Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử

Chương 19

A Mộc Mộc tìm đến cửa hàng Mộc Tử Quân đã chỉ.

Vừa đẩy cửa bước vào, A Mộc Mộc đã bị doạ ngây người bởi binh đoàn JJ phủ khắp các mặt tường.

Chủ cửa hàng thấy A Mộc Mộc mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm giấy dán tường, bèn cười cười: "Làm gì ngạc nhiên thế? Bộ cậu không có à?"

A Mộc Mộc thành thật: "Có thì có, nhưng không nhiều như vậy..."

"Phụt! Há há há há! Vị huynh đệ này thú vị lắm. Tôi có thể giúp gì được cho cậu?"

A Mộc Mộc liệt kê mấy loại vật phẩm. Ông chủ vừa nghe xong liền gật gù tỏ vẻ đã hiểu: "Hoá ra cậu là bạn trai mới của Mộc Tử."

"Ừm." Có vẻ Mộc Tử là khách quen của chỗ này.

Ông chủ liếc A Mộc Mộc từ trên xuống dưới, lại vòng một vòng từ dưới lên trên như đang đánh giá một món hàng: "Gu ăn mặc quá kém, lưng hơi còng, móng tay trông như chó gặm... Sao Mộc Tử lại vừa mắt loại người như cậu nhỉ?"

A Mộc Mộc nghe xong, vội vã chỉnh lại cổ áo, cài cúc đến tận cổ, đứng nghiêm, chìa móng tay mình ra, vô tội bảo: "Cái này là Mộc Tử gặm..."

"300 tệ." Ông chủ lấy đồ cho A Mộc Mộc, nhân tiện lườm cậu một phát: "Mai mốt, trước khi làm tình, nhớ cắt móng tay cho gọn."

A Mộc Mộc nhớ lại cảnh Mộc Tử Quân gào như heo bị thọc tiết khi cậu lần đầu khuếch trương cho anh, lại liên tưởng đến câu vừa rồi của ông chủ, bất giác đỏ mặt: "Sao, sao anh biết?"

"Sao tôi biết ư?" Ông chủ hừ hai tiếng, khoanh tay trước ngực: "Nhìn nhiều, quen."

A Mộc Mộc không dám hỏi nữa, cẩn thận cầm lấy đồ. Lúc đang móc tiền ra định trả, cậu chợt khựng lại.

Ông chủ bỡn cợt: "Sao, không đủ tiền à? Nể tình cậu là bạn trai của Mộc tử, tôi cho cậu nợ đó."

A Mộc Mộc ngẩng đầu lên: "Mộc Tử dặn tôi phải trả giá."

Nụ cười của ông chủ lập tức cứng lại: "Xin thứ lỗi, bổn tiệm buôn bán nhỏ, không chấp nhận trả giá."

A Mộc Mộc: "Một trăm tệ."

Chủ quán: "Ăn cướp đều cầm dao mà nhỉ? Dưới nhà có dao đó, cứ tự nhiên xuống lấy."

A Mộc Mộc: "Tôi sợ anh báo cảnh sát."

Ông chủ: "Hừ!"

A Mộc Mộc: "Hai trăm."

Ông chủ: "Chắc giá, không bớt một cắc!"

A Mộc Mộc: "Thế anh chọn một trăm hay hai trăm?"

Ông chủ: "Có ngu mới chọn một trăm..."

A Mộc Mộc đặt hai trăm tệ lên bàn, xoay người lướt đi như một cơn gió.

Mộc Tử Quân: "Ba hộp này nhiêu?"

A Mộc Mộc chớp chớp mắt, long lanh nhìn Mộc Tử Quân như cún con đợi khen thưởng: "Ba trăm, tôi trả giá còn hai trăm."

Mộc Tử Quân vỗ trán: "Tên ngốc này, bèo lắm cũng phải trả còn một nửa chứ!"

A Mộc Mộc: "Tôi..."

Mộc Tử Quân: "Không phải tôi đã dặn rồi sao, gã kia đen lắm, cậu cứ mặc sức chém cho mạnh vào."

A Mộc Mộc gãi đầu: "Anh có nhầm không, ông chủ kia da trắng lắm mà, đâu có đen đâu?"

Mộc Tử Quân bất lực: "Nói chuyện với cậu mệt não quá. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm."

Dưới uy quyền của Mộc Tử Quân, A Mộc Mộc không thể không giúp anh bôi thuốc.

Bôi xong, Mộc Tử Quân thấy hoa cúc lạnh lạnh, thoải mái vô cùng, đi đường cứ nhẹ bẫng như đang bay. Ngược lại, A Mộc Mộc đỏ như tôm luộc, rưng rưng muốn khóc, hai chân cứ lẩy bà lẩy bẩy, nhiều lần suýt đo đất.

Cảnh tượng ngược đời này làm Mặc Quân không thể không nhìn Mộc Tử Quân bằng cặp mắt khác xưa: "Không ngờ bạn tôi lại mạnh mẽ như vậy..."

Mộc Tử Quân ngơ ngác: "Gì?"

Mặc Quân mặc kệ tên kia, quay sang rót cho A Mộc Mộc ly nước: "Còn sống chứ?"

Câu hỏi vừa dứt, A Mộc Mộc lập tức chui vào góc tường, ngồi ôm chân run như cầy sấy.

Mặc Quân hoảng hồn: "Trời đất, cậu ta có ổn không vậy?"

"Mắc cỡ đó mà." Mộc Tử Quân nhún vai, "Từ từ sẽ quen thôi."

Mặc Quân ngạc nhiên: "Chỉ là mắc cỡ thôi hở? Tôi cứ tưởng cậu ta bị cưỡng X rồi SM các kiểu nên sinh ra ám ảnh tâm lý chứ!"

Mộc Tử Quân cười cười, vào phòng lấy bảng vẽ ra, nằm dài trên sô pha, lười biếng ra lệnh: "A Mộc, không được run nữa, nếu không tôi sẽ bắt cậu làm người mẫu khoả thân cho tôi đó."

Cục "run" đứng hình mất mấy giây, sau đó càng run dữ dội hơn.

Chiều, Mộc Tử Quân hoàn thành bản vẽ, trước đưa cho A Mộc Mộc và Mặc Quân duyệt, sau gửi cho biên tập viên.

Tối, A Mộc Mộc ngồi trên sô pha đọc truyện tranh, Mộc Tử Quân gối lên đùi cậu, cầm điện thoại lướt web.

Lướt lướt lướt, chợt Mộc Tử Quân nảy ra một ý tưởng. Anh lục lại bản vẽ cục "run" A Mộc Mộc phiên bản chibi, hào hứng đăng lên tường nhà mình, kèm theo một caption:

Đệ nhất lịch sử Mộc Tử Quân: Nghề của @Amocmoc là run run run~ Trông đáng thương quá đi mất~~

Fans thấy đại thần đăng bài, lập tức bay vào bình luận:

- - Cưng quá hà~~ Tui chớt đây~~

- - Tui sắp chết chìm trong cái sự đáng eo này rồi~~

- - Ai đây ai đây? Bạn trai của Mộc Tử đại đại?!! @TalaNgonKiem Đại thần mau tới bắt gian!!!

Mộc Tử Quân vừa đọc bình luận của fans vừa lau nước mắt vì cười. Anh kéo kéo góc áo A Mộc Mộc, giơ điện thoại cho cậu xem.

A Mộc Mộc nhìn mà mặt không hề có tí xíu cảm xúc nào: "Sao trông tôi ngộ thế?"

Mộc Tử Quân: "Đây là phiên bản chibi của cậu đó. Sao, không thấy rất đáng yêu hở?"

A Mộc Mộc nghiêng đầu suy nghĩ: "Đáng yêu là sao?"

"Ví dụ nhé." Mộc Tử Quân phồng má chu môi, nháy mắt hai cái với A Mộc Mộc.

A Mộc Mộc: -.-

"Phản ứng của cậu là sao? Không đáng yêu à?" Mộc Tử Quân phụng phịu, "Thách cậu làm được giống tôi đó!"

A Mộc Mộc bắt chước chu môi phồng má.

"Phụt..." Mộc Tử Quân phì cười, "Trông ngu muốn chết!"

A Mộc Mộc ngơ ngác nhìn Mộc Tử Quân cười quằn quại, luống cuống kéo kéo tay áo anh.

Mộc Tử Quân thấy cậu như vậy, không khỏi nở nụ cười. Anh bắt lấy nhúm tóc loà xòa trước trán cậu, bảo: "Tóc dài rồi nè, hôm nào đi cắt đi."

A Mộc Mộc "Ừ" một tiếng, không nhịn được bắt lấy tay Mộc Tử Quân. Mộc Tử Quân híp mắt, đột nhiên nhổm dậy hôn lên môi cậu.

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ kéo dài vỏn vẹn có vài giây. Nhưng nhiêu đó cũng đỏ khiến A Mộc Mộc mặt đỏ như gấc rồi.

Mộc Tử Quân: "A Mộc này, tôi vừa nảy ra một ý tưởng."

A Mộc Mộc: "Sao?"

Mộc Tử Quân: "Tôi muốn vẽ một bộ manga. Chúng ta sẽ là nhân vật chính."

Đệ nhất lịch sử Mộc Tử Quân: Bạn đang đau đầu vì không tìm được một câu chuyện nhẹ nhàng để gối đầu mỗi tối? Hoan nghênh đến với "Chuyện hằng ngày của nhà Mộc Tử"! Nhá hàng này~~ @Amocmoc [bức vẽ cục "run" A Mộc Mộc phiên bản chibi]

Amocmoc: [Offline]

[Nhật ký chồng chồng]

Nhật ký của Mộc Tử Quân:

Tôi không đáng yêu hở~~?

Nhật ký của A Mộc Mộc:

...
Bình Luận (0)
Comment