“Ba cũng biết ngành này không thể đi xa được nữa, chỉ là…”
Ông khẽ thở dài, lắc đầu vẻ bất lực.
Lục Uyển Hà lần đầu tiên thấy ba mình mang nét mặt u sầu như vậy, lòng không khỏi mềm lại.
Chẳng lẽ vì gánh nặng mưu sinh luôn đè nặng lên vai ba mà ở kiếp trước, ông đã phải lo nghĩ đến mức qua đời quá sớm?
Trong lòng Lục Uyển Hà trào dâng một cảm giác chua xót, thầm hạ quyết tâm — kiếp này, cô nhất định sẽ thay đổi tất cả.
Nhắc đến những năm 90, cô chợt nhớ tới những bài hát nổi tiếng khắp cả nước thời đó.
Đầu óc không ngừng suy nghĩ, bỗng một tia sáng vụt qua trong đầu cô:
“Ba ơi, mình đừng làm băng lậu nữa, tự mở công ty riêng đi ạ!”
Lục Uyển Hà càng nghĩ càng thấy khả thi.
Dù sao cô cũng có ký ức từ tương lai, ai sẽ nổi tiếng sau này cô biết rõ hơn ai hết.
Giờ chỉ cần “ăn gian” một chút, tìm cách mời những người đó về sớm thì chắc không quá khó?
Ý tưởng càng lúc càng khiến cô phấn khích, nhưng lại bị ba dội cho một gáo nước lạnh:
“Ba cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà nhà nước đâu có cho phép!”
Lục Uyển Hà cau mày. Không ngờ bước đầu tiên đã khó đến vậy.
Kiếp trước cô chỉ mải mê xem phim, nghe nhạc, quên mất ở thời điểm này trong nước vẫn chưa cho phép cá nhân mở công ty giải trí.
Đang trầm ngâm thì mẹ cô từ bếp đi ra, gọi:
“Uyển Hà, con qua gọi Tiểu Thời sang ăn cơm đi.”
“Dạ!” Cô đáp theo phản xạ, vừa định đứng dậy thì khựng lại.
“Mục Thời? Gọi anh ấy ăn cơm á?”
Lúc nãy mải suy nghĩ về kế hoạch tương lai nên cô quên mất sự tồn tại của Mục Thời.
“Thôi… không gọi anh ấy đâu mẹ. Có khi anh ấy ăn rồi cũng nên.”
Lục Uyển Hà thật sự không muốn gặp anh lúc này. Cô sợ mình đến nhà Mục Thời lại chạm mặt cô gái kia.
Mẹ cô thì không hiểu cô đang băn khoăn điều gì, chỉ cười bảo:
“Sao lại không chứ? Tiểu Thời nói rồi mà, sẽ qua ăn cơm. Nhất định đang đợi đấy. Mau đi gọi đi!”
Không chối được, cô đành thở dài, miễn cưỡng ra ngoài và gõ cửa nhà Mục Thời.
“Mục Thời, em…”
Chưa kịp nói hết, cánh cửa đã “két” một tiếng tự mở ra.
Lục Uyển Hà chần chừ vài giây, rồi nhẹ nhàng bước vào sân.
Mọi thứ vẫn quen thuộc như trong ký ức.
Góc vườn có giàn nho phủ đầy lá xanh, một bên là luống hoa trồng hồng và trà.
Chiếc ghế xích đu dưới mái hiên vẫn lặng lẽ nằm đó, khiến cô nhớ đến những đêm hai người ngồi đếm sao hồi bé.
… Chỉ tiếc, những ngày ấy không thể quay lại nữa.
Cô cúi đầu, che đi nỗi buồn trong mắt, bước đến trước phòng Mục Thời, khẽ gõ cửa.
“Mục Thời, mẹ em gọi anh sang ăn cơm.”
Vừa dứt lời, cánh cửa bật mở, một giọng nói cáu kỉnh vang lên:
“Ai đấy? Người ta còn đang ngủ mà!”
Giọng này…
Lục Uyển Hà ngơ ngác.
Từ trong phòng ló ra một gương mặt ngái ngủ, tóc dài rối tung buông xuống sau lưng, trên người mặc áo ngủ trắng.
Vẻ mặt rõ ràng là vừa tỉnh dậy.
Trong đầu cô như có gì đó “ong” lên một tiếng, máu dồn hết lên não.
Cô sững người mất ba giây, rồi lùi lại liên tục mấy bước:
“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền…”
Cô sợ hãi, không dám nhìn thêm, vội quay đầu bỏ đi.
“Em đi ngay đây.”
Cô cúi thấp đầu, luống cuống xoay người, trong lòng bỗng nhói lên.
Mới hôm qua còn đi xem mắt, hôm nay đã…
“Á!”
Vì quá bối rối, cô đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.
Trán đau nhói, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Mục Thời.
“Em có sao không? Có đau không?”
Mục Thời… ở đây?
Lục Uyển Hà sửng sốt.
Cô quay lại nhìn cô gái trong phòng.
Chỉ thấy cô ấy khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ:
“Chị ơi, em là quái vật hay gì mà chị thấy em đã bỏ chạy rồi?”
Mục Thời nhìn hai người, cuối cùng cũng hiểu Lục Uyển Hà hiểu lầm chuyện gì, liền vội vàng giải thích:
“Đây là con gái của cô họ anh, tên là Ngụy Lạc Tranh. Cô ấy đến Thâm Thành công tác, ở nhờ nhà anh mấy hôm.”
Ngụy Lạc Tranh uể oải vẫy tay chào.
Lục Uyển Hà vẫn có chút mơ hồ, liền hỏi:
“Vậy sao cô ấy lại ở trong phòng anh?”
Mục Thời bật cười, kéo tay cô đưa về phía căn phòng bên cạnh:
“Cách đây vài năm, mái bên kia bị gió làm hỏng. Anh dọn sang phòng này ở tạm. Sau đó sửa xong rồi mà lười dọn lại, nên cứ ở luôn.”
Lục Uyển Hà nhìn quanh căn phòng, mọi vật dụng đều mang dấu vết sinh hoạt rõ ràng.