Kiều Dĩ Sa muốn ngâm thơ.
Nào là
Xưa nay hỏi có ai không chết? Hãy để lòng son chiếu sử xanh;
Ta tự vung đao cười sinh tử, thây xác ở-đi vẫn anh hùng;
Chết thành quỷ hiên ngang lẫm liệt, sống làm người hào kiệt vẻ vang;
Mười năm sống chết........Mồ tổ cả làng chúng nó.
Ruột gan phèo phổi của cô sôi lên, chỉ muốn làm cho cả tộc ma cà rồng lứa này tuyệt chủng.
Hồng Diêm Đức: "Giải thích một chút được không?"
Ông dội cho một bồn nước lạnh xong, mặt Kiều Dĩ Sa xám ngoét, rũ đầu đứng yên. Hồng Hựu Sâm bưng trà lặng lẽ đứng cùng cô.
"Hai đứa giỏi nhỉ."
Kiều Dĩ Sa vắt cạn óc tìm cách để thoát tội, nhưng tiếc thay sự việc phát sinh quá đột ngột, hoàn toàn không biết đường nào để mò.
"Không phải bọn con." Lúc này đây, vua sói bên cạnh cất tiếng, Kiều Dĩ Sa lập tức cảm thấy hình tượng của cậu thoắt trở nên vĩ đại. Hồng Hựu Sâm bình tĩnh giải thích: "Người khác làm."
Kiều Dĩ Sa gật đầu theo.
Hồng Hựu Sâm: "Ai kêu người khác làm?"
Hồng Hựu Sâm chỉ chỉ người bên cạnh theo phản xạ.
Kiều Dĩ Sa trợn mắt. Ý gì đây, bây giờ đến phút gian nguy mạng ai nấy lo phải không?
Ngay khi cô đang cố gắng nghĩ cách để cãi, Hồng Diêm Đức cũng đứng dậy. Câu nói nghẹn ngang họng cô.
"Cha đã dạy con thế nào?" Trên mặt ông không có vẻ gì đang đùa, ông nghiêm nghị nhìn Hồng Hựu Sâm. "Làm người cơ bản nhất là phải thế nào?"
Hồng Diêm Đức nghiêm lên thì hai thanh niên còn lại thở cũng không dám thở.
Hồng Hựu Sâm cúi đầu đáp: "Dạ thành thật."
Hồng Diêm Đức: "Vậy tại sao con còn có thể làm ra việc này! Con có biết gian lận lúc thi đại học là phạm pháp không!"
Hồng Hựu Sâm càng cúi gằm mặt.
Hồng Hựu Sâm đập bàn: "Huống hồ lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế! Điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học? Đầu óc của hai đứa đâu rồi?!"
Cuối cùng thì ông cũng nhắc đến điểm có thể bám, Kiều Dĩ Sa không nhịn được, phụ hoạ: "Đúng vậy!" Lập tức thu hút ánh mắt của Hồng Diêm Đức, cô lấy hết can đảm, nói: "Chú Hồng, xin chú đừng nổi giận, thật sự không phải bọn cháu gian lận. Trước đó có người muốn nhờ vả cháu và A Sâm chút chuyện, nhưng A Sâm chỉ lo tập trung học hành, không đồng ý! Bọn chúng liền te te tự cho là mình hay! Thật đấy! Quá quắt lắm luôn!"
Cô huých huých Hồng Hựu Sâm, người sau cũng "ừ" theo.
Kiều Dĩ Sa nói một cách chính trực: "Chú Hồng, chú yên tâm, cháu lập tức kêu bọn họ đổi về lại! Hành vi này không thể nào chấp nhận được!"
Kiều Dĩ Sa chạy ra phòng khách, cay cú gọi ngay cho Mạc Lan. Hai bên đều đang có chuyện dầu sôi lửa bỏng, rõ ràng Mạc Lan chưa xử lý xong vụ của Gaspar, nói: "Nữ pháp sư, để liên lạc sau đi."
"Không để được!" Kiều Dĩ Sa cuống quít gắt, "Kêu Tu ra đây!"
".......Xảy ra chuyện gì vậy?"
Kiều Dĩ Sa căm tức thuật lại chuyện sửa điểm, Mạc Lan lầm bầm: "Còn vậy nữa à?" Ông ta gọi Tu tới, không kêu Tu cầm máy, nhưng hỏi thăm đầu đuôi. Kiều Dĩ Sa nghe giọng điệu bình tĩnh đầy uy nghiêm của ông ta, coi bộ ông ta cũng không ngờ Tu lại có thể làm hỏng bét chuyện như vậy.
"Tối hôm qua ở đây quá nguy hiểm." Tu khẽ đáp, "Tôi giao việc sửa điểm cho thuộc hạ xử lý, có lẽ họ cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thể hiện."
Kiều Dĩ Sa: "Nhìn đi! Đây chính là sai lầm của các người! Chốc nữa đầy trên truyền thông thì vua sói thành chuyện cười cho cả nước, ai trong các người chịu trách nhiệm đây?"
Mạc Lan: "Ngươi nghe thấy cô ấy nói gì không?"
Tu trầm giọng đáp: "Tôi có thể chịu trách nhiệm, sẽ không có tin tức gì trên truyền thông."
Kiều Dĩ Sa: "Lập tức sửa điểm về lại!"
Tu hỏi: "Cô muốn sửa mấy điểm?"
Kiều Dĩ Sa há mồm: "Cứ sửa ngay về lại điểm......." Ủa, sửa về lại điểm cũ à? Thế chẳng phải Hồng Hựu Sâm thật sự phải vô cái trường dạy nghề bổ túc văn hoá gì ban đêm kia sao? Cô lén liếc vào trong phòng ăn, Hồng Diêm Đức vẫn đang rầy la Hồng Hựu Sâm, tên nọ chắp tay sau lưng cúi đầu ngoan ngoãn vâng nghe.
Kiều Dĩ Sa khẽ ho một tiếng.
Từ sau khi hai người trải qua "vận động nặng cự ly ngắn" xong, tự dưng có một sự ăn ý lạ thường nảy sinh, cô vừa ho, tai cậu liền động đậy.
Kiểu Dĩ Sa thì thào: "Sửa mấy điểm......."
Bàn tay sau lưng của Hồng Hựu Sâm lẳng lặng thò ra 3 ngón.
Kiều Dĩ Sa nói vào trong máy: "Ba điểm, mau lên!"
Mạc Lan nói: "Được."
Trước khi sắp cúp máy, Kiều Dĩ Sa chợt hỏi một câu: "........Phía ông đang phiền phức lắm hả?"
Mạc Lan không nói nhiều, khẽ cười, đáp: "Cũng không đến nỗi."
......
Cúp điện thoại xong, Kiều Dĩ Sa quay vào nghe giảng kinh.
Một lần nữa, tộc ma cà rồng lại phô bày thế lực không ai sánh bằng của họ. Cúp máy lúc một rưỡi, đến hai rưỡi tra lại điểm, đã được sửa xong hết, tất cả mọi ký giả xếp hàng đòi phỏng vấn cũng không ai liên lạc với Hồng Diêm Đức nữa.
Xế chiều yên tĩnh, uống trà yên tĩnh.
Hồng Diêm Đức nhận được điểm thi mới, so với bảng điểm đại học, bình tĩnh nói: "Hơn một điểm, khéo nhỉ."
Kiều Dĩ Sa giữ nguyên bộ mặt
poker. May sao Hồng Diêm Đức không gặng hỏi thêm.
"Hai đứa qua đây."
Ông gọi họ vào phòng khách, mở hai chiếc va-li lớn trong góc nhà ra, bên trong đầy ắp đồ, một va-li còn nhét hẳn một tảng chân giò thịt nguội. Hồng Diêm Đức ngồi xổm dưới sàn lấy từng món đồ ra. "Những thứ này tôi mua ở nước ngoài, thức ăn là cho A Sâm, tôi không rõ cô thích gì nên mua bừa một mớ, chốc nữa mang hết về đi."
Chiếc va-li đựng đồ cho Kiều Dĩ Sa nén chặt cứng nào là hộp quà, nước hoa, quần áo, trang sức, rồi nào là những món quà thủ công được gói đẹp đẽ tinh xảo, thậm chí còn có kẹo bánh.
Nhìn bằng mắt có thể thấy đây nào phải "mua bừa."
Kiều Dĩ Sa nhìn mà lòng rưng rưng, hận không gọi được ông một tiếng "bố" ngay tại chỗ.
"Ngại quá ạ, sao chú mua nhiều đồ thế, chắc va-li khuân nặng chết."
Hồng Diêm Đức liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "May sao không bị mất."
*
Từ nhà Hồng Hựu Sâm ra, Kiều Dĩ Sa ôm lấy cánh tay của cậu. Hết thảy đều đẹp như mơ.
"Tháng Tám khai giảng, vẫn còn cả tháng nữa, chúng ta vẫn có thể đi chơi."
Hồng Hưu Sâm: "Đi đâu?"
Kiều Dĩ Sa: "Chẳng phải em đã nói rồi sao? Ăn cơm ở nhà em, ngủ muộn, đếm sao."
Hồng Hựu Sâm khẽ phả hơi ra đàng mũi.
"Được."
Hai người tản bộ men theo con đường nhỏ, bước đi nhẹ nhàng thoải mái. Giữa chừng, có 1/100 giây Kiều Dĩ Sa chợt nghĩ đến giọng nói hơi yếu ớt Mạc Lan trong cuộc gọi ban nãy.......Nhưng sau đó mau chóng quên mất.
Tuân thủ chủ trương "không chủ động chuốc vạ," Kiều Dĩ Sa kéo Hồng Vua Sói đi trải nghiệm cuộc sống nhàn hạ hết một tuần. Ngoài việc tới Bly ăn uống chơi bời ra, còn lại thì dày mặt nằm ì ở tổ ấm của mình.
Ngày trôi qua bình lặng không sóng gió.
Kiều Dĩ Sa lấy ra một cuốn sổ tay, lúc chăm chỉ lên thì lôi ra hí hoáy. Đa phần toàn viết lung tung, thỉnh thoảng cũng có chút kế hoạch liên quan đến tương lai. Chẳng hạn như mai mốt khi nào rảnh sẽ đi tìm người mẹ không cậy nhờ gì được của cô, hoặc là đi gặp người cha nặng tình nặng nghĩa của cậu, hoặc như sẽ sắm nhà ở đâu, học khu nào có thể vừa mắt Hồng Diêm Đức.......
Cuộc sống kết đọng trên những chi tiết nhỏ nhặt ấy, làm mờ đi lằn ranh giữa loài người và dị nhân.
Bên tộc người sói, Lỗ Lai thấy Hồng Hựu Sâm đã thành công thức tỉnh, hoàn toàn yên tâm.
"Bên ma cà rồng đang loạn hết cả lên." Có một buổi tối, họ cùng nhau uống rượu ở Bly, Lỗ Lai vắt chéo chân ngồi trên xô pha, Sài Long vẫn ngồi bên gọt trái cây như thường lệ. Lỗ Lai chỉ Kiều Dĩ Sa, cười bảo: "Không ngờ cô thế mà làm nguyên lũ muỗi đó bị nuốt chửng, làm quá đẹp!"
Kiều Dĩ Sa nói một cách nặng nề: "Tôi suýt nữa làm mình bị nuốt theo luôn."
Lỗ Lai mở rộng hai tay: "Bây giờ thì hay lắm, việc Mạc Lan giúp người sói đã bị bại lộ, gia tộc Borgia chịu thiệt hại nặng, bọn chúng sẽ không tha cho lão ta, cứ để mặc chúng nó tàn sát lẫn nhau đi."
Kiều Dĩ Sa nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn lặng thinh.
Đêm hôm đó, nhân lúc Hồng Hựu Sâm không có mặt, cô lén gọi điện thoại cho Mạc Lan. Tuy Lỗ Lai một lòng mong sao tộc ma cà rồng tàn sát lẫn nhau, nhưng Kiều Dĩ Sa hoàn toàn không muốn Mạc Lan gặp chuyện gì. Đầu tiên là vấn đề đạo nghĩa, nói trắng ra ông ta chưa từng thật sự hạ ám chiêu, trái lại còn giúp cô và cậu không ít việc. Hơn nữa nếu ông ta mà toi đời thì mai mốt xảy ra chuyện gì sẽ chỉ còn nhờ cậy được tộc người sói, cô không muốn hợp tác với đám
moe đó lắm. Hiện giờ Mạc Lan chính là tường thành, che chống được mưa gió bên ngoài, để cô và Hồng Hựu Sâm được sống yên vui.
Điện thoại có người bắt, Mạc Lan vẫn giữ giọng điệu giống lần trước, nói cô đợi thêm một dạo rồi hẵng liên lạc tiếp.
"Người của Gaspar tới gây chuyện với ông?"
"Nếu đúng vậy thì sao nào?" Mạc Lan cười hỏi, "Cô lo lắng cho ta?"
"Đương nhiên lo chứ, ông không chết được, cổ ông hạ trên người ông bố của A Sâm còn chưa giải thích nữa kìa."
"Giả đấy."
".......Cái gì?"
"Đấy là gạt cô thôi, người sói rất nhạy đối với độc, làm sao ta có thể hạ độc ngay dưới mũi của ngài ấy được, cũng chỉ có cô mới đi tin chuyện đó."
Kiều Dĩ Sa tức quá cúp luôn máy.
Giữa tháng Bảy, Văn Bạc Thiên xuất hiện ở Bly.
Vật vã nửa tháng nay không hề lưu lại dấu vết gì trên mặt của cậu Út Văn, vẫn trắng bóc mịn màng. Có điều nếu nhìn kỹ, trên nét mặt hắn thoáng nét ưu thương không thuộc về hắn cho lắm.
"Thế này là thế nào?" Liễu Hà tựa lên quầy bar cười hắn, "Cậu Út, yêu rồi hả?"
"Câm mồm!" Văn Bạc Thiên mắng, "Tao lo nghĩ chuyện quan trọng!"
"Bọn mày sao rồi?" Kiều Dĩ Sa hỏi.
Cô vừa lên tiếng thì ăn ngay một cái trừng mắt từ cậu Út Văn, Liễu Hà nhiều chuyện, "Ui da, ánh mắt đó của mày là ý gì? Nó giở trò Sở Khanh với mài xong quất ngựa truy phong hả? Mau nói, tao ra mặt giùm màiiii."
Ly rượu của Văn Bạc Thiên rớt xuống quầy bar.
"Rốt cuộc khi nào mày mới thi hành nghĩa vụ?"
Kiều Dĩ Sa đực mặt: "Nghĩa vụ?"
"Đừng làm vậy chớ hả." Văn Bạc Thiên híp mắt nhìn cô, "Lợi dụng xong xuôi hết rồi cái là vác mặt đi mất không nhận người quen nữa phải không? Có ai làm ăn như mày không? Bọn mày còn ngang nhiên mở quán kinh doanh nữa, không biết ngượng à?"
Liễu Hà: "Tao phát hiện từ dạo mày không phải là người nữa thì tam quan của mày chính trực hẳn ra đấy."
Văn Bạc Thiên: "Mày im mồm!"
Kiều Dĩ Sa: "Rốt cuộc là sao? Nghiêm trọng lắm hả?" Cô ngập ngừng một giây, "Mạc Lan chầu trời rồi à?"
"Mày có cách nào ăn nói đỡ xui xẻo hơn không!"
"Vậy thì chuyện gì?"
"Cũng không khác gì chầu trời mấy, lão ấy đã tiêu hao quá nhiều sức, lũ quỷ Tây kia cứ lồng lộn lên muốn giết chết lão ấy." Văn Bạc Thiên thở dài một tiếng, "May mà bọn tao còn cừ, chống chọi được! Chỉ là lão ấy bị thương rất nặng, nghe Tu bảo sắp phải ngủ say rất lâu." Văn Bạc Thiên thở ra nặng nề. "Bọn tao đã giúp bọn mày không ít đúng không, có cách nào thể hiện chút lòng thành không hả?"
Kiều Dĩ Sa: "Chuyện này mày đâu hỏi tao được, đi mà hỏi A Sâm."
Gan của cậu Út Văn có lớn cách mấy cũng không dám đi tìm vua sói ầm ĩ.
........
Tối hôm đó, sau khi lăn lộn nóng bỏng, Kiều Dĩ Sa và Hồng Hựu Sâm cùng nằm trên chiếc giường nhỏ, cửa sổ để ngỏ, gió đêm hiu hiu.
Kiều Dĩ Sa nói chuyện đó với Hồng Hựu Sâm.
"Anh nghĩ sao?"
"Hả?"
"Nghe nói thương tích của Mạc Lan rất nặng, hay là khi nào rảnh chúng ta.....đi thăm ông ta?"
"Tuỳ em."
Hôm sau họ ngủ nướng dậy, ăn uống no say, thong thả tới bệnh viện Khang Khả. Kiều Dĩ Sa mua hai chùm nho mang tính tượng chưng trước cổng bệnh viện, xách vào. Tu đưa họ xuống căn phòng dưới tầng hầm.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc quan tài màu đen nằm giữa phòng, Mạc Lan đang đứng bên cạnh nó uống trà.
Kiều Dĩ Sa: "Văn Bạc Thiên nói ông sống dở chết dở, đây không phải còn khoẻ lắm sao?"
Mạc Lan quay đầu nhìn cô, lúc ánh mắt gặp nhau, Kiều Dĩ Sa liền cảm nhận được một sự yếu ớt rất vi diệu. Không chỉ yếu ớt.......mà còn là một nỗi tuyệt vọng và cảm giác tan vỡ. Đương nhiên tất cả những điều đó đều tiếp tục được che giấu dưới vẻ mặt bình thản của ông ta.
"Ông không sao chứ?"
"Cũng không đến nỗi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khá lên."
"Phải nghỉ ngơi bao lâu?"
"Năm mươi năm?"
"......"
Khái niệm về thời gian của ma cà rồng vẫn vô cùng thần kỳ.
"Không đủ."
Hai người ngoái đầu, Hồng Hựu Sâm đứng ngay phía sau, nói: "Năm mươi năm không đủ."
Mạc Lan im lặng, Kiều Dĩ Sa hỏi: "Anh thức tỉnh xong còn có thể chẩn bệnh cho người khác nữa hả?"
Hồng Hựu Sâm: "Ông ta không có bệnh, nhưng sức lực đã kiệt quệ. Ông phải ngủ ít nhất hai trăm năm, cũng có khả năng là ngủ rồi sẽ không dậy nữa."
Kiều Dĩ Sa trợn mắt.
Mạc Lan cười cười.
"Ngài nói làm tôi sợ khiếp."
Kiều Dĩ Sa: ".........Hai trăm năm? Không phải ngủ rồi chết luôn chớ hả?"
Mạc Lan: "Ta chết hay không cô không cần quan tâm. Hôm nay vừa khéo hai người tới đây, nếu không ta sẽ phải đi tìm hai vị. Chuyện của tộc Borgia sẽ không ngừng ở đây, sau khi ta ngủ rồi, chắc chắn bọn chúng sẽ đến gây tiếp. Tu và La Tân sẽ giúp hai người."
Ông ta đưa một xấp văn kiện trên bàn cho Hồng Hựu Sâm, ngừng một chút, nói: ".......Còn đây, đây là kế hoạch thí nghiệm mà Bì Hàn đề xuất, tôi hy vọng ngài có thể phối hợp một phen. Yên tâm, đều là khoa học rất an toàn, sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể của ngài, nhưng còn cần hai người thuyết phục tộc người sói, họ......."
"Tôi sẽ không làm." Hồng Hựu Sâm ngắt lời ông ta.
Nét mặt của Mạc Lan thoáng suy sụp, hiếm hoi lắm Kiều Dĩ Sa mới động chút lòng trắc ẩn.
"Ồ, để lát về chúng tôi thương lượng......."
"Không cần thương lượng, tôi sẽ không làm, những thí nghiệm này vô ích." Giọng của Hồng Hựu Sâm không lớn lối, nhưng vô cùng dứt khoát. "Năng lượng từ bên ngoài không thể nào thay đổi được hình thái của con cái tôi." Cậu khoát một tay ôm lấy Kiều Dĩ Sa, "Chỉ có hai chúng tôi mới có thể."
Mạc Lan nghe cậu nói vậy lập tức yếu hẳn đi, trông càng trong suốt.
Một lúc sau, ông ta khẽ cười.
"Thì thôi vậy."
Ông ta thảy xấp văn kiện đó trở về bàn, "Dù sao sau này cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa. Đợi kiếp sau của ngài đi vậy, hy vọng phụ nữ trong tộc của tôi có thể may mắn tìm đến ngài trước."
Kiều Dĩ Sa nghe sao cứ thấy sai sai.
Im lặng một lúc, cô nói: "Thế...... cứ vậy đi ha? Chúng tôi về đây." Cô huých huých Hồng Hựu Sâm, hai người rời đi.
"Nữ pháp sư."
Kiều Dĩ Sa ngoái đầu.
Mạc Lan tựa người lên quan tài nhìn cô. Cảnh đó và vẻ mặt đó khiến Kiều Dĩ Sa lại hiếm khi ngậm ngùi hết 2 giây.
Cô thẫn thờ nói: "Gì nữa......thôi khỏi tiễn."
Mạc Lan cười, nói: "Đại khái là ngày kia ta sẽ đóng nắp quan tài, chào tạm biệt cho ra hồn một chút đi. Với cả ngài........" Ông ta nói với Đồ An, "Nếu như không tỉnh dậy được, sẽ không cách nào gặp được ngài nữa."
Lúc này Kiều Dĩ Sa mới hiểu ra, rất có khả năng đây là lần cuối cùng họ gặp mặt nhau.
"Cô phải bảo vệ ngài ấy cho thật kỹ." Mạc Lan nhắc lại, "Ta không biết con cháu của Borgia sẽ giở những trò gì, chúng không ngừng tìm cách để giúp Gaspar thoát ra ngoài, cô phải luôn luôn cảnh giác. Tuy sức mạnh của tộc người sói rất đáng gờm, nhưng trong xã hội thời nay, có rất nhiều phương diện để tộc ma cà rồng có thể phát huy."
Kiều Dĩ Sa hoàn toàn đồng ý.
"Còn một mặt nữa phải đề cao cảnh giác." Mạc Lan cười nói tiếp, "Tộc ma cà rồng nhất định sẽ phái mỹ nhân sắc đẹp siêu phàm đến để quyến rũ ngài ấy."
Kiều Dĩ Sa bĩu môi.
Im lặng thêm một chốc, Mạc Lan nói: "Cứ vậy đi, nếu ta may mắn tỉnh dậy được thêm lần nữa, lần sau khi ta gặp vua sói, ta sẽ kể cho ngài ấy nghe câu chuyện của hai người."
...............
hết chương 52