Chương 168
Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Lúc Cơ Thập Nhất mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên ghế.
Quả nhiên cô đã đoán đúng, quả thật là Châu Châu đang ở trong giấc mơ, nếu không thì cô sẽ không xuất hiện trong cảnh tượng như vậy.
Bầu trời không sáng lắm, sương mù hơi mờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy cảnh cách đó hơn mười mét. Bầu trời u ám như sắp đổ mưa.
Cô cúi đầu nhìn xuống bản thân mình, vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo đã mặc khi đi ngủ. Ở đây rất đông người, xung quanh người đến người đi, có đủ loại tiếng rao hàng hỗn tạp xen lẫn vào nhau.
Những người đi ngang qua cô, cô đều không nhìn thấy rõ bộ dạng của bọn họ như thế nào, không có ngũ quan, nhưng lại ăn mặc như người bình thường, trò chuyện với những người bên cạnh, giống như chỉ có cô là người không bình thường.
Rất rõ ràng, đây là ga tàu, còn là một ga tàu rất lâu đời.
Trước mặt cô là một đoàn tàu, cô đã từng nhìn thấy trong phim, vậy nên mới dễ dàng nhận ra, đây là một đoàn tàu kiểu cũ, là loại cũ kỹ, màu sắc cũng rất cũ, hẳn là đã được sử dụng từ rất lâu rồi.
Toa tàu trước mắt xem như cũng rõ ràng, toa tàu phía trước nữa thì không thể nhìn thấy, ngay cả đầu tàu ở đâu, đuôi tàu ở đâu cũng không thể phân biệt rõ ràng. Có điều, cửa của toa tàu này mở ra ngay trước mắt cô.
Cảnh tượng trước mặt dần hiện lên. Cơ Thập Nhất đột nhiên nhớ đến một bộ phim kinh dị mà cô và Châu Châu đã cùng nhau xem trong kỳ nghỉ hè. Cảnh trong phim không khác gì hiện giờ, tầm nhìn cực thấp. Mà cặp mẹ con trong phim bị lạc trong một không gian khác.
Chẳng phải bây giờ cũng như vậy sao? Cô và Châu Châu đều đang ở trong giấc mơ, cũng coi như là một không gian khác. Một khi lạc đường thì sẽ có hậu quả tương tự. Chỉ có điều không giống là, người khác có thể nhìn thấy cơ thể đang ngủ say của bọn họ.
Đúng lúc này, một tấm vé tàu đột nhiên bay tới. Cơ Thập Nhất đưa tay bắt lấy, nắm trong lòng bàn tay. Cô cúi đầu nhìn, điểm bắt đầu và điểm kết thúc phía trên đều bị ẩn đi, rất mờ nhạt.
Hành trình tàu hỏa cũng mờ nhạt, nhưng trên đó lại có thông tin tên và danh tính của cô. Trừ cái đó ra, không có thông tin gì hữu ích, thậm chí, ngay cả số hiệu chuyến tàu – thứ cần phải ghi chú rõ ràng cũng bị ẩn đi.
Dường như bí mật trong giấc mơ này được cất giấu rất sâu. Nếu vé tàu đã có, đương nhiên cô phải lên tàu.
Theo lời kể của Châu Châu, nhân viên soát vé hẳn là ở trên tàu, chẳng trách cô không thấy người nào đứng cạnh cửa. Tàu hỏa hiện nay đều là nhân viên soát vé đứng cạnh cửa soát vé, không có vé thì sẽ bị chặn lại.
“Nhanh lên tàu ——” Đúng lúc này, một người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa tàu, mặc quần áo nhân viên tàu, vẫy tay ra ngoài.
Cơ Thập Nhất hiếm khi nhìn thấy được gương mặt anh ta, là một người rất bình thường, mặt mũi nghiêm túc. Nhưng nhìn tướng mạo, tính cách của anh ta không hề xấu, là loại người thật sự cầu thị và không làm hỏng chuyện.
Cô vẫn luôn nhắc nhở trái tim, cô tỉnh dậy không ở trong tàu, điều đó có nghĩa là, nhất định bên ngoài có để lại thông tin, cô phải đi tìm mới đúng. Cơ Thập Nhất đứng ở chỗ lên tàu, quay đầu lại nhìn về nhà ga.
Nhìn từ phía của cô, nhà ga có không ít cột đá chống đỡ mái, cứ mỗi đoạn sẽ có một cây cột đá, kéo dài đến tận bên trong làn sương mù.
Hình như không có gì đặc biệt.
Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị quay đầu lại, cột đá giống như quân cờ domino từ từ nghiêng xuống, cuối cùng, một cột đá đỡ lấy một cột đá bị gãy ở giữa, rơi xuống đất và phát ra một tiếng động cực lớn.
Dường như những người xung quanh không nhìn thấy gì, họ không có phản ứng, liên tục lên tàu. Hơn nữa, bọn họ còn đi xuyên qua cơ thể của Cơ Thập Nhất để lên tàu. Bấy giờ, cô giống như là không khí vậy.
Cơ Thập Nhất nhìn bụi bặm nổi lên bốn phía của nhà ga, gương mặt hơi khó coi.
Cột đá là một hình ảnh tốt, đại diện cho một lực chống đỡ nào đó. Vừa bắt đầu giấc mơ có hình ảnh này thì có thể nói là cực kỳ tốt. Mặt khác, nó còn tượng trưng cho sự giúp đỡ khi bắt đầu hành trình.
Nhưng bây giờ từng cột đá nghiêng rồi gãy, từ điềm xấu chuyển thành điềm chết. Hình ảnh này có thể nói là đại hung trong đại hung, nhất định tương lai sẽ là nguy hiểm trùng trùng.
Tàu hỏa báo hiệu sắp rời đi. Cơ Thập Nhất hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào toa tàu. Cho dù nguy hiểm như thế nào, nếu cô đã đi vào, nhất định cô sẽ kéo được người trở về thực tại.
Trong tàu có một mùi nồng nặc khiến cô không chịu nổi. Hai bên lối đi chật hẹp là dãy ghế ngồi, mà người ngồi đều là người vô diện, nhưng Cơ Thập Nhất đã quen với những người như vậy.
Nếu như Lộ Minh Nguyệt ở trên chuyến tàu này, đoán chừng là sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu.
Bên trong toa tàu tối tăm, chỗ cách khá xa cũng chìm trong bóng tối. Lúc Cơ Thập Nhất vẫn còn đang tìm chỗ Tô Minh Châu ngồi, thì nhân viên tàu đã bắt đầu kiểm tra vé, cô không khỏi gia tăng tốc độ.
Đúng lúc này, một giọng nói phàn nàn khó chịu cách đó không xa đột nhiên vang lên: “Con mèo ở đâu ra vậy, ối.”
Nghe thấy câu này, Cơ Thập Nhất vui mừng. Cô còn nhớ tới con mèo biến thành quái vật trong giấc mơ mộng trong mộng, chắc chắn Tô Minh Châu cũng ở gần đây.
Cô đi theo hướng phát ra tiếng nói, dù sao thì trên vé tàu cũng không ghi chỗ ngồi, cô có thể ngồi đâu cũng được. Mò mẫm tìm một vài chỗ ngồi trong bóng tối, một tiếng mèo kêu meo meo nho nhỏ khiến cô vội vàng quay đầu lại.
Chính là chỗ này!
Cơ Thập Nhất hít một hơi thật sâu, vừa mới đi vào giấc mơ sẽ không thay đổi nội dung của giấc mơ, trừ phi có sự can thiệp. Dựa theo nội dung trong hai giấc mơ của Châu Châu, con mèo biến dị thành quái vật, lần này hẳn là cũng không ngoại lệ.
Nhân viên tàu đang kiểm tra vé không biết từ lúc nào đã đi đến gần phía sau lưng cô, bên cạnh anh ta có ánh sáng yếu ớt, vài tia sáng truyền ra xung quanh, chiếu sảng cảnh tượng xung quanh chỗ ngồi.
Mượn ánh sáng này, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng nhìn thấy Tô Minh Châu. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhận ra được sự tồn tại của cô. Cơ Thập Nhất mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
Tô Minh Châu vừa quay đầu lại đã phát hiện có gì đó không đúng. Anh hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại hoảng sợ nhìn bà lão đối diện, nói nhỏ vào tai cô: “Em đi nhanh.”
Cơ Thập Nhất nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô liếc nhìn con mèo trắng xám mấy giây, dáng vẻ uể oải rất bình thường, đôi mắt màu xanh bạc hà trông có vẻ có linh tính rất nhiều, cô lại đưa ánh mắt về phía bà cụ, gương mặt vô cảm đầy nếp nhăn.
Giống như không biết con mèo của mình có thiên phú dị bẩm.
Có đôi lúc, mơ thấy mèo là chuyện tốt, nhưng đa phần lại là hình ảnh không tốt, mang ý nghĩa điềm gở. Loại điềm gở này thêm vào trên người mỗi khi nhìn thấy mèo. Không nhìn thấy thì tất nhiên không có ảnh hưởng gì.
Mà nếu con mèo này tấn công mà mình không giải quyết được nó, cũng là hình ảnh mang điềm hung, tất nhiên sẽ sinh ra nguy hiểm.
Tô Minh Châu nhìn con mèo nhiều lần, đẩy Cơ Thập Nhất ra: “Đi khỏi đây đi.”
Cơ Thập Nhất đang quan sát, bị anh cắt ngang thì quay đầu lại, hỏi nhỏ: “Người lúc nãy phàn nàn con mèo ngồi ở đâu?”
Tô Minh Châu nào quan t4m đến chuyện tìm người nữa. Con mèo trước mặt sắp biến thành quái vật tấn công người, Cơ Thập Nhất cách nó gần nhất, anh thà rằng bản thân bị thương còn hơn là nhìn thấy cô bị thương.
Tàu bắt đầu chạy, phát ra âm thanh lạch cạch, người lắc lư.
Tô Minh Châu lập tức nhìn về phía con mèo. Quả nhiên nó đã bắt đầu biến đổi rồi, lông giảm bớt, biến thành màu đỏ tươi và đỏ sẫm xen lẫn vào nhau, hơn nữa còn phát ra tiếng hừ hừ, thân hình nhanh chóng hoá to ra.
Bà lão vốn đang ngồi đột nhiên biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Tô Minh Châu sải bước băng qua chỗ ngồi, kéo Cơ Thập Nhất trực tiếp chạy đến lối ra, tạo khoảng cách thì quay đầu lại nhìn, con mèo đã vồ lấy người ngồi trên ghế bắt đầu cắn xé. Tất cả mọi thứ đều giống hệt như cảnh trong mơ.
“Anh nên học cách kiểm soát giấc mơ của mình.” Cơ Thập Nhất đột nhiên dừng lại, vừa nói vừa lôi một thanh sắt từ chiếc ghế bên cạnh lên.
Trong giấc mơ, đây không phải là giấc mơ của cô, cô mang ý thức và linh lực vào, có thể sử dụng đồ vật trong giấc mơ, chỉ cần ý chí đủ mạnh. Nhưng có một điều, cô không thể thay đổi những thứ vốn có.
Điều cô có thể làm là khiến cho Châu Châu nhận ra đây là giấc mơ của mình, từ đó chậm rãi học cách đột phá, khi ấy, nguy hiểm không còn là nguy hiểm nữa, mà chỉ là lời nhắc nhở.
Tô Minh Châu cầm lấy gậy sắt, vung vẩy, rất thích hợp với anh. Sau này có học tự vệ đơn giản, mặc dù không nhiều, nhưng có thể dùng những chiêu thức đơn giản.
Nhân viên tàu cách đó không xa đã bị xé thành hai nửa, máu bắn tung tóe trong không trung, mùi máu tanh tưởi từ từ lan ra, toàn bộ toa tàu lúc bắt đầu còn hỗn loạn, tạp âm dần dần biến mất.
Nơi Tô Minh Châu và Cơ Thập Nhất đứng là ở cuối toa tàu. Mở cánh cửa ra là một toa tàu khác. Mục đích của con mèo quái vật này cũng ở đây, nó gần như xông về phía bọn họ.
Cơ Thập Nhất đưa lưng về phía cửa, dùng sức kéo cửa, gió gào rít ập vào.
Quả nhiên toa tàu tách biệt. Các toa tàu của đoàn tài kiểu cũ đều được nối với nhau bằng dây xích và móc. Bây giờ trực tiếp bị đứt, toa tàu phía trước đang chở những hành khách không rõ danh tính, nhanh chóng tạo ra một khoảng cách lớn với toa tàu của bọn họ. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, toa tàu phía trước đã biến mất trong làn sương mù.
Chẳng mấy chốc, con mèo quái vật đã bổ nhào về phía này. Tô Minh Châu thở hổn hển, anh không thể để cho con mèo quái vật xông đến đây được. Chớp lấy thời cơ, lúc nó nhảy lên, anh vung cây gậy sắt với sức lực lớn nhất.
Cây gậy sắt đánh vào cơ thể con mèo quái vật phát ra âm thanh nặng nề. Có điều, anh không ngờ là con mèo quái vật bị đánh một gậy lại bị văng tới cuối toa tàu, va thẳng vào toa tàu, phát ra một tiếng động cực lớn.
Tô Minh Châu vừa mới thở phào nhẹ nhõm. Con quái vật lại đứng lên, lắc lư về phía bọn họ, tốc độ dần dần tăng lên, hình như lúc nãy không tạo nên ảnh hưởng gì với nó.
Hình ảnh con mèo hình như hơi quen thuộc…
Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày. Lúc nãy con mèo quái vật xông qua đây, cô đã nhìn thấy dáng vẻ thực sự của nó. Có thể nói đây không còn là một con mèo nữa, cả cơ thể đầy máu, trộn lẫn thịt vụn, vị trí nơi trái tim phập phồng.
Nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Cơ Thập Nhất nhanh chóng xoay chuyển đầu óc. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng nhớ ra – Đó là vết thương mà Tô Bảo bị ngược đãi!
Dáng vẻ của con mèo này giống hệt như Tô Bảo đêm đó, sau khi bị nhổ lông thì lộ ra da thịt. Điểm khác biệt suy nhất chính là, tình trạng của nó nghiêm trọng hơn, hơn nữa, trông cực kỳ máu me.
Chính là dáng vẻ bề mặt của da bị lột ra.
Cô biết vì sao Châu Châu bị ngất đi, nguyên nhân là do con mèo bị ngược đãi. Nhất định là do anh nhìn thấy cảnh ngược đãi dã man, từ đó lưu lại ký ức sâu sắc, vì vậy mới xuất hiện hình ảnh này trong giấc mơ.
Khoảng thời gian này, hẳn là thời thơ ấu của anh.
- -----oOo------
*** 168 ***