Chương 103
Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Một phút trước khi chuông vào lớp vang lên, giáo viên bước vào lớp. Nhìn thấy lớp học có nhiều người như vậy, lòng sáng như gương, dù sao thì học kỳ trước cũng không có nhiều sinh viên đến thế.
Ông không nói gì, trực tiếp bắt đầu buổi giảng dạy của mình.
Phía dưới giống như lớp mẫu giáo gặp phải những thứ mới mẻ, ai nấy đều nhìn chăm chú không chớp mắt. Kết quả là, chưa đầy một phút sau, họ đã mất đi sự mới mẻ, người thì chơi điện thoại, người thì chuồn đi ở cửa sau.
Lộ Minh Nguyệt một tay chống cằm, một tay đặt trên đùi, sợ chân đột nhiên co giật.
Cô ấy nhìn chằm chằm cái ót tao nhã trước mặt, suy nghĩ trong đầu đã bay lên trời rồi.
Thật ra, cô ấy vốn không để giấc mơ kia trong lòng. Bởi vì cô ấy đã từng mơ không biết bao nhiêu giấc mơ, cộng lại cũng đếm không xuể.
Điều khiến cô ấy khó lòng quên được chính là, vào ngày thứ ba sau khi mơ thấy giấc mơ này, chân cô ấy bắt đầu co giật, liên hệ với nội dung của giấc mơ càng khiến cô ấy cảm thấy quỷ dị.
Chuyện Cơ Thập Nhất giải mã giấc mơ lan tràn trên mạng. Cô ấy thân là người học ở trường nghệ thuật nhưng lại là người nghiện Weibo, tất nhiên rất rõ ràng, nhưng lại luôn mang thái độ hoài nghi của người qua đường.
Dù sao thì cô ấy cũng được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại từ lúc nhỏ, trong gia đình cũng chưa bao giờ xuất hiện mấy chuyện giống như vậy. Đối với mấy chuyện thần bí kỳ quái này thì cũng chỉ nghe được từ miệng bà nội lúc còn nhỏ, nhưng đều thành chuyện thần thoại hết.
“Cậu ngẩn ngơ gì vậy?” Tô Mai đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lộ Minh Nguyệt, có chút lo lắng, hay là trong lòng khó chịu?
Lộ Minh Nguyệt phục hồi tinh thần: “… Không có chuyện gì, lúc nãy tớ đang suy nghĩ một vài chuyện.”
Tô Mai nói: “Vậy thì tốt, lên lớp đã mười phút rồi, thầy giáo vẫn còn đang nói lý thuyết.”
Bọn họ học chuyên ngành khác nên không cần học lớp diễn xuất này nọ. Cho nên thầy giáo đứng trên bục nói mây trôi nước chảy giống như nghe thiên thư vậy, thỉnh thoảng kể một, hai câu chuyện cực kỳ hấp dẫn người nghe, dẫn đến tiếng vỗ tay không nhỏ.
Chẳng mấy chốc đã đến đoạn mà mọi người mong chờ, thầy giáo muốn mời người lên biểu diễn một đoạn ngắn.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều đến vì chuyện này, không ít người nhao nhao chuyển ảnh mắt đến Cơ Thập Nhất bên cửa sổ, nóng lòng muốn thử.
Triệu Nghiên cũng thấy được, có chút hả hê nói: “Ôi trời, đều nhìn cậu thôi đấy, xem ra cậu không thoát được.”
Cơ Thập Nhất có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cô ấy một cái, đáy mắt kiều diễm vạn phần, khiến mọi người xung quanh không khỏi hít sâu một hơi.
Thầy giáo đứng trên bục giảng tìm kiếm một lúc, phát hiện mình không mang theo sổ điểm danh, đành phải nói: “Tôi quên mang sổ điểm danh rồi. Vậy tôi trực tiếp chọn người, có ai xung phong không?”
Sau một khoảng yên lặng, một người lặng lẽ giơ tay lên, là một nam sinh dáng dấp không tệ.
Sau đó không có ai giơ tay nữa, thầy giáo bất đắc dĩ nói: “Các em đều nhìn về một hướng nào đó, nghĩ rằng tôi không biết sao. Vậy thì bạn nữ ngồi bên cửa sổ, mặc bộ đồ caro, lên đây biểu diễn một chút.”
Ngồi bên cửa sổ mặc áo caro chỉ có mỗi mình Cơ Thập Nhất.
Cơ Thập Nhất cũng không từ chối, bình tĩnh đi lên, khí chất trầm lắng mà kiên định trên người khiến cho thầy giáo âm thầm gật đầu.
Người già như bọn họ lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, gặp rất nhiều người, người nào có tính cách gì, nhìn một cái là có thể nhìn ra ngay, rất ít khi nhìn nhầm. Giữa hai hàng lông mày của cô gái nhỏ này lộ ra sự trầm mặc, xem ra là một hạt giống tốt. Chỉ cần cố gắng, thời gian này nhất định có thể ra mắt.
Hai người đứng song song phía trước, nghe thầy giáo giải thích nội dung vở kịch.
Đoạn kịch này rất ngắn, chỉ một đến hai phút, nội dung là hai người gặp nhau ở nhà ga, nhìn thấy đối phương mờ ám, cũng nói mấy câu khách sáo, nhưng không có câu nào là lời nói thật lòng, cuối cùng đều cho rằng bản thân vạch trần được lời nói dối của đối phương.
Nội dung đoạn đối thoại thì tự nghĩ ra.
Những người bên dưới nhỏ giọng thảo luận.
“Bộ phim “Sơn hà cẩm tú” đã quay xong nhưng vẫn chưa được công chiếu, không biết kỹ năng diễn xuất của cô ấy như thế nào nữa. Tớ phải quay video lại cho mọi người xem mới được.”
“Tiếp theo sẽ được chứng kiến sự thật có phải trên mạng thổi phồng hay không, ha ha.”
“Trời ạ, người ở trước mặt cao như vậy chắn tầm mắt của tôi rồi, bạn học có thể cúi đầu xuống một chút được không, cám ơn.”
“Haizz, thật là ghen tỵ. Tôi cũng muốn nổi tiếng, nhưng mà chỉ mới nhận được một vai diễn phụ làm nền, đừng nói đến tiền, ngay cả một câu thoại cũng không có nữa.”
…
Cơ Thập Nhất nhìn không chớp mắt, không phải cô chưa từng lừa gạt người.
Lúc ở trong đại lục mộng cảnh, vì cô và người mơ là hai người không quen biết nên tất nhiên là thiếu tin tưởng lẫn nhau, trong giấc mơ, tiềm thức của người mơ cũng sẽ bài xích cô, bản thân người nằm mơ cũng sẽ vô thức không tin tưởng cô.
Trong trường hợp này, cô cần phải nhận được sự tin tưởng của đối phương trong thời gian ngắn nhất có thể. Từ đó tiếp tục đi theo cảnh trong mơ, rồi mới có thể bình an vô sự giải ra ý đồ chân thật của giấc mơ.
Có thể nói, đoạn tình tiết này tương đương với một lần nhận được tín nhiệm trước khi tiến vào giấc mơ.
Cô vội vàng quay mặt lại, dịu dàng mỉm cười với nam sinh bên cạnh rồi thản nhiên nói một câu gì đó, tựa như hết sức đơn giản.
Nam sinh ngẩn người trước câu hỏi đột ngột của cô, mấy giây sau, cậu ta mới phản ứng kịp, nhanh chóng trả lời.
Hai người đều là sinh viên năm hai, cũng đã quen thuộc với kịch bản. Hai người tạm thời biên tập các chuỗi câu thoại bắt đầu diễn kịch. Các bạn học ngồi phía dưới xem chăm chú, suy đoán nội dung vở kịch, ví dụ như hai người lừa gạt cái gì.
Một phút sau, biểu diễn kết thúc.
Thầy giáo đứng trên bục vỗ tay, nhận xét: “Mọi người thấy bọn họ diễn như thế nào?”
Tất nhiên người ngồi phía dưới cổ vũ nói hay.
Thầy giáo híp mắt cười hỏi: “Bạn học nam này, em nghĩ bạn học nữ đóng vai gì?”
Nam sinh đỏ bừng mặt. Lúc nãy cậu ta hỏi liên tiếp mấy câu, kết quả không nhận được một đáp án nào cả. Thật là quá mất mặt.
Thầy giáo lại hỏi: “Bạn học nữ này, em nghĩ bạn học nam đóng vai gì?”
Cơ Thập Nhất đứng thẳng người phía trước, đôi mắt trong veo: “Một tên trộm.”
Nam sinh viên đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc. Vai diễn mà anh ta diễn chính là một tên móc túi. Mặc dù ban đầu có phần không lanh lẹ nhưng về sau cảm thấy rất lưu loát, không nghĩ đến bản thân đã sớm bị phát hiện.
Ngay khi hai chữ này được thốt ra, tiếng nghị luận vang lên bốn phía.
“Tôi không nhìn ra là tên trộm, tôi còn tưởng bạn nam diễn kẻ vai lừa đảo.”
“Đừng nói là kẻ lừa đảo, chắc mắt tôi mù rồi, tôi không nhìn ra được bọn họ đang diễn vai gì.”
“Tôi thấy đàn chị hẳn là diễn vai một người nói dóc. Nếu không thì tại sao lại hỏi anh ấy mua vé gì, mặc dù đã đổi mấy cách nói mờ ám.”
Thầy giáo mở miệng nói: “Trong đoạn diễn một phút lúc nãy, bạn học nam này đã để lộ bản thân mình rồi, ngay từ lúc bạn học nữ liếc nhìn thắt lưng của cậu ấy. Cậu nên biết được mới đúng.”
“Bạn học nữ nhập vai rất tốt, mặc dù còn có một chút ngây ngô. Có lẽ là vì không quen nghề nghiệp này, nhưng mà như vậy là rất tốt rồi. Dù sao thì tình tiết hai người chạm trán nhau rất khó. Trong câu nói của cô ấy đều biểu thị trên đường rất không an toàn. Mọi người cũng không chú ý lúc cô ấy nói lời này, đã mời cậu ấy uống nước.”
“Người không quen biết nói những lời như vậy, mọi người có thể dự đoán là ở đâu không, chỉ có thể là những người này mới hạ thuốc mê người khác. Nếu tôi đoán không lầm, lại liên hệ đối phương là nam, đây hẳn là người buôn bán nội tạng?”
“Vâng, đúng vậy thưa thầy.” Cơ Thập Nhất mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng.
Cô chỉ xem tin tức về nghề này trên Weibo nên không hiểu rõ lắm, thầy giáo quá khen ngợi cô rồi.
Thầy giáo nhận xét thêm vài câu rồi hài lòng cho hai người về chỗ.
…
Nhìn thấy Cơ Thập Nhất bình tĩnh ngồi xuống trước mặt mình, Lộ Minh Nguyệt đột nhiên quay sang, nhỏ giọng nói: “Tô Mai, tớ muốn nhờ đàn chị giải mộng.”
Tô Mai sửng sốt, vừa mới từ trong màn biểu diễn phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Sao vậy, cậu nằm mơ hả?”
“Cách đây không lâu tớ mơ thấy ác mộng, trong lòng rất khó chịu.”
Tô Mai đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu, lúc cô ấy thức khuya, nửa đêm nghe thấy một tiếng hét trong phòng ký túc xá, hình như là của Lộ Minh Nguyệt.
Cô ấy cười nói: “Được, cứ thử xem sao, biết đâu giải ra chuyện tốt. Tớ thấy trên Weibo của đàn chị, có người giải xong giấc mơ thì cơ thể trở lại bình thường.”
Lộ Minh Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lớp học ban đêm cứ như vậy mà kết thúc. Đám người đến vì thứ mới mẻ đã đi sạch từ tiết học đầu tiên rồi, bấy giờ, khi tan học, chỉ còn lại ba mươi mấy người.
Cơ Thập Nhất đang chuẩn bị rời đi cùng với Triệu Nghiên, bỗng nhiên có người nào đó từ đằng sau gọi cô lại: “Đàn chị Cơ, em có thể nhờ chị một việc được không?”
Tô Mai không chờ đợi nổi mà nói thêm một câu: “Là muốn nhờ chị giải mã giấc mơ!”
Cơ Thập Nhất liếc nhìn hai nữ sinh, đều là đàn em nên không thể từ chối được. Cô nói Triệu Nghiên đi trước, nhưng mà Triệu Nghiên nhất quyết phải ở lại xem giải mộng như thế nào.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nhé.”
Tô Mai liếc nhìn Lộ Minh Nguyệt đang trầm mặc, vui vẻ nói: “Cảm ơn đàn chị, em mời mọi người đến tiệm trà sữa của em nhé.”
Tiệm trà sữa của gia đình cô ấy ở ngay bên ngoài trường học. Đến đó nói mẹ đóng cửa tiệm một đêm chắc là sẽ ổn cả thôi.
Bốn người bọn họ cùng nhau ra ngoài trường. Lộ Minh Nguyệt vẫn luôn đi bên cạnh, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Cơ Thập Nhất.
Đến tiệm trà sữa, Tô Mai trực tiếp nói mẹ đóng cửa một lúc, tìm một nơi cạnh tường yên tĩnh, bốn người cùng nhau ngồi xuống.
“Thực ra người muốn giải mộng không phải em mà là bạn cùng phòng của em. Cách đây không lâu cậu ấy mơ thấy một cơn ác mộng, còn em thì chẳng mơ thấy gì cả.” Tô Mai ngượng ngùng nói.
Cơ Thập Nhất mỉm cười: “Không có gì đâu, hai người ai cũng được hết, chỉ cần kể chi tiết giấc mơ là được rồi, không được bỏ sót bất kỳ tình tiết nào.”
Nghe cô nói vậy, cuối cùng Lộ Minh Nguyệt cũng mở miệng: “Cảm ơn đàn chị, giấc mơ này đã gây phiền toái cho em rất lâu rồi.”
Cô ấy bắt đầu chậm rãi kể lại giấc mơ của mình.
(Bắt đầu từ đây sẽ kể về giấc mơ của Lộ Minh Nguyệt nên mình sẽ sửa xưng hô từ “cô ấy” thành “cô” nhé.)
Lộ Minh Nguyệt là sinh viên năm nhất, nhập học cũng đã được nửa tháng. Tám ngày trước, vào một đêm đầu tháng chín, cô vẫn ngủ như thường lệ, nhưng ngay lần này cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, cô vẫn là cô. Nhưng trong mơ cô lại có một người bạn trai. Tất cả mọi người xung quanh đều không thích người bạn trai này, người nhà cũng không ủng hộ, nhưng cô lại cực kỳ thích anh ta.
Tình yêu mãnh liệt này khiến cô không nhịn được mà muốn chung sống với đối phương, sau cùng, hai người quyết định rời khỏi đây, đến một nơi khác sinh sống.
Vì sợ bị phát hiện, trong màn đêm tối đen như mực, cô và bạn trai bỏ trốn khỏi trường học mà không có chút luyến tiếc nào. Trong lòng cô cực kỳ vui vẻ và mong chờ vào tương lai.
Đại khái là con đường trong mơ và hiện thực không giống nhau. Trong màn đêm đen tịch mịch, hai người cũng không biết họ đã đi đâu. Mặc dù bản thân rất rõ ràng vị trí mà bản thân đã lên kế hoạch trước đó nhưng hiện giờ, rõ ràng đây không phải là con đường đó.
Đúng lúc này, ánh trăng chiếu xuống, một con bò đột nhiên xuất hiện, lọt vào tầm mắt của hai người.
Bản thân Lộ Minh Nguyệt cũng rất mệt mỏi rồi, vì vậy mà cô quyết định cưỡi con bò chạy. Nếu làm như vậy, nói không chừng cô sẽ nhanh chóng ra khỏi đây được.
- -----oOo------
*** 103 ***