hỏi… Trước đây còn có một đứa trẻ…”
Đến khi phát hiện, anh ta mới biết đây không phải là lần đầu tiên Thiện Minh làm chuyện này.
Mỗi năm, người đến chùa Thanh Sơn không quá nhiều nhưng cũng không phải là ít. Sau khi sư trụ trì già viên tịch một tháng, có một đứa trẻ mất tích trên núi Thanh Sơn, gia đình đã tìm kiếm rất lâu, cũng báo cảnh sát, anh ta cũng có giúp đỡ tìm kiếm rất lâu.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện đứa trẻ này bị Thiện Minh hại. Thiện Minh đã không còn là người như trước đây nữa. Hiện giờ, kẻ đó có thể làm mọi chuyện, nhưng khi bị Thiện Minh uy hiếp, anh ta lại lựa chọn thỏa hiệp…
Nói cho cùng thì nguyên nhân là gì… Hay là đội trưởng Liên đã nói đúng về con người này, giả nhân giả nghĩa, không xứng là trụ trì.
Nghe thấy lời này, Phạm Dương trợn to hai mắt: “Anh nói cái gì?!”
Bên cạnh còn có một viên cảnh sát nhỏ, Phạm Dương để cậu ấy trông chừng, còn mình thì lao như bay ra khỏi phòng thẩm vấn. Nhìn thấy đội trưởng Liên đi vào phòng thẩm vấn của Thiện Minh, anh ta lập tức đi vào, nói nhỏ bên tai, báo cáo lại chuyện này.
Lúc này đây, Thiện Minh vẫn đang mạnh mẽ phản bác, mặt đỏ tía tai, không hề cảm thấy mình đã làm gì sai. Liên Diệc vốn đang ôm một bụng lửa giận, đối với loại người như súc vật này, tính nhẫn nại của anh ta cũng bị mài mòn từng chút một.
Thật ra anh ta vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, vì vậy, việc thẩm vấn chủ yếu giao cho Tiểu Văn ở bên cạnh.
Phạm Dương đột ngột đến báo cáo, khiến sắc mặt anh ta trầm xuống.
Sau khi vụ án mất tích ở Thanh Sơn bị phát hiện, bọn họ điều tra thông tin của Thanh Sơn, tất nhiên cũng biết rõ chuyện này.
Đứa trẻ mà Tuệ Tâm nhắc đến đã mất tích một năm trước. Bố mẹ là người nước ngoài. Sau một tháng tìm kiếm thì bố mẹ đều đau lòng trở về nước. Bọn họ cũng tự trách mình. Lần tìm kiếm này cũng tìm thấy thi thể phía sau núi, nhưng vì thời gian quá lâu, không có chứng cứ, vụ án đã bị xếp vào xó.
Không ngờ chuyện này lại liên quan đến chùa Thanh Sơn!
Xem ra Thiện Minh đã làm chuyện như vậy từ rất sớm. Lần này càng tệ hại hơn cả, trực tiếp trói bốn đứa trẻ lại, còn thực hiện hành vi ngược đãi cực kỳ tàn ác, chỉ để thỏa mãn dục v0ng ích kỷ của bản thân mình.
Liên Diệc không cho Thiện Minh nhiều cơ hội, trực tiếp bật ghi âm lời khai của Tuệ Tâm cho hắn ta nghe. Liên Diệc đã không còn bao nhiêu tính nhẫn nại với hắn ta nữa rồi.
Nghe thấy giọng nói của trụ trì, sắc mặt Thiện Minh tái mét.
Những chuyện hắn ta làm quả thật chỉ có trụ trì biết, nhưng bị hắn ta uy hiếp, không dám nói gì, vẫn luôn giấu giếm thay cho mình. Thiện Minh cực kỳ đắc ý, trong thời gian ở trong chùa, hắn ta nói một không ai dám nói hai. Ai bảo Tuệ Tâm có lỗi với hắn ta làm chi!
Hiện giờ bị bắt thì sao, hắn ta vẫn cứng cổ mà nói: “Đều là tôi làm hết đấy!”
Liên Diệc cười lạnh: “Cuối cùng cũng thừa nhận rồi? Lúc nãy vẫn còn làm con vịt chết dở mạnh miệng cơ mà?”
Thiện Minh bị Liên Diệc châm chọc đến nỗi đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Có bản lĩnh thì mấy người đánh chết tôi đi, không phải là chẳng phát hiện ra sao?”
Bộ dạng của hắn ta trong mắt người xem là dương dương đắc ý, không hề có một chút áy náy nào về hành vi của bản thân. Ngược lại còn cảm thấy bản thân rất lợi hại, tìm thấy cảm giác tồn tại từ trên người bọn họ.
Tiểu Văn không nhịn được mà chất vấn: “Bọn trẻ đắc tội gì với anh?”
Bốn đứa trẻ này đều đáng yêu ấm áp, có lỗi gì mà bị đối xử như vậy, thậm chí còn phải trả giá bằng cả mạng sống?
Thiện Minh cười mấy tiếng, ngũ quan vặn vẹo, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Hắn ta cười hì hì mấy tiếng, thờ ơ nói: “Ai bảo bọn chúng khiến cho tôi không vui.”
Thái độ như vậy khiến những người thẩm vấn thầm giận dữ. Nếu vậy thì không thể xem kẻ này là người nữa rồi. Sao có thể yên ổn sống trên đời này lâu như vậy được chứ. Mặc dù cảnh sát bọn họ phải công bằng chính trực, nhưng vào giây phút này, trong lòng bọn họ đã cực kỳ căm ghét kẻ này.
Tiểu Văn kìm nén cơn kích động muốn giơ đánh người, hỏi: “Bọn trẻ đã làm gì? Anh nhốt bọn chúng vào căn hầm đúng không?”
Thiện Minh nhìn ánh mắt tràn đầy tức giận của mấy người bọn họ, đột nhiên nói: “Bọn chúng nhìn tôi như mấy người đang nhìn tôi vậy. Vốn dĩ tôi đang không vui, bọn chúng lại đến trước mặt tôi hi hi ha ha. Bị tôi đánh cho một trận, chẳng phải cũng khóc lóc cầu xin tôi…”
————
*** 146 ***