*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đêm lạnh như nước.
Hồng Hựu Sâm dắt họ tới một sân vận động của khu vực, diện tích không lớn, thiết bị cũng đã cũ, mây đen tích tụ dày đặc phía chân trời ảm đạm không chút ánh sáng.
Cổng của sân vận động khoá im ỉm, Lỗ Lai bước tới dễ dàng phóng qua song sắt. Hồng Hựu Sâm nắm cánh tay của Kiều Dĩ Sa, thản nhiên vác cô lên vai, đứng tại chỗ nhảy vọt lên——-
Nhảy không qua được.
Dạo gần đây tác dụng của thuốc ảnh hưởng quá lớn đến cậu, chiếu theo lời của Kiều Dĩ Sa, trong vòng một tuần thì cơ thể của cậu sẽ thích ứng, thì hiện giờ chính là lúc chết người nhất. Chân của Hồng Hựu Sâm run một cái, phải bám vào song sắt mới miễn cưỡng đứng vững được. Bụng của Kiều Dĩ Sa gác trên vai cậu theo quán tính bị lên một cú xong xuống một cú, suýt nữa ọc hết bữa tối ra.
"Anh hai......."
"Không sao."
"Em biết anh không sao." Kiều Dĩ Sa đau khổ nói, "Em mới bị hứng hết đây này......."
Cánh tay đang ôm cô âm thầm siết mạnh hơn, Hồng Hựu Sâm hít sâu một hơi, nhảy thật mạnh, lần này cuối cùng cũng nhảy qua được.
"Tới đây!" Lỗ Lai đã đi thẳng đến giữa sân vận động vắng tanh, đứng giữa sân gọi họ, "Bên này!"
Đường đua bằng nhựa toả mùi nhựa cũ kỹ, hình dáng Lỗ Lai trông như một cây kim cắm giữa sân cỏ khô héo.
Hồng Hựu Sâm thả Kiều Dĩ Sa xuống, hai người cùng bước tới, Kiều Dĩ Sa vẫn tiếp tục dặn dò cậu: "Anh phải bình tĩnh một chút, chốc nữa để em nói chuyện với cô ấy vài câu, kêu cô———"
Không chờ Kiều Dĩ Sa nói xong, mắt Hồng Hựu Sâm thoắt cái đã đổi thành màu vàng kim, cậu hất cô bay ra!
Kiều Dĩ Sa chỉ thấy trước mắt hoa lên, có một bóng đen chớp ngang, một chân của Lỗ Lai bay vèo tới cách cô chỉ 5cm, đạp thẳng vào ngực của Hồng Hựu Sâm.
Một tiếng thét xé ngang màn đêm.
"AAAAAAAAAAAAAAA———!"
Lỗ Lai đứng bên cạnh một Kiều Dĩ Sa đang mô phỏng bức tranh "Tiếng Thét" lừng danh, trầm giọng nạt: "Đừng lồng tiếng!" Rồi xông đến trước một bóng đen là Hồng Hựu Sâm đã bị đạp ngã xuống đất cách đó 10 mét, quát: "Đứng dậy!"
Bóng đen chậm chạp đứng dậy, ngẩng đầu, trong mắt loé tia hung tàn.
Lặng suốt một đêm, đến lúc này trời khuya cuối cùng mới nổi gió, thổi mây dạt ra, vầng trăng ló mặt.
Hồng Hựu Sâm đã bị cú đạp của Lỗ Lai hoàn toàn làm tỉnh ngủ. Sắc mặt của cậu trở nên âm trầm hiếm thấy, hỏi: "Cô có ý gì?"
Kiều Dĩ Sa nghĩ lúc này nên giải thích đôi câu, bèn bước tới: "Là thế này........" Không chờ cô nói hết nửa câu, trước mắt lại có gì chớp ngang, Hồng Hựu Sâm mới vừa đứng dậy lại tức thời bị Lỗ Lai đạp tiếp.
Kiều Dĩ Sa sụp đổ: "Không xong rồi không xong rồi!"
Lỗ Lai không biến hình thành nửa sói, hoàn toàn dùng hình dạng con người để chiến đấu. Từ bé cô ấy đã sinh sống trong bộ lạc, bất kể sức mạnh hay là kỹ năng chiến đấu, cô ấy đều ăn đứt Hồng Hựu Sâm. Cú đấm của cô ấy nhanh thần sầu, rơi lên người Hồng Hựu Sâm thậm chí còn vang lên âm thanh giòn giã như là tiếng bạt tai. Hồng Hựu Sâm bảo vệ đầu, canh cơ hội để tóm lấy cổ tay của Lỗ Lai, tìm cách để khống chế cô ấy. Nhưng ảnh hưởng của thuốc quá mạnh, cậu không có đủ sức, tay vừa thoát được ra, nắm đấm của Lỗ Lai liền biến thành chưởng, đánh mạnh ngay lồng ngực cậu.
Hồng Hựu Sâm hộc hơi ho lên một tiếng, gập người xuống.
Gió càng lúc càng lớn, cơn cuồng nộ của Hồng Hựu Sâm đã không có điểm dừng. Răng nanh của cậu hiện ra, tay tóm lấy quần áo của Lỗ Lai, tay tóm lấy cổ của cô ấy. Lỗ Lai ép người tới, chân sải rộng quét tới. Chân cẳng của hai người sói chạm nhau, như hai côn sắt va chạm, khẽ phát ra âm thanh mà Kiều Dĩ Sa nghe rùng cả mình. Hồng Hựu Sâm suýt ngã, người Lỗ Lai nghiêng qua, hai tay chống xuống đất, thuận thế giơ chân nhắm thẳng về phía chỗ hiểm nào đó.
"Ế?!" Kiều Dĩ Sa thấy thế gào lên theo bản năng. "Đừng chơi bẩn chứ!" Cô lại gào lên với Hồng Hựu Sâm, "Mau chắn kìa!"
Hồng Hựu Sâm khom người, hai tay đưa xuống chắn được một đòn đoạn tử tuyệt tôn. Lỗ Lai sẵn đà bật người dậy, lúc trong không trung thì chân lại đá vọt ra mang theo thế gió vù vù. Hồng Hựu Sâm giơ cánh tay lên chặn từng cú đá. Cậu khom người thấp hơn trước, trọng tâm hơi bị lệch, Lỗ Lai tóm được thời cơ, giơ một cánh tay lên, phang mạnh xuống lưng của cậu, khiến cậu ngã khuỵu chống tay xuống đất.
Hồng Hựu Sâm khẽ gầm lên một tiếng.
Tất cả xảy ra chỉ trong hai giây, Kiều Dĩ Sa nhìn hoa cả mắt, không thấy rõ được gì, lúc định thần lại thì Lỗ Lai đã tóm lấy cổ áo ngủ của Hồng Hựu Sâm, dùng một tay xách cậu lên. Tay kia của cô ấy nắm lại thành quyền, nhắm chuẩn xác vào vị trí tim của Hồng Hựu Sâm, sắc mặt hung hãn, như sắp sửa đấm một cú trời giáng.
Kiều Dĩ Sa nhìn mà kinh hồn bạt vía, gào lên: "Đủ rồi!" Cô chạy tới bằng tốc độ nước rút, muốn lấy đà để đẩy Lỗ Lai ra, kết quả tông trúng người Lỗ Lai chẳng khác gì tông trúng cột điện, văng bật. "ÁAAAA——!" Cô ngã bịch xuống đất, chỗ đốt xương cụt như có một luồng điện chạy lên thẳng đến não, tức thời rú lên thảm thiết.
Lỗ Lai quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Kiều Dĩ Sa rên la một lúc, thấy Lỗ Lai không có phản ứng gì, dứt khoát nằm lăn ra đất, bất động.
Lỗ Lai: "Cô không sao chứ........?"
Kiều Dĩ Sa bắt đầu giả chết, Lỗ Lai do dự một giây, cuối cùng buông Hồng Hựu Sâm ra, đi về phía cô.
"Cô sao rồi?"
Kiều Dĩ Sa hơi hé mắt, khẽ rên rỉ bừa như sắp chết.
Lỗ Lai đập cô một cái: "Rút lưỡi vào lại trong mồm!"
Kiều Dĩ Sa phụng phịu xoa xoa mông chậm chạp ngồi lên. Cô chật vật nói: "Công chúa đại nhân, đủ rồi chứ hả, đánh nữa là thành án mạng đấy."
Lỗ Lai: "Chỉ vỗ vỗ vài cú mà thôi."
Kiều Dĩ Sa chỉ cái bóng đen đang nằm sấp mặt dưới đất: "Đó gọi là vỗ vỗ vài cú à!?"
Lỗ Lai: "Người sói không yếu như cô nghĩ đâu."
Kiều Dĩ Sa nghiến răng nghiến lợi nói: "A Sâm được con người nuôi lớn, cậu ấy là sói thư hương, có văn hoá! Không giống với chiến lang trong bộ lạc!"
Lỗ Lai đảo mắt khinh bỉ, Kiều Dĩ Sa run rẩy đứng lên, đi cà nhắc cà nhắc tới bên Hồng Hựu Sâm.
Cậu nằm sấp trên mặt đất, chiếc áo ngủ màu ngà dính đầy bụi đất, tay ấn xuống đất, gân trên mu bàn tay lồi hết lên, các khớp xương gồng cứng.
Kiều Dĩ Sa dè dặt đỡ bờ vai của cậu, cảm giác được cơ bắp trên người cậu căng cứng, cả người vì đang cố gắng hết sức mà khẽ run lên.
".......Không sao chứ?"
Cô thấy được rằng cậu vẫn rất muốn tiếp tục đánh, tiếc thay tâm thì dư mà lực lại thiếu.
"Thôi mà." Kiều Dĩ Sa nói, "Lần này cho qua đi."
Cậu cắn chặt răng nói: "Em cho tôi uống cái ———"
"Suyt!" Cô bịt miệng cậu lại.
Lỗ Lai tới chỗ họ: "Sao, hai người đang nói gì đấy?"
Kiều Dĩ Sa ngoái đầu, đáp: "Cậu ấy nói cậu ấy không được khoẻ, khi nào thi đại học xong rồi hẵng đánh tiếp, hiện giờ học hành là chính."
Lại nghe cụm từ "thi đại học" lần nữa, biểu cảm trên mặt Lỗ Lai rất vặn vẹo, mãi lâu sau mới bình luận một câu: "Lạ đời."
Hồng Hựu Sâm cắn chặt răng, đập tay xuống đất, định nhào tới tiếp, Kiều Dĩ Sa dùng toàn sức mình để giữ cậu lại.
"Hãy nghe theo em......." Cô năn nỉ bên tai cậu, "Xin anh đấy, lần này hãy nghe theo em."
Cặp mắt màu vàng kim của cậu nhìn Lỗ Lai chòng chọc, Kiều Dĩ Sa thận trọng nói: "Nào, đứng lên trước đã," Kết quả chỗ sau mông lại đau kịch liệt, đầu gối không đứng thẳng được lại khuỵu ngay xuống. Cô khẽ rên lên một tiếng, Hồng Hựu Sâm nhanh tay lẹ mắt giữ được cô.
Đại khái là chưa từng bao giờ bị ai đánh cho thua thậm tệ như vậy, sắc mặt của cậu rất khó coi.
Lỗ Lai nói với Hồng Hựu Sâm: "Sách vở của nhân loại vô dụng đối với người sói, cậu nên học gì đó thực tế hơn một chút."
Hồng Hựu Sâm sa sầm mặt nhìn cô ấy.
"Tôi không cần cô nói cho tôi biết nên làm gì."
Lỗ Lai vênh mặt, lạnh lùng đánh giá cậu.
"Tính khí khá đấy," Cô ấy lườm một cái, "Chỉ đáng tiếc là thực lực thì không khá." Nói đoạn xoay người rời đi.
Kiều Dĩ Sa nhạy bén cảm nhận được lửa giận của người bên cạnh lại bị quạt um trời, cô liếc ngang, kinh hãi nhận ra trong miệng cậu lại mơ hồ phả ra khói trắng lạnh lẽo.
Lỗ Lai không để ý, đang xoay lưng về phía họ, bỏ đi mỗi lúc một xa. Kiều Dĩ Sa kéo mạnh Hồng Hựu Sâm một cái, hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại, nhưng cậu đang còn trong cơn thịnh nộ, căn bản là không sao chịu đựng được kiểu khiêu khích kia.
Dần dần, xung quanh trở nên yên tĩnh, gió cũng ngừng.
Lỗ Lai như cảm giác được gì đó, dừng bước, ngoái đầu——
Khoảnh khắc gay cấn rùng rợn ấy, Kiều Dĩ Sa liền phát huy sở trường chủ động ứng biến của mình, lục lọi tất cả mọi phương án khả thi trong đầu, cuối cùng chọn một pha trừu tượng nhất——cô vòng tay qua cổ của Hồng Hựu Sâm, áp người tới, rồi lại hơi ngửa ra sau, tạo thành tư thế kinh điển của tấm ảnh "Nụ Hôn" chụp sau khi Đệ nhị thế chiến kết thúc.
.........
Tuy nhiên, so với nụ hôn đầu tiên dưới ánh ban mai, thì nụ hôn này không dịu dàng chút nào.
Đầu tiên, đít cô đang đau, Kiều Dĩ Sa rất nghi cú té ban nãy đã làm xương cụt của cô bị rạn mất, mà cái thế khom người rướn về phía trước này thì càng tăng độ đau, vùng xương chậu của cô gồng cứng ngắc.
Thứ đến, là cái lạnh nơi lồng ngực của Hồng Hựu Sâm.
Cô chả biết mình đã pha chế ra cái thuốc quái quỷ gì nữa, cô dán môi lên môi cậu chẳng khác gì giữa đông đi liếm cột sắt, không cẩn thận dính luôn như chơi.
Nhưng hôn như vầy cũng có ưu điểm đặc biệt của nó—nó kích thích phết.
Trong hoàn cảnh này, lạnh lẽo cũng biến thành nóng bỏng.
Tiếng tim của họ đều đập rất mạnh, của cô là vì căng thẳng, của cậu là vì đang hăng đánh. May sao nụ hôn của cô đã vỗ về cậu, cô có thể cảm nhận được cơ thể của cậu không còn cứng nhắc như trước đó. Cô lảo đảo về phía trước, thì thầm vào tai cậu: "Về nhà trước, về rồi nói sau, nhé?"
Lỗ Lai mặt không đổi sắc đứng cách họ quãng 10 mét, ánh mắt của cô ấy chạy qua chạy lại giữa hai người bọn họ hai lần, cuối cùng không mặn không nhạt nói: "Trong tộc người sói, chỉ có phía thắng trận trong cuộc đấu mới có tư cách được lĩnh thưởng."
Kiều Dĩ Sa hừ lạnh một tiếng: "Tôi không phải tộc người sói."
Lỗ Lai nhướn nhướn hàng lông mày không tồn tại của cô ấy.
"Có lý."
Nói rồi đi mất.
Cách suy nghĩ của người sói giữa những dị nhân cũng coi như độc nhất vô nhị.
Lúc Lỗ Lai sắp tới cổng, Hồng Hựu Sâm khẽ nói: "Tôi mạnh hơn cô ta."
Kiều Dĩ Sa quay đầu qua.
Cậu nói: "Nếu không uống cái thứ kia, tôi có thể đánh thắng cô ta."
"Em biết." Cô vỗ vỗ cánh tay của cậu, tỏ ý khích lệ. "Đi thôi, lạnh chết mất." Vừa đi một bước, lập tức cứng đờ người. "Moá........."
Hồng Hựu Sâm lia mắt xuống phía dưới, nhìn bộ phận cơ thể khó tả bằng lời.
"Đau hả?"
Kiều Dĩ Sa vã mồ hôi lạnh, tay bưng đít, không nói còn hơn cả nói.
Hồng Hựu Sâm: "Để tôi đưa em về."
Cậu bế cô lên.
Họ đi về phía cổng sân vận động, Kiều Dĩ Sa nằm trong lòng cậu, cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía chân trời, trông như một mảnh vỏ sò bạc giữa đại dương. Sân vận động vắng vẻ, cánh tay của cậu chắn gió đêm cho cô. Cô lại nhích người sát vào cậu, lén ngước mắt, góc nhìn từ dưới nhìn lên này làm Hồng Hựu Sâm trông càng thêm vạm vỡ. Sắc mặt của cậu vẫn khó coi, hình như tự tôn hơi bị tổn thương. Kiều Dĩ Sa mím môi, chóp mũi chạm vào cánh tay của Hồng Hựu Sâm, lén hít một hơi, lại ngửi thấy được mùi hơi quen thuộc nọ........
Gió đêm hiu hiu, Kiều Dĩ Sa thở dài một tiếng, để mặc cho cậu bế, như đang nằm trong nôi, xuôi theo sóng nước dập dềnh trôi.
Họ về đến nhà, Sài Long đã quét tước căn nhà không nhiễm một hạt bụi.
Hồng Hựu Sâm đặt Kiều Dĩ Sa nằm thẳng trên giường, cô gọi điện thoại cho Liễu Hà, báo để anh chuẩn bị hai căn phòng.
"Tôi không đưa hai vị đi được nữa." Cô nói với Lỗ Lai, "Tôi đã nhắn trước, hai người cứ đi thẳng tới đó, có biết chỗ không?"
Sài Long nói: "Tôi biết."
Anh ta khuân hành lý lên, theo Lỗ Lai rời đi.
*
Thoắt cái căn phòng chỉ còn lại hai người, Kiều Dĩ Sa hỏi: "Anh không bị thương chứ hả?"
Hồng Hựu Sâm lắc đầu, đứng yên tại chỗ hơi chun mũi, liếc vào trong bếp.
Kiều Dĩ Sa: "Đúng là không hổ mang danh ông tổ loài chó........Lỗ Lai mang đặc sản của bộ lạc tới, anh có đói thì đi nấu một chút."
Hồng Hựu Sâm chạy thẳng tới tủ lạnh, lục được túi thịt hươu lúc nãy ra, ngửi ngửi xong há to mồm.
Kiều Di Sa cảnh cáo từ xa: "Không được ăn sống!"
Cậu thoáng khựng lại, mở bếp gas lên, dùng đũa xiên qua miếng thịt, nướng thẳng trên lửa. Chẳng mấy chốc mùi thịt nướng thơm lừng, thịt được ướp gia vị đặc biệt của bộ lạc người sói, phần mỡ nướng cháy xèo xèo, hương thơm không ngừng làm chi phối dây thần kinh đang bận suy tư của Kiều pháp sư.
Cô chật vật bò ra tới mé đầu giường, thò đầu ra.
"Cho em một miếng với......"
Hồng Hựu Sâm bày thịt nướng lên hai chiếc đĩa, Kiều Dĩ Sa nói: "Thêm chút đồ để nhâm nhi, đi lấy rượu vang ra đây."
Kiều Dĩ Sa giữ nguyên tạo hình nằm sấp bên mé giường, Hồng Hựu Sâm ngồi xếp bằng dưới đất, rượu vang và thịt nướng đặt trên một chiếc ghế đẩu hình tròn.
Kiều Dĩ Sa phát huy vượt bậc, ăn gần hết nữa đĩa, sau cùng thì nằm bò nhìn Hồng Hựu Sâm ăn.
"Bà ngoại của em nói tìm đàn ông phải tìm một người ăn giỏi." Cô gác cằm trên cánh tay, uống nửa ly rượu, mặt hơi ửng đỏ, "Ngoại nói đàn ông ăn ngon miệng thì sẽ mang lại may mắn cho gia đình."
Hồng Hựu Sâm lặng lẽ nhai.
Kiều Dĩ Sa vươn tay lau nước thịt bên mép của cậu, rút ngón tay về lại, dịu dàng đặt vào miệng ngậm.
Tốc độ nhai của cậu hơi chậm lại.
Đầu lưỡi của Kiều Dĩ Sa liếm môi, ánh mắt mơ màng, thở dài một tiếng, nhàm chán lật người. Mái tóc dài của cô xuôi theo mép giường, đổ xuống đất, phía đuôi tóc hơi xoăn.
"A Sâm........" Kiều Dĩ Sa ngơ ngẩn hỏi, "Anh đã nghĩ đến tương lai bao giờ chưa?"
Hồng Hựu Sâm nhét nốt vài miếng thịt cuối cùng vào trong miệng.
"Tương lai?"
Kiều Dĩ Sa: "Thì kiểu như.......anh đã bao giờ nghĩ mai này sẽ sống một cuộc sống ra sao chưa?"
Hồng Hựu Sâm im lặng một lúc, đáp: "Tôi sẽ cố gắng thi đậu vào trường tốt, sau đó ra trường, tìm công việc tốt."
Câu trả lời tiêu chuẩn, hoàn toàn không có chiều sâu.
Mùi thơm của thịt làm bầu khí của căn phòng trở nên biếng nhác hiền hoà, Hồng Hựu Sâm ngồi một lúc, hỏi: "Có gì đó làm em lo lắng à?"
Kiều Dĩ Sa nằm dạng chân dạng tay giữa giường, cảm thán: "Gần đây em rất nôn nao........"
Hồng Hựu Sâm: "Nôn nao việc gì?"
Cô không đáp.
Hồng Hựu Sâm nói: "Em sợ mai mốt tôi không kiếm được tiền hả? Em đừng lo, tôi nuôi được em."
Khoé mắt của Kiều Dĩ Sa co rút, "Ai nói chuyện đó."
Hồng Hựu Sâm: "Vậy thì chuyện gì? Tại sao tự dưng nói chuyện mai này, em không tin tưởng tôi?"
Kiều Dĩ Sa chậm rãi đáp: "Trái lại là khác, là vì em quá tin tưởng anh." Cô khẽ nói, ".......Tin tưởng đến độ bất kể nghe đến bất cứ chuyện gì khiến người ta nổi da gà da vịt lên cũng đều liên tưởng đến anh."
Trước mắt cô tối đi, khuôn mặt của cậu chắn mất tầm nhìn của cô, cậu quỳ bên thành giường cúi đầu nhìn cô.
"Rốt cuộc là ý em thế nào?"
Kiều Dĩ Sa giơ tay nâng đầu cậu, gương mặt của cậu chìm trong sự yên bình của đêm khuya, tinh nguyên đến tựa hồ khiến ta có thể cảm nhận được dấu vết của thần linh.
"Phụ nữ quá ư mâu thuẫn........" Cô lẩm bẩm một mình, "Đêm qua em còn muốn để anh có một cuộc sống thật bình phàm, hai ta yên ổn sống bên nhau. Hôm nay lại hơi mong đợi được thấy anh công thành danh toại, toả sáng muôn phương. Nhìn thấy anh thua, em cũng hơi khó chịu."
Cậu vẫn không hiểu cô lắm.
Kiều Dĩ Sa không kềm được lòng, ngửa cằm lên mi nhẹ lên môi cậu.
Cậu không muốn bị yếu thế, toan trả miếng, lại bị cô đẩy ra. Cô lầu bầu ngồi lên, thẳng sống lưng, gõ gõ xuống chỗ trước mặt.
"Qua đây."
Hồng Hựu Sâm thoáng khựng người, leo lên giường, ngồi xuống đối diện với cô.
Kiều Dĩ Sa nghiêm túc nói: "Hồng Hựu Sâm, em hỏi anh, anh có mong muốn gì không?"
Cậu cảm thấy đây là một câu hỏi dễ ẹt, mỗi ngày Hồng Diêm Đức nhắc nhở cậu hết tám trăm bận phải biết lo cầu tiến.
"Có." Cậu đáp.
Kiều Dĩ Sa: "Anh mong những gì?"
Hồng Hựu Sâm lặp lại những lời vừa mới nói: "Tôi sẽ thi đậu vào trường tốt, tìm công việc tốt." Nói xong bổ xung thêm câu, "Mai mốt mua một căn nhà tương đối tốt, em không cần lo lắng."
Kiều Dĩ Sa đập đùi phát rồ: "Không phải em nói chuyện này! Anh có gì.........." Cô khoa chân múa tay nhe răng tìm lời, "Lớn lao hơn! Dữ dội hơn! Có mong muốn gì sôi sục hơn!"
Hồng Hựu Sâm không đáp.
Kiều Dĩ Sa đầu hàng, cô nhìn chăm chú vào mắt cậu, lặng lẽ hỏi:
"Anh có muốn làm vua không?"
Họ lại không cùng một tần sóng, Hồng Hựu Sâm: "Vua gì?"
Kiều Dĩ Sa vò đầu bứt tai, nói: "Để em nói cho anh nghe sự thật đi vậy, lần này Lỗ Lai tới đây là vì tìm vua sói."
Thời gian tĩnh mịch, trời khuya bao la.
Hồng Hựu Sâm, dưới ánh mắt nghiêm túc, tha thiết, và đầy mong đợi của Kiều Dĩ Sa, cho ra một câu như hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình——
"Ồ."
hết chương 27