Chương 4
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Ở khu Uyển Tân bên kia, tại đồn cảnh sát.
Vụ án của Vương Mỹ Như nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nhưng cách nạn nhân bị sát hại lại khó lòng giải thích được, còn không thể tìm ra hung thủ, điều này gây không tốt cho danh tiếng của bọn họ chút nào.
Phòng thẩm vấn cực kỳ đơn giản, có một chiếc bàn, hai chiếc ghế và bóng đèn sáng trưng trên đỉnh đầu.
Nhưng điều đặc biệt là bức tường cạnh cửa, thực chất đó là một tấm kính, bên ngoài thì có thể nhìn vào trong, nhưng bên trong lại không thể nhìn ra bên ngoài.
Liên Diệc đứng bên ngoài đánh giá người phụ nữ bồn chồn không yên ở bên trong.
Hai chị em nhà họ Vương này trông có vẻ không giống nhau.
Vương Mỹ Như như thể đột biến gen vậy, diện mạo xinh đẹp, ở trường học rất được các bạn nam săn đón.
Ngược lại thì cô chị gái Vương Mỹ Hà của cô ấy lại là một người phụ nữ nông thôn rất đỗi bình thường, trên mặt chất chứa đầy rẫy dấu vết của công việc đồng áng.
Nói ra sẽ chẳng ai tin được bọn họ là hai chị em.
…
“Vào rạng sáng ngày mùng 9 tháng 9, cô đã ở đâu?”
Đối mặt với câu hỏi của Phạm Dương, Vương Mỹ Hà hơi co người lại, không nói không rằng.
“Chúng tôi điều tra ra được chiều ngày mùng 8 cô đã rời khỏi quê nhà, mua vé tàu hoả lên thủ đô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không… Không…”
“Theo lời kể của người dân trong thôn, buổi chiều ngày mùng 9 cô mới về đến nhà, lần trước tra hỏi thì cô nói mình lên thị trấn mua vải, nhưng chúng tôi đã hỏi qua các cửa hàng bán vải trên thị trấn, bọn họ đều nói là chưa từng gặp cô, trong khoảng thời gian dài như vậy, cô đã đi đâu?”
Vương Mỹ Hà vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Dưới gầm bàn, hai bàn tay đang cẩn thận nắm lấy quần áo, mái tóc hơi rối che đi hơn nửa gương mặt.
Ấp úng cả nửa ngày không nói lời nào, ắt trong lòng có quỷ.
Phạm Dương hiểu rõ điều này, chuẩn bị dựa theo phương pháp thông thường, k1ch thích một chút, xem hiệu quả thế nào.
Anh ta lấy ra một tập tài liệu, mở sẵn rồi đẩy tới trước mặt cô ta, trên đó đính kèm ảnh chụp của Vương Mỹ Như, nụ cười xinh đẹp như hoa.
“Dung mạo của Vương Mỹ Như đã vô cùng xuất sắc ngay từ thuở bé, ở trường học cũng được nhiều người yêu thích, còn cô thì ngược lại, cô bỏ học từ cấp hai… Có phải cô ghen ghét em gái lắm đúng không, cô ấy xinh hơn cô, trẻ trung hơn cô ——”
Những lời nói phía sau đã bị Vương Mỹ Hà cắt ngang: “Nó dựa vào đâu?! Rõ ràng thành tích của tôi tốt hơn nó mà! Tại sao tôi phải bỏ học đi làm để chu cấp cho nó chứ?! Tôi không cam tâm!”
Sắc mặt cô ta trở nên dữ tợn, “Hiện giờ tôi sắp kết hôn rồi, nó còn muốn tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, ngay cả anh rể mà cũng dám đi quyến rũ! Đê tiện!”
Dường như bị k1ch thích quá mức, cô ta thay đổi trạng thái sợ hãi rụt rè lúc trước, không ngừng nói ra lý do cô ta chán ghét, thậm chí là căm hận em gái của mình.
Dáng vẻ điên cuồng này khiến Phạm Dương hơi giật mình.
Có thể nhìn ra được, nỗi oán hận của cô ta với em gái đã chất chứa từ lâu, người phụ nữ này trở nên tàn nhẫn quả thật rất đáng sợ.
Liên Diệc nhìn tới đây cũng biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Vấn đề kế tiếp thì căn bản là không cần Phạm Dương tra hỏi quá nhiều.
Vương Mỹ Hà gục ngã như thân cây đậu, vừa nguyền rủa vừa tường thuật lại sự việc.
Rạng sáng ngày hôm đó cô ta đã giết hại em gái mình như thế nào, giết người xong cô ta đã làm gì.
Phạm Dương vừa ghi chép vào hồ sơ, vừa thở dài trong lòng, xúc động đúng là ma là quỷ.
Nhưng bản thân Vương Mỹ Như cũng vậy, cảm xúc của chị gái đã không ổn còn ở đó châm chọc khiêu khích nữa, rất nhiều vụ giết người đều đến từ nguyên nhân này.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta đi thẳng đến vị trí của Liên Diệc.
Lập tức mở miệng kể lại tình huống trong phòng thẩm vấn: “Vương Mỹ Hà thừa nhận việc giết người, căn cứ theo cách nói của cô ta, bởi vì từ nhỏ Vương Mỹ Như đã được chiều chuộng nhất nhà, mà cô ta thì phải bỏ học đi làm từ sớm để nuôi cả gia đình. Lúc ở nhà, bố mẹ lúc nào cũng quan tâm em gái, còn cô ta thì luôn thầm ghi hận trong lòng. Thời gian gần đây cô ta chuẩn bị kết hôn, kết quả là chồng cô ta xem được video của em vợ lại sinh lòng yêu thích, trong lòng cô ta nảy sinh ý định giết người. Lúc đi từ quê quán lên trường học thì hẹn em gái ra ngoài để gặp mặt, vốn dĩ cô ta chỉ muốn cảnh cáo một chút, ai ngờ Vương Mỹ Như lại châm chọc cô ta, kết quả là dưới cơn giận dữ, cô ta đã ra tay sát hại em gái.”
Liên Diệc đáp: “Ừ, còn gì nữa không?”
“Không còn gì nữa, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi, giết người xong thì cô ta lập tức về quê, nơi đó lại là góc chết của camera, hơn nữa, lúc 5 giờ sáng trời vẫn còn tối nên không có ai nhìn thấy cả.”
Vương Mỹ Như chết ở bên này, quê nhà lại cách xa thủ đô, căn bản là bọn họ không ngờ tới hung thủ sẽ ẩn náu ở đó.
Liên Diệc nhìn bản báo cáo ghi chép mà cấp dưới trình lên, sau khi lật xem mới xác định là không có gì sai lầm.
“Đợi cô ta chỉ ra và xác nhận hung khí, chúng ta có thể kết án được rồi.”
Chẳng ngờ được, kể từ khi phát hiện ra thi thể nạn nhân đến bây giờ vừa đúng ba ngày, bọn họ vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào, cuối cùng phải lần theo manh mối do một nữ sinh nhỏ bé chỉ ra.
Nói ra chỉ sợ sẽ bị người ta cười cho thối mũi.
Vương Mỹ Hà tự thừa nhận tội danh của mình, đồng thời chỉ ra hung khí, trùng khớp với miệng vết thương đã được pháp y chứng thực.
Chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Liên Diệc hơi nheo mắt lại, có chút nghi ngờ, liệu ngày hôm đó Cơ Thập Nhất có nhìn thấy sự việc hay không, nếu không thì sao lại chính xác đến vậy.
Anh quay đầu lại, nói: “Chuẩn bị đi tra hỏi Cơ Thập Nhất, người này rất khả nghi.”
Phạm Dương nói: “Được, cô ấy có thể lập tức chỉ ra hung thủ, em cũng thấy rất tò mò.”
Tối hôm qua anh ta nằm mơ, vừa lúc nhìn xem cô giải mã thế nào.
Loại chuyện như giải mộng này, anh ta chưa từng bắt gặp trong thực tế.
…
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Cơ Thập Nhất vẫn đang dây dưa với Tô Minh Châu, hỏi anh rốt cuộc có nói hay không.
Thật ra trước sự ghé thăm của hai người, trong lòng cô cũng hiểu rõ.
Nhưng Tô Minh Châu thì khác, anh không có cảm tình với cảnh sát.
Lúc trước anh bị bắt cóc, đồn cảnh sát cũng không tìm được người.
Nếu không phải do địa vị của nhà họ Tô, chỉ sợ là bọn họ sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó.
Liên Diệc nói: “Quấy rầy rồi, chúng tôi đến vì vụ án của Vương Mỹ Như.”
“Không tìm được hung thủ sao?” Cơ Thập Nhất rót nước cho bọn họ, khẽ hỏi.
“Đã tìm được rồi, là chị gái của cô ấy.”
“Vậy anh còn tới nhà tôi làm gì?” Tô Minh Châu khó chịu hỏi.
Tâm trạng của anh vốn đã không tốt mà bọn họ còn tới quấy rầy.
Phạm Dương vội vàng tiến lên giải thích: “Là thế này, chúng tôi căn cứ theo lời nói của cô, đưa chị gái của Vương Mỹ Như về đồn cảnh sát, sau đó cô ta đã nhận tội, thừa nhận bản thân mình giết người, nhưng chúng tôi muốn biết làm thế nào mà cô biết được?”
Chẳng tốn bao nhiêu công sức đã bắt được hung thủ, thật sự khiến người ta hoài nghi nguyên nhân trong đó.
Cơ Thập Nhất nói: “Giải mộng, cảnh tượng trong mơ của Vương Mỹ Như đã cảnh báo cô ấy.”
Không khác mấy ngày trước đó, sắc mặt của mấy người này tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Bây giờ là xã hội chủ nghĩa duy vật, phải tin tưởng vào khoa học.
Nếu nói phân tích tâm lý để suy đoán hung thủ thì còn có khả năng, dù sao thì hiện nay ở thủ đô cũng có giáo sư tâm lý học hỗ trợ việc phá án.
Nhưng giải mã giấc mơ thì không khiến người ta tin phục cho lắm.
Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Cơ Thập Nhất cũng hiểu lý do.
Từ lâu cô đã biết, giải mộng sư ở nơi này khác với đại lục mộng cảnh.
Khi nói đến cảnh tượng trong mơ, hầu hết người mọi người đều chỉ mỉm cười cho qua, hiếm có người tin tưởng vào việc giấc mộng chỉ dẫn con người.
Đương nhiên, sự tồn tại của các giải mộng sư cũng chẳng mấy quan trọng.
“Cô có thể nói rõ hơn được không?” Khác với sự kinh ngạc và nghi ngờ trước đó, Liên Diệc nghiêm túc hỏi chuyện.
Sắc mặt Tô Minh Châu có chút không vui, một cảnh sát nho nhỏ cũng dám ra lệnh cho chị gái của anh nữa cơ.
Liên Diệc chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không nói thêm gì.
Anh ta nhận ra Tô Minh Châu, đó là cậu chủ nhỏ được nhà họ Tô cưng chiều, nói toạc ra là ngang tàng vô lý, anh vẫn luôn là tiêu đề để các phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin.
“Thật ra rất đơn giản.” Cơ Thập Nhất cười khẽ, “Trước tiên cho tôi hỏi một câu, có phải quan hệ giữa Vương Mỹ Như và chị gái cực kỳ tồi tệ, đúng không?”
Phạm Dương ngạc nhiên hỏi: “Sao cô biết? Vương Mỹ Hà bỏ học từ sớm để đi làm phụ giúp gia đình, học phí của Vương Mỹ Như cũng do cô ta chi trả, bởi vì chuyện này mà bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần.”
“Đầu tiên, cô ấy mơ thấy một nữ tài xế trung niên muốn chở cô ấy về nhà, cuối cùng lại đưa cô ấy đến nghĩa trang, đó là dấu hiệu cho thấy có người muốn cô ta phải chết. Tại nghĩa trang xuất hiện một nhóm người khóc tang, mà người trong quan tài lại chính là cô ấy. Hơn nữa, trong đội ngũ khóc tang, người đứng bên cạnh bố mẹ của cô ấy lại là nữ tài xế kia, điều này thể hiện rằng, người muốn cô ấy chết là người thân của cô ấy, bởi vì chỉ có người thân mới có thể đứng cạnh bố mẹ trong lúc khóc tang.”
Bỗng có một cốc nước được đưa đến từ bên cạnh, Cơ Thập Nhất nhìn qua.
Tô Minh Châu đang banh mặt, thấy cô nhìn sang, anh kiêu ngạo nói: “Biết em đẹp hơn chị rồi.”
Cơ Thập Nhất lại muốn véo má anh rồi, cô cầm lấy cốc nước rồi uống.
Phạm Dương vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe lời giải mã, cảm giác như lòng hiếu kỳ của mình đã hoàn toàn bị khơi gợi lên mất rồi.
Anh ta nhanh chóng đặt ra câu hỏi: “Sao có thể giải thích rằng nữ tài xế kia là chị gái của cô ấy? Bản thân Vương Mỹ Hà cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi mà.”
Cơ Thập Nhất buông tay, “Nữ tài xế trung niên có gương mặt nịnh hót, liên tưởng đến việc khóc tang trước đó, người có thể cùng bố mẹ cô ấy khóc tang, tôi nghĩ chắc hẳn cũng không có nhiều lựa chọn mà, nhỉ? Đó là hình tượng chị gái trong lòng Vương Mỹ Như.”
Họ hàng thân thích chắc chắn sẽ không đứng chung một chỗ cùng bố mẹ, như vậy thì chỉ có thể là chị em ruột thịt mà thôi.
Đúng lúc Vương Mỹ Như có một người chị gái, khi khóc tang thì chắc chắn người đó sẽ đứng cùng với bố mẹ.
Bàn tay cầm cốc nước của Liên Diệc đột nhiên khựng lại.
Trong giấc mơ, chị gái của cô ấy đã tự tay đưa cô ấy xuống mồ, ngoài hiện thực, cô ấy bị chính chị gái mình gi3t ch3t.
Quả thực vụ án khá trùng khớp với cách diễn giải cảnh tượng trong mơ.
Bọn họ đã điều tra, ở trước mặt bố mẹ, Vương Mỹ Như không chỉ một lần oán giận chị gái, hơn nữa, vẻ ngoài dãi nắng dầm mưa của chị gái cô ấy cũng tương đối phù hợp.
Chỉ là, cô ấy không biết có người muốn giết mình, cho nên mới không trực tiếp mơ thấy chị gái?
Nếu giải thích theo cách này, quả thực mọi chuyện đều phù hợp đến mức hoàn hảo.
Não bộ Liên Diệc xoay chuyển vài vòng, đột nhiên nhớ ra mình đang suy nghĩ theo lời nói của Cơ Thập Nhất không chút nghi ngờ, anh ta không khỏi nhìn qua.
Thật không tốt chút nào khi lối suy nghĩ của mình bị người khác dẫn dắt.
Là một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, Phạm Dương cực kỳ hứng thú với loại chuyện này.
Anh ta hưng phấn hỏi: “Đại sư, còn gì nữa không?”
Đây là lần đầu tiên anh ta biết đến giải mộng có thể song hành cùng phá án, không ngờ là thật sự chạm đúng vào kết quả!
Tô Minh Châu nói: “Hết rồi, hai người có thể rời đi.”
Hai người ở chỗ này hỏi tới hỏi lui, thật sự coi anh là người vô hình à.
“Đã làm phiền rồi, Phạm Dương, đi thôi.” Liên Diệc đứng dậy, thân hình cao lớn vô cùng rắn rỏi.
Phạm Dương nói: “Ấy, từ từ, tôi cũng muốn giải mộng! Đại sư, cô giải mộng cho tôi đi!”
Cơ Thập Nhất còn chưa kịp mở miệng, miếng ngọc bội chỗ xương quai xanh đã tỏa ra hơi thở ấm áp, sau đó truyền đi khắp thân thể.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Cô lập tức nhận ra, cảm giác vui sướng, đồng thời não bộ cũng nhanh chóng chuyển động.
Cuối cùng, cô đặt ánh mắt lên người Phạm Dương đang kích động không thôi.
- -----oOo------
*** 4 ***