Chuyện Khuya

Chương 13

.......

Về đến căn hộ chung cư, vừa mở cửa, Kiều Dĩ Sa lại ngớ người.

"Anh hai à, sao lại xuống giường nữa rồi?"

Sài Long thấy Hồng Hựu Sâm đang bế người phụ nữ, anh ta không những xuống khỏi giường, mà thậm chí còn khập khiễng chạy tới.

Hồng Hựu Sâm nói: "Bà ấy không sao."

Lỗ Lai móc một chiếc hộp từ trong túi áo jacket, đổ ra hai viên thuốc, một viên thả vào miệng mẹ của Sài Long, viên kia đưa cho Sài Long, nói: "Uống."

Sài Long ngoan ngoãn uống.

Lỗ Lai đưa tay ra nói với Hồng Hựu Sâm: "Đưa tôi."

Hồng Hựu Sâm giao cho cô ấy; Lỗ Lai bế một người phụ nữ mà dễ dàng như chơi. Sài Long hỏi: "Chúng ta khởi hành ngay bây giờ hả cô?"

Lỗ Lai ừ một tiếng: "Thuốc đó chí ít có thể giúp hai mẹ con anh cầm cự được 1 tuần, đủ thời gian để cho chúng ta về đến bộ lạc."

Hồng Hựu Sâm lao động xong bị khát nước, vào thẳng trong bếp, mở vòi nước, khom người toan uống.

Kiều Dĩ Sa la: "Đừng uống nước lã chứ! Trong tủ lạnh có nước!" Hồng Hựu Sâm quay đầu lục tủ lạnh. Kiều Dĩ Sa cũng đã đừ lắm rồi, nói với Lỗ Lai: "Hay là nghỉ ngơi một ngày, bây giờ đã quá muộn, mai hẵng đi."

Lỗ Lai lắc đầu: "Tôi phải mau mau mang cái tin này về bộ lạc."

Kiều Dĩ Sa: "......Tin?"

"Ma cà rồng chiếm lĩnh bệnh viện." Mắt khói của Lỗ Lai đánh rất đậm, hốc mắt nhìn sâu trũng, tương phản giữa phần đen và trắng của con mắt càng rõ rệt; cô ấy nói bằng giọng lạnh như băng: "Đây không phải là một tin tốt lành gì. Trước đây cả thành phố này chưa từng nghe nói có ma cà rồng lai vãng, mà nếu có thì cũng chỉ vài con lẻ bầy tự túc mà thôi." Sắc mặt của cô ấy âm trầm, "Tộc của chúng tôi đã đối phó với chúng nó quá lâu, rất hiểu tính cách của chúng nó. Chiếm lĩnh một bệnh viện là một dấu hiệu rất rõ ràng, chứng tỏ chúng chuẩn bị điều động một lực lượng ma cà rồng rất lớn vào trong thành, chúng nó cần một nguồn cung cấp hợp pháp và quy mô."

Kiều Dĩ Sa nghĩ đến Văn Bạc Thiên, lẽ nào nguyên nhân hắn bị chuyển hoá chính là chuyện này.......

Cô hỏi: "Bọn chúng đến làm gì?"

Lỗ Lai nhún vai: "Đây chính là chỗ kỳ lạ, nơi đây không phải là một trung tâm văn hoá hoặc thương mại quan trọng, đáng lý ra chúng nó không cần phải nỗ lực như thế. "

Kiều Dĩ Sa nghĩ ngợi một chút, nghiêm túc nói: ".......Liệu dưới đất có phải là có khoáng sản?"

Lỗ Lai nhìn cô không biểu cảm, Kiều Dĩ Sa: "Giỡn tí thôi mà."

Lỗ Lai nói: "Điều duy nhất có thể khẳng định là, nơi đây có gì đó làm chúng cảm thấy có hứng thú." Cô ấy cười lạnh một tiếng. "Lũ muỗi này không có lợi thì sẽ không bỏ công."

Tiễn xong Lỗ Lai và Sài Long, Kiều Dĩ Sa đã mệt rã rời, ngã bổ xuống giường.

Trong phòng bếp, Hồng Hựu Sâm vẫn còn đang uống nước. Cậu tu một hơi 4 chai, sau đó mới ngừng, ra vòi nước rửa mặt, rồi dùng thẳng vạt áo để lau, quay về lại phòng khách. Kiều Dĩ sa đã ngủ mất tiêu. Hai cánh tay giơ hai bên đầu giống tư thế đang rơi, miệng hơi hé mở, ánh trăng chiếu lên người cô xuyên qua cửa sổ, trong veo, tinh khiết.

Hồng Hựu Sâm đứng bên giường im lặng một hồi lâu, ngắm nhìn cô.

.......

Trên tầng thượng toà nhà chính của bệnh viện Khang Khả, máy bay trực thăng an toàn đáp xuống.

Một người đàn ông trung niên đứng trên khu vực máy bay hạ cánh, lặng lẽ chờ đợi, cánh quạt của máy bay trực thăng làm vạt áo âu phục của ông ta tung bay, bó sát thân hình cao lớn và mạnh mẽ của ông ta. Hai người khác bước ra từ buồng lái của chiếc trực thăng, họ vòng ra phía sau, khuân xuống một chiếc quan tài màu đen.

Mặc dù tối mịt không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng đã đủ biết hai người này là một cặp sinh đôi. Họ không cao, nhiều lắm cũng chỉ quãng 1m70, nhưng thể hình rất đẹp đẽ mà mạnh khoẻ. Họ mặc áo bó thân màu đen, quần rộng rãi, quanh eo và cổ chân bó chặt, bước đi nhanh nhẹn, lưng thẳng tắp, tựa như những võ sĩ ẩn cư trên núi.

Họ đứng hai bên chiếc quan tài, dùng một tay nâng đầu và đuôi của quan tài lên, bước về phía người đàn ông trung niên. Khi họ đến gần, nhìn thấy mặt họ, y như cùng được đúc ra từ một khuôn. Mặt họ thon dài và trắng xanh, cặp mắt nhỏ tinh tế hơi xếch lên màu đỏ rực, mũi cao và cánh mũi hẹp, miệng hơi rộng, đi đôi với vóc dáng của họ, trông như hai chiếc chuỷ thủ đã được ngâm trong nước suối lạnh như băng, toả sự lạnh lẽo và bén nhọn khôn xiết.

Màu tóc của họ rất nhạt, như màu tóc hoa râm của người già, nhưng không hề khô cằn, trái lại vô cùng mượt mà mềm mại. Diện mạo tư thái trang phục của họ đều giống hệt nhau, chỉ có thể nhìn đường ngôi của mái tóc để phân biệt họ.

Họ cùng mang một tên—-

"La Tân."

Người đàn ông trung niên lên tiếng.

La Tân đi ngang qua người đàn ông trung niên, không dừng bước, nói: "Tu."

Người đàn ông trung niên mang tên "Tu" xoay người, đi phía trước bọn họ. Cả ba cùng dùng thang máy chuyên dụng để xuống bên dưới lòng đất. "Thời gian eo hẹp nên chỉ có thể sửa tạm tầng một ở dưới đất, xin chủ nhân thứ lỗi."

La Tân nói: "Ngài ấy không quan tâm những chuyện này."

Họ xuống tầng một dưới đất của khoa ngoại trú. Nơi đây ban đầu được dùng để làm nhà xác, sau đó bệnh viện cải cách, trực tiếp báo cho nhà quàn đến lãnh thi thể, bệnh viện không cần phải lo nữa, nên phòng chứa xác cũng tháo bỏ. Địa điểm này vô cùng phù hợp với yêu cầu của Mạc Lan—một một nơi yên tĩnh giữa trung tâm thành phố, tốt nhất là có nhiệt độ tương đối thấp.

Cửa thang máy mở ra, La Tân ngửi ngửi, nói: "Mùi không tệ."

Tu đưa tay: "Ở bên này."

Trong căn phòng rộng thoáng đãng dưới lòng đất, phóng tầm mắt không có gì cản trở, Tu đi thẳng về phía trước. Bước chân của La Tân rất khẽ, không tạo nên âm thanh khi hạ bước, giữa im vắng chỉ có tiếng bước chân của một mình Tu, gót giày da nện xuống nền xi măng tạo nên âm thanh lộp cộp.

Tu đi đến giữa căn phòng dưới lòng đất rồi dừng bước. Ông ta giơ tay, rõ ràng không có gì giữa không trung cả, nhưng trông ông ta giống như cầm lấy một cái cần, nhẹ nhàng kéo xuống.

"Mời vào."

La Tân nâng quan tài bước vào, Tu cẩn thận đóng cửa. Căn phòng dưới lòng đất lại nhìn trống trơn.

La Tân quan sát xung quanh. Ngoài dự liệu, căn phòng hiện giờ đã được bày biện như một văn phòng tại gia. Dưới sàn được trải thảm thủ công mềm mại, bên cạnh bàn làm việc chất đầy đồ là một bộ xô pha rất sang và trang nhã, cộng với một chiếc bàn trà thấp bằng gỗ mộc, rồi bên tường là vài giá sách xếp đầy sách. Vách tường được làm bằng gạch đá màu xanh xám, treo đầy những vật kỳ lạ, tranh có, bản đồ có, mẫu vật có, và cũng có những vật kỷ niệm trông như được sưu tập được từ các nơi trên thế giới, có thứ còn mới toanh, có thứ đã từ thời cổ xưa.

Tu nói: "Lần trước tôi vào phòng của chủ nhân đã cách đây lâu lắm rồi, tôi khôi phục nó dựa theo trí nhớ, không biết có gì sai sót không."

La Tân đặt quan tài ngay ngắn giữa phòng xong rồi mới đến bên tường, gỡ một bức tranh sơn dầu, là bức "Lily và Thiên Nga" của Da Vinci.

"Bức này ngài ấy đã vứt." Anh ta ngoái đầu nhìn Tu, "Đồ giả."

Tu lẳng lặng nhướn mày.

La Tân nói: "Mà lại còn do một gia tộc lớn của người Ý tặng, tuổi của dòng máu không phân cao thấp mấy với ngài ấy. Họ nói bức còn sót lại ở Paris là đồ giả. Sau đó ngài ấy đi tham quan bên Phi Châu, tới chào hỏi người của Tộc ở địa phương, bắt gặp ngay một bức y hệt như thế trong nhà của người thủ lĩnh, họ cũng nói là của gia đình kia tặng."

Tu lắc đầu một cách tiếc nuối, nói: "Người phương Tây đúng là không tin được."

La Tân không phủ nhận, cũng không công nhận.

"Chúng ta đi thôi," La Tân nói, "Ngài ấy còn muốn ngủ thêm một lúc."

Họ rời khỏi căn phòng, chỉ để lại chiếc quan tài nặng nề màu đen đẹp đẽ tinh xảo.

.......

Đêm khuya, trong căn hộ chung cư của Kiều Dĩ Sa.

Hồng Hựu Sâm cũng không biết mình đã đứng bao lâu, di động trong túi đã rung lên lần thứ ba đêm nay, cậu không thế tiếp tục ngắt cuộc gọi. Cậu có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Hồng Diêm Đức.

Cậu cầm di động bước vào trong buồng tắm, nhận cuộc gọi, giọng của Hồng Diêm Đức vẫn trầm thấp nghiêm khắc như bình thường.

"Con đang ở đâu?"

Hồng Hựu Sâm rũ đầu, cậu không sao nói dối được với Hồng Diêm Đức, đành thành thật khai: "Dạ ở ngoài......"

Hồng Diêm Đức: "Bên ngoài? Mười giờ lúc xét phòng, thầy giám thị liền báo là con không có mặt trong ký túc xá, cả đêm hôm nay con chạy đi đâu?"

Hồng Hựu Sâm: "Con sẽ về ngay thôi."

Hồng Diêm Đức: "Con nói cho cha nghe hiện giờ là mấy giờ rồi?!"

Hồng Hựu Sâm thật sự cầm di động nhìn giờ, trả lời: "Dạ một giờ hai mươi."

"Hồng Hựu Sâm!" Hồng Diêm Đức đanh giọng: "Giữa đêm hôm con không có mặt ở trường là con định làm gì đây!"

Hồng Hựu Sâm hơi khựng lại, đáp: "Hôm nay con có chút việc......"

Hồng Diêm Đức: "Con là học sinh, ngoài học tập ra con còn có việc gì nữa?"

Hồng Hựu Sâm im.

Hồng Diêm Đức lại hỏi: "Tiết ôn tập đêm nay con có tới lớp không?"

Giọng của Hồng Hựu Sâm mỗi lúc một khẽ đi: "Dạ không......"

Im lặng đáng sợ kéo dài. Một lúc sau, Hồng Diêm Đức nói: "Mai là thứ Sáu, cuối tuần này con dọn về nhà cho cha. Đem hết các cuốn vở thi trong kỳ thi kiểm tra gần đây về luôn. Cha sẽ nói với thầy chủ nhiệm là tuần sau con không ở nội trú nữa, tan học về nhà ngay!"

Cúp điện thoại xong, một hồi lâu sau Hồng Hựu Sâm mới buông di động xuống, thở dài thườn thượt.

"......Sao rồi?"

Cậu ngoái đầu, do nãy giờ đang mải tập trung nói chuyện điện thoại, cậu không nhận ra được cô đã đến bên từ lúc nào.

Kiều Dĩ Sa vẫn còn uể oải, khoanh tay đứng ở cửa buồng tắm.

"Điện thoại của cha cậu?"

"......Cô nghe hết rồi?"

"Chút chút, tôi đã từng giả giọng ông ấy, rất mẫn cảm đối với giọng của ông ấy."

Hồng Hựu Sâm im lặng.

Kiều Dĩ Sa hỏi: "Cậu cúp cua bị bắt quả tang?"

Cậu "ừ."

"Cha cậu định xử cậu?"

"Chắc vậy."

"Ông ấy quan tâm đến thành tích của cậu đến vậy sao?"

Cậu gật đầu.

Kiều Dĩ Sa im lặng một lúc, khẽ hỏi: "Liệu ông ấy có đánh cậu không?"

Hồng Hựu Sâm lắc đầu: "Ông ấy không đánh ai, nhiều lắm là mắng vài câu thôi."

Bốn bề yên vắng, Kiều Dĩ Sa quan sát Hồng Hựu Sâm. Tuy đã rửa mặt, nhưng nhìn cậu vẫn còn rất nhếch nhác; tóc tai, quần áo, hai cánh tay, đều mang thành quả của một màn "bốc vác" đêm nay. Nhất là chiếc quần, bởi vì màu tối, nên nhìn vô cùng rõ.

Cô lẩm bẩm: "Đêm nay đâu có kêu cậu, cậu tới làm gì?"

Cậu liếc cô một cái, khoé miệng của Kiều Dĩ Sa nhếch lên, nói: "Tìm tôi hỏi tội đó hả? Kêu sứ giả trêu cậu một chút thôi mà, có đến nỗi phải tức giận như thế không?"

Suốt một buổi, cuối cùng đề tài này đã được khui ra, nhưng chút lửa giận ủ nguyên buổi chiều của Hồng Hựu Sâm đã sớm bị vùi thành tro. Đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Kiều Dĩ Sa, cậu chỉ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, khẽ nói: "Tôi phải về đây....... muộn lắm rồi."

Cậu vào phòng khách lấy cặp.

Kiều Dĩ Sa nhìn bộ dạng Hồng Hựu Sâm đang khom mình cột dây giày ở bên cửa, tay áo của cậu xắn đến khuỷu tay, phần áo ở phía sau lưng và phần đùi của quần đều bó căng vì đang gồng, cậu rũ đầu, bụi bặm phía sau ót chưa được rửa sạch hết, có vẻ ram ráp sần sùi.

Không biết có phải là vì đêm đã về khuya, hay là bởi vì quá yên tĩnh, mà cũng có thể là do quá mệt...... rất có khả năng là tất cả những thứ này xuyên chuỗi lại, khiến cho Kiều Dĩ Sa, lúc đang đứng dùng mắt tiễn cậu ra cầu thang máy, đã gọi giật cậu lại.

Cô đứng tựa vào cửa, nghênh ngọn gió trong hành lang đang quét qua, hỏi cậu: "Hôm nay cậu đến tìm tôi, chỉ vì chuyện con quạ nó trêu cậu thôi sao?"

Cậu xoay người, ngoái đầu nhìn cô.

Kiều Dĩ Sa: "Hay là còn có lý do gì khác?"

Khó thấy rõ được vẻ mặt của cậu trong bóng tối, nhưng Kiều Dĩ Sa có thể cảm nhận được cậu đang nhìn thẳng vào cô. Có một khắc nào đó, cô chợt cảm thấy không công bằng cho lắm, bởi vì cô biết, với thị lực của người sói, chắc chắn là cậu có thể nhìn thấy cô vô cùng rõ ràng.

Một giây sau, cậu như ngẩn ngơ, lẩm bẩm tự nói một mình: "Ai mà biết chứ......."

hết chương 13
Bình Luận (0)
Comment