Chuyện Người Không Biết

Chương 17

Sao trước đây cô không phát hiện ra con người anh còn có bộ mặt này nhỉ?

Nhưng mà cô né tránh anh ngay từ đầu, làm sao mà cô hiểu được?

Hoa ngoài ruộng đã từ từ nở rộ, chuyến đi Tây Tạng này quả thật nhiều bất ngờ.

Lhasa thật sự là một nơi thần thánh.

"Sư huynh, chúng ta đi Đại Chiêu Tự một lần nữa nhé." Cô nhẹ giọng nói, âm thanh như nước nuối trên núi vậy.

Trong mắt Trình Mực Lăng lóe lên tia vui mừng, "Được."

Thanh Thử thở ra một hơi.

Buổi tối hôm đó, bọn họ nhận được tin tức, đã tìm thấy Trịnh Giai. Cô ấy đã được đưa vào bệnh viện, cuối cùng nỗi lo trong lòng Thanh Thử cũng được buông lỏng.

"Lúc được người ta tìm thấy, cô ấy đã rơi vào hôn mê." Trịnh Giai đã uống một lượng lớn thuốc ngủ. Trình Mực Lăng từng gặp Trịnh Giai một lần, không ngờ cô ấy lại có thể làm ra chuyện cực đoan như vậy.

Thanh Thử hơi nhăn mày, thở dài một tiếng, “Cô ấy rất ngốc.” Nói xong liền rơi vào trầm tư.

Trình Mực Lăng thấy cô suy nghĩ sâu xa rồi dần dần hoảng hốt, vẻ mặt anh cũng năng nề hơn. Anh có chút lo lắng, "Chờ khi quay lại Lhasa chúng mình đi thăm cô ấy nhé."

Thanh Thử chớp mắt mấy cái, "Được." Cô khôi phục vẻ mặt bình thường rất nhanh.

Trình Mực Lăng kìm lòng không được đưa tay vuốt ve sợi tóc của cô. Khi tay anh đụng phải sợi tóc cô thì Thanh Thử ngẩn ra. Mới đầu anh hơi cứng ngắc, ngay sau đó chậm rãi xoa nhẹ , sửa sang tóc cô lại một chút.

Tóc Thanh Thử đã dài tới eo, cô chưa bao giờ nhuộm tóc, tóc cô mềm mại bóng mượt. Nghiêng người sang, lọn tóc trong tay anh chảy xuống.

"Em nuôi mái tóc này bao lâu rồi?" Trình Mực Lăng hỏi.

Thanh Thử suy nghĩ một chút, rất lâu rồi, trong trí nhớ là từ giáng sinh năm lớp 10. "Lớp mười bắt đầu để, sau đó em chưa từng cắt." Mỗi lần đi hiệu làm tóc cô chỉ sửa một chút đuôi tóc. Bạn bè đều hâm mộ cô có chất tóc tốt vừa mềm.

"Sau khi trở về, em định sẽ cắt."

Trình Mực Lăng chớp mắt, như đang suy nghĩ cái gì, “Để như này rất đẹp."

Thanh Thử giật giật khóe miệng không nói gì.

Hai người ở khách sạn tận hưởng một ngày thoải mái, mệt mỏi của hai ngày vừa qua trong nháy mắt dường như đã biến mất hơn phân nửa.

Buổi tối Thanh Thử mở Laptop, lên QQ. Mới lên không bao lâu, thì có tin nhắn tới.

Chu Mật: Thanh Thử?

Thanh Thử: Tôi đây.

Chu Mật: A! Cuối cùng thì cô cũng xuất hiện! Có gặp được Trình tổng không?

Thanh Thử thoáng dừng một lát, mới trả lời: Chúng tôi tới đây để công tác .

Chu Mật gửi sang một khuôn mặt cười đểu: Tôi hiểu, cô không phải giải thích, tôi hiểu mà. Nếu là đi công tác, vậy phiền cô gửi bản thảo sang đây trong vòng một tuần nữa.

Thanh Thử: Một tuần thì e là không kịp, tôi bị thương.

Chu Mật: Đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?

Thanh Thử: Mắt cá chân bị trẹo.

Chu Mật: Này —— vẫn phải gửi bản thảo trong vòng một tuần.

Thanh Thử: Không có nhân tính.

Chu Mật: Chào, tôi hiện đang bận, không tiếp được, sau này sẽ liên lạc lại cho cô. Nhanh nhanh nộp bản thảo nhé! ! !

Thanh Thử lắc đầu một cái, mở file nhạc ra. Trong đó chỉ có mười bài hát, chẳng biết cô đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần rồi.

Từng có đàn em nói cô quá mức chấp nhất, khi đó cô không thấy thế chút nào. Cho tới bây giờ cô mới hiểu được, cô thật sự quá cố chấp.

Lúc Trình Mực Lăng sang tìm thì cô đang nghe một bài hát của Vương Lực Hoành:

"Anh không biết tại sao em phải rời bỏ anh

Em kiên trì đuổi theo anh, không nói gì chỉ khóc

Nước mắt em như những giọt mưa đang rơi tầm tã

Rơi vỡ trên mặt đất nhưng khắc dấu vào lòng anh

Anh không hiểu sao em quyết tuyệt đến thế!

Chỉ nhìn thấy anh mà không nhìn thấy không trung cao thẳm

Còn nhiều chuyện mà em chưa từng biết"

Đôi mắt Trình Mực Lăng hơi nặng nề, "Có muốn ra ngoài đi dạo không ——"

Thanh Thử hiển nhiên là sẵn lòng. Mặc dù đang ở Lâm Chi, cho đến bây giờ cô còn chưa đi chơi được chỗ nào."Được. Chờ em một chút." Khép laptop lại, cô tùy ý cầm áo khoác, "Đi thôi."

Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn nhìn cô, đưa tay cầm lấy chiếc khăn lụa đang vắt ở một bên, "Buổi tối sẽ hơi lạnh đấy." Anh rất tự nhiên mà đem chiếc khăn quàng lên cổ cô.

Ra đến đại sảnh khách sạn, Trình Mực Lăng đột nhiên hỏi, "Bài hát vửa rồi tên là gì?"

Thanh Thử đang là thưởng thức bức bích họa treo trên tường, "《 Chuyện người không biết 》, Vương Lực Hoành hát.

Trình Mực Lăng gật đầu một cái, đột nhiên không chút để ý nói một câu, "Lát nữa bạn anh, Lý Dục Bạch sẽ tới đây."

Thanh Thử vốn đang đi chậm rãi, nghe thấy cái tên đó, bèn dừng chân, vẻ mặt kinh ngạc.

Trình Mực Lăng cong khóe miệng, "Hiện tại anh ta rất tốt." Liếc cô một cái, quay đầu lại thấy Lý Dục Bạch thảnh thơi ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh, đối diện câu ta là một vị mỹ nữ, Trình Mực Lăng lạnh nhạt nói, "Gặp cậu ta thì không cần phí công ăn mặc làm gì."

Thanh Thử lúng túng, cô thật sự không hề chú ý ăn mặc.

Lý Dục Bạch không nhìn thấy bọn họ, đang mải nói gì đó với người đẹp đối diện. Mỹ nữ quay sang nhìn bọn họ, Lý Dục Bạch đứng dậy nói lời từ biệt với mỹ nữ.

Lý Dục Bạch lững thững đi tới trước mặt bọn họ, "Xin chào, nghe đại danh đã lâu." Lý Dục Bạch giảo hoạt cười, anh ta vươn tay về phía Thanh Thử.

Thanh Thử vươn tay, "Xin chào, tác phẩm tôi từng xem ——"

Lý Dục Bạch nhíu mày, không có buông tay cô, "Có cảm tưởng gì?"

Thanh Thử khẽ mỉm cười, "Tôi là kẻ ngoại đạo, không nhận ra gì cả. Có điều, tác phẩm của anh luôn có thể làm cho người ta lạc vào thế giới cảm giác kỳ lạ."

Lý Dục Bạch cười, ánh mắt nhìn lướt qua người đang đứng một bên, nhìn đến mức làm anh nhăn chân mày, lúc này anh ta mới không nhanh không chậm buông tay Thanh Thử ra. Nhưng hình như anh ta không hề muốn thôi khiêu chiến Trình Mực Lăng, "Thanh Thử, ngón tay của cô mảnh khảnh tinh tế, rất thích hợp để đàn piano."

Thanh Thử nhìn tay mình một chút, "Khi còn bé từng học một thời gian, sau đó vì không có kiên nhẫn nên đã bỏ."

"Trình tổng của cô đàn piano hay vô cùng, khi nào có thể thì nhờ cậu ấy dạy cho. Tôi nghĩ câu ấy rất sẵn lòng, phải không?"

"Được rồi, đi thôi. Không phải em vẫn hò hét kêu đói sao?" Trình Mực Lăng mở miệng.

Lý Dục Bạch nháy mắt mấy cái với Thanh Thử.

Bóng đêm yên tĩnh, không khí trong lành, ánh đèn đường ấm áp. Thị trấn 81 là một trấn nhỏ rất xinh đẹp, rất ít người, đúng là một cõi cực lạc. Khó trách có du khách không ngại xa vạn dặm cũng muốn tới đây.

Ba người chậm rãi đi đến quán ăn được Lý Dục Bạch cực lực đề cử.

Lý Dục Bạch gọi món ăn, "Gà thạch oa là món nhất định phải nếm thử. Có muốn gọi thịt bò không?"

"Cô ấy ăn chay, cậu cứ gọi tùy ý đi." Trình Mực Lăng nói.

Lý Dục nhìn nhìn Thanh Thử, "Thật là đáng tiếc, bao nhiêu món ăn ngon cô đều bỏ qua."

Đang là giữa hè, hai người đàn ông bèn gọi bia.

Lý Dục Bạch rót cho cả Thanh Thử, Trình Mực Lăng nhăn mày. Lý Dục Bạch ngừng tay, "Thanh Thử không uống sao?"

Thanh Thử giơ cốc ra, "Không uống thì không nể mặt đại sư quá."

Lý Dục Bạch lấy đũa gõ bát, "Tôi nói thật chứ người nào đó lo lắng nhiều quá đi."

Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn về phía anh ta, “Chuyên đề về Châu Phi tháng sau của"《 Đồ Trung 》 thế nào rồi?"

Lý Dục Bạch tức giận nhìn anh, "Đồ nhà tư bản vạn ác."

Thanh Thử giật giật khóe miệng.

Lý Dục Bạch từng đi qua rất nhiều nơi, bèn kể rất nhiều chuyện du lịch lý thú với Thanh Thử. Một bữa cơm, hai người đã nảy sinh tình bạn. Thậm chí Lý Dục Bạch có loại tiếc nuối chỉ hận không gặp nhau sớm hơn."Chúng ta mà quen biết sớm hơn thì tốt quá, bao nhiêu nơi, tôi đều đi một mình. Thanh Thử, lần tới cô định đi đâu, nhớ nói với tôi!"

Trình Mực Lăng ho khan một cái.

Lý Dục Bạch buồn bã nói, "Đoán chừng không có cơ hội rồi."

Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Thanh Thử uống hai chai bia, khiến Lý Dục Bạch kinh ngạc không thôi, thật là không ngờ được.

Nói tới lúc cuối, Thanh Thử đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh?"

Lý Dục Bạch dáng vẻ nhàn tản tựa vào ghế, "Cứ hỏi đi, tôi sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)." Theo ý anh ta, chắc là vấn đề về phương diện chụp ảnh.

"Tên của anh, bắt nguồn từ Lý Bạch à?" Thanh Thử nhớ Chu Mật luôn rất hiếu kỳ chuyện này.

Khóe miệng Trình Mực Lăng đột nhiên cong lên một nụ cười.

Lý Dục Bạch sững sờ một lát, "Không liên quan gì, chỉ đơn giản là một cái tên thôi."

"Thế sao." Thanh Thử nói, "Tôi nhớ tên gốc của Lý Bích Hoa là Lý Bạch."

"Cô cũng thích bà ấy?" Lý Dục Bạch hỏi ngược lại.

Thanh Thử gật đầu một cái.

Lý Dục Bạch tỏ ra hơi mất tự nhiên.

"Tiểu Bạch, ăn no chưa?" Trình Mực Lăng đột nhiên hỏi.

Thanh Thử nhịn không được, bật cười.

Tiểu Bạch ——

Đường đường là một đại nhiếp ảnh gia mà lại có nhũ danh (Tên thường gọi) là Tiểu Bạch. Lúc trở về, Lý Dục Bạch không tiếp tục đồng hành với hai người.

Thanh Thử cảm thấy mới vừa rồi bật cười thì hơi không nên, liền nói với Trình Mực Lăng, "Chúng ta nên về cùng anh ta thì hơn. Trấn 81 ít người, một mình anh ta đi về có thể không an toàn lắm đâu."

"Không cần đâu!" Trình Mực Lăng nghiêm nghị cự tuyệt, "Đèn đường đủ sáng rồi."

Ngụ ý, không cần thêm một cái bóng đèn nữa quấy rầy.

Thanh Thử quyết định vẫn làm người đồng hành yên lặng.

"Thanh Thử ——"

"Ừ."

"Em có gì muốn biết thì cứ hỏi anh đi?"

Thanh Thử cảm thấy bây giờ cô không hỏi gì thì mới là an toàn nhất.

"Thật ra thì tên của Tiểu Bạch thật sự có liên quan với Lý Bạch, mẹ cậu ta là fan sách của Lý Bạch , cộng thêm việc lúc sinh ra cậu ấy rất trắng nữa."

Thanh Thử cố nín ý cười trên khóe môi, "Nhưng làn da của anh ta——" Thanh Thử bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ tới một ngôi sao.

"Lúc mười tám tuổi cậu ta đi biển phơi nắng mới thành ra như bây giờ, tuy nhiên thì cậu ta vẫn luôn cho rằng mình rất đẹp trai." Vừa dứt lời, điện thoại của Trình Mực Lăng réo.

Lý Dục Bạch gọi tới, "Này, đừng có nói với người kia nhà cậu nhá."

Trình Mực Lăng hiển nhiên rất là hài lòng với bốn chữ này, giọng nói cũng nhu hòa rất nhiều, "Biết rồi."

Lý Dục Bạch ừ một tiếng, "Lúc về tớ sẽ không đi cùng bọn cậu."

Trình Mực Lăng thật là hài lòng, "Lúc trước cậu muốn có một kỳ nghỉ đúng không nhỉ? Cậu tự sắp xếp đi nhé."

Lý Dục Bạch chắt lưỡi, "Có người nào đó ở đấy có khác, càng lúc càng dễ nói chuyện."

"Tiểu Bạch ——" Trình Mực Lăng gắt.

"Hẹn gặp lại." Lý Dục Bạch nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, hai người tiếp tục đi về phía trước. Thanh Thử đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, cho đến bây giờ cô vẫn có chút không thể thích ứng.

"Sau khi trở về, trở về tòa soạn làm nhé." Dưới ánh trăng sáng tỏ, anh khẽ vểnh khóe miệng.

Thanh Thử có hơi không theo kịp tiết tấu của anh, đang là do dự, đã nghe anh nói tiếp, "Thiếu chút nữa thì khuôn mặt anh đã bị hủy."

Là lỗi của cô a!

Có trở về hay không?
Bình Luận (0)
Comment