Chương 27: Quyết định đi!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Không biết ngủ bao lâu, Mộc Tử Quân mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy A Mộc Mộc đang khoanh tay nằm bên cạnh nhìn mình không chớp mắt.
Mộc Tử Quân cười bóp má cậu, "Nhìn anh làm gì? Hử?"
A Mộc Mộc không đáp, tiếp túc im lặng quan sát, đột nhiên xoay người ôm chặt lấy anh.
Mộc Tử Quân bất ngờ, cũng ôm A Mộc Mộc, vỗ lưng cậu, "Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
A Mộc Mộc trầm mặc, đáp: "Đói bụng."
"..." Đùa kiểu gì vậy?!
"Mấy giờ rồi?" Mộc Tử Quân ngáp ngáp, "Em tìm gì ăn trước đi."
A Mộc Mộc lắc đầu, đè vai Mộc Tử Quân, chụt chụt môi anh.
Mộc Tử Quân cười, sáng tỏ, "Thì ra em muốn ăn anh."
A Mộc Mộc do dự, lại cúi người hôn một cái, đỏ mặt khàn khàn, "Bọn mình làm đi."
Mộc Tử Quân cắn lại, lúc đối phương tiến thêm một bước, hai ngón tay anh đè môi cậu, đẩy ra.
Sau đó mỉm cười, "Trúng thuốc đấy à? Hay là..." Bỗng thu hồi biểu cảm, "Muốn lừa anh hử?"
A Mộc Mộc lập tức cứng lại, sau đó Mộc Tử Quân cười, "Chưa thỏa mãn như thế đâu phải phong cách của em đâu."
"Em..."
Mộc Tử Quân "hứ", xoay người đè lại A Mộc Mộc, úp sấp trên người cậu bóp lấy cái cằm, nhíu mày, "Khai mau, thành thật sẽ được nhận khoan hồng."
A Mộc Mộc giả vờ vô tội chớp chớp, "Muốn ăn cơm."
"..." Mộc Tử Quân buông người ra, ngồi dậy mặc quần áo, hăm dọa: "Ăn no xong sẽ xử cưng."
A Mộc Mộc nghĩ nghĩ, "Vậy anh ăn ít một chút."
"Cút!"
Phong Nguyệt Các // shim_sunsee
Sau bữa tối, một nhà ra ngoài tản bộ.
Thấy một đám bác gái đang nhảy múa, bố Mộc nói với mẹ Mộc: "Hay bà cũng tập đi! Suốt ngày chơi mạt chược không tốt đâu, phải vận động một chút."
Mẹ Mộc khoanh tay, "Chân tôi không tốt, cứng không nhảy nổi."
Mộc Tử Quân nghe vậy gợi ý: "Hay dì đi tập yoga đi. Hình như gần đây mẹ con đang học môn đó, nghe bảo cũng được lắm."
Mẹ Mộc ngập ngừng, "Yoga là trò của những người trẻ thôi."
Mộc Tử Quân cười, "Dì không trẻ sao?"
Mẹ Mộc che miệng cười, "Ôi, dì làm sao dám nhận chứ! Miệng ngọt quá ta! Ha ha ha ha..."
Bố Mộc liếc sang, "Người ta khách sáo mà bà cũng tin!"
Mẹ Mộc nổi giận, "Quỷ tha ma bắt! Bớt nói lại không ai bảo ông câm đâu!"
Mộc Tử Quân sợ ngây người: Chú ơi, chú đừng phá nát như vậy có phải yên ấm không? Cuối cùng con cũng biết A Mộc học "chọc chó thần chưởng" từ đâu rồi!
A Mộc Mộc nhìn trời, bảy ngôi sao, tám ngôi sao, chín ngôi sao...
Bố đột nhiên hỏi: "A Mộc, có cần tìm chỗ thực tập không?"
"Không cần." A Mộc Mộc nắm tay Mộc Tử Quân, đá mấy cục đá, "Không muốn thực tập."
Ba Mộc nghiêm nghị nói: "Như vậy sao được? Dù sao mày tốt nghiệp xong cũng phải tìm việc làm, không thể cả đời nán lại trường học được."
A Mộc Mộc trầm mặc, "Vì sao không được?"
"Mày không làm việc thì kiếm tiền nuôi gia đình kiểu gì?" Bố Mộc có chút tức giận, rồi lại thở dài, "Qua một hai năm nữa bố về hưu rồi. Hay bố xếp mày chân lính kĩ thuật ở quân khu? Tiền lương, phúc lợi đều đảm bảo."
A Mộc Mộc lắc đầu, "Con chưa nói không đi làm kiếm tiền, chẳng qua muốn ở lại trường thôi. Con không thích ra ngoài, xã giao nhiều, phiền."
Bố Mộc nghe vậy, suy tư chốc lát, đột nhiên nhìn về phía Mộc Tử Quân, "Mộc Tử, con thấy thế nào?"
"Con?" Mộc Tử Quân liền ngây ra. Con đâu phải Nguyên Phương (1), chú hỏi con làm gì?! Bố ơi, à không chú ơi, chú thật biết canh thời điểm gây áp lực, làm con căng thẳng lắm luôn!
[(1)Nguyên Phương: Tên đầy đủ là Lí Nguyên Phương, cận vệ của Địch Nhân Kiệt trong "Thần thám Địch Nhân Kiệt" (2004). Trong phim, tuy đã biết câu trả lời nhưng ông vẫn thường xuyên hỏi: "Nguyên Phương, cậu thấy thế nào?" Và anh cũng hay đáp: "Đại nhân, tôi cảm thấy việc này có gì đó kì quái." "Phía sau chuyện này nhất định có một âm mưu rất lớn." Vừa hay Mộc Tử cũng họ Lí đó. :3]
Bố Mộc gật đầu, tỏ vẻ chờ đợi câu trả lời của anh. Mộc Tử Quân hít vào thở ra, nở nụ cười xua tan lo lắng, "Chỉ cần A Mộc vui là được. Em ấy làm gì con đều chấp nhận." Ngoại trừ bán thân.
"Đúng đúng!" Mẹ Mộc tiếp ứng, "Chỉ cần không phạm pháp, con trai muốn làm gì ông cứ để nó làm! Sao càng già ông càng thích quản lắm thế? "
Bố Mộc trừng mắt, "Tôi muốn nhúng tay vào không được à? Tôi đây đã năm mấy rồi, bà vẫn quản tôi đeo giày nào đấy thôi!"
Mẹ Mộc lên cơn nóng, giậm chân tại chỗ, "Cái này không giống, không giống nhau! Tôi quản chuyện giày dép là vì ba la ba la..."
Mộc Tử Quân níu ngón tay A Mộc Mộc, cười nói: "Em xem, anh còn dễ chán."
"Anh không cho em dùng xà phòng."
"Anh muốn tốt cho em đó!" Mộc Tử Quân xù lông, "Với lại, sữa tắm với xà phòng giống nhau còn gì?"
A Mộc Mộc nhăn, "Sữa tắm dùng xong cứ bị nhẫy nhẫy, khó chịu."
Mộc Tử Quân: "... Anh vẫn dùng sữa tắm mà."
A Mộc Mộc hiểu ra: "Thảo nào sờ người anh như con cá chạch!"
Cá chạch? Cá chạch! Giống con cá chạch?! Vừa đen lại xấu lại bóng nhẫy?
"Lí – Vị – Trạch!" Mộc Tử Quân nổi trận lôi đình, xoay cổ tay, "Em ngứa ngáy đúng không?!"
A Mộc Mộc còn chưa ý thức được một con sư tử sắp xổng chuồng, vẫn thản nhiên, "Không ngứa, vừa mới tắm... A a a đau quá đau quá đau quá! Đừng véo tai em, đừng véo đừng véo!"
"Đừng lớn giọng thế chứ!" Mộc Tử Quân buông tay, quay đầu liếc nhìn hai vị phụ huynh, thấy bọn họ còn đang tranh luận sổi nổi mới thở phào, "Diễn y như anh ngược đãi em thật ấy, tay anh đâu có dùng sức."
A Mộc Mộc bịt lấy tai, đáng thương nói: "Tai em rất sợ đau."
Mộc Tử Quân dừng bước, gạt cái tay che tai ra, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai hồng hồng, cười hì hì, "Tai em mẫn cảm lắm hả?"
A Mộc Mộc nghĩ một hồi, gật đầu, "Trên tai em có nhiều đầu mút thần kinh, tương đối nhạy cảm."
Đầu mút thần kinh cái quần gì?! Mộc Tử Quân đỡ trán, "Anh đang thân mật với em, biết chưa?"
A Mộc Mộc ngẩn người, "À."
Tối về nhà, Mộc Tử Quân giành trước phòng tắm của A Mộc Mộc.
Đang tắm, anh nhô đầu ra gọi: "A Mộc, sữa rửa mặt đâu?"
A Mộc Mộc khó hiểu, "Cái gì cơ?"
"Sữa rửa mặt! Rửa mặt. "
A Mộc Mộc sửng sốt, "Đó không phải đồ của con gái sao?"
Mộc Tử Quân cạn lời, "Người nào nói?! Sữa rửa mặt không phân biệt giới tính! Đâu phải băng vệ sinh."
"À." A Mộc Mộc hiểu ra, "Em không có."
"..." Mộc Tử Quân lau nước trên mặt đi, "Được rồi, lỗi của anh. Anh nên sớm nghĩ ra."
A Mộc Mộc ngượng ngùng gãi đầu, "Em tìm khăn cho anh."
"Không cần." Mộc Tử Quân mỉm cười, vô (cố) ý hé ra, cơ thể trần trụi dựa vào ván cửa, cầm một tấm khăn vuông, "Có ngại anh dùng chung không?"
"Không ngại." A Mộc Mộc cúi đầu, "Nhưng em nghĩ anh sẽ ngại dùng khăn lau chân của em."
Nụ cười rạn vỡ, "Lau – chân?"
Thấy A Mộc Mộc nặng nề gật gật, anh liền rút khăn quất đầu tên khốn kiếp kia một trận, sau đó đẩy cậu xuống giường, siết chặt cái cổ lắc lên lắc xuống cho bõ ghét.
"A Mộc, sữa của con..." Mẹ Mộc đẩy cửa ra, thấy con dâu đang đỏ mặt cưỡi lên người thằng con yêu quý, cuồng quít rời đi, "Ôi, mắt tôi làm sao ấy nhở? Chả nhìn thấy cái gì hết!"
Để lại sau lưng tiếng Mộc Tử Quân xấu hổ gào thét: "A Mộc chết giẫm lại không khóa cửa! Mặt mũi anh đều bị em vứt sạch rồi a a a!"
Trước khi ngủ, A Mộc Mộc muốn nói chuyện với phụ huynh, bảo anh ngủ trước. Trở về phòng, đèn đã tắt. Cậu tưởng anh đã ngủ, nhưng vừa nằm xuống, đối phương liền vươn tay quấn lưng cậu.
"Còn chưa ngủ?" A Mộc Mộc xoay người, mặt đối mặt.
Mộc Tử Quân gác chân lên đùi cậu, còn cạ cạ, "Chờ em đó."
A Mộc Mộc sờ tấm lưng trơn như cá chạch của anh, "Ngủ đi."
"Không muốn." Mộc Tử Quân đẩy cậu ra, đứng dậy mở đèn ngủ, tựa ở đầu giường hơi nhếch mép, "Chúng ta còn món nợ chưa tính. Nghĩ làm sao giải quyết đây? Hử A Mộc honey?"
A Mộc Mộc trố mắt, thở dài, cuối cùng đem sự tình trình bày lần lượt.
"Em xin tham gia một hạng mục nghiên cứu, là của trường học hợp tác với xí nghiệp, tuần sau bắt đầu. Sau khi thành công, mỗi người được thưởng ba mươi nghìn."
Trực giác Mộc Tử Quân mách bảo đây không phải nguyên do chính, nhưng vẫn xoa đầu khích lệ, "Giỏi quá ta."
A Mộc Mộc xoa lại tay anh, tiếp tục, "Sẽ rất bận, chỉ có thể ở lại trường. Hơn nữa..." dừng một chút, "Em muốn ra nước ngoài ba tháng."
Mộc Tử Quân bất ngờ, lòng mề gào thét từng cơn: Không muốn! Không cho đi!
Nhưng ngoài mặt chỉ là "à" lên, sau đó im lặng nhìn A Mộc Mộc một hồi, lắc đầu cười tự giễu, "Em chỉ nói cho anh biết quyết định của em, không phải đến trưng cầu ý kiến."
A Mộc Mộc cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Mộc Tử Quân nuốt nước bọt, "Nước ngoài ha? Đi là tốt, cũng quen rồi."
A Mộc Mộc ôm anh, "Em sẽ tặng anh một món quà."
"Quà?" Mộc Tử Quân cười nhạt, "Quà kỉ niệm trăm ngày hay quà chia tay?"
A Mộc Mộc ngẩn người, nhíu mày, "Gì cơ?"
Mộc Tử Quân đẩy cậu ra, ôm chăn cười gượng, "Chúng ta mới quen đôi tháng, sắp xa nhau ba tháng, ai biết sẽ ra sao."
A Mộc Mộc nghiêng đầu, ngồi xuống ôm người lần nữa, "Em biết."
Mộc Tử Quân im lặng nhìn, tựa như đang chờ một đáp án, lại tựa như không hề chờ mong.
A Mộc Mộc thấy ánh mắt đó, mỉm cười, "Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
Mộc Tử Quân cũng cười, lại trầm mặc. Đợi A Mộc Mộc nâng mặt anh lên, hôn lên khóe mắt phiếm hồng, đến bên tai thì thầm câu "tin em", anh không kiềm được nhào vào lòng cậu, ra sức gật đầu.
Cam kết như vậy, không phải chưa từng có, nhưng cuối cùng, tất cả đều là bọt biển xa bờ. Chỉ là vẫn không nổi khao khát muốn tin tưởng lần nữa.
Anh chợt nhớ tới thầy mĩ thuật từng dạy, lúc nào cũng cần có khát vọng, có lẽ ngày nào đó sẽ thành hiện thực.
Đúng vậy, ngộ nhỡ chỉ một thoáng vô thức, lúc nhìn lại đã bạc đầu răng long thì sao?
Mộc Tử Quân lo lắng, "Tiếng Anh của em kém như vậy, sang bên kia phải làm sao bây giờ?"
A Mộc Mộc ngẫm nghĩ, "Dùng tay chân. Em biết một ít ngôn ngữ của người câm điếc."
Mộc Tử Quân đỡ trán, "Người bình thường đều nói từ giờ sẽ học chăm chỉ các kiểu. Em bỏ luôn tiếng Anh là cớ làm sao?!"
A Mộc Mộc nghiêm mặt, "Chắc là do em có một lòng nồng nàn yêu nước."
Mộc Tử Quân ha ha, liếc mắt, "Vô liêm sỉ."
A Mộc Mộc gãi đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, hình như anh quên rửa mặt đó."
"Đậu, suýt quên!" Mộc Tử Quân nhảy dựng lên, hốt hền vọt vào nhà tắm.
Vọt cái nhào lên giường, anh lại hành hung A Mộc Mộc một trận, "Đều tại em đều tại em đều tại em! A a a a!"
"..." Biết vậy em đã chẳng thèm nhắc.
[Nhật kí nhà Mộc Tử]
– Mộc Tử Quân: Đồ không biết xấu hổ!!!
– A Mộc Mộc: Oan.
[A Mộc Mộc ngày càng đáng yêu, nhở?]
Hết chương 27