Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 13

Chương 13

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Vốn còn đang cảm thấy quen quen, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng nhớ ra người này là ai.

Liễu Úy, ca sĩ cấp thiên hậu, trong số các ca sĩ cùng thời, fans của cô ấy là nhiều nhất, cũng nhiệt tình nhất, có lẽ liên quan đến tính cách của cô ấy, người hâm mộ rất yêu thích vẻ mị hoặc này.

“Công ty không phải nơi các người nói chuyện yêu đương.” Tô Minh Châu nhíu mày nói.

“Tiểu Tô tổng đừng cổ hủ như vậy.”

Sáng nay Tô Minh Châu mới xem qua danh sách những người ký hợp đồng loại S, Liễu Úy là một trong số đó.

Sắp tới, Giải trí Hoàng Thiên đang lên kế hoạch cho chuyến lưu diễn toàn quốc của cô ấy, poster dán ở khắp mọi nơi, vé bán trực tuyến cũng gần hết, mỗi ngày sẽ có một giờ phát các bài hát của Liễu Úy trên màn hình LED tại quảng trường lớn nhất thủ đô.

Các nữ minh tinh thường sợ nhất là những scandal dồn dập, nhưng tính cách của Liễu Úy nóng bỏng, không những không sợ mà còn thường xuyên đùa giỡn tiểu thịt tươi, tuy nhiên, cư dân mạng đều biết không có lần nào là thật cả.

“Tôi nói rồi mà, tối hôm qua tôi còn mơ thấy hỉ thước kêu trước nhà.” Liễu Úy khẽ cười, “Hóa ra là đưa người đẹp tới.”

Sáng nay cô ấy không đến công ty, chỉ nghe người đại diện nói công ty đã đổi chủ, đồng thời cũng gửi kèm một bức ảnh. Cô ấy chỉ cho rằng, cậu chủ nhỏ nhà họ Tô chán việc học hành, cuộc sống nhàm chán nên đến công ty tìm thú vui, có rất nhiều ví dụ như vậy.

“Hoàng Sâm, sau này không cần tới công ty nữa.” Tô Minh Châu nói.

Cơ Thập Nhất lia mắt sang nhìn anh, lần đầu tiên thấy anh nghiêm túc làm việc, cô có cảm giác rất kỳ lạ.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Tô Minh Châu đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm trọng.

Hoàng Sâm chính là người đàn ông dồn Liễu Úy vào tường, hiện tại gương mặt đã trắng bệch, không cần tới công ty, nghĩa là anh ta bị vứt bỏ rồi sao.

Anh ta cũng biết vị tổng giám đốc Tô mới tới này, buổi sáng, lúc nhìn thấy tuổi tác, anh ta cũng không để trong lòng, mấy ngày nay vất vả lắm anh ta mới móc nối được với Liễu Úy, chỉ muốn giành chút tài nguyên từ trong tay cô ta, ai biết vị tổng giám đốc Tô mới tới này lại không phải là quả hồng mềm!

“Tổng giám đốc Tô, tôi ——”


Tô Minh Châu mất kiên nhẫn ngắt lời: “Cút.”

Sau đó, không để ý tới hai người, trực tiếp kéo Cơ Thập Nhất rời đi.

Nhìn anh rời đi không chút thương tiếc, Hoàng Sâm nóng lòng, cầu cứu Liễu Úy đứng bên cạnh: “Chị Liễu, em không muốn rời khỏi đây, chị có thể giúp em cầu xin tổng giám đốc Tô được không?”

Đối diện với đôi mắt tràn đầy hy vọng của anh ta, Liễu Úy nở nụ cười tươi sáng, dùng ngón tay sơn màu đỏ chót nhẹ nhàng vu0t ve gương mặt anh ta.

Trong lòng Hoàng Sâm thoáng thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy được, công sức mấy ngày nay không hề vô ích.

Anh ta còn chưa vui sướng được bao lâu, thì một giọng nói ngày thường suýt khiến anh ta động t1nh đã vang lên: “Thật đáng thương.”

Không chút thương tiếc giẫm giày cao gót rời đi.

Hoàng Sâm sắp nghẹt thở đến nơi rồi, ngay cả Liễu Úy cũng từ bỏ anh ta!

“Nếu là ngày thường, có lẽ chị đã ngăn cản em từ lâu rồi.” Tô Minh Châu đột nhiên mở miệng.

Trái tim Cơ Thập Nhất lệch một nhịp nói: “Bây giờ chị đâu dám ngăn cản em.”

Tô Minh Châu quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, một lát sau anh mới nhìn về phía trước, tiếp tục bước đi: “Nếu trước kia chị cũng nghĩ được như vậy thì tốt biết bao.”

Bước chân của Cơ Thập Nhất hơi khựng lại, đối phương đã mở cửa tiến vào trước.

Bởi vì Tô Minh Châu dặn dò từ sáng, nên khi tiến vào văn phòng, thư ký và người đại diện đã chờ sẵn.

Thân là người đại điện xuất sắc hàng đầu Giải trí Hoàng Thiên, ánh mắt nhìn người của Ngũ Thanh cực chuẩn, ngay khi cô gái đi sau tổng giám đốc Tô để lộ cả gương mặt, trong đầu cô ấy đã hiện lên không dưới năm cách để trở nên nổi tiếng.

Vốn chẳng có chút chờ mong gì với kiểu người đi cửa sau này, nhưng bây giờ, khi đã nhìn thấy người thật thì cô ấy mới biết mình đã nhầm.

Đôi mắt của cô gái tựa như một hồ nước trong vắt, Ngũ Thanh không nhịn được lại dời ánh mắt lên trên, nốt ruồi nơi mắt trái tràn ngập linh khí bức người.

Xem ra là lần này cô ấy nhặt được bảo vật rồi.


“Xin chào, chị là Ngũ Thanh, tương lai sẽ là người đại diện của em.” Ngũ Thanh lễ phép duỗi tay ra.

Cơ Thập Nhất bắt tay cô ấy, mỉm cười đáp lại: “Cơ Thập Nhất, sau này phải làm phiền rồi.”

“Thật phiền phức.” Tô Minh Châu ở bên cạnh nói.

Ngũ Thanh im lặng đánh giá ông chủ mới và cô gái trước mắt vài giây, trong lòng hiểu ý bật cười, kiểu chỗ dựa khẩu thị tâm phi này, còn sợ không nổi tiếng sao, chỉ sợ đến lúc đó nhiều lời mời quá không cách nào lựa chọn hết được.

Trong lòng cô ấy thầm quyết định, nếu cô gái này thật sự có năng lực, cô ấy sẽ chuyển hướng trọng tâm, dù sao thì ảnh đế ở trong tay cô ấy cũng không cần lo lắng gì.

“Tổng giám đốc Tô, đây là hợp đồng anh yêu cầu.” Thư ký trình hợp đồng lên.

Hợp đồng rất đơn giản, chỉ có vài trang, nhưng các điều lệ bên trên lại không hề ít, Tô Minh Châu đọc từ đầu đến cuối, sau đó nói nhỏ bên tai thư ký vài câu, thư ký lập tức gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Cơ Thập Nhất buồn bực: “Hợp đồng không ổn sao?”

Tô Minh Châu nói: “Sửa lại vài chỗ.”

Ngũ Thanh ngồi bên cạnh không nói lời nào, cô ấy đã xem qua bản hợp đồng vừa rồi, đó là hợp đồng loại S dành cho ảnh đế ảnh hậu, sao lại có vấn đề được, xem ra chỉ có mình ông chủ không hài lòng mà thôi.

Một lát sau, thư ký cầm hợp đồng mới tới, Tô Minh Châu lại lật xem lần nữa rồi mới đưa cho Cơ Thập Nhất, mà Cơ Thập Nhất có xem cũng không hiểu mấy thứ này, chỉ lướt qua một lượt rồi ký tên mình vào.

Tóm lại là Tô Minh Châu sẽ không hại cô.

Đương nhiên, nếu hại thì cô cũng có cách giải quyết.

Cơ Thập Nhất nhẹ nhàng cong môi với Tô Minh Châu đang cười trộm, Tô Minh Châu đặt tay lên môi, giấu đầu lòi đuôi ho nhẹ một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn lại cô.

Sau khi ký kết hợp đồng, một bản thuộc về công ty, một bản tự mình giữ lấy.

Làm người đại diện, Ngũ Thanh cũng cần xem qua hợp đồng, vốn dĩ loại hợp đồng này cô ấy đã thuộc lòng từ lâu, hiện giờ phải cẩn thận xem lại một chút. Không lâu sau, cô ấy tìm thấy điều khoản mới được thêm vào, ánh mắt mờ mịt dừng tại chỗ đó.

Chuyện này, nếu trong chuyện này không có gì mờ ám, đánh chết cô ấy cũng không tin.


Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cô ấy nhìn Cơ Thập Nhất đã dịu dàng gần như chảy ra nước.



Lúc này, tại đồn cảnh sát khu Uyển Tân.

Vụ ngã lầu ở khách sạn Đình Loan gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng, không ít người dân quan tâm đến việc này, hơn nữa, gần đây không có án mạng nào khác, nên tổ điều tra đã đặt trọng tâm vào vụ án này.

“Đội trưởng Liên, Dương Tuyết Hoa nói bà ta đang trên đường trở về.” Phạm Dương nói.

Vốn dĩ việc Diệp Kiến Hưởng và mẹ của Vương San San – nạn nhân trong vụ chặt xác, gặp mặt nhau cũng không có gì, sai ở chỗ không đúng thời điểm, hơn nữa, sau khi mẹ nạn nhân gặp mặt Diệp Kiến Hưởng, hành vi của Diệp Kiến Hưởng rất đáng để suy nghĩ sâu xa.

Ngày hôm qua, khi biết được thông tin này, bọn họ đã lập tức đi tìm Dương Tuyết Hoa, nhưng không ngờ là đối phương lại đi đến nơi khác, tới chạng vạng ngày hôm nay mới trở về, nhưng thông qua điện thoại, bọn họ vẫn nắm được không ít tin tức.

Kể từ khi con gái bị hại, Dương Tuyết Hoa lúc nào cũng đau buồn, cảnh sát chậm chạp không tìm thấy hung thủ, bà ấy không cam lòng nên vẫn luôn tìm chứng cứ, sau khi hao tốn vô số tiền bạc và nhân lực, cuối cùng thì sau mười năm đã có một chút manh mối.

Manh mối này chính là Diệp Kiến Hưởng.

Khi ấy Diệp Kiến Hưởng không sống ở con phố đó, nhưng trường tiểu học của con trai ông lại nằm ngay bên cạnh, sau khi liên tục dò hỏi những người lúc trước sống ở đó, và những người có thể đi ngang qua, lật nát bản ghi chép mới tìm được một người thật sự đã chứng kiến vụ án!

Mới đầu Diệp Kiến Hưởng không chịu nói bất cứ điều gì cả, nhưng dưới sự tấn công khổ sở hằng ngày của bà ấy, cuối cùng Diệp Kiến Hưởng cũng chịu mở miệng, nhưng chỉ cung cấp được chút tin tức mơ hồ.

Đêm hôm đó, con trai của Diệp Kiến Hưởng, cũng chính là Diệp Minh, bởi vì thi không tốt đã bị ông đánh cho một trận, kết quả là cậu bé chạy ra ngoài từ chạng vạng mà mãi vẫn không trở về, cả đêm ông ở bên ngoài tìm con trai, nhưng trong đêm tối lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ.

Con ngõ đó rất ít người qua lại, những ngôi nhà phía sau đều đổ nát, không có ai ở, sau khi nghe thấy tiếng động, ông cẩn thận đi tới, cảnh tượng mà ông nhìn thấy gần như đã dọa chính bản thân ông mất nửa cái mạng!

Ông nhìn thấy trên mặt đất vương vãi đầy máu, ánh trăng chỉ chiếu sáng một nửa, mơ hồ có một bóng đen đang chém người!

Ông đứng sững sờ tại chỗ, khi nhìn thấy người nọ giết người rồi lại bắt đầu chặt xác, ông mới hồi phục tinh thần, rời khỏi nơi đó ngay lập tức.

Nhưng đúng lúc rời đi thì lại bị phát hiện, người nọ vội vàng đuổi theo sau.

Nhờ vào việc thông thuộc địa hình, Diệp Kiến Hưởng mới thoát được một kiếp, ông cũng không biết, liệu mình có bị nhìn thấy hay không.

Sau khi trở về nhà, ông sợ hãi rất rất lâu, cậu con trai cả đêm không tìm thấy, sau bình minh cũng đã trở lại.

Bởi vì những gì ông nhìn thấy lúc ấy quá mơ hồ, ngay cả dáng người cũng không rõ, hơn nữa ông cũng không muốn bị trả thù, cho nên không nói gì với cảnh sát.

Nhận được tin tức này, mấy người Phạm Dương thức cả đêm lật lại hồ sơ vụ án.


Trên máy tính là video tổng hợp các bản thu âm năm đó.

Hôm ấy, vào lúc rạng sáng, một người đàn ông say rượu lảo đảo trở về nhà, không cẩn thận đụng đổ thùng rác, nơi đó hẻo lánh ít người qua lại, khi ấn vào thứ gì đó, ông ta nheo mắt nhìn.

“Cậu đoán xem là thứ gì, nửa cái chân người đấy! Cứng ngắc lại luôn rồi!” Người đàn ông say rượu run run giọng nói tiếp, “Lúc đó tôi tỉnh rượu ngay, lùi về phía sau, kết quả là vừa mở to mắt ra, toàn bộ thùng rác đều là chân người!”

“Tôi sợ chết khiếp, vội vội vàng vàng đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy, ai ngờ vừa đứng dậy lại vô tình đụng phải thùng rác, nguyên cái đầu người lăn long lóc ra ngoài!”

Nói đúng ra, năm đó đồn cảnh sát đã tìm thấy tất cả các bộ phận trên cơ thể người.

Nạn nhân là Vương San San, giới tính nữ, 29 tuổi, làm việc tại một công ty điện lực cách hiện trường vụ án không xa, bước đầu phỏng đoán thời gian tử vong từ 23 giờ đến 1 giờ đêm.

Cảnh sát kết luận đó là hiện trường đầu tiên, hung thủ tàn nhẫn chặt xác nạn nhân, hơn nữa, không hề có định che giấu, trực tiếp ném phần còn lại của chân tay đã bị cắt cụt vào thùng rác, nhưng không để lại bất kỳ một dấu vân tay nào.

Chính vì vậy, cho đến nay vẫn chưa thể tìm ra hung thủ.

Thời điểm đó, vụ án này đã gây ra sóng to gió lớn, trên mạng có vô số lời đồn đoán.

Mức độ tàn nhẫn của hung thủ thật sự đã nằm ngoài dự đoán, có không ít người tự xưng là chuyện gia phá án từ nơi khác đến đây, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết.

Phạm Dương hỏi: “Nói như vậy, Diệp Kiến Hưởng thật sự chứng kiến quá trình gây án, đại sư quả đúng là đại sư, thần kỳ quá đi mất! Sau này không cần lo lắng chuyện phá án rồi!”

Hiện tại anh ta đã bội phục Cơ Thập Nhất sát đất, dựa theo lời nói của Diệp Kiến Hưởng, ông thật sự nhìn thấy quá trình gây án, mà rõ ràng, mục tiêu của hung thủ chính là ông, Diệp Minh hoàn toàn là bị tai bay vạ gió.

Liên Diệc không để ý tới Phạm Dương, chỉ nhìn màn hình chằm chú: “Hung thủ lần này rất có thể chính là người năm đó, bên phía Diệp Minh thế nào rồi? Nhất định phải lưu ý đến sự an toàn của cậu ta, đã tìm thấy đám người cầm dao tấn công Diệp Minh chưa?”

Anh ta lười nói ra lời giải mã, lúc Phạm Dương không nghe thấy, khi ở bệnh viện.

Cơ Thập Nhất đoán không sai, như thể cô thực sự chứng kiến, quả thật là không thể tin được.

Nhưng câu nói “Quạ đen quen thói ồn ào, họa từ miệng mà ra” dường như còn mang theo ý nghĩa khác, do người bị hại nhiều chuyện nên mới bị sát hại ư?

Liên Diệc đan hai tay vào nhau, chống khuỷu tay ở trên bàn, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Nghe vậy, Phạm Dương nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa tìm được những kẻ tấn công Diệp Minh, trong phòng bệnh đã có Tiểu Trần trông coi, cậu ta vừa báo cáo cho em rồi, Diệp Minh vẫn bình thường.”

- -----oOo------

*** 13 ***

Bình Luận (0)
Comment