Nhưng rồi câu chuyện lại dần quay về chủ đề chính: Lục Uyển Hà.
“Uyển Hà, con nói thật cho ba biết. Rốt cuộc là vì sao lại ly hôn với Nghiêm Diêu Phong?”
Trái tim Lục Uyển Hà chùng xuống, biết rằng chủ đề này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cô còn đang do dự không biết phải trả lời thế nào thì cha Lục đã cau mày, giọng trầm xuống:
“Là nó bắt nạt con à? Hay là ra tay đánh con?”
Càng nói, giọng ông càng thấp, như thể chỉ cần cô gật đầu, ông sẽ lập tức ra Bắc Hoa đánh Nghiêm Diêu Phong một trận ra trò.
Lục Uyển Hà vội vàng ngăn lại:
“Không không, anh ấy không bắt nạt con đâu.”
mẹ Lục cũng nhìn cha Lục, ra hiệu cho ông bình tĩnh lại:
“Con gái mình trưởng thành rồi, nghĩ thông suốt rồi mới quyết định buông tay.”
Bà nhìn sang Lục Uyển Hà, nhẹ nhàng hỏi:
“Mẹ nói vậy đúng không?”
Cả hai ánh mắt đổ dồn về phía cô, khiến cô đặt đũa xuống, khẽ gật đầu:
“Dạ, mẹ nói đúng.”
Trước những người thân yêu nhất, Lục Uyển Hà không muốn giấu giếm nữa, bèn kể hết mọi chuyện.
“Mối tình đầu của anh ấy chuyển đến khu quân sự. Con phát hiện trong lòng anh ấy vẫn còn người đó, nên không muốn miễn cưỡng tiếp tục, đã chủ động đề nghị ly hôn.”
Nói xong, lòng cô khẽ run lên.
Thì ra những chuyện tình chất chứa bao năm, chỉ cần một câu cũng có thể nói rõ ràng.
Cô bật cười khe khẽ, cảm thấy bản thân kiếp trước thật ngốc nghếch —
Ngay cả một câu như vậy cũng không thể hiểu, không thể buông.
Nghe xong, ba mẹ Lục chỉ im lặng trong chốc lát, rồi trao nhau một ánh mắt yên tâm.
Con gái của họ, họ hiểu rất rõ.
Từ nhỏ Lục Uyển Hà đã luôn kiêu hãnh và hiếu thắng, chuyện gì cũng phải là tốt nhất, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận tạm bợ.
Giờ có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ với Nghiêm Diêu Phong, cô đã thật sự cắt đứt, hoàn toàn không còn khả năng quay lại nữa.
mẹ Lục gật đầu, dịu dàng nói:
“Chuyện đã qua rồi, con phải nhìn về phía trước.”
cha Lục thì hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, không nói gì thêm, chỉ gắp cho cô một miếng thịt cá béo ngậy.
Lục Uyển Hà mỉm cười, lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Nhưng vừa ăn được mấy miếng, thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
Cả ba người cùng quay đầu nhìn ra, chỉ thấy Nghiêm Diêu Phong đang đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười lịch sự, tay xách theo mấy món quà.
“Ba, mẹ, lâu rồi không gặp. Hôm nay con đến đón Uyển Hà về nhà.”
Lời còn chưa dứt, còn chưa kịp để Lục Uyển Hà phản ứng, cha Lục đã lập tức sầm mặt:
“Ba cái gì mà ba, tôi không có đứa con trai nào như cậu!”
Sắc mặt Nghiêm Diêu Phong lập tức cứng đờ, lại nghe ông tiếp lời:
“Giờ ăn mà tới nhà người ta gõ cửa, đó là phép lịch sự của cậu à?”
Từ lâu, cha Lục đã không có thiện cảm với Nghiêm Diêu Phong, số lần hai người chạm mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Và mỗi lần như vậy, đều là Lục Uyển Hà hoặc mẹ cô đứng ra hòa giải, bầu không khí mới không quá căng thẳng.
Nhưng lần này thì khác…
“Diệu Phong à, hộ khẩu của Uyển Hà đã chuyển về rồi, đây mới là nhà của con bé. Không cần cậu đón về đâu.”
Nghe ba mẹ nói vậy, lòng Lục Uyển Hà như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp và dịu dàng len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn.
Cô biết mà, ba mẹ cô, dù bất cứ khi nào, cũng sẽ luôn đứng cùng một chiến tuyến với cô.
Lòng cô như được tiếp thêm sức mạnh vô tận. Khi quay sang nhìn Nghiêm Diêu Phong lần nữa, ánh mắt cô đã bình tĩnh trở lại.
“Anh đến đây làm gì nữa?”
“Nhà chúng tôi không hoan nghênh anh. Mời anh đi cho.”
Nói xong, cô đứng dậy, định đẩy anh ta ra ngoài.
Nghiêm Diêu Phong hơi run mắt, khuôn mặt hiện rõ sự lúng túng và bối rối.
Anh ta vốn luôn kiêu ngạo, quen sống với tư thế ngẩng cao đầu. Dù cha Lục không thích anh, anh cũng chẳng mấy để tâm.
Bởi vì luôn có Lục Uyển Hà đứng ra nói giúp, che chắn cho anh.
Anh từng đinh ninh rằng mình có quyền được cao ngạo, vì mọi chuyện đều xoay quanh anh.
Nhưng giờ mất đi sự che chở của Lục Uyển Hà, anh mới lờ mờ cảm nhận được thế nào là thất bại.
Và rồi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, những ký ức ngày xưa thi nhau ùa về.
Sự hối hận và day dứt trào lên như cơn lũ, mãnh liệt đến mức gần như nuốt trọn cả trái tim anh.
Lần đầu tiên anh học được cách hạ thấp bản thân, chỉ để nói một câu:
“Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ muốn nói vài câu.”
Giống như một vị tướng bại trận, khí thế năm nào đã bị dội cho một gáo nước lạnh, đến dáng đứng thẳng tắp cũng hơi khom xuống.
Nhìn dáng vẻ thảm hại này của Nghiêm Diêu Phong, Lục Uyển Hà lại cảm thấy có chút… mới mẻ.
Cả kiếp trước, cô cũng chưa từng thấy anh như vậy.
Giọng anh run run, mang theo chút cầu xin:
“Chỉ vài câu thôi…”