Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 145

Chương 163

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Chẳng mấy chốc, căn biệt thự đã hiện ra trước mặt. Tô Minh Châu giảm tốc độ, rẽ vào nhà để xe.

Mấy người trong căn biệt thự đã về nhà cũ rồi, Tô Minh Nhạc cũng đã cầm đồ rời đi, vì vậy, ở đây cũng chỉ có người hầu. Nhìn thấy Tô Minh Châu đi vào thì đều cung kính chào hỏi.

Một người hầu nói: “Tiểu thiếu gia, đồ vừa được giao đến.”

Quà tặng cho ông nội tất nhiên không thể giao đến công ty, công khai không an toàn. Mặc dù anh không ở trong biệt thự nhà họ Tô, nhưng quả thực là ở đây rất thích hợp để đồ, hơn nữa, sẽ không có người nào dám động tay.

Một chiếc hộp gỗ kiểu cổ điển được trưng bày ở đó, phía trên khắc hoa văn tinh xảo, có thể thấy, đồ vật bên trong rất quý giá.

Cơ Thập Nhất nhìn chiếc hộp, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Chị để quên quà trong căn hộ rồi!”

Tô Minh Châu quay đầu nhìn cô: “Quay lại lấy là được.”

Hai người lại lái xe đến căn hộ, tiểu khu vắng vẻ không có ai, và bên ngoài cũng không có paparazzi nằm vùng.

Cơ Thập Nhất đi vào phòng cầm ra chiếc hộp nhỏ: “Đi thôi.”

Biết thời gian gấp gáp, cô không có thời gian tự mình làm, đành phải chuẩn bị, chọn được một tượng gỗ điêu khắc từ trong một cửa hàng đồ cổ. Nó được đặt ở góc xa nhất, chờ người khác phát hiện ra.

Cơ Thập Nhất đã nhìn trúng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì khối gỗ này trông rất bình thường, nhưng ở trong bóng tối lại phát ra ánh sáng nhè nhẹ, càng quan trọng hơn cả, đó chính là nó có một ít linh khí, dùng để dưỡng cơ thể rất tốt.

Bây giờ cô chỉ nhìn thấy linh khí lúc giải mộng, không ngờ là ở đây cũng có. Vì thế, lúc đó cô đã mua nó ngay, tin rằng nhất định ông cụ sẽ thích.

Tô Minh Châu không hỏi là quà gì.

Nhưng nhìn cái hộp nhỏ này, anh biết chắc chắn không phải thứ dung tục. Hơn nữa, anh cảm thấy có lòng là được rồi, không cần tiêu tiền cho thứ quá quý giá, đến lúc đó còn không bằng những đồ vật bình thường mà mình chân thành lựa chọn.


Nhắc đến ông nội, anh không khỏi nghĩ đến cảnh mộng trong mộng kỳ quái lúc trước của anh.

Rốt cuộc điều đó có ý nghĩa gì? Anh đi theo Thập Nhất nhìn một vài lần giải mã giấc mơ, nhưng đối với tình huống của bản thân thì lại không biết gì.

Hai người mang tâm sự riêng cùng lên xe.

Trong xe, Cơ Thập Nhất nhớ đã lâu rồi không gặp Tô Bảo, bèn hỏi: “Tô Bảo đâu rồi?”

Tô Minh Châu đáp: “Ở nhà cũ, đợi lát nữa chị có thể gặp nó.”

Gần đây Tô Bảo lại mập lên, hơn nữa, nó càng ngày càng lười biếng, thậm chí còn không muốn động đậy. Trước đây còn thích chào đón người cậu chủ là anh, sau này, nó nhìn thấy anh thì cũng chỉ ngước mắt lên nhìn, đầu cũng không thèm động đậy.

Sau khi rời khỏi căn hộ, hai người trở lại công ty, có một việc quan trọng cần phải làm.

Tô Minh Châu vội vàng lên lầu, thư ký Trương ôm tài liệu đã đứng đó chờ, nói: “Tổng giám đốc Tô, lễ phục đã đến rồi.”

Tô Minh Châu gật đầu, dẫn Cơ Thập Nhất đi đến cuối hành lang.

Căn phòng ở cuối hành lang này chiếm một diện tích lớn, gần như là chứa đầy lễ phục mới nhất của quý này. Mỗi thương hiệu khác nhau đều đưa đến mấy bộ, không mặc sẽ đặt ở đây. Mà một vài minh tinh trong công ty muốn lấy bộ lễ phục nào, chỉ cần báo lên trên là được.

Tất nhiên, lễ phục ngày hôm nay cũng có ở đây.

Nhà họ Tô có nhà thiết kế riêng, mặc dù không đứng đầu trong lĩnh vực quần áo, nhưng có thể coi là đứng thứ hai. Nhà thiết kế này tất nhiên là nhà thiết kế cao cấp và nổi tiếng, một số show thời trang quốc tế đều có sự tham gia của anh ta.

Lễ phục ngày hôm nay, anh đã nói từ lâu rồi, được làm hoàn toàn bằng tay, đảm bảo trên đời này chỉ có một, anh muốn cô xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt người khác.

Cửa phòng vừa mở ra, đủ loại lễ phục đập vào mắt. Cơ Thập Nhất kinh ngạc, quả thật là quá nhiều, còn có bộ lễ phục mới mà cô vừa nhìn thấy tối hôm qua.

Tô Minh Châu mỉm cười dẫn cô đến trước một cánh cửa trong phòng: “Vào thay quần áo đi chị.”

Cơ Thập Nhất liếc nhìn Tô Minh Châu đang đứng bên ngoài, xoay người đi vào phòng thử đồ.

Vừa mở cửa phòng thử đồ, đập vào mắt cô là một chiếc váy treo trên bức tường đối diện, khiến cô không nhịn được mà muốn sờ vào nó.

Trời sinh nữ giới không có khả năng chống cự lại những bộ quần áo đẹp, hơn nữa, Cơ Thập Nhất vừa mới xuyên đến hiện đại không bao lâu, cô đã mặc rất nhiều bộ lễ phục, có rất nhiều bộ tinh xảo, nhưng chưa có bộ nào khiến cô kinh ngạc bởi vẻ đẹp lộng lẫy của nó như bộ này.


Tầng tầng lớp lớp vải tơ, trông giống như tuyết trên núi.

Cơ Thập Nhất cẩn thận lấy bộ lễ phục xuống, sau đó cởi áo quần trên người ra, không nhịn được mà cảm thán, rồi mặc vào, đứng trước gương kéo khóa lên là xong.

Khóa kéo của bộ lễ phục ở cuối, sau khi mặc vào sẽ giấu vào trong quần áo, Cơ Thập Nhất đứng trong phòng sờ cái khóa kéo một lúc lâu, đứng trước gương kéo lên nhưng mãi vẫn không được, khóa kéo bị kẹt ở bên trong.

Trước đây có chị Thanh giúp đỡ, nhưng bây giờ hình như không được.

Cô suy nghĩ, mở cửa ra chỉ chừa một khe hở nhỏ, giọng nói trong trẻo: “Châu Châu, em có thể tìm một cô gái đến đây được không?”

Tô Minh Châu đang phát ngốc với bức tranh treo trên tường. Không biết rốt cuộc nó sẽ như thế nào, nhất định là rất đẹp, sau này nếu mặc áo cưới thì sẽ càng xinh đẹp hơn.

Nói về chiếc váy này… Anh yêu cầu phải được mô phỏng từ váy cưới…

Đột nhiên nghe thấy tiếng của cô, anh quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”

Nửa khuôn mặt Cơ Thập Nhất lộ ra, nửa còn lại khuất dạng sau cánh cửa, nên hoàn toàn không nhìn thấy gì, cô ngượng ngùng nói: “Dây kéo bị kẹt, còn một đoạn nữa mà không kéo lên được. Em tìm giúp chị một cô gái đến đây đi.”

Nói rồi cô quay lại vào phòng thử đồ.

Nhưng Tô Minh Châu lại sững sờ một lúc, gần như trong đầu lập tức hiện ra rất nhiều hình ảnh xấu hổ. Anh sờ sờ cái mũi đang ngứa ngáy, một lúc lâu sau thì đích thân đi vào.

Chiếc gương rất lớn, mà hình ảnh hiện ra trước gương cũng rất xinh đẹp.

Cơ Thập Nhất đang đối mặt với chiếc gương để thử lại lần nữa, cánh tay trắng nõn thon dài duỗi ra sau, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hình ảnh cao lớn phản chiếu trong gương, lập tức hoảng sợ quay đầu lại: “Sao em lại vào đây?”

Tô Minh Châu nói thật chậm: “Chỉ là kéo khóa mà thôi, không nên quấy rầy người khác, từ đây đi xuống cũng mất thời gian nữa.”

Bộ lễ phục này rất hợp với cô. Mái tóc dài xõa sau lưng. Có một vài sợi tóc nghịch ngợm rơi lả tả trên bờ vai non mịn, mái tóc đen nhánh tô điểm làn da trắng nõn, cảnh tượng này đẹp biết nhường nào.

Tô Minh Châu nhìn cô chằm chằm, nói tròn vành từng chữ: “Em không thể đợi được nữa.”

Nhìn thấy thái độ của anh, Cơ Thập Nhất giận mà không có chỗ ph4t tiết.


Ai ngờ đâu, dù sau đó cô có nói gì thì anh cũng không chịu rời đi. Anh không rời đi, cuối cùng Cơ Thập Nhất đành phải thỏa hiệp.

Tô Minh Châu biện hộ cho bản thân: “Chỉ là cái dây kéo thôi, em không làm gì được mà.”

Cơ Thập Nhất do dự, quay người lại: “Vậy thì em cẩn thận một chút.”

Vừa xoay người, cảnh đẹp đã lộ ra.

Ánh mắt của Tô Minh Châu từ bờ vai trần trắng như tuyết nhìn xuống rồi đến chỗ khóa bị kẹt ở ngay chính giữa, mơ hồ lộ ra khe rãnh, xinh đẹp mê người, khiến anh không nhịn được suy nghĩ muốn xé toạc chiếc váy để xem cảnh bên dưới.

Vải tơ trong suốt che gần hết cảnh đẹp khiến Tô Minh Châu không nói nên lời. Lúc đầu không nên thiết kế như thế này mới đúng.

Cơ Thập Nhất có thể nhìn thấy biểu cảm của anh từ trong gương, thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm người mình, cô cảm thấy xấu hổ chết đi được, làn da dần dần đỏ lên, càng hiện rõ trên làn da trắng nõn.

Cô buồn bực nói: “… Không phải là chị đã nói em gọi người khác vào sao?”

Tô Minh Châu hoàn hồn, bàn tay to bao trùm khóa kéo trên lưng, không tránh được việc chạm vào làn da mềm mịn, hô hấp của anh hơi rối loạn, vội vàng nói: “Chị như vậy thì sao em có thể để người khác nhìn thấy được chứ.”

Câu này quen quá… Cơ Thập Nhất lập tức nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, mặt đỏ bừng lên, không biết phải trả lời như thế nào.

Nhiệt độ cơ thể anh cao, ngón tay nóng hổi có vết chai của anh chạm vào tấm lưng, sự va chạm này khiến cô không khỏi run rẩy, nhắm mắt không nhìn vào cảnh trong gương nữa.

Cũng may lad Tô Minh Châu không dây dưa nữa, nhanh chóng kéo khóa kéo lên, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong gương cô đang nhắm mắt, anh không nhịn được vùi đầu vào bả vai cô, một mùi thơm thoáng ập đến.

Hơi thở dồn dập khiến Cơ Thập Nhất mở mắt, đẩy anh ra: “Em… làm gì vậy?”

Vốn dĩ Tô Minh Châu rất không hài lòng, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô thì càng thêm khó chịu, ánh mắt xanh lam vô tội trừng mắt nhìn cô: “Em muốn hôn chị.”

Lời anh nói quá đường hoàng thẳng thắn, khiến Cơ Thập Nhất không biết nên phải phản ứng thế nào, chống tay vào ngực anh đẩy anh ra.

“Vậy chị hôn em đi.” Tô Minh Châu nắm bàn tay nhỏ bé của cô, tự vỗ nhẹ lên má mình, cười nói.

Hai người giằng co một lúc lâu, thấy anh không có ý định ra ngoài, lời nói lúc trước của Liễu Uý lại hiện lên trong đầu cô, Cơ Thập Nhất lắp bắp: “… Em, nhắm mắt lại!”

Tô Minh Châu chì muốn trêu chọc cô, không ngờ lại thành công, lập tức kinh ngạc nhắm mắt lại: “Em sẽ không mở mắt đâu.”

Cơ Thập Nhất nhìn Tô Minh Châu ngoan ngoãn nghiêng mặt sang một bên, nhưng cô lại hơi do dự.

Tô Minh Châu vẫn giữ nguyên động tác không động đậy. Một lúc lâu sau, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, chậm rãi tiến lại gần.

Bờ môi mềm mại in trên gương mặt anh, cảm giác đặc biệt khác lạ, hơi thở nhè nhẹ phả vào má khiến trái tim anh xao động.


Thậm chí, có một sợi tóc quét qua cổ anh, ngưa ngứa.

Làm lòng anh cũng ngứa ngáy theo.

Tô Minh Châu mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Cơ Thập Nhất rụt người lại, hai người đang mặt đối mặt với nhau, đều đỏ bừng khuôn mặt.

Bầu không khí bất chợt trở nên kiều diễm.

Tô Minh Châu ôm eo cô, kéo cô đến bên người mình. Vòng eo tinh tế chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, mềm mại như không xương, tay còn lại luồn qua vai đặt ở sau lưng cô.

Cơ Thập Nhất kinh hãi kêu lên: “Em làm gì vậy?”

Lời nói này giống như làm nũng, Tô Minh Châu cũng không quan tâm, đặc biệt là hai tay cô đang đặt ở trên người anh, chính điều này càng làm lòng anh thêm rộn ràng.

Kết hợp với đôi mắt ngân ngấn nước đang nhìn anh chằm chằm, cứ thế, lòng anh mềm mại không thôi.

“Buông chị ra.” Cơ Thập Nhất giãy giụa.

Tô Minh Châu không chịu nổi giọng nói của cô, sự ồn ào khiến trong lòng anh bực bội. Từng câu từng chữ như muốn giày vò anh, trêu chọc anh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mở ra khép lại mấy giây, cuối cùng, anh chọn cách ngậm lấy.

Bỗng, Cơ Thập Nhất mở to mắt, không tài nào tin được.

Cảm giác tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Cuối cùng thì khi chị ấy cũng cho mình hôn, Tô Minh Châu không thô bạo, mà quyến luyến bịn rịn, tinh tế mut lấy hàm răng và chiếc lưỡi đinh hương của cô.

Phòng thay đồ tĩnh lặng vang lên tiếng nước khe khẽ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Minh Châu cũng buông cô ra. Lúc tách ra, Cơ Thập Nhất đã không nói nên lời, đôi mắt trừng lớn.

Tô Minh Châu nhìn cô càng ngày càng xinh đẹp, thầm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, anh đều thua trong tay cô.

Anh cười hì hì: “Chị vừa mới hôn em, em là của chị, chị phải chịu trách nhiệm với em.”

Cơ Thập Nhất trợn mắt, tận nửa ngày sau mới mở miệng nói ra được mấy chữ: “Không biết xấu hổ.”

- -----oOo------

*** 163 ***

Bình Luận (0)
Comment