Chuyện Người Không Biết

Chương 12

Một khắc kia, Thanh Thử chỉ cảm thấy tim mình như bị người khác bắt được . Người trước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, đôi mắt này giống hệt như trong trí nhớ, nhưng giờ đây ánh mắt sâu không thấy đáy.

Thanh Thử cảm thấy huyệt thái dương đau đau, cô không dấu vết nhíu nhíu mày, "Sư huynh, anh hiểu lầm rồi. Không phải, không phải thế đâu."

Đôi bàn tay Trình Mực Lăng từ từ nắm chặt, anh đang hết sức khống chế tâm tình mình, "Em còn muốn trốn tránh bao lâu?" Một câu hỏi bao hàm quá nhiều bất đắc dĩ.

Thanh Thử nhìn chằm chằm vào anh, con ngươi dần dần tan rã, "Không có!" Cô vẫn kiên định nói hai chữ như cũ."Em không có. Chỉ là em đã quen cuộc sống như bây giờ, không muốn bị thứ gì ràng buộc."

Trình Mực Lăng bật cười, Thanh Thử thật sự rất có khả năng che giấu mình. Đã đến lúc này, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ, tỉnh táo giống như đang đàm luận chuyện của người khác. Anh thậm chí có mấy phần chán nản, "Em cảm thấy anh sẽ ràng buộc em?" Anh hỏi ngược lại.

Thanh Thử quay đầu, cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, sự tình sẽ hoàn toàn tiến triển vượt qua kiểm soát của mình. Thật ra thì từ khi biết anh muốn đến Tây Tạng, cô cũng đã bắt đầu có chút dự cảm rồi.

Hình bóng cô in trên kính cửa sổ tối đen, tăng thêm mấy phần cô đơn.

Trình Mực Lăng kiềm lại nỗi kích động muốn xông lên ôm lấy cô, anh một mực cẩn thận tiếp cận cô từng chút một, sợ mình quá trực tiếp, cô sẽ lại trốn tránh mình.

"Không phải vậy, sư huynh. Em đây cả đời ——"Lời của Thanh Thử tràn đầy mệt mỏi, lộ ra sự tuyệt vọng chưa từng thấy.

Gian phòng yên tĩnh vang vọng âm thanh của cô, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Thanh Thử hơi giật mình.

Trình Mực Lăng thở dài một cái, "Nghe điện thoại trước đi."

Thanh Thử cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại trên màn hình, "Là Trịnh Giai."

Cô nối máy, nhưng đầu kia không có âm thanh.

"Sao vậy?" Trình Mực Lăng lo lắng hỏi.

Thanh Thử để điện thoại di động xuống, "Là điện thoại của Trịnh Giai, nhưng em mới vừa nhận bên kia liền tắt máy." Thanh Thử kể chuyện Trịnh Giai bỏ đi cho Trình Mực Lăng nghe.

Trình Mực Lăng trầm ngâm suy tư chốc lát, "Em nghĩ sao?"

Thanh Thử suy nghĩ một chút, "Trịnh Giai là một cô gái rất có chủ kiến, hơn nữa tính tình rất kiên cường, sẽ không nháo bỏ đi chỉ vì chút chuyện nhỏ đâu."

Trình Mực Lăng nhìn cô, "Phụ nữ bình thường mà gặp phải vấn đề tình cảm thì không thể dùng lý lẽ bình thường để xem xét được."

Thanh Thử nghe lời nói của anh, chợt khẽ cười một tiếng, "Có lẽ. Rất nhiều phụ nữ cũng hay dùng cái cách chạy trốn này."

Trình Mực Lăng nhìn phía ngoài cửa sổ, "Nếu như chỉ là đơn thuần gây gổ rồi bỏ đi thì cũng không có gì."

Thanh Thử nghe được có âm thanh khác bên cạnh giọng nói của anh.

Thanh Thử cùng Trình Mực Lăng cùng đi sang phòng bên, nói cho hai người kia biết chuyện cô vừa nhận được điện thoại của Trịnh Giai.

Phó Hàn Trạch khẩn trương cầm điện thoại di động gọi lại, vẫn không được nhận."Sao lại không nghe máy chứ?!" Phó Hàn Trạch nắm quả đấm hung hăng đánh mấy cái xuống mặt bàn.

Sắc mặt Tống Vi vẫn căng thẳng, "Anh đừng như vậy." Cô ta vội vàng kéo anh ta, "Trước kia cô ấy giận dỗi anh chẳng phải cũng từng tắt máy sao. Chờ thêm một chút nữa đi ——"

"Đó là ở thành phố D, chúng ta đang ở Tây Tạng, nơi này ngư long hỗn tạp, Trịnh Giai con gái một thân một mình ở bên ngoài nguy hiểm cỡ nào? Tống Vi, em đừng có mà nói những lời như thế nữa?" Phó Hàn Trạch trong lúc bất chợt phát tiết lời oán hận.

Trong nháy mắt sắc Tống Vi mặt tái đi, "Em—— em chỉ ——" giọng cô ta phát run, ngừng một chút, "Anh đã mệt mỏi cả một ngày rồi, trước nghỉ ngơi một chút đi."

Trình Mực Lăng không nói một lời nhìn cảnh tượng này.

Sau khi từ phòng Phó Hàn Trạch ra ngoài, Trình Mực Lăng nói lời tam biệt Thanh Thử, "Anh đi về đây, em cẩn thận chút." Đáy mắt anh có mấy phần lo lắng."Ngày mai chuyển sang chỗ anh đi." Sau khi cân nhắc, anh nói thêm.

Thanh Thử kiên trì, "Ở chỗ này rất tốt, với lại em quen rồi."

Trình Mực Lăng cắn răng, "Không nên đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Nghe lời anh, Thanh Thử. Sáng sớm mai anh tới đón em."

Không biết vì sao sao đối mặt với lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của anh, Thanh Thử không sao cự tuyệt được. Cô cũng không nói gì nữa.

Tống Vi im lặng vượt qua bên người cô trở về phòng. Thanh Thử nhìn cô ta vào phòng, trong lòng cô đã có chút đầu mối.

Trình Mực Lăng nhìn theo ánh mắt cô, bất chợt kéo cánh tay cô, bước tới phía trước một bước.

Cách lớp quần áo, Thanh Thử cảm thấy cánh tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, Thanh Thử vẫn cúi thấp đầu. Trình Mực Lăng nhìn gò má cô, gầy gò mà quật cường, sau nửa ngày im lặng, "Đừng dễ dàng tin tưởng người khác." Anh giơ tay vuốt vuốt tóc cô, ngay sau đó buông ra, rời đi.

Cơ thể Thanh Thử rõ ràng chấn động, thật lâu sau, cô mới trở về phòng.

Tống Vi ngồi bên giường, thấy cô trở lại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ là ánh mắt không hề có tiêu cự.

Thanh Thử cũng không nói gì, một ngày này, cô giống bọn họ, đã trải qua quá nhiều. Cô cũng hơi mệt.

Sau khi rửa mặt, cô tự mình thu thập đồ đạc. Trình Mực Lăng bảo sớm mai sang đón cô, thì nhất định sẽ tới. Thôi, đổi khách sạn thì đổi.

Ban đầu cô vốn định một mình, chẳng hiểu sao lại dây dưa với Trịnh Giai, rồi cùng bọn họ làm bạn.

Trịnh Giai ——

Thanh Thử nghĩ tới cô ấy kể những chuyện cười kia cho cô nghe trên xe, trên mặt của cô ấy luôn mang nét cười, một cô gái như ánh mặt trời, cho dù đó cũng chỉ là tỏ ra cho mọi người thấy thôi.

"Thanh Thử, chị định đi?" Tống Vi trầm giọng hỏi.

Thanh Thử kéo khóa bao lô, "Ừ." Cô xoay người, "Vốn tôi định đi Lâm Chi mà."

Tống Vi giật giật khóe miệng, "Thật tốt. Chúng em vốn có kế hoạch ngày mai đi Nạp Mộc Thác." Nói xong, cô ta dừng lại.

"Cả đời này có thể cùng người yêu đi Nạp Mộc Thác đi một chuyến, quả thật một chuyện hạnh phúc." Tống Vi lẩm bẩm nói, lời nói xoay chuyển, "Thanh Thử, chị có người trong lòng không?"

Trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Nét mặt Thanh Thử trước sau như một, hồi lâu cũng không có trả lời câu hỏi đó.

Tống Vi không có được đáp án của cô, tự lẩm bẩm, "Em có."

"Từ năm nhất đại học em chỉ thích một người con trai." Cô ta khẽ cười, "Đang trên đường đi học, em đang đi xe đạp thì va vào anh ấy, chúng em liền quen biết nhau. Anh ấy thật sự là một người rất tốt, như ánh mặt trời, đẹp trai lại khôi hài, nhiệt tình. Em liền trầm luân như thế, nhưng anh ấy lại có người trong lòng, cho dù nữ sinh kia vốn cũng không hề để ý tới anh ấy. Anh ấy theo đuổi nữ sinh kia ròng rã hai năm, hai năm."

"Thanh Thử, chị bảo em có khờ không, ngốc không, đặt một người không thích mình ở trong lòng." Tống Vi ngơ ngác."Em dại như vậy đấy."

Thanh Thử lẳng lặng ngồi ở đó lắng nghe.

Đôi mắt Tống Vi dần đỏ lên, "Em hiểu rằng anh ấy biết hết, nhưng anh ấy lại vì nữ sinh kia, ra vẻ không biết gì. Sinh nhật của anh ấy, em vì để mua được đôi giày phiên bản có hạn anh thích mà xếp hàng suốt một đêm, mệt đến té xỉu, đi bệnh viện truyền nước ba ngày, nhưng anh để đôi giày kia trong ký túc, cuối cùng là người khác dùng nó." Cô ta đột nhiên cười, Tống Vi cho là mình sẽ không đau nữa, nhưng mở vết sẹo ra, cô ta vẫn cảm nhận nỗi đau mồn một, "Em thật sự không sao bỏ cuộc được, Thanh Thử chị thấy em có ti tiện không?"

Thanh Thử mím mím môi, "Không! Tống Vi, cô chỉ vì thích một người mà thôi."

Tống Vi che đầu của mình, "Nhưng em sai lầm rồi."

"Sai lầm rồi vẫn có thể cứu vãn mà." Thanh Thử tha thiết nói.

"Nếu như không thể cứu vãn?" Tống Vi hỏi từng chữ một.

Sắc mặt Thanh Thử căng thẳng, "Tống Vi, người cô thích là Phó Hàn Trạch đi."
Bình Luận (0)
Comment