Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 159

Chương 177: Kết thúc chính văn

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất dừng lại, đẩy cửa phòng ra.

Trên giường bệnh vẫn là hình ảnh cô nhìn thấy mấy ngày trước, Tô Minh Châu yên ổn nằm ở đó, chỉ có duy nhất một điều khác biệt, là vẻ mặt anh đã thả lỏng ra, không còn khó chịu nữa.

Cơ Thập Nhất lấy ngọc bội cổ giấu trong áo quần anh ra, linh lực trên đó đã cạn kiệt, có chút lạnh lẽo. Lúc chạm vào xương quai xanh của cô, lại mơ hồ hợp lại với linh lực trong cơ thể cô, không còn xám xịt nữa.

Cô vẫn lựa chọn giai điệu mà bọn họ quen thuộc, đó là cách đánh thức tốt nhất.

Nói chung, người đánh thức người trong giấc mơ tỉnh lại đều là những người thân.

Giai điệu mềm mại, nhẹ nhàng mà bay bổng, còn mang theo chút ấm áp giữa thời tiết giá lạnh.

Ý thức Tô Minh Châu hỗn loạn, nghe thấy giọng hát mềm mại bên tai, anh men theo tiếng hát, cuối cùng, trước mắt tối sầm lại.

Anh từ từ mở mắt ra, đập vào vào mắt là Cơ Thập Nhất đang khẽ hát.

Cơ Thập Nhất nhìn anh mở mắt, không nhịn được mà cười: “Hoàng tử bị giọng hát của em đánh thức rồi.”

Tô Minh Châu cong môi, sau khi thích ứng thì ngồi dậy. Nằm trên giường mấy ngày, bây giờ cơ thể anh hơi cứng nhắc.



Khi Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu đến đồn cảnh sát, Liên Diệc đang thẩm vấn Từ Minh.

Cuộc thẩm vấn kéo dài khiến anh ta tập trung cao độ, hơn nữa, cả một đêm không ngủ khiến Từ Minh hơi hốt hoảng, trên mặt rịn ra mấy lớp mồ hôi lạnh, lại nghĩ lui nghĩ tới, áp lực đè nặng trên người rất lớn.

Có thể chạm tới bước đột phá hay không, đều nhờ vào giây phút này.

Tô Minh Châu bước vào phòng thẩm vấn dưới sự đồng ý của Liên Diệc.

Anh nhìn người đàn ông này một lúc lâu, trong lòng bỗng bình tĩnh lại, không còn bực bội như lúc vừa mới tỉnh lại: “Năm đó có phải anh là người ném tôi đi?”

Từ Minh ngẩng đầu, nhìn thấy một người cao lớn đứng ở trước mặt mình, con ngươi hơi rã rời, lại nghe thấy anh hỏi lại một lần nữa, trong lòng không khỏi hoảng sợ, đôi môi run rẩy.

Liên Diệc biết mình đã đạt được mục đích, tâm lý phòng bị của anh ta đã sụp đổ.


Quả nhiên, một tiếng sau, cuối cùng Từ Minh cũng mở miệng.

“Là tôi, là tôi, là tôi làm!” Từ Minh thở hổn hển: “Là tôi vứt đứa bé kia đi, có người bảo tôi làm vậy!”

Cuộc thẩm vấn sau đó cũng thuận lợi như nước chảy thành sông. Từ Minh nhanh chóng khai nhận tất cả mọi chuyện.

Năm đó, anh ta thất nghiệp, bất thình lình, có một người đàn ông tìm đến, nói với anh ta rằng, chỉ cần giúp người đó một việc thì sẽ được nhận hai mươi vạn [*] tiền mặt.

[*] Vạn là đơn vị được sử dụng ở Trung Quốc. 1 vạn bằng 10.000, 20 vạn bằng 200.000.

Với Từ Minh mà nói, hai mươi vạn là một khoảng tiền từ trên trời giáng xuống, anh ta có thể nghĩ đến đủ loại nhà to, đủ kiểu mỹ nữ, Từ Minh không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay, nhưng người đàn ông không nói muốn anh ta làm gì, chỉ nói anh ta tối ngày mai hãy đến một nơi chờ.

Nghe xong Từ Minh mới biết nơi đó là một khu nhà giàu nổi tiếng ở thủ đô.

Nhưng mà, đêm đó, ở cửa sau không có người nào, đến lúc người đàn ông đó xuất hiện thì anh ta sợ ngây người, trên tay người đó ôm một bé trai xinh đẹp đang trong trại thái hôn mê bất tỉnh.

Mà điều người kia muốn anh ta làm là vứt đứa trẻ kia đến một nơi thật xa.

Khi ấy, Từ Minh chỉ cảm thấy cả tim như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng nguc. Trước tiên anh ta tìm camera giám sát ở đây, sau đó lập tức bỏ chạy ngay khi cầm bao tải, chạy xuống từ phía sườn núi không bóng người.

Phía này không có camera giám sát, chỉ có điều, đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, hơn nữa, vẫn chưa được khai phát. May mắn là lúc trước anh ta đã từng chạy trên con đường như vậy, cũng chỉ tốn một chút sức lực, rách chút da mà thôi.

Đêm đó, anh ta ném đứa trẻ đến khu ngoại thành thủ đô, nhưng không dám giết người, sau đó ném đứa bé bất tỉnh kia bên cạnh một cô nhi viện nho nhỏ.

Hầu như không ai biết cô nhi viện này, anh ta cũng tình cờ biết đến mà thôi.

Sau khi lén lén lút lút suốt cả đêm, ngày hôm sau, viện trưởng cô nhi viện đi ra, nhìn thấy đứa bé thì nhặt về.



Người đứng sau là một phụ nữ, giữa đường còn có một người đàn ông.

“Người đàn ông đó khoảng hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn.” Từ Minh vắt óc nhớ lại.

Bây giờ anh ta đã bình tĩnh, nghĩ đến việc được giảm án, anh ta nói nhiều hơn.

Liên Diệc khựng lại: “Có đặc điểm đặc biệt nào không? Một điểm đặc biệt.”

Nghe thấy câu hỏi này, Từ Minh gãi đầu, cố gắng nhớ ra. Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nói: “Trên tai người đó có một nốt ruồi màu đen!”


“Tai trái hay tai phải?”

“Tai phải!”

Cơ Thập Nhất đứng bên cạnh, nghe thấy vậy không khỏi liếc nhìn Tô Minh Châu: “Chú của anh… Có nốt ruồi đen trên tai phải, đúng không?”

Tô Minh Châu bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

Anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Người có thể đưa anh rời khỏi nhà họ Tô, ngoại trừ người nhà thì còn có thể là ai nữa, cho dù không phải là chú họ của anh thì cũng sẽ là người khác, sẽ luôn có một người.

Chờ Liên Diệc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tô Minh Châu trực tiếp nói: “Chú họ của tôi có một nốt ruồi đen trên tai phải.”

Liên Diệc gật đầu: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ông ấy về đây thẩm vấn.”

Liên Diệc không cảm thấy bất ngờ chuyện này, bởi gia đình ông ta còn loạn hơn cả nhà họ Tô nữa.

Cơ Thập Nhất cũng tiết lộ một chút thông tin Lâm Uyển Hoa cho Liên Diệc. Những chuyện còn lại thì không cần Tô Minh Châu và cô can thiệp vào nữa. Sau khi biết được chân tướng, bọn họ rời khỏi đồn cảnh sát, quay về nhà cũ.

Có lẽ tin tức sau khi anh tỉnh dậy đã rời khỏi phòng bệnh và chạy đến đồn cảnh sát đã truyền tới nhà cũ.

Một lần nữa đối mặt với nhà cũ, trong lòng Tô Minh Châu sinh ra cảm giác sợ hãi.

Hàng loạt chuyện xảy ra trong ngôi nhà cũ này, mai táng mẹ của anh, cất giấu một bí mật, và vô số bí mật khác.

Cơ Thập Nhất ở bên cạnh anh, dịu dàng nói: “Chạy trốn không bằng đối mặt.”

Không thể trốn tránh cả đời được, vấn đề tích tụ trong lòng, chi bằng trực tiếp đối diện, hỏi người nên hỏi, sau đó tránh xa những người nên tránh xa.

Khi hai người bước vào phòng khách, có thể nói là mọi người đều có mặt ở đây, nhưng chú họ của anh thì không.

Trong lòng Cơ Thập Nhất dâng lên cảm giác hoài nghi. Cô lén lút nhắn tin cho Liên Diệc, nói anh ta chú ý chú họ chạy trốn.

Tô Minh Châu liếc mắt nhìn đám người, tất cả bọn họ đều vô cảm, có lẽ là chưa biết anh đã biết chân tướng mọi chuyện. Anh cười lạnh, kéo Cơ Thập Nhất ngồi đối diện với mọi người.

Sau đó, sắc bén hỏi: “Mẹ cháu chết như thế nào? Ai là người phóng hỏa?”

Giống như hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng, tất cả mọi người đang ngồi trong phòng khách đều nhìn Tô Minh Châu.

Một lúc lâu sau, ông cụ Tô nói: “Sao cháu biết được?”


Tô Minh Châu không trả lời, ngược lại chỉ hỏi: “Tất cả những chuyện bẩn thỉu mà mọi người đã làm, cháu đều biết hết rồi. Cháu chỉ muốn biết đáp án cuối cùng mà thôi.”

“Là bà ấy tự phóng.” Đột nhiên Tô Hữu Thần nói.

Sau đó, ông ta nói: “Con là đứa trẻ trong ống nghiệm.”

Cơ Thập Nhật không khỏi nhìn sang. Hôm nay ông ta vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt như ngày thường, xem ra chuyện này không ảnh hưởng gì đến ông ta cả. Cô nhìn kỹ, thấy ông ta nắm chặt bàn tay, cô hiểu ngay.

Những người biết chuyện xảy ra năm đó đều không nói, tất nhiên ông cụ Tô cũng không thể nói.

Tô Hữu Thần ở trong giới chính trị, tin tức vô sinh bị truyền ra ngoài sẽ bị đối thủ chế nhạo. Mà đứa bé này là con của ông cụ Tô, cho dù là một đứa bé thụ tinh trong ống nghiệm, nó cũng là một bê bối. Đối với nhà họ Tô mà nói, giấu giếm mới là lựa chọn đúng đắn.

Tô Minh Châu không trông cậy vào việc bọn họ sẽ kể chi tiết mọi chuyện. Mẹ của anh đã qua đời, anh xoắn xuýt chuyện này cũng không có tác dụng gì.

Bây giờ anh chỉ muốn dời mộ mẹ anh ra khỏi nhà họ Tô, để bà ấy không cần phải ở cùng với đám người ghê tởm này nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Minh Châu đứng dậy muốn rời đi. Anh không muốn ở chỗ này một giây phút nào nữa. Về phần Lâm Uyển Hoa, anh cũng không muốn hỏi, chỉ chờ cảnh sát Liên đến bắt bà ta đi.

Cơ Thập Nhất đứng ngoài quan sát. Đối với thế gia vọng tộc như nhà họ Tô, chỉ cảm thấy người nào cũng cực kỳ giả dối, ngoài miệng thì nói mấy lời đường đường chính chính, còn trong lòng lại nghĩ đến vài ba chuyện khác.

Không ai mở miệng ngăn cản Tô Minh Châu, ngay cả ông cụ Tô cũng chỉ giật giật tay, nhưng cuối cùng cũng không quan tâm bất cứ gì nữa.

Bước đến trước cửa, Tô Minh Châu đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Có phải trước đây nhà cũ có nuôi một con mèo?”

Ông cụ Tô thở dài, nói: “Lúc trước cháu có nuôi một con mèo, không nhớ sao?”

Tô Minh Châu không nhớ rằng anh đã từng nuôi một con mèo. Mặc dù anh hiểu rõ những lời Thập Nhất nói với anh, nhưng anh thật sự không nhớ ra được.

Lâm Uyển Hoa ở bên cạnh nhớ lại lần đầu tiên bà ta sinh lòng chán ghét với đứa bé Tô Minh Châu này.

Đó là lúc nhà họ Tô và nhà họ Lâm lén lút quyết định định hôn trên đầu môi, bà ta đến nhà cũ gặp ông cụ Tô. Ngay từ đầu, bà ta đã biết mình là mẹ kế. Mặc dù không thể chấp nhận được, nhưng Tô Hữu Thần thực sự rất tốt, coi như tiện thể nuôi thêm đứa con là được, dù sao thì sau này cũng có con của chính mình.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tâm tình của bà ta cũng không tốt lắm. Nhất là lúc ở trong phòng ông cụ Tô, Tô Hữu Thần nói với bà ta, sau này ông sẽ không sinh thêm đứa con nào nữa, có một mình Tô Minh Châu là được rồi.

Lâm Uyển Hoa bắt đầu ghét Tô Minh Châu.

Mà sự chán ghét này càng tăng thêm vào một tiếng sau đó, khi bà ta ở trong sân bị một con mèo trắng xám quấn lấy, con mèo cứ đi theo bà ta kêu meo meo, tiếng kêu khiến bà ta trở nên cáu kỉnh.

Sau khi Lâm Uyển Hoa đá con mèo, cuối cùng con mèo cũng im lặng, bà ta thở ra một hơi, sau đó phát hiện bản thân có thể làm như thế để trút giận. Bà ta ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát con mèo, mới biết con mèo đó là của Tô Minh Châu.

Lời nói máu lạnh của Tô Hữu Thần lại vang lên trong đầu bà ta, Lâm Uyển Hoa nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì mà cướp đi quyền làm mẹ của bà ta?

Bà ta bất giác gia tăng sức lực, đến khi bà ta định thần lại thì toàn thân con mèo chỉ toàn là máu, nó đang nằm trên mặt đất, kêu gào thảm thiết, bộ dạng bẩn thỉu khiến bà ta chán ghét, bà ta đá nó ra ngay.

Mà lúc bà ta quay người lại định trở về phòng khách, bà ta nhìn thấy Tô Minh Châu đang đứng ở đó nhìn chằm chằm bà ta. Đứa trẻ bốn tuổi đã học được cách nhìn trộm người khác, đôi mắt xanh trong bóng đêm trông có phần đáng sợ.




Lúc này, Lâm Uyển Hoa thản nhiên liếc nhìn Tô Minh Châu: “Năm năm trước tôi biết Tô Hữu Thần vô sinh, ha ha, đúng là một người đàn ông rác rưởi.”

Tô Minh Châu cũng đã đoán được rồi, nhìn vẻ mặt của Lâm Uyển Hoa, có lẽ là bà ta đã làm chuyện đó, bị anh nhìn thấy, sau đó lại động tâm tư kia.

Sau đó nữa, bà ta lại biết Tô Hữu Thần không phải vì có Tô Minh Châu mà không muốn sinh con, mà căn bản là không thể sinh con, mới có ngày hai người bằng mặt không bằng lòng.

Hai người vừa rời khỏi nhà họ Tô thì Liên Diệc gọi điện thoại đến.

Cơ Thập Nhất nghe anh ta nói đôi ba câu là đã bắt được chú họ ở sân bay. Lúc đầu không chịu thừa nhận, sau khi đối chất với Từ Minh thì khai ra một vài chuyện, ngược lại, ông ta che che giấu giấu cho bản thân mình.

Nhưng ông ta không ngờ vẫn có sơ hở, cuối cùng, khi khai ra Lâm Uyển Hoa, bản thân ông ta cũng không trốn thoát được.

Bây giờ cảnh sát đang trên trường đến nhà họ Tô.

Xét xử Lâm Uyển Hoa tự có cảnh sát, Tô Minh Châu không muốn can thiệp quá nhiều.

Có khi anh nghĩ, may mà anh bị bắt cóc bán đi, nếu không thì sao gặp được Thập Nhất, sao biết được chân tướng một loạt chuyện. Tất cả mọi chuyện đã sớm được định đoạt.

Mấy ngày sau, đồn cảnh sát khu Uyển Tân chiếu theo pháp luật bắt Lâm Uyển Hoa và những người còn lại, mà không phải là tạm giam, một loạt bằng chứng đã được giao cho cơ quan tư pháp.

Lúc biết được tin tức này, concert của Liễu Uý cũng đã diễn ra thành công tốt đẹp.

Cơ Thập Nhất mất đi cảm xúc lo lắng đó, hợp tác với Liễu Uý tươi cười như hoa càng ăn ý hơn lúc trước. Sau khi kết thúc buổi concert, trên mạng chỉ toàn những lời khen ngợi.

Cũng vì vậy mà cô nhận được không ít đại ngôn, xếp một chồng trên bàn Ngũ Thanh, sau đó cô xin nghỉ phép một tuần.

Ngũ Thanh không nói nhiều. Chuyện trước kia cũng đã được công bố trên mạng, cô ấy cũng biết nên thả lỏng tâm tình mới tốt, vung tay phê chuẩn cho cô nghỉ ngơi.

Tô Minh Châu dọn ra khỏi nhà cũ, không còn nơi nào để đi, anh đành đến ở trong căn hộ của Cơ Thập Nhất.

Tất nhiên chuyện này cũng bị paparazzi bắt được, không kiêng kỵ gì mà tung tin lên Weibo, thiếu điều nói hai người sắp kết hôn. Nhưng tiêu đề được dùng lại là “ Cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng sắp được gả vào hào môn”.

Người hâm mộ lập tức bất mãn, nói gì mà như hạ thấp nhân phẩm người ta vậy.

“Cái gì mà “cuối cùng cũng sắp gả vào hào môn”? Mấy người nhìn cho rõ đi, rõ ràng là người ta vào nhà Thập Nhất ở, mắt không tốt thì đừng có chạy lung tung ra ngoài làm paparazzi.”

“Rõ ràng là Thập Nhất của tôi bao nuôi tiểu chó săn [*], hơn nữa còn được gả vào một gia đình giàu có, đừng làm điên làm khùng nữa, được không?”

[*] Tiểu chó săn: chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần và còn hay ghen.

“Tổng giám đốc Tô cực khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được dọn vào nhà Thập Nhất rồi. Con đường theo đuổi vợ chậm rì rì.”

“Toàn là mấy tài khoản marketing viết bậy viết bạ. Tặng bạn một chuỗi ha ha. Thập Nhất không cần hào môn, cả ngày chui rúc trong cái danh hào môn, chẳng làm chuyện gì thiết thực được.”

“Tôi thấy là gả cho Thập Nhất mới đúng ấy chứ. Bạn nghĩ rằng ai cũng giống như những người nổi tiếng trên Internet suốt ngày nghĩ tới việc gả vào hào môn hả? Đúng là tài khoản marketing rác rưởi.”

Bình Luận (0)
Comment