Quả nhiên vài ngày sau Phác lão gia liền đem Hữu Thiên thả ra, những lời Hữu Thiên nói quả thật làm cho ông giống như người đang tức giận được uống thuốc an thần. Vốn sợ hai đứa con trai tranh giành gia sản, nay Hữu Thiên lại tự nguyện xin tới nơi khác thu nợ, làm cho ông ngoài mặt có thể xử lý sự việc công bằng, lại có thể nói với kẻ khác đây là đối với anh xử phạt.
Phác phu nhân lại không đồng ý, cho dù không thường xuyên ra ngoài, nhưng bà cũng biết bên ngoài hiện tại rất hỗn loạn, đi ra ngoài chả khác nào tự tìm cái chết. Bà ngàn vạn lần không thể nhìn đứa con vốn bên mình nay lại đi ra bên ngoài. “Hữu Thiên, mẹ dù thế nào cũng không thể để con đi nơi khác.”
Hữu Thiên nhìn mẫu thân chỉ mới qua vài ngày đã trở nên già nua, trong lòng chợt đau nhói. Cho dù phụ thân không thích anh, mẫu thân cũng vẫn luôn bảo vệ anh. “Mẹ, con chỉ ra ngoài vài tháng để thu nợ, thu được con liền trở về. Người không cần lo lắng.”
“Mẹ mặc kệ con đi làm gì, con rời khỏi mẹ là không thể được. Lão gia, ngài không thể làm như vậy được, tốt xấu gì nó cũng là con của chúng ta!” Nói cho cùng chính bà là người đã hoài thai mười tháng mà sinh ra đứa nhỏ, Phác phu nhân không kiềm nổi bày ra tư thế gà mái che chở cho đàn con.
“Con dù sao cũng không thích Trầm Thư Tĩnh. Mẹ, người cho phép con tùy hứng lần này đi, con nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Lộ ra nụ cười an ổn, Hữu Thiên nhìn khóe mắt mẫu thân đã hơi ươn ướt.
“Vậy nhớ mang theo nhiều người, ngàn vạn lần đừng hướng về phía có chiến loạn mà đi. Một tháng, nhiều nhất một tháng, con phải quay về cho ta. Lão gia, như vậy người còn ý kiến gì không?” Tuy là câu nghi vấn, nhưng lời nói của Phác phu nhân rất kiến định cùng đáng tin. Phác lão gia suy nghĩ, dù sao sản nghiệp này cũng để Hữu Hoán kế thừa, liền gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Hữu Thiên mang theo năm gia phó đi về phía nam thu nợ.
Trong chốn u minh, anh cảm thấy được Tại Trung hẳn là đi về phía nam.
“Thiếu gia, toàn bộ người của Lý gia đều đã chuyển đi.”
“Dò la được bọn họ đi đâu không?” Đã nhiều ngày mưa dầm, Hữu Thiên bị nhiễm phong hàn. Nằm ở khách điếm tĩnh dưỡng, sai người hầu dò la tin tức về Lý gia. Năm tháng loạn lạc, phàm là người có tiền đều chuyển tới địa giới an toàn. Hữu Thiên không nghĩ tới, nhà phải thu nợ đầu tiên đã sạch sẽ rời khỏi nơi này.
Người hầu có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Hữu Thiên sắc mặt trắng nhợt nằm ờ trên giường, lắp bắp mở miệng nói: “Nếu không… Thiếu gia chúng ta trở về đi…”
“Trở về? Hiện tại trở về sợ sẽ bị cha ta mắng chết.” Tiền nợ còn chưa thu được, số tiền mang theo cũng vì mấy ngày triền miên giường bệnh mà càng hao hụt. “Nơi này không lấy được chúng ta liền tới nơi khác, ta cũng sẽ mau chóng khỏe lại, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Nghĩ đến không biết Tại Trung ở nơi nào, làm khuôn mặt anh phiếm hồng.
Hữu Thiên không biết rằng lần này đi, cuối cùng lại từ biệt người thân đến một năm.
Trầm Xương Mân từ trường học Anh quốc nhân dịp kỳ nghỉ trở về, liên tiếp nghe được những tin tức khiến cậu đả kích.
Một chính là em gái duy nhất bị Phác gia từ hôn, hai là Phác Hữu Thiên tự mình xin đi nơi khác thu nợ, đem toàn bộ gia nghiệp Phác gia tặng lại Hữu Hoán
Thời gian trôi qua mới chỉ có một năm, thế nhưng cảnh còn người mất.
“Tĩnh nhi, em không nghĩ sau này sẽ như thế nào sao?” Từ sau khi trải qua chuyện từ hôn, tính tình của Trầm Thư Tĩnh liền giống như tên của cô, suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách, làm cho Xương Mân có ảo giác người này không phải em gái mình.
—–
Nghe được câu hỏi của Xương Mân, Trầm Thư Tĩnh cũng chỉ là từ sách vở giương mắt lên, bàn tay thản nhiên giở qua một trang: “Được ngày nào hay ngày ấy.”
“Em tuổi cũng không còn nhỏ, chung quy cũng không thể vì bị Phác gia từ hôn mà cứ ngây ngốc như vậy?” Xương Mân muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt của em gái giống như không có gì, ngữ khí bất giác đông cứng lại.
Quả nhiên, Trầm Thư Tĩnh nghe đến hai chữ Phác gia sắc mặt liền biến đổi, đem sách đóng lại thật mạnh. “Anh, chuyện của em em sẽ tự mình giải quyết. Anh cũng chưa có lập gia thất, vì sao lại phải vội vàng gả em đi nơi khác?”
“Khụ, là anh lo lắng cho em.” Trầm Xương Mân không nghĩ chỉ qua vài câu lại bị kéo qua vấn đề của chính mình, mất tự nhiên sờ sờ mũi. Hắn còn đang tính toán không nên nói cho cha mẹ, hiện tại nói ra, sợ lại khiến cho cha mẹ thêm một cái đả kích. “Tĩnh nhi, em đừng ở trong phòng đọc sách nữa. Thỉnh thoảng cũng nên đi ra ngoài xem một chút, thế giới bên ngoài vẫn là rất tươi đẹp.”
Nghe anh trai nhắc tới thế giới bên ngoài, ánh mắt Trầm Thư Tĩnh chợt lóe sáng, nhưng cũng rất nhanh trở nên u ám. “Hiện tại chỉ sợ cha mẹ là muốn mau mau đem em gả đi nơi khác, làm sao cho phép em đi lung tung. Anh, kể một chút chuyện về Anh quốc cho em nghe đi.”
Xương Mân đành phải chọn một vài sự việc lý thú xảy ra bên Anh quốc để kể cho em gái nghe, hắn không thể kể cho em gái nghe nhiều chuyện, chỉ có thể trấn an tâm tinh thần của cô.
Tên Phác Hữu Thiên kia, ngươi rốt cuộc đã đi đâu.
Từ khi Phác Hữu Thiên rời đi, Trịnh Duẫn Hạo càng ngày càng khó có thể chịu đựng muốn vùng lên. Mẫu thân bên kia thúc giục hắn cưới vợ, mà chỉ cần tưởng tượng Hữu Thiên có khả năng sẽ tìm được Tại Trung, trong lòng hắn lại cảm thấy bất an.
Quên không được người kia, cho dù thái độ của y đối với mình luôn lạnh lùng, hắn cũng không đè nén được nỗi nhớ của mình.
“Thiếu gia, thiếu gia?”
Không tự giác mà xuất thần, Trịnh Duẫn Hạo nghe có người gọi hắn, vội đem suy nghĩ kéo lại. “Chuyện gì?”
“Sổ ghi chép thu chi có vấn đề gì sao? Tôi thấy thiếu gia xem đã một lúc lâu.” Tiên sinh phòng thu chi lấy ra khăn mùi xoa lau đi mồ hôi trên trán, hắn cũng biết Trịnh Duẫn Hạo vừa mới xuất thần, nhưng lại không dám nói thẳng, đành phải tìm một cái lý do thuận tai, nhắc nhở hắn.
Trịnh lão gia trời sinh thích chu du thiên hạ, cả năm cũng chỉ ở nhà có vài tháng, trọng trách làm chủ, đương nhiên rơi xuống người Trịnh Duẫn Hạo. Lâu ngày, Trịnh lão gia liền đem việc trông nom sản nghiệp đều giao cho hắn quản, tóm lại có một đứa con như vậy, tương lai khẳng định sẽ kế thừa sản nghiệp bao đời nay, không bằng hiện tại để hắn học hỏi kinh nghiệm. “Sổ sách không có vấn đề gì, chính là mấy ngày nay rất loạn, tiên sinh phải lập kế hoạch thật tốt, cái gì có thể bỏ cứ bỏ.”
“A, nhớ kỹ.” Trưởng phòng thu chi tiếp nhận sổ sách, hướng Duẫn Hạo gật đầu. Tuổi của thiếu gia tuy không lớn, nhưng việc qua tay hắn xử lý đều thuận buồm xuôi gió, người trong nhà đều rất phục hắn. “Không có việc gì, tôi xin phép đi trước.”
“Thiếu gia! Thiếu gia! Người của Phác gia tới báo, Phác thiếu gia mất tích.”
Trịnh Duẫn Hạo sợ mình nghe lầm, vội kéo người đưa tin của Phác gia lại hỏi cho rõ ràng. Phác Hữu Thiên nửa tháng trước xuống phía nam thu nợ, trên đường gặp lưu dân bị tách ra, mất liên lạc với những người đi cùng. Những người đó tìm xung quanh vài ngày, không thấy người, tưởng thiếu gia có khi đã trở về trước liền an tâm trở về, mới biết được hắn thế nhưng chưa quay lại.
“Trịnh thiếu gia, lão gia cùng phu nhân nhà tôi nói, nếu thiếu gia có tin tức gì, mong ngài nói cho chúng tôi biết. Mấy ngày nay phu nhân ăn không ngon, ngủ không yên, cùng lão gia cãi nhau ầm ĩ.” Người đưa tin vẻ mặt mệt mỏi, chắc là mấy ngày nay phải chạy đi khắp nơi tìm bằng hữu của Hữu Thiên, đem tin tức này truyền ra ngoài.
“Ân, có tin tức gì ta lập tức thông báo.” Trịnh Duẫn Hạo thầm nghĩ, có phải tiểu tử Hữu Thiên đã tìm được Kim Tại Trung, sau đó liền biến mất? Không, sẽ không, tiểu tử kia không phải kẻ bất hiếu, đối với mẫu thân rất hiếu thuận, sẽ không thể không lưu lại chút tin tức. “Tiểu Tứ, mau dẫn người này tới phòng thu chi lĩnh tiền trà. Ngươi cũng vất vả rồi, mời trở về đi.”
Sau mấy ngày, Trịnh Duẫn Hạo liên hệ với các bằng hữu mà hắn cùng Hữu Thiên đều quen biết, kết quả vẫn không ai biết Hữu Thiên đi nơi nào.
Người nọ giống như biến mất, không một chút tin tức.
Ngày hôm ấy, mưa dầm liên miên.
Hết chương 7