Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 2


“Xin hãy nhớ rằng hai người chỉ có 24 giờ để trốn thoát.

Một khi đánh mất cơ hội này, tự gánh lấy hậu quả.” Giọng nói khó phân nam nữ phớt lờ sự phản đối của Kim Trạch, bình đạm nói: “Hãy cố gắng hết sức để chạy xa nhất có thể.”
Kim Trạch nói: “Có kịch bản không? Có nhân vật công chúng nào khác không? Anh chỉ giải thích hai câu vậy rốt cuộc là có ý gì? Rốt cuộc chúng tôi đang ở đâu? Đạo diễn đâu? Người đại diện của tôi đâu?!”
Kim Trạch nhìn trái nhìn phải rồi lại nói: “Có phải ở đây có camera không? Tốt xấu gì cũng phải trang điểm cho người ta đi chứ?”
Âm thanh ngoài cửa biến mất, Kim Trạch nhẫn nại chờ một lát sau đó lẩm bẩm mắng cái gì đó, cậu hét lên: “Không nói rõ ràng thì tôi không quay đâu! Tôi muốn tìm người đại diện của tôi! Lấy điện thoại ra đây cho tôi! Thù lao phim được tính thế nào? Mấy người là đoàn làm phim nào? Bộ tính không trâu bắt chó đi cày à*?!”
(*赶鸭子上架: theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ.

Vịt thì không thể nhảy lên như vậy.

Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.)
Ngoài cửa sổ nhỏ có âm thanh khác nhưng đối phương không nói lời nào mà chỉ phát một đoạn ghi âm.


Ngay khi Kim Trạch nghe thấy đoạn ghi âm, sắc mặt cậu lập tức tối sầm.
——Anh nè, nếu anh có thể giúp em, em có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng bây giờ… “ứng tiền trước” được không?
——Tsk, được được “ứng tiền trước” thì “ứng tiền trước”, lại đây!
——Này, anh nhẹ thôi…
——Cục cưng, chân của em mềm mại và trơn nhẵn thật đấy…
Đoạn ghi âm dừng lại, sau đó lại phát thêm một đoạn khác.
—— Lão Trần, đổi người cũng được nhưng phí tổn thất thanh xuân của tôi thì sao? Tôi không dễ đối phó như Bạch Nhất Hoàn năm đó đâu, ít nhất hãy đưa cho tôi số tiền này đi…
—— Đều từng là người tình của nhau, tôi đã giảm giá cho anh rồi, anh có biết tôi đang lén ghi âm lại không? Tôi thì không sao đâu, hơn nữa cũng không có ai biết tôi, cùng lắm thì không lăn lộn trong giới này nữa thôi nhưng anh không giống tôi mà nhỉ? Tốt xấu gì cũng là một doanh nhân nổi tiếng…
Đoạn ghi âm lại ngưng hẳn lần nữa, đoạn tiếp theo bắt đầu phát sau một tiếng “bíp” nhỏ.
——Có thể được người khác quy tắc ngầm cũng coi như là bản lĩnh của cậu đi, giờ người ta lười không muốn liếc mắt nhìn cậu, cậu còn đứng đó khoe khoang cái gì? Trước tiên tự tạo nên tên tuổi cho mình đi rồi hẵng khinh thường người khác nhá.
——Thù lao bao nhiêu không quan trọng, cái tôi muốn chính là cơ hội, cơ hội có thể quy đổi thành tiền được à?
—— Đời người có mấy cái mười năm? Nếu không phải nó là tình yêu đích thực thì tôi đã rời đi từ sớm rồi.

Bây giờ đổi nghề cũng đã muộn nên tôi đặt mục tiêu mười năm cho mình.

Trong mười năm qua, tôi dùng mọi thủ đoạn, không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình và tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Mà cậu thì không có bất cứ kế hoạch nào cả, làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ? Tốt hơn là nên rời đi càng sớm càng tốt thôi.
Kim Trạch hơi nghiến răng hàm phía sau, cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Cao Á Lâm từ phía đối diện, cậu giả vờ như không phát hiện ra, cứng giọng nói: “Tôi không biết ý của anh là gì, tôi cũng không biết anh đang phát thứ gì.”
Giọng nói khó phân nam nữ bật cười ha hả, giọng điệu vô cùng ý vị sâu xa.

Kim Trạch nổi khùng: “Anh đã cắt nối biên tập lại nó! Đây là… Đây là câu mà tôi nói với người khác!”
Giọng nói khó phân nam nữ nói: “Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói, chỉ là nếu cậu không hợp tác, tôi sẽ tung những bản ghi âm này lên mạng.

Cậu nghĩ cư dân mạng có cảm thấy cậu vô tội không?”
Đối phương lại nói: “Không phải cậu muốn nổi tiếng à? Không phải muốn có cơ hội sao? Làm gì có nhiều cơ hội hiếm có như thế này chứ?”
Kim Trạch cố gắng giãy dụa nhưng căn bản cậu không giãy dụa được, sự tức giận khiến gương mặt trắng nõn của cậu bị nhuộm đỏ: “Cái rắm ấy! Cơ hội như vậy chỉ có thể bị hủy hoại…”
Đột nhiên cậu ngậm mồm lại, quả nhiên đối phương thảnh thơi nói: “Đúng vậy, thứ như vậy mà phát ra sẽ chỉ triệt để hủy hoại cậu, cậu biết quy tắc của nghề này mà.

Cho dù có phải là tiếng xấu thật hay không thì có thể chỉ bị cười nhạo một thời gian ngắn cho qua chuyện, sau này không còn ai nhớ nữa.

Nhưng có người lại giống nhãn mác, sẽ bị người ngoài nhớ kỹ cả đời.

Hơn nữa hiện tại căn bản cậu không có danh tiếng thì thôi đi mà nếu không cho người khác ấn tượng đầu tiên đẹp thì cũng…”
Đối phương cười ha hả: “Thật ra tôi cũng đồng ý với quan điểm của cậu, nhưng đâu phải ai cũng thích nghe sự thật đâu đúng không?”
Kim Trạch giận dữ nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Xin hãy tuân thủ quy tắc của trò chơi.” Đối phương chậc chậc hai tiếng, sau đó âm thanh lại lập tức biến mất.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bầu không khí của căn phòng trở nên xấu hổ và lặng im.
Một lát sau, Kim Trạch không biết làm thế nào nói: “Bọn họ đã cắt nối biên tập nó rồi, đó là lời tôi nói với người khác…” Đáng tiếc lời biện giải này ngay cả chính cậu cũng không tin được.
Cao Á Lâm từ chối cho ý kiến, hắn im lặng như thể mình không tồn tại trong này.
Kim Trạch muộn màng nhận ra: “Không phải anh nói tôi bị liên lụy sao? Sao bọn họ…” Sao có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy?
Cao Á Lâm đành phải nói: “Do tôi đoán sai.” Người đàn ông hít một hơi thật sâu rồi, ngồi thẳng dậy nói: “Bây giờ chúng ta đoán thế nào cũng vô dụng, chỉ có cách đi đến đâu hay đến đấy.”
Sau khoảng mười phút sau, cánh cửa bị đẩy ra một cách chậm rãi, một con dao gấp nhỏ bị ném vào.
Kim Trạch chỉ nhìn thấy bóng người lắc lư ở cửa, những cái khác thì không thấy rõ gì hết.
Ánh chiều tà sắp biến mất rồi, mấy tia sáng phóng xạ bị nhuộm thành màu cam như màu lửa, theo một chút ánh nắng mặt trời cuối cùng dần dần tiêu tan trong không khí.
Đèn ngoài cửa sáng lên, Kim Trạch chắp hai tay sau lưng khó khăn lê chầm chậm trên nền đất bò qua nhặt con dao lên: “Làm sao đây, cắt đứt dây thừng kiểu gì giờ? Này anh Cao, anh vừa mới đóng phim cảnh sát với xã hội đen mà, anh có biết cách không?”
Cao Á Lâm bất đắc dĩ nói: “Cậu làm vậy rất nguy hiểm… Nào, ném nó qua cho tôi.”.

Bình Luận (0)
Comment