Chuyện Người Không Biết

Chương 7

Từng trận tiếng cười từ trong sân vang vọng ra.

Mọi người nhiệt tình bận rộn, không khí tràn ngập hương vị đồ nướng mê người.

Ánh sao rất sáng, gió hè hơi lạnh.

Thanh Thử ngồi ở một bên, an tĩnh giống như không tồn tại. Chu Mật bê một khay thức ăn chay tới, "Ơ sao cô không qua đấy."

Thanh Thử cầm một ít khoai tây chiên, nếm vài miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.

Chu Mật hỏi mập mờ, "Cô lên lầu sao không gọi Trình tổng xuống?"

Thanh Thử giương mắt nhìn lầu ba một chút, "Không thấy anh ấy đâu." Có thể anh ấy đang ngủ ở nơi nào đó chăng.

Cô hơi nheo mắt, nhớ tới tình cảnh lúc nãy.

"Ở đâu cơ? Anh không thấy được, em đuổi nó giúp anh với."

Trong lòng cô nhảy dựng, vẻ thản nhiên của anh lại làm cho cô cảm thấy tầng tầng nguy hiểm đang tới gần mình.

"Sâu bay đi rồi."

Trình Mực Lăng bật cười, không khỏi lắc đầu.

Có lúc cô cảm thấy Trình Mực Lăng xuất hiện quá thần kỳ. Loại cảm giác đó cô khó mà nói ra được, giống như đã từng quen biết anh.

"Cô cười cái gì?" Chu Mật hỏi.

Thanh Thử quơ quơ miếng khoai tây trong tay, "Không có gì."

“Cô cười mà."

Thanh Thử im lặng. "Coi như tôi nghiêm túc làm vận động thôi."

Chu Mật im lặng lại im lặng, "Thanh Thử!" Đột nhiên anh ta nghiêm nghị hô tên cô, "Có phải cô có ý với Trình tổng không?"

Thanh Thử đang nhai khoai tây, lập tức cắn luôn vào đầu lưỡi, cô hít một hơi, cảm thấy trong miệng như rớt ra một miếng thịt.

"Sao đấy?"

"Cắn vào lưỡi." Thanh Thử bi thống.

Chu Mật cười khanh khách, "Nhất định là do cô nói láo nên mới thế"

Đúng lúc này, Trình Mực Lăng đi ra, anh đi sang phía bên kia trao đổi gì đó với mấy đồng nghiệp nam.

Thanh Thử cảm thấy khó chịu trong miệng, trong lúc nhất thời không có biện pháp, định nói với Chu Mật để mình về trước.

Chu Mật dĩ nhiên không đồng ý, "Sao cô lại thế, tôi bảo rồi, mai hãy về."

Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Miệng tôi khó chịu."

"Để tôi tìm xem có cái gì giúp cô băng lại không."

"Không cần phiền phức vậy đâu."

Chu Mật thấy cô kiên trì, "Vậy cô nói với Trình tổng đi."

Thanh Thử nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng hướng đến chỗ anh.

Trình Mực Lăng hình như cảm thấy ánh mắt cô, tầm mắt cũng dời sang, trùng hợp cùng nhìn nhau.

Thanh Thử mím môi, cùng Chu Mật nói, "Tôi đi thông báo một chút." Liền đi tới chỗ Trình Mực Lăng.

Nhà cách vách đột nhiên đốt pháo hoa, bầu trời đêm sáng lên trong nháy mắt. Mọi người cùng nhau nhìn ngắm, thỉnh thoảng kinh hô.

Thanh Thử chỉ nhìn thoáng qua, cô đứng trước mặt anh, "Sư huynh, em có chút chuyện phải về trước."

Đúng lúc đó có một tiếng vang thật lớn.

Trình Mực Lăng còn chưa hồi hồn.

Thanh Thử tưởng là anh không nghe rõ, bèn quay đầu ngắm pháo hoa, chờ nó nổ hết.

"Anh đưa em về." Anh đột nhiên cất lời, Thanh Thử ngẩn ra, "Không cần đâu——"

Con ngươi Trình Mực Lăng trầm xuống, “Chỗ này không có xe buýt, thuê xe cũng không dễ, em định về kiểu gì?"

Thanh Thử cắn răng, không lên tiếng.

Trình Mực Lăng nhìn sợi tóc đen của cô tung bay theo gió, khuôn mặt mới rồi còn cường ngạnh dần dần giãn ra, "Mấy ngày nữa em thì đi Tây Tạng rồi, chẳng lẽ ở đây thêm một buổi tối cũng không được sao, ở tòa soạn ở một tháng qua, em không có chút tình cảm nào với những người này sao?"

Nghe lời này, cô thật là một người không có tim không có phổi rồi, Thanh Thử chỉ có cảm giác mình nghiệp chướng nặng nề."Có chứ, sao lại không có tình cảm được?"

"Hử —— thật sao? Vậy em có tình cảm với ai nào?" Đuôi lông mày Trình Mực Lăng thoáng giương lên.

Thanh Thử: . . . . . .

Cô chỉ có thể nữa lần giả bộ ngây ngô."Tối nay pháo hoa thật là đẹp a."

Khóe miệng Trình Mực Lăngdâng lên một chút ý cười, sâu kín nói, "Người đẹp cảnh đẹp."

Thanh Thử hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.

Buổi tối, cô cùng Chu Mật ngủ chung một phòng.

Chu Mật uống một chút rượu, nói liên miên không ngừng, "Vẫn là Trình tổng có khả năng, anh ấykhuyên một câu, cô liền ở lại luôn."

"Ai, đồ trọng sắc khinh bạn a."

Thanh Thử yên lặng không nói.

Vào đêm, cả chân núi an bình, tất cả mọi người đã nghỉ ngơi. Thanh Thử lại càng có tinh thần, mãi đến sau nửa đêm, cô mới ngủ được.

Sáng sớm cô liền tỉnh.

Chu Mật còn đang ngủ, cô cầm túi xách, rón rén xuống lầu.

Lầu dưới, một đôi tình lữ trong công ty đang ăn sáng trong bếp, khung cảnh ấm áp. Thấy Thanh Thử, cô gái ngượng ngùng cười cười, "Thời gian vẫn còn sớm, sao không ngủ thêm chút nữa?"

Thanh Thử nắm tóc, "Em phải về, nói một tiếng cùng mọi người giúp em nhé."

Cô gái có chút kinh ngạc.

Thanh Thử cười cười, "Em đi trước."

Cô gái hỏi bạn trai, "Đồng nghiệp này hình như không hòa đồng mấy, nhưng mà nói chuyện với cô ấy có cảm giác rất sâu sắc."

"Cô ấy không phải nhân viên ở tòa soạn chúng ta, chỉ tới làm thêm một tháng. Trình tổng vẫn muốn nhận cô ấy vào chỉ là ——" cô gái dừng một chút, "Cô ấy không đồng ý."

"Vậy sao, rất có cá tính."

Mặt trời đã sớm mọc.

Trình Mực Lăng đứng ở lầu ba, nhìn chăm chú vào bóng dáng kia, càng lúc càng xa, dần dần mất hẳn trong tầm mắt anh.

Vận số Thanh Thử coi như tốt, đi ra từ biệt thự không bao lâu, liền đón được một chiếc xe quá giang. Một nhà ba người phải về nội thành, là một gia đình rất vui vẻ.

Lúc xuống xe, Thanh Thử đưa tiền xe, mẹ đứa bé liên tiếp khoát khoát tay, "Thuận đường mà, không cần khách khí như thế."

Thanh Thử lấy một viên đá nhỏ trong túi mình ra, "Cái này tặng cho người bạn nhỏ."

Người mẹ hơi sững sờ, nhìn cô khẽ cười một tiếng, "Thiên Thiên mau cảm ơn chị đi con."

Người bạn nhỏ hướng về phía Thanh Thử cười không ngừng.

Đến nội thành, Thanh Thử nói xuống xe trước.

Hai vợ chồng này nhìn nhau cười một tiếng.

Người phụ nữ cười nói, "Khó trách Mực Lăng để ý, người ta thanh lệ thoát tục thế cơ mà."

Người đàn ông cũng cất lời, "Anh thấy hai người này còn bị giày vò không ít nữa."

"Sao lại nói thế?" Người phụ nữ không hiểu.

"Nếu không tại sao sáng sớm Mực Lăng lại để cho chúng mình đi trước, tại sao cậu ấy không tự mình đưa cô ấy đi?"

Người phụ nữ bừng tỉnh, "Chẳng lẽ Mực Lăng bị cự tuyệt."

Người đàn ông bật cười, "Hẳn là sẽ không quá thuận lợi."

Không đi tòa soạn, Thanh Thử cũng thong dong hơn. Đi Tây Tạng gì đó cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ ngày lên đường.

Hôm trước hôm xuất phát, cô nhận được điện thoại của anh mình - Tiêu Thanh Dương. Tiêu Thanh Dương nhờ cô tham gia hôn lễ của một người bạn thay anh.

"Sao anh không nhờ một người bạn nào của anh đi, em đâu có quen biết gì chú rể đâu."

"Cậu ấy là bạn thân ngày xưa học với anh, giờ anh không đi được, em đến thay mặt anh đi…. Anh đã thông báo với cậu ấy rồi đấy."

Thanh Thử nhức đầu, "Sao anh ——"

"Thanh Thử, đừng nói gì nữa, cháu em hôm nay gây chuyện ở trường, chị dâu em bắt anh đi xử lý nó."

Cúp điện thoại, Thanh Thử gầm gừ hai tiếng.

Thứ bảy là một ngày tốt lành. Phong tục ở thành phố C là lựa chọn hai ngày cử hành hôn lễ. Hôm nay Thanh Thử một chiếc đầm đối xứng màu đen trắng, không nổi bật cũng không mất lịch sự.

Trong phòng tiệc của khách sạn năm sao, chú rể cùng cô dâu đứng ở một bên nghênh đón khách mời.

Thanh Thử đi tới đưa tiền mừng và chào hỏi đôi tân hôn. Chú rể nhìn cô, “Em gái Thanh Dương phải không? Thanh Dương đã cho anh xem ảnh của em."

"Xin chúc mừng, hai người rất là đẹp đôi."

"Cám ơn, cám ơn, anh trai em không thể tới, liền cho em đại diện tới, không tệ không tệ ——"

Thanh Thử vốn định chào hỏi đôi tân hôn rồi đi, không nghĩ tới chú rễ nhiệt tình gọi phù rể ra mời cô vào nhập tọa.

Phù rể đó là một người rất dịu dàng, tiếp đãi cô chu toàn, "Anh là bạn học chung tiểu học với Vệ Nhiên, thường hay nghe cậu ấy nhắc đến đại danh của anh trai em, thật là đã nghe đại danh từ lâu." Người này trong lòng thì ngược lại, thấy may sao mà tên kia (Tiêu Thanh Dương) không đến.

Thanh Thử lễ phép nói chuyện với anh ta.

Phù rể nói không ít chuyện, cái người từng học chung tiểu học với chú rể này hoàn toàn không có ý định rời đi. Thật may là phù dâu rất có trách nhiệm, đến tha lôi vị phù rể này đi cho nhờ.

Thanh Thử ngồi một mình ở bàn rượu, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua phòng lớn, hoa bách hợp trang trí tất cả các góc, trên sàn nhảy là hình nộm mô phỏng đôi tân hôn, cực kỳ xinh đẹp.

Cô nhìn ngắm thật lâu, cho đến lúc cảm thấy có người đứng sau lưng mình. Vừa quay đầu lại, "Sư huynh ——"
Bình Luận (0)
Comment