Chuyện Hoang Đường

Chương 14

Ăn tết xong, trở về với cuộc sống bận rộn công việc. Ba tháng nữa Diệp Tuấn phải ra nước ngoài biểu diễn, nên gần đây phải tập luyện khá nhiều lần. Công việc của cả hai đều rất bận, thời gian gặp mặt thật càng ngày càng ít.

Vưu Diệc Thanh gần đây bận làm một hạng mục lớn. Vốn đã xem như ván đã đóng thuyền, giữa đường lại chạy ra một Trình Giảo Kim – Diệp Nhất Quân.

Diệp Nhất Quân sau khi tiếp quản tập đoàn Diệp Thị thì bắt đầu cải cách lớn. Một công ty lớn bị người trong gia tộc như sâu mọt từng bước gặm nhắm đến lảo đà lảo đảo, lay lắt thoi thóp lại trên tay y tìm lại sự sống. Điều này không khỏi làm Vưu Diệc Thanh  nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hồi sau tết, Vưu Diệc Thanh có gặp Diệp Nhất Quân một lần. Y lái xe tới nhà Vưu Diệc Thanh, dò xét khắp nơi một phen. Thừa dịp Diệp Tuấn còn ở phòng sách, Diệp Nhất Quân kéo Vưu Diệc Thanh qua một bên, trên mặt như băng đá lạnh lẽo: “Tôi không biết cậu có ý đồ gì với Tuấn Tuấn nhà tôi, nhưng cậu tốt nhất kiềm chế một chút!”

Vưu Diệc Thanh mỉm cười: “Tôi có ý đồ gì với em ấy, không phải vừa bắt đầu tôi đã không che giấu rồi sao? Anh cảm thấy bây giờ anh mới đến nói không phải muộn rồi sao?”

Diệp Nhất Quân mím chặt môi, mặt tái nhợt. Bỗng nhiên, như là nghĩ tới điều gì mà cười có chút âm hàn: “Hừ. Tuấn Nhi trừ âm nhạc, còn tình cảm một chữ cũng không biết, nó có biết nó thích đàn ông hay phụ nữ sao? Đợi đến khi nó tìm được người phụ nữ nó thích, nó sẽ rời xa cậu, còn tôi sẽ không để khoảng thời gian này kéo dài quá lâu.” Nói rồi, Diệp Nhất Quân đắc ý nhìn gương mặt bỗng trắng xám của Vưu Diệc Thanh, xoay người đi lên lầu tìm Diệp Tuấn.

Đây quả là thả một quả bom nặng ngàn cân khi Vưu Diệc Thanh đang say đắm rong chơi giữa đại dương ngọt ngào lâu nay. Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, tương lai vốn kiên định cũng dường như trở nên mờ mịt. Anh đưa mình vào giấc mơ ngọt ngào bấy lâu nay, giờ phút này bị người này ác ý làm tỉnh giấc. Anh nhận ra mình không thể trốn tránh nữa. Cho dù tự lừa mình, trước lời nói hôm nay cũng làm anh cảm thấy vô lực.

Thời gian ngắn ngủi mà ngọt ngào trôi qua rất nhanh, ngày tháng một lần nữa phiền phức lên. Công văn chất lên thành đống. Sau khi tan việc, thời gian cùng người kia ấm áp rõ ràng mỗi một phút đều bị lấp đầy, nhưng Vưu Diệc Thanh lại luôn cảm thấy hạt giống bất an trong lòng chẳng biết lúc nào bị gieo xuống, đang trưởng thành, sinh sôi phát triển, từng bước một bám sâu vào tâm khảm, quấy nhiễu đáy lòng không được bình yên.

Anh nhìn bản kế hoạch trong tay, tâm tư không biết bay tới nơi nào. Hạng mục lần này rất quan trọng. Để đạt được hạng mục này, anh đã đầu tư rất nhiều sức người sức của vào đây, vốn tưởng rằng đã là vật trong túi, không ngờ Diệp Nhất Quân lại muốn tranh giành cùng mình bằng được.

Thật ra, tranh giành trên thương trường thế nào Vưu Diệc Thanh cũng không ngại, thắng – thua vốn là chuyện rất bình thường trong giới kinh doanh. Người ta nói, thương trường như chiến trường, sẽ không có tướng quân nào thắng mãi, mà theo tính tình Vưu Diệc Thanh cũng sẽ không nói gặp thất bại thì sẽ thất bại hoàn toàn. Điều anh thật sự lo lắng là Diệp Tuấn. Anh bắt ép Diệp Tuấn vào con đường này, chưa từng hỏi cậu có nguyện ý hay không, mà giả như cậu không muốn… Vưu Diệc Thanh nhắm mắt lại, ngăn cản mình nghĩ thêm nữa.

Mà giờ khắc này, Diệp Nhất Quân lại đang cầm kế hoạch dự án trong tay, nhướng mày cười khẩy một hồi. Nếu muốn đánh bại kẻ địch, chỉ dựa vào thực lực thì chưa đủ, còn phải công kích từ phòng tuyến trong lòng của người đó sau đó là công thành. Diệp Nhất Quân nhớ tới khuôn mặt tái nhợt ngày đó của Vưu Diệc Thanh, cười đắc ý, bỏ bản kế hoạch lên bàn, tựa lên xích đu, nhắm mắt lại nghĩ bước đi kế tiếp.

Diệp Thị trong tay y đã từ từ thức tỉnh, y dùng tay nâng cằm, chống trên bàn, ánh mắt nhìn ra cửa sổ sát đất. Nơi này là tầng 39, phía dưới, tất cả mọi người nhỏ xíu như con giun con dế. Người ta bảo, con người hay hướng về chỗ cao, mà vẻ lạnh lẽo vô cùng ở chỗ cao kia có mấy ai biết được. Y cũng không quan tâm đến công ty cha mình, vẫn chỉ biếng nhác. Nếu không phải vì Diệp Tuấn, y cũng sẽ không ngồi vào vị trí hôm nay. Y hơi xuất thần nhớ tới em trai mình.

Diệp Tuấn từ nhỏ đã rất biết nghe lời, ngoan ngoãn đi theo bên mẹ nó. Người mẹ kế có tính nết ôn hòa kia, mỗi ngày đứng ở cửa lớn chờ chồng. Lúc đó, nó sẽ ở ngay bên cạnh, yên lặng xách ghế nhỏ cùng chờ với mẹ. Tay nâng cằm, trong đôi mắt thật to ấy mang vẻ mờ mịt nhưng xưa nay vẫn luôn không hỏi. Bình thường vẫn ngoan ngoãn, dì cho nó học Piano thì nó sẽ ngoan ngoãn học. Cũng chỉ có lúc đó, nó mới có thể biểu hiện ra nhiệt tình to lớn. Đôi mắt toả sáng, bàn tay bé xíu, mập mạp linh hoạt bay lượn trên những phím đàn Piano, biểu hiện nghiêm túc, chỉ cần nhìn khóe miệng hơi vểnh lên kia cũng có thể nhìn ra nó hạnh phúc thế nào. Khi đó, y đã nghĩ, mai sau nhất định phải làm cho em trai mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Đến khi Diệp Tuấn cố ý từ chối yêu cầu về Diệp Thị của cha bọn họ, dứt khoát kiên quyết ra nước ngoài học, y yên lặng đứng một bên chống đỡ, nói với cha bọn họ rằng công ty có y là được rồi, thế là ông chấp nhận. Dù cho người em trai này chưa bao giờ ỷ lại người khác, nhưng Diệp Nhất Quân lại muốn đưa toàn bộ thế giới đặt ở trước mặt cậu, để cậu lựa để cậu chọn, sau đó nở nụ cười với chính mình, như vậy mình cũng thỏa mãn lắm rồi.

Diệp Nhất Quân biết rõ công ty gia tộc có quan hệ rắc rối phức tạp, quan niệm bảo thủ đã ăn sâu thâm căn cố đế, nhưng khi đó y không thèm tranh chấp cùng người khác, bởi mấy thứ em trai không muốn, vậy y muốn làm gì? Thế mà không ngờ, chính các loại lỗ thủng trong cái công ty gia tộc này lại làm Diệp Tuấn vô tội bị rơi vào vòng xoáy. Như thứ đồ bị vứt bỏ, như vật hi sinh mà bị hiến tế ra ngoài. Diệp Nhất Quân cắn răng, nhớ tới dáng vẻ hờ hững khi Diệp Tuấn mặc lễ phục trắng, đứng bên một người khác, lòng y lại đau xót. Mối thù này, y làm sao có thể không báo? Vưu Diệc Thanh, tao với mày phải đấu tới cùng. Diệp Nhất Quân cầm chiếc bút trên bàn lên, nắm chặt nắm đấm.

Nhớ tới hồi tết, tìm Tiểu Tuấn, y mở cổ áo cho cậu, nhìn thấy cổ cậu có dấu hôn đỏ tươi, lòng Diệp Nhất Quân càng giận dữ. Chắc chắn Tiểu Tuấn đã bị Vưu Diệc Thanh làm nhục, Diệp Tuấn đã bị khuất nhục, viền mắt Diệp Nhất Quân nóng lên. Tiểu Tuấn ngoan như vậy, lại bị người khác khi dễ, Diệp Nhất Quân tự trách trong lòng.

Có điều, cũng vì y không biết vị trí trên giường của Diệp Tuấn nên mới có chuyện này xảy ra. Vưu Diệc Thanh đã tưởng tượng đem Diệp Tuấn lên giường làm thế nào rồi lại thế nào thế nào, nhưng trước khi kết hôn, sự hờ hững của Diệp Tuấn làm anh có điều kiêng kỵ. Nếu như lại cưỡng ép cậu, có phải sẽ mãi mãi cũng không thể đi vào trái tim cậu không? Vưu Diệc Thanh chỉ hơi bối rối một hồi, rồi quyết định tự mình hiến thân. Mà sau đó, làm sao cũng không nỡ để người mình nâng ở đầu quả tim chút một chút khổ, một chút đau, cho dù anh cả đời đều phải nằm dưới thì thế nào chứ, chỉ cần người này còn bên cạnh mình là đủ rồi.

Vưu Diệc Thanh cảm giác vết nứt bất an trong lòng mình càng lúc càng lớn. Lời nói của Diệp Nhất Quân trong đầu anh mỗi ngày mỗi ngày đều không ngừng tuần hoàn lặp lại, lượn quanh đầu óc anh hỗn loạn tưng bừng.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào bàn làm việc, Vưu Diệc Thanh xoa xoa mi tâm, đè nén nỗi bất an trong lòng, cầm chiếc bút trên bàn lên, lật tài liệu. Chuyện nên tới, dù cho bạn làm cái gì để ngăn cản đi nữa thì nó cũng sẽ vẫn đến. Có thể Diệp Nhất Quân nói không sai, trước khi có mình, thế giới của Diệp Tuấn chỉ có âm nhạc, có thể em ấy thật sẽ vì một người phụ nữ mà rời xa mình. Vậy thì sao, Diệp Tuấn ở ngay bên cạnh mình, dù mình có phí hết sức cũng sẽ không để em ấy bị kẻ khác cướp đi!

Vưu Diệc Thanh nghĩ vậy, ổn định tâm thần, nhíu mày xem tài liệu trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment