Chuyến Tàu Về Phía Nam

Chương 12

Trên chuyến tàu về nhà, cô vừa háo hức được gặp lại người thân, vừa suy nghĩ đến tương lai nên đi đâu về đâu.

Dù cô biết trước được một số chuyện sẽ xảy ra, nhưng lại không biết nên dùng chúng như thế nào.

Quan trọng hơn cả, sau khi sống lại, cô đã không còn tin vào tình yêu — điều cô muốn là sống một cuộc đời bình yên bên cha mẹ.

Mục Thời nghe xong, ánh mắt khẽ lay động, do dự một chút rồi hỏi:

“Về mặt tình cảm… chị cũng không định bắt đầu lại sao?”

“Tình cảm à?”
Lục Uyển Hà cụp mắt, khẽ bật cười, giọng nhẹ nhàng:

“Chị mới ly hôn, chưa có ý định bắt đầu thêm một mối quan hệ khác ngay.”

Mục Thời cứ tưởng cô vẫn chưa quên được Nghiêm Diêu Phong, ánh mắt thoáng u buồn:

“Vẫn chưa quên được anh ta sao?”

Lục Uyển Hà ngạc nhiên, quay sang nhìn anh:

“Sao em lại nghĩ vậy?”

Cô lắc đầu, nụ cười phóng khoáng:

“Chuyện giữa chị và anh ta đã qua rồi, anh ta cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tình cảm sau này của chị.”

“Chỉ là hiện tại, chị muốn dành thời gian ở bên ba mẹ, không vội bắt đầu lại.”

Nghe đến đây, Mục Thời thầm thở phào một hơi.

Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt trong veo bình thản — trái tim anh cũng an ổn theo.

Chỉ cần trong lòng cô không còn người đàn ông kia, anh nguyện sẽ chờ.

Chờ đến khi Lục Uyển Hà mở lòng, sẵn sàng bước vào một mối quan hệ mới.

Dù sao anh cũng đã chờ nhiều năm như vậy, chờ thêm nữa… cũng chẳng sao.

Lục Uyển Hà không nhận ra những suy nghĩ đó trong lòng anh, chỉ tản bộ cùng anh đến khi mặt trời khuất hẳn sau núi mới thong thả quay về.

Hai nhà ở đối diện, nên cũng chẳng cần di chuyển xe.

Cô mở cửa sân, quay lại nhìn Mục Thời, nở nụ cười dịu dàng:

“Ngủ ngon nha.”

Mục Thời cũng cười đáp lại:

“Ngủ ngon.”

Chỉ khi bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, anh mới nhẹ nhàng nói thêm câu còn dang dở:

“…Hẹn gặp lại ngày mai.”

Tối hôm đó, Lục Uyển Hà nằm cạnh mẹ, hai mẹ con trò chuyện đến tận khuya mới ngủ.

Có lẽ vì đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cô ngủ một giấc thật yên bình và ngọt ngào — không mộng mị, không phiền lo.

Đến tận khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào mặt, cô mới lờ mờ tỉnh dậy.

Mở mắt ra, cô còn chưa tin nổi. Nhìn đồng hồ treo tường, cô hốt hoảng:

“Trời ơi, con ngủ tới tận mười một giờ sao?”

Cô bật dậy khỏi giường:

“Mẹ ơi, sáng nay con nói sẽ đi chợ với mẹ mà, sao mẹ không gọi con?”

Vừa nói vừa mở cửa — liền đối diện với một đôi mắt đào hoa quen thuộc.

Mục Thời mặc áo sơ mi đen, phối với quần âu — một hình ảnh chuẩn mực của giới doanh nhân.

Thế mà anh lại xắn tay áo, đeo tạp dề hoa nhí, tay còn cầm một đĩa đồ ăn, bình thản nhìn cô.

Anh chẳng có biểu cảm gì lạ, chỉ nhướn mày, mỉm cười:

“Dậy đúng lúc lắm, ăn trưa thôi.”

Lục Uyển Hà sững người, lúc đó mẹ cô cũng từ bếp đi ra, tay cầm đũa và bát:

“Thấy con ngủ say quá nên mẹ không gọi.”

“May mà Tiểu Thời dậy sớm, đi chợ và nấu cơm cùng mẹ luôn rồi.”

Mẹ cô đặt bát đũa lên bàn, gọi:

“Nhanh đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm con nhé.”

Lục Uyển Hà chỉ có thể gật đầu, nhưng…

Bữa trưa hôm đó, cô ăn mà trong lòng cứ thấy ngượng ngượng.

Ánh mắt cô cứ dừng lại nơi Mục Thời. Cô chỉ thấy bộ đồ anh mặc hôm nay… thật sự quá nổi bật.

Mục Thời cười nhìn cô, hỏi:

“Thế nào? Rất ngầu đúng không?”

Lục Uyển Hà nghe vậy liền trợn mắt:

“Tiểu Mục Thời, em vẫn tự luyến y như hồi nhỏ.”

Mục Thời chẳng buồn để tâm đến lời trêu chọc, chỉ quay sang mẹ Lục, cười nói:

“Dì ơi, tối nay không cần đợi bọn con ăn cơm đâu, con và chị có việc phải ra ngoài.”

Lục Uyển Hà còn chưa kịp phản đối thì mẹ cô đã gật đầu đồng ý:

“Được, nhưng nhớ về sớm nhé. Dự báo thời tiết nói tối có thể mưa đấy.”

“Yên tâm ạ, con lái xe, trong xe cũng có sẵn ô rồi.”

Đợi hai người kia bàn bạc xong, Lục Uyển Hà mới giật mình phản ứng:

“Khoan đã, chị còn chưa đồng ý đi với em mà…”

Đáng tiếc, Mục Thời cười như không:

“Phản đối vô hiệu.”

Bình Luận (0)
Comment