Bà còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Mục Thời đi ra từ sau lưng Lục Uyển Hà.
Bà sững người vài giây, rồi mới phản ứng kịp: “Hai đứa… hai đứa…”
Lục Uyển Hà ngượng ngùng cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi! Ngoài ý muốn!”
mẹ Lục còn định nói gì đó, Lục Uyển Hà đã ôm lấy bản nhạc vừa viết xong, kéo Mục Thời đi nhanh như gió:
“mẹ ơi, con đi tìm Vi Nhạc Tranh nhé, có gì tối về nói!”
Mãi đến tối mới về nhà.
Lục Uyển Hà chỉ mang theo năm bản nhạc, định là thử phản ứng trước.
Không ngờ Vi Nhạc Tranh mới nhìn lời và giai điệu thôi đã không ngớt lời khen ngợi.
Cô ấy còn rút cả guitar ra, bảo Lục Uyển Hà đệm hát thử.
Năm bài đều nghe xong, nhìn ánh mắt sáng rực của Vi Nhạc Tranh, Lục Uyển Hà bất giác rụt người lại.
“Thế nào rồi?” Mục Thời lên tiếng hỏi.
Vi Nhạc Tranh chẳng thèm liếc anh một cái, chỉ nhìn Lục Uyển Hà đầy phấn khích: “Còn bài nào như thế này nữa không? Tôi lấy hết!”
Được công nhận là một chuyện vô cùng lớn lao.
Trái tim vẫn còn lo lắng của Lục Uyển Hà cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vi Nhạc Tranh nâng niu mấy bài hát như báu vật, chỉ vào một tờ trong số đó: “Bài này đặc biệt lắm.”
Lục Uyển Hà nhìn lại — ngạc nhiên phát hiện đây không phải một bản hit cô chép lại từ ký ức đời sau, mà là bài cô từng sáng tác ở kiếp trước.
Sau đó chỉ chỉnh sửa sơ qua.
Vốn định đem ra cho đủ số, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Vi Nhạc Tranh.
Cô không kìm được tò mò, hỏi: “Sao chị bảo bài này đặc biệt?”
Qua một buổi chiều tiếp xúc, Lục Uyển Hà đã nhận ra Vi Nhạc Tranh thật sự là người tài.
Con mắt chọn bài cực kỳ sắc bén, hiểu rõ xu hướng thị trường, có thể nhìn ra những điểm tinh tế mà người khác bỏ qua.
Chính vì vậy mà câu nói đó, thật sự là xuất phát từ tận đáy lòng.
“Giai điệu bài hát này rất buồn, nhưng lời thì lại mộc mạc, rõ ràng chỉ là những câu từ đơn giản, nhưng từng chữ đều chạm vào tim.”
Vi Nhạc Tranh vừa lật bản nhạc, vừa chỉ vào một đoạn, nói tiếp:
“Những bản tình ca buồn tôi nghe không ít, nhưng hiếm có đoạn chuyển thế này.”
Cô cầm guitar, bắt đầu gảy.
Âm nhạc từ đầu ngón tay cô tuôn trào như dòng suối nhỏ len lỏi vào tim người.
Rồi đột ngột im lặng một nhịp, kế đó lại dâng trào như biển lớn vỗ vào lòng.
“Đoạn này xóa tan toàn bộ sự uể oải ở phía trước, tạo nên một cảm giác buông bỏ đầy quyết đoán, giống như một người đã từng chết đi sống lại, quyết tâm làm lại từ đầu vậy!”
Càng nói, Vi Nhạc Tranh càng cười tươi:
“Hiếm có đấy, sao cô nghĩ ra được như vậy?”
Lục Uyển Hà nhìn ánh mắt đầy tha thiết của cô, chỉ biết cười gượng.
…Bởi vì cô thật sự từng chết một lần, mới có được dũng khí và quyết tâm như hôm nay.
Nhưng chuyện đó… đâu thể nói cho người khác biết.
Lục Uyển Hà lập tức chuyển chủ đề:
“Nếu chị thấy bài này ổn, vậy khi nào mình lên đường tới Cảng Thành?”
“Ngày mai luôn!”
Vi Nhạc Tranh hớn hở, thậm chí còn thì thầm một câu: “Lần này chắc giao bài cho sư tỷ được rồi…”
Lục Uyển Hà bật cười, quay sang tạm biệt Mục Thời:
“Muộn quá rồi, em phải về thôi.”
Mục Thời gật đầu, nhưng ánh mắt lại dính chặt lấy cô, lặng lẽ đi theo đến tận cửa.
Cô sắp bước ra ngoài, anh vẫn không chịu buông tay.
Lục Uyển Hà bất lực nhìn dáng vẻ dính người của anh, bật cười cưng chiều:
“Anh cứ kéo em thế này, em về sao được?”
Cô hất tay mấy cái vẫn không thoát nổi, thậm chí anh còn cố tình tiến sát thêm chút nữa.
“Một cái hôn đi.”
Mục Thời nói khẽ, giọng mang ý cười, “Hôn anh một cái là cho em đi.”
Lục Uyển Hà nhíu mày khó hiểu, đưa tay lên má anh, xấu xa bóp nhẹ vài cái:
“Anh đang uy h**p em đấy à?”
Mục Thời không phản kháng, chỉ cúi đầu cho cô tùy ý làm, đôi mắt đào hoa phủ một lớp sương mỏng, nhìn lên với ánh mắt tội nghiệp, giọng nói đứt đoạn:
“Không… không phải uy h**p… là… cầu xin.”
Giọng anh như mèo con làm nũng khiến Lục Uyển Hà cảm thấy mình như đang bắt nạt người ta, đành ngừng tay.
“Là xin em hôn anh một cái…” Giọng anh kéo dài, như thể làm nũng.
Lục Uyển Hà mềm lòng như nước, thở dài một tiếng:
“Thật là, chẳng làm gì được anh.”
Cô kéo cổ anh xuống, ngẩng đầu, hôn lên môi anh một cái thật nhẹ.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Mục Thời còn muốn tiến thêm, nhưng bị cô dùng một ngón tay ngăn lại:
“Không được đâu.”
Lục Uyển Hà khẽ cười, trong mắt lấp lánh ánh tinh nghịch, đẩy nhẹ anh ra:
“Em còn phải về bàn với ba mẹ về anh, mà để lại dấu vết thì không hay đâu.”