Chương 159
Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Gương mặt Liễu Uý trở nên nghiêm túc, liếc mắt nhìn Cơ Thập Nhất đang há miệng hít hà không gì, hỏi: “Có thật không?”
Liên Diệc trả lời: “Thật. Cô có thể nhanh chóng đến đồn cảnh sát một chuyến được không?”
Liễu Uý đặt đũa xuống, vội vàng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi lập tức qua ngay.”
Vốn dĩ cô ấy còn đang đoán ai là hung thủ, không ngờ chỉ ăn một bữa thôi mà đồn cảnh sát đã tìm ra kẻ tình nghi, thực sự đã khiến cô ấy kinh ngạc rất nhiều.
Cô ấy đứng dậy, cầm chiếc áo khoác rồi mặc vào, vừa thu dọn vừa nói: “Thập Nhất, bây giờ chị phải đến đồn cảnh sát. Em ở đây từ từ ăn nhé, cẩn thận đừng ăn cay quá.”
Cơ Thập Nhất ngẩng đầu lên thoát khỏi sự k1ch thích từ đồ ăn ngon, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cảnh sát Liên mới gọi điện cho chị, nói đã tìm thấy nghi phạm, chị phải đi xem sao.” Liễu Uý nói.
“Em đi với chị.” Cơ Thập Nhất vội vàng đứng dậy: “Cũng xem như em là người biết rõ chuyện này, nghi phạm chỉ là người có tình nghi, có lẽ em sẽ có tác dụng.”
Liễu Uý cúi người nhéo nhéo mặt Cơ Thập Nhất: “Thập Nhất, em thật đáng yêu. Vậy chúng ta đi thôi, lần sau chị lại mời em ăn cơm.”
Cơ Thập Nhất gật đầu lia lịa, thu dọn xong thtuf đi ra khỏi phòng bao với Liễu Uý, nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, cô li3m môi, lần sau nhất định phải ăn nữa.
Nồi lẩu này thực sự là nồi lẩu ngon nhất từ trước đến nay mà cô đã từng ăn. Theo như lời bạn bè trên mạng nói thì cay đến nỗi không ngừng hít hà.
Hai người bước ra khỏi hành lang thì tình cờ gặp anh chàng trai đẹp trai chủ cửa hàng lẩu. Nhìn thấy bọn họ, anh ấy có chút sững sờ: “Sao lại đi ra rồi?”
Liễu Uý vừa đi vừa nói: “Bây giờ có việc gấp, xin lỗi, lãng phí ý tốt của cậu rồi.”
Nghe vậy, anh đẹp trai lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu. Vậy hai người đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Liễu Uý mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, kéo Cơ Thập Nhất đi qua người anh ấy.
Trước khi ra khỏi cửa sau, không hiểu sao Cơ Thập Nhất đột nhiên quay đầu lại, thấy anh trai kia đang đứng cách đó không xa, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng. Nhìn thấy cô quay đầu lại thì vẫy tay với cô.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng.
…
Ông chủ quán bar đưa ra lời khai, Liên Diệc nhanh chóng bắt tay vào điều tra sự tình năm đó.
Nhưng bởi vì đã hai mươi ba năm trôi qua, rất nhiều bằng chứng chỉ có thể nhìn thấy trên giấy, cũng có ghi âm, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy bề ngoài, buộc lòng tự mình đi mới tìm ra được chân tướng.
Nếu Liễu Mạn đã vô tình chen vào gia đình của người khác, vậy thì cần phải suy xét đến tình huống vợ của ông chủ quán bar có biết chuyện này hay không.
Năm đó, vụ án Liễu Mạn bị giết không có dấu vết của bà ta. Liên Diệc điều tra hồ sơ vợ ông chủ quán bar, ảnh trong hồ sơ đã lưu trữ rất nhiều năm. Hai mươi ba năm trôi qua, bây giờ bà ta đã năm mươi bảy tuổi, chiều cao cũng đúng một mét sáu mươi lăm, có điều, cụ thể thế nào thì vẫn phải gặp mới biết được.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi đến nhà của ông chủ quán bar, tình cờ đụng ngay vợ ông chủ quán bar đang đi vứt rác. Liên Diệc lập tức khóa chặt mục tiêu lại.
Cơ thể hơi mập mạp, cao khoảng một mét sáu, rất phù hợp với mô tả của người công nhân dọn dẹp vệ sinh lúc đó.
“Đội trưởng Liên, người này sẽ không phải là hung thủ chứ?” Phạm Dương nhỏ giọng hỏi.
Liên Diệc nói: “Mọi thứ đều có thể.”
Liễu Mạn là một nữ minh tinh, chân yếu tay mềm, người bình thường có thể chế trụ bà ấy. Năm đó, hẳn là vợ ông chủ quán bar cũng có thể làm điều đó.
Phạm Dương suy tư rồi gật gù.
Mỗi khi đội trưởng Liên nói câu này, chứng tỏ đội trưởng Liên có một vài suy đoán rồi. Anh ta chỉ cần đi theo đội trưởng Liên là được. Nói thật, anh ta thấy mình may mắn lắm, vì anh ta có một đội trưởng thông minh như vậy, hiệu suất phá án rất cao không phải dạng vừa.
Nhìn thấy bọn họ mặc đồng phục cảnh sát, vợ ông chủ quán bar vô cùng sửng sốt.
Liên Diệc sải bước lớn đi tới: “Xin chào, xin hỏi bà có phải là Trần Vân, vợ ông chủ quán bar Già Lam?”
Bà ta lùi lại một bước: “Là tôi, sao vậy?”
“Xin chào, chồng của bà liên quan đến một vụ án trước kia. Làm phiền bà đi cùng chúng tôi một chuyến. Chuyện bây giờ rất quan trọng, cần sự hợp tác điều tra của bà.” Mặt Liên Diệc không đổi sắc, nói.
Phạm Dương đứng phía sau âm thầm quan sát sắc mặt và cử động của bà ta, phát hiện bà ta giấu tay ra sau lưng.
Nhất định là có vấn đề.
Vợ ông chủ quán bar bị đưa đến đồn cảnh sát. Chồng bà ta đang ở ngay phòng bên cạnh, nhưng bà ta không hề hay biết.
Liên Diệc thông báo cho Liễu Uý, sau đó bắt đầu thẩm vấn.
Yếu tố mấu chốt nhất là hung thủ đã có những hành động thấp hèn bỉ ổi với cơ thể của Liễu Mạn, nhưng không xâm phạm bà ấy. Nếu dựa theo tình huống thông thường, không thể nào có chuyện như vậy được.
Nhưng bây giờ có thể suy đoán, nếu là nữ thì tất nhiên là có thể, vì vậy mới có thể lưu lại những dấu vết trên cơ thể Liễu Mạn, nhưng những thứ khác thì không thể làm được. Hơn nữa, năm đó không có nhiều công cụ giống như bây giờ.
Câu hỏi đầu tiên, tất nhiên là hỏi bà ta có biết chuyện ông chủ quán bar ngoại tình hay không.
“Sao ông ấy có thể ngoại tình được, đừng nói nhảm.” Bà ta tỏ vẻ không tin: “Tình cảm của chúng tôi rất tốt. Con gái tôi đã ba mươi tám tuổi rồi. Cả nhà chúng tôi cũng thường đi du lịch với nhau nữa.”
Tình cảm rất tốt? Liên Diệc im lặng, trước đó, ông chủ quán bar đã nói về chuyện tình cảm với Liễu Mạn.
Bởi vì không muốn về nhà cho nên mới thường ở lại quán bar, quen thân một vài đạo diễn, bởi vì có đạo diễn giới thiệu nên mới biết đến Liễu Mạn.
Năm đó Liễu Mạn trẻ trung xinh đẹp, sự nghiệp trong giới giải trí rất thuận lợi, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều tràn đầy sự lạc quan, là con người trời sinh đã có sự quyến rũ khó cưỡng, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mà ông chủ quán bar, năm đó vừa hay đương độ tuổi ba mươi bảy, cũng là thời điểm sức quyến rũ vô biên ở một người đàn ông toát ra mãnh liệt nhất, hơn nữa, tiến vào xã hội lâu, khí chất đặc biệt nơi ông ta cũng thu hút sự chú ý của Liễu Mạn.
Sau đó hai người dần quen biết nhau, cũng bắt đầu trò chuyện sâu sắc hơn, cuối cùng, nước chảy thành sông và rồi phát sinh quan hệ. Hai người đều quên biện pháp bảo vệ, và chẳng ai ngờ rằng, ấy thế mà bà ấy lại mang thai.
Sau khi mang thai năm tháng, chuyện này bị vợ ông ta phát hiện, cũng bởi vậy mà Liễu Mạn cắt đứt quan hệ với ông ta, hai người không còn liên lạc với nhau, Liễu Mạn cũng không bao giờ đến quán bar nữa, từ đó về sau, bà ấy biến mất khỏi giới giải trí.
Lúc bà ấy xuất hiện một lần nữa thì đã có Liễu Uý. Hơn nữa bà ấy tập trung đóng phim, nuôi con, tiệc chúc mừng cũng không tham gia, mỗi ngày không ở trong đoàn phim thì ở trong nhà, mãi cho đến khi bị người ta giết hại.
Liên Diệc lạnh lùng hỏi: “Chính miệng chồng bà nói, hơn hai mươi năm trước tình cảm giữa hai vợ chồng bà không tốt, vì vậy ông ấy mới ở lại quán bar. Bà không biết chuyện này sao?”
Ông chủ quán bar bị bắt đi lúc đêm khuya, bọn họ không hề thông báo, căn bản là vợ ông ta không hề biết chuyện này, cho nên mới dám nói dối trắng trợn.
Lời nói dối bị phơi bày, vợ ông chủ quán bar không nói gì.
“Năm đó chồng bà ngoại tình với Liễu Mạn, cho đến lúc Liễu Mạn mang thai năm tháng bà mới biết chuyện đó, đúng không?”
“Đúng vậy, đến lúc đó tôi mới biết. Liễu Mạn là đồ không biết xấu hổ, quyến rũ chồng của người khác, còn mang thai, đồ đàn bà không đứng đắn.” Nói đến đây, bà ta cực kỳ căm giận.
Liên Diệc nói thật chậm rãi: “Vậy nên bà mới ôm hận Liễu Mạn, sau đó lên kế hoạch tỉ mỉ để giết người?”
Bà ta hừ lạnh: “Tôi chẳng thèm giết đồ tiện nhân đó, có người khác sẽ đi trừng trị cô ta!”
Lời nói của bà ta khiến hai người đều cảm thấy trong đó có thông tin gì đó, rốt cuộc bà ta có biết kẻ ấy hay không?
Chuyện Liễu Mạn bị giết, vợ ông chủ quán bar cũng chỉ biết từ đạo diễn Lưu, không có manh mối hữu ích nào. Mà theo lời khai của ông ta, quả thật hôm đó vợ ông ta đang ở nhà, bà ta còn đến quán bar gặp ông ta, có hai vị đạo diễn ở đó nữa.
Có thể nói là, nếu họ làm chứng cho nhau, thì một người nói dối, mấy người kia sẽ hùa theo.
Liên Diệc bức cung nhiều lần nữa, vợ ông chủ quán bar vẫn không thừa nhận bà ta giết người, thái độ cực kỳ tệ hại, mắng chửi Liễu Mạn không nể nang gì.
Phạm Dương ghi chép cả nửa ngày, sáp lại gần Liên Diệc, nói nhỏ: “Đội trưởng Liên, người phụ nữ này cứng rắn như vậy, lẽ nào bà ta không phải hung thủ?”
Liên Diệc suy nghĩ mấy giây, trả lời: “Có lẽ bà ta không phải là hung thủ. Nhưng nhất định bà ta có quan hệ gì đó với hung thủ. Nếu không thì sẽ không đến chỗ người công nhân dọn dẹp vệ sinh.”
Phạm Dương thấy mình như bị xoay vòng vòng: “Vậy tại sao bà ta đưa giấy mà chồng bà ta lại đi gặp người?”
Nói rồi, anh ta chợt hiểu ra.
Gần đây Liễu Uý đã hỏi thăm một vài vị đạo diễn về chuyện xảy ra năm đó. Nhất định là tin tức này đã truyền đến tai ông chủ quán bar. Nhưng đích thân ông ta ra mặt chắc chắn sẽ dễ bị chụp ảnh. Vợ ông ta là người bình thường, đi là tốt nhất.
Về phần vợ ông chủ quán bar, có lẽ bà ta muốn cứu chồng, hoặc là bà ta không muốn gia đình tan vỡ nên đành chọn cách đồng ý.
Quả nhiên Liên Diệc vừa hỏi, vợ ông chủ quán bar đã kể chuyện này ra. Quả thật bà ta đã ủ mưu, dù sao thì hai người họ cũng không thể nào nhận ra nhau được, gặp nhau cũng không phải là vấn đề gì to tát. Người phụ nữ kia đã chết rồi, trước kia chồng bà ta cũng không có cảm giác gì với đứa con gái này.
Bà ta thừa nhận bà ta đã làm chuyện này, nhưng lại cứng rắn nói bà ta không giết người.
Sau khi Liễu Uý và Cơ Thập Nhất đến thì được đưa đến bên ngoài phòng thẩm vấn. Cô có thể quan sát tình hình bên trong, nhưng không được phép đi vào tham gia vào cuộc thẩm vấn.
Đối mặt với người phụ nữ luôn mắng chửi mẹ mình, Liễu Uý chỉ cảm thấy ghê tởm. Năm đó mẹ cô ấy cũng là người bị hại, mà hung thủ lại chính là ông chủ quán bar!
Nếu bà ta là kẻ tình nghi, vậy nhất định phải biết rõ mọi chuyện. Liễu Uý không muốn mẹ cô ấy chết không nhắm mắt.
Lúc đó cô ấy chỉ nhìn thấy một nửa cánh tay. Cô ấy vẫn luôn cảm thấy tội lỗi vì không thể nhìn thấy toàn bộ, lại bởi vì bị dọa sợ mà không dám chạy ra ngoài đuổi người đi. Suy cho cùng, cô ấy có lỗi rất lớn trong chuyện này, bởi, nếu cô ấy nhảy ra ngoài, có lẽ mẹ cô ấy cũng sẽ không bị giết.
Hoặc có thể, cả hai người sẽ cùng chết.
Cơ Thập Nhất đứng bên ngoài, nhìn người phụ nữ ngồi bên trong, dáng người hơi mập mạp, chiếm gần hết không gian chiếc ghế, cô nhíu mày suy nghĩ, thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô đã dùng linh lực nhắc nhở, nhưng hình ảnh trước mắt cực kỳ mờ ảo. Nói cách khác, thời gian quá lâu, bản thân Liễu Uý cũng đã quên mất một vài thứ, tình hình mà giấc mộng muốn nói không quá rõ ràng.
Sau đó, ngày hôm nay chị Liễu Uý nói lại mơ thấy giấc mơ thứ hai. Sau khi từ công ty về nhà, Cơ Thập Nhất lại dùng linh lực nhắc nhở. Lần này hình ảnh rõ ràng hơn trước đó một chút.
Trong bức ảnh, một bóng mờ mờ ảo đang cầm dao. Ánh sáng phản chiếu từ con dao khiến cho bức tranh sáng lên một chút, phản chiếu cổ tay gầy guộc, rất trẻ tuổi.
Cơ Thập Nhất đột nhiên nhớ ra một đặc điểm, cô không nghĩ gì, chỉ cảm thấy cổ tay rất nhỏ, cho nên Liễu Uý mới nhớ rõ. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như có gì đó không đúng lắm.
Cô đưa tay ra khoa tay múa chân, phát hiện cổ tay mà linh lực nhắc nhở quá nhỏ, không giống của người trưởng thành.
Cả hai người đứng bên ngoài phòng thẩm vấn đều thất thần. Liên Diệc và Phạm Dương từ trong phòng đi ra, bọn họ đều không để ý.
“Cô Liễu, cô Cơ.” Liên Diệc gật đầu ra hiệu: “Trước mắt có thể thấy, vợ ông chủ quán bar không phải là hung thủ, nhưng là người tình nghi lớn nhất, đang che giấu gì đó ——”
Anh ta chưa kịp nói xong, Cơ Thập Nhất đã vội vàng ngắt lời: “Cảnh sát Liên, có thể tìm ảnh chụp của bà ta cách đây hơn hai mươi năm trước được không? Nhất định phải để lộ cổ tay, ảnh chụp cả người cũng được.”
Chỉ cần có bức ảnh là có thể xác định được cổ tay lúc đó có phải là của bà ta hay không, bức ảnh sẽ không thể đánh lừa mọi người.
Bộ dạng vội vàng của cô rõ ràng đã phát hiện ra gì đó. Liên Diệc không nói gì mà dặn Phạm Dương: “Đi tìm tất cả ảnh của bà ta! Nếu trong hồ sơ không có thì đến nhà bà ta tìm!”
Phạm Dương lập tức phản ứng lại, nhanh chân chạy đi.
Anh ta cảm thấy, nhất định là đại sư đã tìm ra được manh mối gì đó rồi. Nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ phát hiện ra được hung thủ thật sự… Điều này khiến anh ta cực kỳ phấn khích.
Sau đó Liên Diệc nhìn Cơ Thập Nhất, nặng nề hỏi: “Cô phát hiện ra được gì?”
- -----oOo------
*** 159 ***