Năm
Vị Cố tổng tự-nhận-bị-thư-ký-Lâm-đá nào đó đang ngồi xổm dưới lầu nhà thư ký Lâm.
Tài xế có khuyên thế nào cũng không chịu đi.
Cố tổng hủy luôn cả tiệc tối, lại cho hết cả đám Omega gọi điện muốn hẹn gặp làm quen với hắn kia vào danh sách đen, tủi thân một cục mà chờ.
Hắn tự hỏi rốt cuộc thư ký Lâm đã đi đâu rồi.
Tại sao lại không nghe điện thoại của hắn?
Rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào?
Hắn thực sự rất mơ màng.
Đến khi trời đã nhá nhem tối.
Tùy vào tâm trạng của ông trời mà giữa mùa hè mưa rào sấm chớp giật đùng đùng, có lẽ hôm nay tâm trạng tốt chút nên cho trời mưa.
Vì thế đi dạo cả ngày ở trung tâm thành phố, đến rạp chiếu phim, đi công viên giải trí, khi thư ký Lâm thỏa mãn chuẩn bị bung dù về nhà thì chợt thấy Cố tổng bị mưa xối ướt như gà rớt nồi canh đang ngồi xổm dưới tán cây.
Thư ký Lâm trợn mắt há hốc mồm.
Đối mặt với ánh mắt u ám của Cố tổng, thư ký Lâm chợt cảm thấy bản thân có chút giống với tra nam.
Còn Cố tổng thì lại giống như đóa hoa mỏng manh bị bội tình bạc nghĩa.
Thư ký Lâm lặng lẽ dịch ô sang che cho Cố tổng: “Cố tổng, sao anh lại tới đây?”
Cố tổng tài đứng lên, giả bộ khí thế: “Tôi đến xem cậu đang làm cái gì.
”
Thư ký Lâm vẫn rất vô tình: “Tôi đã từ chức rồi, Cố tổng có cần phải quản mấy chuyện bao đồng như vậy không?”
Cố tổng vẫn cố bày ra cái bản mặt dày: “Cậu từ chức khi nào mà tôi lại không biết thế?”
Thư ký Lâm trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, phát hiện hình như da mặt Cố tổng đã dày hơn một tấc thì phải.
Không nói chuyện được với người vô liêm sỉ, thư ký Lâm dứt khoát xoay người đi lên lầu, đến cả ô cũng không thèm che cho hắn nữa.
Cố tổng tức muốn hộc máu.
Hắn vốn muốn đưa người ta về chứ đâu phải chọc người ta tức thêm!
Hắn lập tức vung chân chó mà đuổi theo.
Sáu
Tiểu khu thư ký Lâm đang sinh sống cũng không được coi là quá tốt, sáu tầng lầu, không có thang máy.
Thư ký Lâm ở tầng thứ năm.
Bầu trời ngày hạ đổ mưa lớn, mây đen trên trời nặng trĩu nên hành lang bên trong tối tăm, còn không có đèn.
Cố tổng chưa từng bước qua con đường nào khó đi như vậy.
Gập ghềnh.
Nhiều lần suýt chút nữa là vấp bậc thang ngã, chân tay cứ vụng về.
Cố tổng nghĩ rằng thư ký Lâm sẽ nhìn hắn.
Vài lần cứ tưởng rơi trúng thời điểm anh tuấn tiêu sái, kết quả phát hiện thư ký Lâm ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.
Cố tổng rất tức giận.
Cảm thấy bản thân bị ngó lơ, lại đột nhiên nghĩ, nếu thực sự ngã xuống thì có thể thư ký Lâm sẽ đến đỡ hắn nhỉ?
Thư ký Lâm nghe thấy phía sau rầm một cái, eo nhỏ bị một cánh tay săn chắc giữ lấy, cậu liền run lên.
Cố tổng tài hú lên: “Thư ký Lâm, tôi vừa bị ngã!”
Thư ký Lâm mang sắc mặt vô cảm mà kéo tay của Cố tổng ra, quay đầu lại nhìn.
Cố tổng quỳ hai đầu gối trên đất, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hai tay còn định túm lên người cậu.
Hắn có bị ngã thật hay không, thư ký Lâm chẳng lẽ lại không rõ?
Cố tổng không quá am hiểu chuyện bán thảm.
Trên bàn đàm phán, thông thường hắn mới là người nghe kẻ khác bán thảm.
Sinh hoạt hàng ngày, hắn nào cần đụng đến thứ đấy?
Sau khi bán thảm một hồi trước mặt thư ký Lâm, hắn phát hiện mình không có cái năng khiếu này.
Dáng ngã rất giả trân, lộ rõ vẻ làm màu.
Thư ký Lâm lạnh lùng nhìn hắn thật lâu: “Hôm nay không ăn Tết, Cố tổng anh ăn vạ như vậy cũng không có tiền mừng tuổi đâu.
”
Cố tổng:?.