Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 4


Ở đầu bên kia camera, một người đàn ông trông rất trẻ tuổi chống cằm nhìn màn hình giám sát.

Hắn ta mặc áo sơ mi đen kết hợp với cà vạt cùng màu, kẹp cài là một đóa hoa hồng đỏ, cúc áo bằng đá mắt mèo kiểu Pháp tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dưới ánh đèn bàn thoạt nhìn giống như đôi mắt mèo hơi nheo lại, mang theo vài phần lười biếng và xảo quyệt.
Ngón tay người đàn ông thon dài, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn tuy thiết kế đơn giản nhưng được chế tác rất tinh xảo, so với cúc áo và kẹp cài được thiết kế tinh xảo thì có vẻ hơi lạc lõng nhưng người đàn ông luôn vô thức xoa chiếc nhẫn trên tay, từ động tác này có thể thấy được tình cảm của hắn ta dành cho nó.

“Sếp Bạch.” Thư ký gõ cửa đi vào, cẩn thận nhìn người đàn ông tuy còn trẻ nhưng thực ra đã ngoài ba mươi này, biểu cảm người đàn ông lạnh lùng, lại mang theo khí thế không giận tự uy khiến người ta không dám khinh thường: “Vừa rồi anh Chu mới gọi tới nói không liên lạc được với ngài…”
“Ồ.” Người đàn ông cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ nhưng hắn ta để chế độ tắt âm nên nhất thời không để ý: “Nói anh ta tan làm thì trực tiếp đến đây đi, tôi có tý việc phải làm.”
Sau đó hình như người đàn ông lại nghĩ tới chuyện gì, hắn ta ngẩng đầu liếc thư ký một cái: “Mọi người có thể tan làm rồi, đừng làm phiền tôi.”
“Vâng.” Thư ký gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, mà cô ấy không nhìn thấy trên màn hình xuất hiện hai bóng lưng đàn ông quen thuộc đang quay lưng về phía cô ấy.

Một người là người mới được studio ký hợp đồng Kim Trạch, người kia là nam minh tinh đang nổi tiếng gần đây Cao Á Lâm.
Nếu cô ấy thấy nó, nhất định cô ấy không kìm được mà hét lên ngay tại chỗ- sếp của họ lại muốn làm gì vậy?!
Trong phòng làm việc của Bạch Nhất Hoàn, đúng vậy, người sếp này chính là người đàn ông tên Bạch Nhất Hoàn.

Mấy năm trước hắn ta cũng là nghệ sĩ nhưng không có cơ hội cũng không có vận may đó, tuy rằng hắn ta có gương mặt đẹp nhưng hiện tại trọng tâm dần dần chuyển sang làm ăn.

Cũng nhờ đó sự nghiệp của hắn ta phát triển hơn nhiều so với khi hắn ta còn là một diễn viên trẻ phải phụ thuộc vào người khác.
Lúc này hắn ta nhìn Kim Trạch đang dựng thẳng ngón giữa trong màn hình, bất đắc dĩ lắc đầu: đứa nhỏ này còn trẻ nên kiêu căng, tuy chưa từng thấy nhưng đã tự giác nhìn thấu được thế giới này từ sớm, thật sự không phải là người thích hợp để giảng đạo lý và quản thúc.
Lòng phản loạn của Kim Trạch quá mạnh, nếu cứ làm xằng làm bậy thì sớm muộn gì cũng ngã xuống.

Bạch Nhất Hoàn có lòng muốn dẫn dắt cậu— tướng mạo Kim Trạch không tầm thường, trước kia từng làm người mẫu nhỏ, dáng người cũng rất đẹp, thậm chí cậu có thể khoác lên mình đủ loại quần áo có hình thù kỳ quái, là con cưng của nhà thiết kế.

Bây giờ mới ngoài hai mươi tuổi, là độ tuổi có rất nhiều tuổi tác có thể tiêu xài, thế mà đứa nhỏ này lại không biết điều gì là quan trọng rơi vào con đường đại lộ danh vọng, hơn nữa còn thích tự cho mình là thông minh, thật sự là khiến người ta đau đầu không thôi.
Bạch Nhất Hoàn muốn tìm cách để Kim Trạch có thể tự mình ý thức được một số chuyện, từ đó cậu sẽ tự thay đổi bản thân và bớt phóng túng lại.

Đúng lúc này Cao Á Lâm tìm tới cửa đưa ra lời đề nghị, Bạch Nhất Hoàn cân nhắc những ưu và nhược điểm rồi cảm thấy như vậy cũng tốt, vì vậy hai người nhanh chóng ăn nhịp với nhau và bắt đầu hợp tác.

Bạch Nhất Hoàn không muốn quan tâm đến kế hoạch của Cao Á Lâm, nhưng bây giờ có vẻ như đứa trẻ tự cho là mình thông minh Kim Trạch đã rơi vào bẫy của người khác, đã thế cậu còn không tự nhận ra điều đó.


Quả nhiên thông minh sẽ bị thông minh hại*.
(*raw: 聪明反被聪明误(thông minh phản bị thông minh ngộ): tự cho là thông minh ngược lại bị thông minh làm hại.)

“Rốt cuộc chỗ này là đâu vậy trời?” Kim Trạch không có điện thoại, trong balo cũng không có thiết bị kỹ thuật số nào, cậu đứng trong một căn phòng trống vắng nhìn chung quanh, sau liền vỗ tay một cái: “A, tôi biết rồi, là trò thoát khỏi căn phòng bí mật à?”
Một tay Cao Á Lâm đút túi đi mở ra cửa sổ căn phòng ra, lúc này chắc là bọn họ đang đứng trong phòng khách hay gì đó, nhưng trong phòng ngoại trừ tường trắng, cửa sổ và gạch lát nền màu trắng ra thì không có gì, ngoài cửa sổ im ắng, ngay cả đèn đường cũng không có.
Cao Á Lâm cầm đèn pin soi bên ngoài một vòng, nói: “Hình như nơi này rất hẻo lánh.”
Kim Trạch mở cửa đi ra ngoài, trước căn phòng này còn có một khu vườn nhỏ nhưng không trồng bất cứ thứ gì hết, hoàn toàn trụi lủi.

Cậu đứng bên ngoài nhìn xung quanh một vòng, quanh đây trước không có thôn sau không có cửa hàng nào cả, mà nhìn nơi xa xa là bóng núi mơ hồ ẩn giấu dưới màn trời, giống như là ở vùng ngoại ô của thôn núi nào đó ấy nhỉ?
“Hình như chỉ có nơi này mới có đèn.” Kim Trạch đi tới bên cửa sổ, hai người một người bên trong một người bên ngoài nhìn nhau, cậu nhìn Cao Á Lâm nói: “Những nơi khác đều tối đen.”
Cao Á Lâm xoay người lại đi xem mấy phòng khác một vòng, sau đó quay trở về nói: “Nhà bếp có thức ăn, phòng ngủ chỉ có một phòng có giường và chăn.”
Kim Trạch nhỏ giọng mắng một câu, cậu đi vào trong phòng, nói: “Kiểu này thì muốn chúng ta chạy trốn bằng đường nào? Cũng không thèm để lại cái la bàn luôn ấy?”

Cao Á Lâm dừng một chút, lại lấy túi ra tìm bên trong một lần thấy quả thật không có la bàn hoặc bản đồ.
Hắn đang chần chừ liền nghe Kim Trạch lầm bầm lầu bầu: “Cũng đúng thôi, thoát khỏi căn phòng bí mật mà, cho bản đồ rồi thì chơi gì nữa?”
Cao Á Lâm: “…”
Cao Á Lâm tỉnh bơ xách balo lên, nói: “Trời tối ra ngoài không an toàn, chi bằng chờ sáng mai chúng ta lại đi tìm đường tiếp.”
Hắn lại nói thêm: “Chỉ trong mấy tiếng thì xe hơi không thể đưa chúng ta đến những nơi rừng sâu núi thẳm được đâu, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy con đường ra ngoài.”
Kim Trạch gật đầu: “Anh nói xem người đại diện của anh có báo cảnh sát không?”
Cao Á Lâm ngẩng đầu nhìn camera giám sát trong góc, thâm thúy nói: “Chắc là báo rồi?”
Bên ngoài màn hình ở đầu kia, Bạch Nhất Hoàn cười khẩy một tiếng rồi gọi điện thoại cho người đại diện của Cao Á Lâm.
“Alo? Anh Bạch?”
“Anh quên để lại bản đồ cho bọn họ rồi.”
Người đại diện: “…”
“Tối nay bảo mấy anh em chịu khó một chút, tạm thời đi xung quanh để lại chút manh mối đi.”
“… Ôi.”
Cao Á Lâm nói đúng, thiết kế của căn phòng này kỳ lạ đến mức khiến người ta nhìn vào mà mặt đầy dấu chấm hỏi.
Phòng khách và phòng bếp trống không, nhưng trong tủ lạnh lại có đồ ăn, phòng làm việc, phòng ngủ phụ, phòng giải trí, tất cả đều lát gạch lát nền màu trắng.


Chỉ có phòng ngủ chính là có giường và phòng tắm, đã thế còn có cả bồn tắm và chuẩn bị sẵn áo choàng tắm.
“Cái quái gì vậy?” Kim Trạch bối rối đi ra từ trong phòng tắm: “Chắc không phải là livestream loại hạn chế* đâu ha?”
(*không dành cho người dưới 18 tuổi.)
Cao Á Lâm giật mình, gương mặt nhìn cậu thì không có biểu cảm gì nhưng trong lòng thì đang nổi sóng to gió lớn.
(*波涛翻滚: sóng dâng cuồn cuộn ngút trời.)
Kim Trạch thần bí nói: “Livestream tắm vòi hoa sen à? Chao ôi——”
Kim Trạch cố ý kéo dài giọng điệu, nhìn thì giống như đang nói giỡn nhưng lại khiến cả người Cao Á Lâm đều căng thẳng, hắn liếm đôi môi có chút khô khốc, gương mặt anh tuấn thoáng cái liếc về phía Kim Trạch.
Kim Trạch chú ý tới tầm mắt của hắn, cậu bỗng nhớ tới đoạn băng ghi âm lúc nãy kẻ bắt cóc phát, đoán là Cao Á Lâm có chút không thích mình vì thế cậu chỉ đành xấu hổ cười đứng sang một bên.
Cao Á Lâm nói: “Tôi vừa mới thấy.”
“Ừ?”
Cao Á Lâm nói: “Trong phòng ngủ và phòng tắm không có camera.”
Kim Trạch: “… Ồ.” Cho nên?
Cao Á Lâm hắng giọng, nói: “Mặc dù còn sớm, nhưng nên nghỉ ngơi dưỡng sức, đi nghỉ sớm chút đi.”
Vì Kim Trạch nghe Cao Á Lâm hết nên khi nghe hắn nói vậy không hề nghi ngờ gì mà nói luôn: “Được!”.

Bình Luận (0)
Comment