Chương 110
Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Màn hình điện thoại di động của Vương Thu rất lớn, tin tức hiển thị cực kỳ rõ ràng.
[Tin tức hằng ngày V: # Tai nạn lật xe sinh viên #, # Xe buýt cán qua và rơi xuống vách núi #, tối hôm qua, có một chiếc xe buýt du lịch khi chạy đến khúc cua trên núi Lô Sơn, không rõ nguyên nhân do đâu mà mấy phút sau đã rơi xuống vách núi. Cảnh sát đã tìm thấy mười ba thi thể, trên người đều mang theo thẻ sinh viên, chỉ có một người còn sống và đang được tìm kiếm # Cầu nguyện.]
Ngay khoảnh khắc thấy được tin tức, lòng Lộ Minh Nguyệt chợt nặng nề rơi xuống.
Lô Sơn là địa điểm mà bọn họ quyết định đi khi đó, mà mười người không tin lời bọn họ lên xe rời đi cùng với Lưu Nhạc Nhạc, cộng thêm hai người Lưu Nhạc Nhạc và tài xế, cô ấy đếm sơ qua cũng biết được có tổng cộng bao nhiêu người.
“Vương Thu, hôm qua tổng cộng có bao nhiêu người lên xe?” Giọng Lô Minh Nguyệt run run, hỏi.
Vương Thu suy nghĩ một chút, dùng đầu ngón tay đếm tới đếm lui: “Hình như là mười hai, tớ nhớ lúc đó có bốn người chửi chúng ta, năm người lên xe không nói gì, cuối cùng là ba người nói chúng ta nguyền rủa bọn họ.”
Cô ấy lặng lẽ thở dài: “Haiz, hôm qua hai người chúng ta cản bọn họ lại mà còn bị bọn họ mắng nhiếc, tuy tớ thấy tức giận thật đấy, nhưng lại đáng tiếc nhiều hơn. Nếu chúng ta có thể ngăn cản họ thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”
Mười hai người, cộng với Lưu Nhạc Nhạc và tài xế là mười bốn người, mười ba xác chết!
Một người còn sống… Thật sự là chỉ có một người còn sống.
Sắc mặt Lộ Minh Nguyệt bỗng tái nhợt, tay chân không nhịn được mà run rẩy, cả người như rơi vào hầm băng vậy.
Vương Thu ảo não chợt hồi thần lại, thấy sắc mặt Lộ Minh Nguyệt khó coi như vậy cũng bị doạ sợ hết hồn, vội vã hỏi thăm: “Sao vậy, không thoải mái ở đâu hả?”
“Tớ… Nếu không có giấc mơ đó, thì hôm nay, tớ cũng sẽ như thế này.” Lộ Minh Nguyệt run rẩy nói.
Vốn dĩ trước mắt không hề xảy ra bất cứ chuyện gì cả, cô ấy chỉ liên tưởng tới thôi mà đã thấy đáng sợ rồi. Bây giờ lại có một xe toàn là người biến mất ngay trước mặt cô ấy, còn trông thấy tin tức như thế này trên Weibo, tất cả chỉ khiến cô ấy lạnh lẽo đến bủn rủn thân thể.
Vương Thu không hiểu chuyện gì: “Cậu nói là mơ cái gì, trước đó cậu mơ thấy giấc mơ không muốn cậu đi du lịch hả? Vậy thì may mắn quá rồi.”
Cô ấy nhìn Lộ Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: “Minh Nguyệt, tớ muốn cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, có lẽ hôm nay tớ đã gặp tai nạn và chết mất rồi. Vì vậy, cậu không cần phải mang gánh nặng trong lòng. Mỗi người đều có số mệnh riêng. Hôm nay cậu không chỉ cứu được một người, còn mấy nữ sinh viên, bạn cùng lớp chúng ta nữa. Nói theo hướng mê tín một chút, thì đó chính là công đức.”
Lời nói của Vương Thu khiến Lộ Minh Nguyệt thấy ấm áp trong lòng. May mà vẫn có người tin tưởng cô ấy, may mà cô ấy vẫn cứu được một vài người. Mà đối với những người trong chuyện này, cô ấy đã cố gắng thuyết phục nhưng lại bất thành, đó chẳng phải là lỗi của cô ấy.
“Đừng tự trách bản thân nữa, mấy người chúng tớ và Nguyệt Lượng đều cảm kích cậu rất nhiều.” Vương Thu vỗ vỗ vai Lộ Minh Nguyệt.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, mới vừa nhắc Nguyệt Lượng thì Nguyệt Lượng đã gọi điện thoại đến.
“Vương Thu chết tiệt này, cậu và Minh Nguyệt không sao chứ? Sáng sớm tớ lướt mạng đọc tin tức, dọa tớ sợ chết khiếp luôn rồi. Có phải là đoàn du lịch của chúng ta không vậy? Cậu nghe điện thoại làm tớ thở phào nhẹ nhõm luôn rồi, dọa chết người ta rồi này!”
Vương Thu đáp: “Không sao, hai người bọn tớ không đi. Bọn tớ ở đó gây náo loạn một phen, cuối cùng cũng có mấy người xuống xe, mấy người còn lại thì mắng bọn tớ, cuối cùng vẫn đi du lịch…”
“À… Thì ra là vậy. Vậy các cậu cũng đừng thấy áp lực nhé, không phải lỗi của các cậu đâu. Tớ chỉ sợ các cậu không nghĩ thông suốt được mà thôi.”
Vương Thu liếc nhìn Lộ Minh Nguyệt, thầm thở dài: “Tạm được. Tớ an ủi Minh Nguyệt đã, cúp máy đây. Cậu nói một tiếng với Đường Quả nhé.”
“Được rồi. Các cậu chú ý an toàn, chớ có suy nghĩ lung tung.”
Sau khi cúp điện thoại, Vương Thu đang định an ủi Lộ Minh Nguyệt thì bỗng nghe thấy âm thanh Lộ Minh Nguyệt bật khóc, tiếng khóc từ nhỏ bé vụn vặt như muỗi kêu hoá thành tiếng khóc lớn, khiến cô ấy không biết phải làm sao.
Lộ Minh Nguyệt khóc đủ rồi thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghẹn ngào kể lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó. Bao gồm cả nguyên nhân vì sao đột nhiên không đi, chuyện giấc mơ và chân bị co giật.
Vương Thu nghe xong thì sửng sốt, cảm thấy khó lòng tin tưởng được.
Điều này đã thực sự làm mới thế giới quan của cô ấy. Nói là nằm mơ, cô ấy cứ nghĩ rằng giấc mơ nói về chuyện đi du lịch, nhưng đâu ngờ được rằng, nội dung giấc mơ giải ra tỉ mỉ như vậy, đến mức cô ấy không thể không tin vào nó.
“Nếu không phải có đàn chị, có lẽ bây giờ chúng ta cũng xuất hiện trong bản tin rồi, chính là hơn hai mươi thi thể.” Lộ Minh Nguyệt nói, cô ấy cảm kích đàn chị của mình không chỉ một lần.
“Đàn chị này của cậu… khá lợi hại…” Vương Thu lắp ba lắp bắp: “Sao tớ nghe có cảm giác hơi hơi giống… Cơ Thập Nhất trên Weibo vậy nhỉ?”
Lộ Minh Nguyệt gật đầu: “Đàn chị của tớ chính là chị ấy.”
Vương Thu hiểu ra: “Thì ra là cô ấy. Bảo sao, tớ nghe nói cô ấy giải mã giấc mơ rất chính xác, nhưng tớ chưa bao giờ nhìn thấy, tất cả chỉ là nghe nói mà thôi. Lần này cũng coi như là đích thân trải qua… Thật may mắn.”
Trên Weibo, hầu như ai cũng biết về chuyện của Vương Ninh và Trương Hựu Hân, nhưng bình thường cô ấy không mất hứng thú với vài ba chuyện lăng xê này, nên lựa chọn lướt qua nó mà thôi, chỉ biết cư dân mạng đều nói Cơ Thập Nhất giải mộng rất lợi hại, nhưng chưa được tận mắt chứng kiến.
Bây giờ chuyện thật việc thật xảy ra ngay trước mắt, nếu không có Cơ Thập Nhất, nói không chừng bọn họ cũng đã trở thành vong hồn rồi.
Lộ Minh Nguyệt ổn định lại tâm trạng, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lên giường đọc bài viết kia. Bây giờ đã lên vị trí hot search thứ bảy rồi.
Vừa nhấp vào bài đăng Weibo, tin tức không có hình ảnh, nghe nói chủ Weibo thường ngày không thích đính kèm hình ảnh.
Tim Lộ Minh Nguyệt đập thình thịch, nhanh chóng lướt xuống. Có thể đứng top 10 hot search thì chắc chắn sẽ có hình ảnh liên quan, không thể không có được.
Quả nhiên, sau khi lướt qua khoảng bốn Weibo phổ biến, một Weibo với nhiều bức ảnh đã xuất hiện.
Có đầy đủ năm tấm ảnh. Có lẽ cảnh sát xuất phát ngay trong đêm, cho nên mấy tấm ảnh đều có màu trắng sáng của ánh đèn.
Bức ảnh thứ nhất được chụp từ trên đỉnh núi xuống, có thể nhìn thấy chiếc xe buýt đâm thẳng vào thân cây đến mức méo mó, phía trên xe buýt phủ đầy bụi đất.
Bức ảnh thứ hai là dấu vết xe buýt để lại trên mặt đất, có hai vệt bánh xe dài, vừa nhìn đã biết là do xe chạy quá nhanh chợt phanh gấp để lại.
Bức ảnh thứ ba là ảnh chụp cận cảnh chiếc xe buýt. Rơi từ trên vách núi xuống, thân chiếc xe méo mó. Chiếc xe buýt nghiêng mặt trái xuống dưới còn mặt phải thì hướng lên trên, còn có thể thấy vết nứt trên cửa kính, rõ ràng là do con người tạo ra, bởi vì trên đó có vết máu.
Mà biển số xe của ba bức ảnh đều bị cành cây bên cạnh che khuất, nhưng có thể thấy rõ ràng rằng, đó quả đúng là xe của Lưu Nhạc Nhạc.
Hai bức ảnh cuối cùng được chụp từ độ cao của vách núi, ước chừng rơi vào khoảng mười mấy mét, có thể thấy rõ hàng rào phía trên đường núi đã bị gãy một đoạn, chiếc xe buýt du lịch có lẽ cũng rơi xuống từ chỗ đó.
Bấy nhiêu thôi đã đủ rõ ràng, những bức ảnh này là có thật.
Lộ Minh Nguyệt ôm chặt lồng nguc, quả thực đã bị doạ sợ rất nhiều, sao vụ tai nạn này lại có thể thảm khốc đến vậy? Chẳng lẽ là do trước đây tài xế chưa từng lái xe hay sao? Không hẳn là như thế, Lưu Nhạc Nhạc to gan như vậy, chẳng lẽ không có chỗ ỷ lại?
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, bí mật về đoàn du lịch này đã ăn sâu vào tim cô ấy, khiến cô ấy chỉ muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
Buổi chiều, Lộ Minh Nguyệt nhận được cuộc gọi từ cảnh sát của thành phố lân cận. Cô ấy được gọi đến để xác định danh tính người bị nạn. Thật ra thì có một số người nhà đang trên đường đến, nhưng cô ấy là người báo án, có thể đến nhanh hơn một chút. Bởi vì là thành phố lân cận, hai người trực tiếp lựa chọn đi máy bay.
Vương Thu đi cùng Lộ Minh Nguyệt đến nhà xác, may mà bên cạnh có mấy vị cảnh sát đi theo, nếu không, có lẽ nó thật sự sẽ trở thành bóng đen tâm lý, lạnh lẽo cả sống lưng. Từng cỗ thi thể nằm trên giường, phủ vải trắng, giống như phim ma, cứ có cảm giác một giây sau sẽ ngồi bật dậy.
Nữ cảnh sát bên cạnh an ủi: “Hai người đừng sợ, có chúng tôi ở đây rồi.”
Nhà xác này đặt tất cả nạn nhân của vụ xe buýt rơi xuống vách núi Lô Sơn. Cảnh sát lần lượt vén từng tấm vải trắng lên để bọn họ xác định danh tính. Xác nhận đúng thật là những người mà bọn họ đã gặp ngày hôm qua.
Lộ Minh Nguyệt nhìn gương mặt trắng bệch của bọn họ, trong lòng có chút sợ hãi. Cô ấy nghĩ đến hôm qua, mới hôm qua đây thôi, bọn họ còn đang sống và bừng bừng sức sống mắng nhiếc cô ấy, kết quả là, chỉ trong một ngày đã thành ra như thế này.
“Đây là thi thể cuối cùng. Hẳn là vẫn còn một người sống. Chúng tôi đang tìm kiếm. Xác định xong người này thì hai người có thể đi được rồi.” Nữ cảnh sát nói.
Cô ấy đưa tay vén tấm vải trắng lên. Lộ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn qua, lập tức bị dọa sợ đến hét lên, suýt chút nữa đã hất văng điện thoại ra ngoài, cả người run lên.
Trên giường là thi thể một nữ sinh viên.
Có thể nói là Lộ Minh Nguyệt rất quen thuộc với cô gái này. Bởi vì cô ấy là bạn cùng lớp đã chào hỏi cô và Vương Thu trong buổi tụ họp, cô ấy ở phòng ký túc xá bên cạnh.
Đó không phải là nguyên nhân khiến Lộ Minh Nguyệt sợ hãi, mà là vì vẻ ngoài của cô ấy.
Trên giường, nữ sinh viên được đặt nằm trên giường trong tư thế vặn vẹo, trên mặt chằng chịt vết xước, mấy vết rạch dính máu rải rác từ mặt đến tận cổ, trông thấy mà giật thót cả tim.
Nữ cảnh sát giải thích: “Cô ấy vốn ngồi ở trái, nhưng sau khi chiếc xe buýt du lịch bị lật, chỗ ngồi của cô ấy trở nên sát mặt đất và gần cây cối nhất, rồi tới tận khi chiếc xe buýt bị rơi xuống vách núi, cửa sổ bị vỡ do va chạm mạnh. Cô ấy bị thương khá nghiêm trọng.”
Nghĩ đến là thấy thương thay cho đám trẻ này. Tài xế thế mà lại là người mới lấy bằng lái xe được tầm hai năm, còn là sinh viên đại học, thường ngày có lái xe được bao nhiêu lần đâu. Đoán chừng là do không quen tay nên mới gây ra tai nạn lớn như vậy, hoặc là do mệt mỏi vì lái xe.
Lính mới lái xe dễ rơi vào trạng thái mệt nhọc, hơn nữa, đây còn là lái xe vượt thành, gần như là phải lái xe cả ngày dài. Lúc đầu, khi họ nhận được điện thoại của cảnh sát thủ đô đã chuẩn bị để chặn chiếc xe lại, không ngờ là đối phương lại đi một con đường khác. Con đường này rất ít người đi, vòng qua bọn họ, đi lên con đường núi.
Lộ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt nữ sinh kia, trong lòng chấn động không chỉ một chút.
Trong giấc mơ, cô ấy vẫn nhớ đến bà lão, cũng bởi vì vậy mà cô ấy mới biết trên xe đều là ma. Nhưng hiện giờ, gương mặt của nữ sinh và gương mặt của bà lão không hiểu sao lại trùng khớp vào nhau. Chỉ có duy nhất một điểm không hề giống, những vết rạch trên gương mặt, một người có vết máu, một người thì không.
Một người và một ma dường như đã trùng khớp.
Vương Thu thấy Lộ Minh Nguyệt ngẩn người, vội vã nói: “Cô ấy là bạn học cấp ba của chúng tôi, tên là Trương Viên, là khách du lịch.”
Vương Thu vẫn nhớ hôm qua hôm qua họ còn chào hỏi nhau. Kết quả là, không nghĩ đến Trương Viên cũng là một trong số những người ở trên xe, căn bản là không nhìn thấy được tình huống kia. Nếu không thì có chết cũng phải kéo cô ấy lại, không để cho cô ấy lên xe, và có lẽ sẽ không xảy ra tình huống như thế này.
“Được rồi, cảm ơn giúp đỡ của hai người, để tôi đưa hai người ra ngoài.” Nữ cảnh sát mỉm cười dẫn đường.
Lộ Minh Nguyệt bị Vương Thu kéo về phía trước, đầu óc quay cuồng, bỗng nhớ ra trong mười ba người mà cô ấy nhận ra, không hề có Lưu Nhạc Nhạc!
Lưu Nhạc Nhạc vẫn còn sống!
- -----oOo------
*** 110 ***