Dân quốc năm thứ hai mươi bảy (1938), cuối mùa thu.
Trung Hoa Dân Quốc đã không còn là quốc gia có thể xưng hùng xưng bá được như trước.
Tại Trung hầu như không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Khắp nơi đều là vong hồn của những người đã chết, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Xung quanh ngoại trừ hai người bọn họ thì tất cả đều là oan hồn.
“Ca, những người này thấy được chúng ta.” Tuấn Tú nhìn xuyên qua đám vong hồn, kinh ngạc nhận ra bọn họ cũng đang quan sát hai người với một ánh mắt quái dị.
“Tuấn Tú, bọn họ đều đã chết, biến thành quỷ, đương nhiên có thể nhìn thấy chúng ta.” Tại Trung cũng gắt gao nắm lấy tay Tuấn Tú, huy động ngón tay tạo một lá chắn, tránh để đám Quỷ Hồn này tiếp cận bọn họ.
“Vì sao trước đây đệ chưa từng trông thấy quỷ.”
Tại Trung đã từng nhìn thấy, thế nhưng không có nhiều như vậy. Trước đây gặp đều là đám cô hồn dã quỷ, chỉ vào y hô ‘Hồ ly tinh, Hồ ly tinh’. Mà hiện tại những… đều là vô tội, đều bởi vì chiến tranh, bởi vì bị xâm lược. “Đây đều là giặc Oa làm chuyện tốt.”
Trước đây triều đại thay đổi thế nào y đều mặc kệ, thế nhưng hiện tại lại bị ngoại quốc xâm lược.
Y không thể coi như không thấy.
———
Mây đen che khuất ánh trăng sáng, muôn vật bị bao trùm trong đêm đen.
“Xương Mân, Xương Mân, tỉnh, tỉnh.”
Mơ mơ màng màng nghe có người gọi mình, Xương Mân nhíu nhíu mày. Mấy ngày nay hành quân vô cùng vất vả không có thời gian nghỉ ngơi, thật vất vả mới được nghỉ một đêm.
“Ai đó?” Đợi cậu mở mắt, kinh ngạc phát hiện ra bản thân không còn ở trong doanh trại mà là ở trong rừng cây rậm rạp gần doanh trại. “Đây là chỗ nào?”
Tại Trung sớm nhận thấy ý kiến đưa Xương Mân ra ngoài của Tuấn Tú không phải ý kiến hay, vội vàng che miệng Xương Mân, sợ hắn làm kinh động đến đám lính tuần tra. “Là ta, Tại Trung đây.”
“Tại Trung ca? Tại sao anh lại ở đây?” Nếu không phải Tại Trung cùng Tuấn Tú đang sờ sờ đứng trước mặt hắn, còn có bàn tay ấm áp của Tại Trung che miệng hắn, hắn thực sự nghĩ mình nằm mơ. “Không phải hai người đang ở Lư Sơn sao?”
“Xương Mân, cậu hãy tiến cử ta với Sư trưởng. Ta cũng muốn đánh Nhật Bản…. Quỷ Nhật Bản.” Quỷ Nhật Bản, đây là y nghe được từ những người còn may mắn sống sót. Bọn họ thời điểm nói ra ba chữ này, trong mắt đều là ánh lên ngọn lửa giận dữ.
“Tại Trung ca, anh phải cân nhắc cho rõ ràng, có thể nguy hiểm đến tính mạng đó.” Tuy rằng hiện tại bọn họ còn chưa cùng quân Nhật đụng độ, nhưng càng đi lên phía Bắc, tình hình chiến sự sẽ càng ác liệt.
Tại Trung nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, quyết định. “Xương Mân a, tôi nói cho cậu một bí mật.”
“Tại Trung ca, anh định làm gì?” Tuấn Tú ở phía sau đột nhiên thốt ra, tuy nhiên nó biết bí mật của Tại Trung là gì. “Ca không lo sẽ làm cậu ấy hoảng sợ sao?”
“Hai người đang nói cái gì? Cái gì bí mật, chẳng lẽ Tại Trung ca là người Nhật Bản?” Xương Mân ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
Tại Trung không nói gì, nhắm mắt niệm chú, mái tóc ngắn màu đen dần dần dài ra biến thành màu bạch kim. “Xương Mân, như cậu đã thấy, tôi không phải là người.” Y mở mắt ra, con người ẩn hiện một vòng ngân quang, khuôn mặt cũng trở nên yêu mị. “Tôi là hồ ly, hồ ly ngàn năm.”
“Tại Trung ca? Anh vừa nói cái gì? Hồ ly? Hồ ly tại sao lại mang hình người?” Xương Mân nghi ngờ, hiển nhiên đã bị dọa cho choáng váng. Cái gì hồ ly yêu ma quỷ quái, cậu mới chỉ xem qua trong sách. “Hiện tại là thời đại dân quốc.”
Tuấn Tú từ trong lòng bàn tay biến ra một đóa hoa đào, đưa tới trước mắt Xương Mân. “Như vậy, trời thu sẽ có hoa đào sao? Xương Mân hãy tin tưởng những gì cậu đang nhìn thấy. Tôi cùng Tại Trung ca không thuộc về thế giới này.”
Nếu như lúc này có ai đó đánh cho cậu một gậy, Xương Mân sẽ vô cùng cảm kích người đó.
Tại Trung liên tục giải thích cùng múa may suốt một giờ, Trầm Xương Mân cuối cùng cũng tin thế gian này có tồn tại hồ tiên. “Ý của anh là, anh đã sống một nghìn năm? Sau đó không chấp nhận nhìn Nhật Bản xâm lược chúng ta, cho nên mới xuống núi?”
“Nhìn người khác khi dễ chúng ta, dù thế nào cũng phải sử dụng chút thủ đoạn để bọn họ biết mùi lợi hại.” Tại Trung nhìn hắn cười, ánh mắt ngân sắc lộ ra tia tàn nhẫn.
Xương Mân nhìn Tại Trung tay không tấc sắt, hỏi: “Vậy ca biết dùng *thương không?”
(*thương: súng)“Thương? Ta chỉ biết sử dụng kiếm. Trường thương cũng từng luyện qua, yên tâm, kiếm pháp của ta rất tốt.”
“Ca, ta nói chính là cái này a.” Xương Mân không biết y nghĩ đi đâu, đành rút ra súng lục trên người đặt vào tay Tại Trung.
Một khối sắt nặng trịch, Tại Trung thật không hiểu nó làm sao lại được gọi là thương. “Cái này dùng như thế nào?”
“Lên đạn như thế này, rồi, sau đó bóp cò. Ôi chao ôi chao, anh đừng bóp vào chỗ này!” Đang hướng dẫn Tại Trung sử dụng súng lục, Xương Mân đột nhiên nhìn thấy Tại Trung định giơ tay bóp cò vội ngăn lại. May là hắn kịp ngăn cản, nếu không sẽ đánh thức tất cả mọi người.
Tuấn Tú hiếu kì nhìn hai người bọn họ, đã thấy Tại Trung đem súng lục trả lại cho Xương Mân, buồn chán bĩu môi nói. “Thứ này thật khó sử dụng, tôi cùng Tuấn Tú cũng không cần, cậu cứ tự mình dùng cũng được rồi. Thời gian cũng không còn sớm, cậu về ngủ trước đi, sáng mai tại chỗ này, tôi cùng Tuấn Tú chờ cậu.”
“Hai người không ngủ?” Nói đến ngủ, Xương Mân lúc này đột nhiên cảm thấy ảm đạm, ngáp một cái hảo tâm hỏi.
Tuấn Tú nhìn vẻ mặt hắn tiều tụy chỉ vào cây cổ thụ bên cạnh. “Tôi cùng Tại Trung ca ngủ ở nơi này, hơn nữa chúng tôi không phải là người, không ngủ cũng không vấn đề.”
Nhìn hai người trước mặt thần thanh khí sảng, không giống như cậu mấy ngày liền hành quân gấp vẻ mặt mệt mỏi. Xương Mân cũng không khách khí, ước định ngày mai lúc mặt trời mọc gặp mặt tại chỗ này, sau đó quay về doanh trại.
Lúc này bọn họ không hề biết, một quyết định này đã thay đổi số phận của bọn họ.
“Nga? Đây là hai người anh họ ở xa của tôi, muốn cùng tòng quân.” Tại Trung muốn gia nhập cũng không do Xương Mân định đoạt, vì vậy ngày hôm sau nhân lúc rảnh rỗi, hắn đem Tại Trung và Tuấn Tú ra mắt đội trưởng, nói rằng đây là hai người họ hàng xa, muốn gia nhập quân đội.
Vị đội trưởng đi vòng quanh hai người bọn họ, hắn trên dưới quan sát Tại Trung cùng Tuấn Tú, một người tuấn tú khả ái, một người mỹ lệ nho nhã. “Chúng ta cùng đảng Cộng Hòa không giống nhau, không phải muốn vào là có thể vào. Trừ phi hai ngươi chứng minh được năng lực, bằng không ta cũng chỉ có thể để hai người thành người ngoài biên chế.”
Tại Trung nhìn ánh mắt hoài nghi không có hảo ý của vị đội trưởng, nhàn nhạt cười nói: “Chúng ta khẳng định sẽ không gây trở ngại, nếu đội trưởng cần chứng thực, vậy phiền ngài mời tới hai người khỏe mạnh nhất tới đây.” Dứt lời y hướng Tuấn Tú nháy mắt, cái nháy mắt khiến cho vị đội trưởng ngây ngẩn, nhưng hắn cũng rất nhanh phục hồi, phái người đi tìm đại lực sĩ.
Trong lúc tìm người, Tại Trung kéo Tuấn Tú đến một bên, bên tai thì thầm to nhỏ vài câu, Tuấn Tú bật người mặt mày rạng rỡ gật đầu. Xương Mân buồn bực, không biết hai người bọn họ định làm cái gì, trận quyết đấu này, hẳn sẽ rất thú vị.
Kỳ thật những lời Tại Trung nói với Tuấn Tú rất đơn giản, mặc kệ dùng phương pháp gì, làm cho đối phương bị đánh úp sấp là được.
Chuyện đấu võ rất nhanh được truyền ra, các tân binh nhanh chóng vây thành vòng tròn tại một khu đất trống, người thì bàn luận, người thì hiếu kì. Cho nên khi Tại Trung cùng Tuấn Tú xuất hiện trước mặt mọi người, ban đầu đám người còn lại còn thầm cười trộm, một lúc sau tất cả đều bị kinh ngạc tới há hốc mồm.
Bọn họ còn tưởng Tại Trung đã sáng tỏ, y cảm thấy hối hận nên đem Tuấn Tú đẩy vào vòng nguy hiểm. Y quay đầu nhìn Tuấn Tú, cậu bé trong sáng khả ái thường ngày hướng hắn mỉm cười nụ cười khiến cho y cảm thấy an tâm, nói với y không cần lo lắng.
“A, là kẻ nào không muốn sống tìm đại gia ta đấu võ a!” Một thanh âm tục tằng vang lên, vừa nghe liền biết là của người phương Bắc, Tại Trung cùng Tuấn Tú nhìn về chỗ hổng của vòng tròn, hai nam nhân dáng người cao lớn vẻ mặt hủng hổ đang bước tới. “Lão tử còn tưởng thần thánh phương nào, phi, hóa ra lại là cái lũ nhìn như đàn bà.” Hai kẻ đó vừa nhìn đến vẻ ngoài của hai người đều tỏ ra kinh thường.
Tuấn Tú bởi vì câu nói thô tục của tên đó mà nhíu mày, Tại Trung chỉ cười nhẹ, mở miệng phản bác. “Ngươi hãy đợi sau khi cùng chúng ta so tài rồi hãy kết luận, đến cuối cùng chưa biết ai sẽ phải quỳ gối khóc cầu xin tha đâu.”
Giọng nói biếng nhác nhẹ nhàng theo hai cánh môi màu hồng nhạt giống như cánh hoa đào phun ra, phối hợp cùng dung mạo xuất chúng làm cho mọi người đình chỉ hô hấp. Nhưng hai kẻ kia bị giễu cợt trên mặt biểu hiện vô cùng khó coi, một tên nói, “Còn nói lời vô nghĩa làm cái gì, hôm nay không dạy cho chúng một bài học ta thề không làm người.” Nói xong liền xông về phía Tuấn Tú, Tại Trung vốn định nhắc nhở Tuấn Tú, lại nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Tuấn Tú, không giống với ngữ khí bình thường.
“Vậy hôm nay ta nhất định sẽ khiến cho người phải thề không làm người.”
Hết chương 10