Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 100

Nghê Diệp Tâm cũng không dám trêu chọc Mộ Dung Trường Tình. Có lẽ Mộ Dung đại hiệp sẽ tức giận cũng không chừng.

Mộ Dung Trường Tình sửa sang lại quần áo của mình, liền nghe được một tiếng “bịch” sau lưng. Hắn quay đầu nhìn lại đã thấy Nghê Diệp Tâm lăn ra ngủ tiếp……

Lúc này Nghê Diệp Tâm có thể chiếm toàn bộ giường lớn, càng không kiêng nể gì, tứ chi đều mở rộng. Chăn đắp hờ trên bụng, ngực lộ ra một mảnh, chân lớn cùng chân nhỏ đều lộ ra.

Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn, nháy mắt liền hối hận, xoay người.

Nghê Diệp Tâm hình như cảm thấy lạnh, trong miệng rên một tiếng, nhanh chóng kéo chăn lên đắp. Hình như cảm thấy gối đầu không quá thoải mái, còn duỗi tay đẩy đẩy gối phía dưới đầu. Nghê Diệp Tâm đẩy gối, liền sờ tới rồi một vật lạnh như băng đặt ở đầu giường. Nghê Diệp Tâm thuận tay sờ soạng hai cái, sau đó liền cầm lên, đưa ra trước mắt nhìn cho rõ.....

Mộ Dung Trường Tình còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm đã ngủ, hắn muốn đi lấy một bộ quần áo mới để thay quần áo nhăn nhúm trên người. Kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đang cẩn thận cầm một thứ. Nhìn thấy đồ vật kia trong lòng hắn lập tức “lộp bộp”.

Lúc này Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn cái ngọc thế, cả người ngây ngẩn.

Nghê Diệp Tâm thầm nghĩ vật này sao quen mắt? Nó sao xuất hiện ở trên giường Mộ Dung đại hiệp? Chẳng lẽ là……

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình nháy mắt xanh lè, một bước liền đến bên giường, sau đó đoạt lại vật trong tay Nghê Diệp Tâm.

“Đại... đại... đại... đại hiệp không phải là… là dùng cái này… cái này…”

“Câm miệng!”

“... Tự an ủi……”

Mấy chữ này Nghê Diệp Tâm nói đặc biệt nhỏ, đương nhiên Mộ Dung Trường Tình nghe rất rõ ràng.

Mộ Dung Trường Tình lấy ngọc thế này và quyển xuân cung đồ từ chỗ của Nghê Diệp Tâm. Hai đồ vật này để ở ngoài ai nhìn thấy thì không tốt lắm, lỡ như bị tiểu nhị vào bưng trà đổ nước thấy được thì hỏng. Cho nên Mộ Dung Trường Tình nghĩ đi nghĩ lại, quyết định giấu ở trên giường. Hắn chờ có thời gian sẽ cầm đi ra ngoài ném, nhưng hắn đã quên.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, sau đó bất mãn nhỏ giọng nói:

“Đại hiệp quả nhiên thực muộn tao mà.”

“Ta nói ngươi câm miệng, ngươi không nghe rõ sao?”

Mộ Dung Trường Tình mặt đen, cố nhẫn nại kiềm chế xúc động.

Nghê Diệp Tâm trộm liếc mắt nhìn vật Mộ Dung Trường Tình cướp đi.

Thật là rất lớn nha, so với của mình còn muốn lớn hơn! Trình độ của Mộ Dung đại hiệp thật không bình thường, không tìm mình mà dùng cái này giải quyết……

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nghĩ.

Trách không được lần trước Mộ Dung đại hiệp ghét bỏ mình, thì ra chê của mình không đủ lớn.

Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ mặt Nghê Diệp Tâm biến hóa thực phong phú, hắn liền biết Nghê Diệp Tâm đang suy nghĩ thứ kỳ quái.

“Đại hiệp, tuy rằng của ta không có lớn…… như cái này. Nhưng mà.... nhưng mà, ta có kỹ xảo thực tốt nha. Lần đầu tiên cũng không làm đại hiệp đau không phải sao?”

“Rắc, rắc.”

Âm thanh thật là rất dọa người.

Lần đầu tiên……

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua vật trên tay. Kích cỡ kỳ thật lớn hơn so với của Nghê Diệp Tâm, nhưng Mộ Dung giáo chủ cảm thấy so với của mình vẫn còn nhỏ hơn một chút.<HunhHn786>

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng quả thực làm Nghê Diệp Tâm lạnh sống lưng.

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt khi nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đi tới. Đáng sợ nhất chính là vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp lộ ra tàn nhẫn, giống như muốn giết người.

“Đại...đại... đại hiệp! Đại hiệp yên tâm! Ta sẽ không nói cho người khác... Đại hiệp đã dùng cái… cái này… Chuyện này là bí mật của hai chúng ta được không?”

Lúc này Mộ Dung Trường Tình mặt đen đã đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Nghê Diệp Tâm đã co thành một cục.

Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước bọt, nói:

“Đại hiệp... bình tĩnh một chút, bằng không ta sẽ hét cho người vào!”

“Ha ha……”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, sau đó đột nhiên cúi người xuống đè bả vai Nghê Diệp Tâm, đem người ấn ở trên giường.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, hô to lên.

“Cứu mạng.... Cứu mạng.... Giết người diệt khẩu! Mau tới cứu mạng!”

Nghê Diệp Tâm cũng không phải là đối thủ của Mộ Dung Trường Tình. Bị Mộ Dung Trường Tình nắm bờ vai, Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy không động đậy nổi, cả người vô lực, chỉ có thể giống con mèo cào cào.

Mộ Dung Trường Tình mà điểm huyệt câm, Nghê Diệp Tâm cũng không kêu được.

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Vừa rồi bảo ngươi câm miệng, ngươi không chịu nghe.”

“Đại hiệp! Ta sai rồi, ta sai rồi. Hiện tại ta câm miệng được chưa?”

“Chậm rồi.”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

“Đại hiệp, ta thật sự sai rồi. Ta hối hận rồi. Đại hiệp buông tha cho ta đi. Rốt cuộc đại hiệp muốn làm gì?!”

Mộ Dung Trường Tình chỉ dùng một bàn tay chế trụ Nghê Diệp Tâm. Một bàn tay khác cầm ngọc thế quơ quơ.

“Để cho ngươi thử cái này xem dùng tốt hay không?”

Nghê Diệp Tâm lại dùng lực kêu to lên.

“Đại hiệp hạ thủ lưu tình! Ta là công, ta không làm thụ a. Đừng…… Đừng đem cái kia cắm vào... Ta... ta không cần!”

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình nghe không hiểu cái gì là “công” cái gì là “thụ”, hắn chỉ biết Nghê Diệp Tâm không biết sống chết này luôn nghĩ cách đè ép hắn.

Mộ Dung Trường Tình đúng là không nghĩ tới, ai có thể dùng võ công chế trụ mình, thật là buồn cười cực kỳ.

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy hắn nên làm chút việc, bằng không Nghê Diệp Tâm vẫn còn ý muốn đè ép hắn.

Hắn phải dùng hành động thực tế làm cho Nghê Diệp Tâm biết mình sai rồi.

“A.....”

Nghê Diệp Tâm lại hô to một tiếng, cảm giác một đồ vật lạnh như băng để ở phía sau. Vừa xấu hổ vừa sợ hãi, sợ tới mức hồn cũng bay. Nghê Diệp Tâm dùng sức đá chân nhưng cũng vô dụng.

Khi Nghê Diệp Tâm cho rằng mình chết chắc rồi, đột nhiên cửa phòng bị người đá văng.

Mộ Dung Trường Tình tức khắc quay đầu nhìn lại.

Là Hứa nhị thiếu gia vọt vào.

Sáng sớm, Hứa nhị thiếu gia tỉnh dậy. Là bị đau mà tỉnh. Hắn cảm thấy mông đau, eo đau, chân đau, cả người đều đau.

Hắn mở mắt nhìn thấy Đinh Tạp ngủ ở bên cạnh liền tức khí, muốn nhân lúc Đinh Tạp ngủ cắn hắn một ngụm. Nhưng Hứa nhị thiếu gia không nghĩ tới, kỳ thật Đinh Tạp chỉ là không mở mắt mà thôi.

Hứa nhị thiếu gia không cắn được Đinh Tạp, ngược lại bị Đinh Tạp xoay người đè ở dưới thân. Sau đó chính là nụ hôn che trời lấp đất.

Hứa nhị thiếu gia bị hôn thở hổn hển. Hắn tuy rằng giận Đinh Tạp thế nhưng cũng thực thích Đinh Tạp hôn. Đinh Tạp thiếu chút nữa bị nhiệt tình của Hứa nhị thiếu chọc không trụ vững. Hắn hút mấy hơi nói:

“Thiếu gia, đứng dậy đi ăn cơm sáng?”

“Ta muốn tắm rửa.... nơi đó không thoải mái, muốn tắm rửa trước.”

Đinh Tạp cười một tiếng.

“Thiếu gia xin đợi một chút, ta đi kêu người đưa nước ấm lên.”

Kỳ thật hắn thẹn thùng, đặc biệt xấu hổ, muốn Đinh Tạp ra ngoài để mình mặc quần áo.

Khi Đinh Tạp rời đi, Hứa nhị thiếu gia xiêu xiêu vẹo vẹo đem quần áo mặc vào. Sau đó đột nhiên nghe được Nghê Diệp Tâm kêu cứu. Hứa nhị thiếu gia vừa nghe còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm gặp kẻ xấu tập kích. Hắn tức khắc luống cuống, Đinh Tạp lại không ở đây.

Hứa nhị thiếu gia lập tức lao ra khỏi phòng, cũng bất chấp không có Đinh Tạp bên cạnh, chạy đến cửa phòng phát ra tiếng kêu cứu của Nghê Diệp Tâm. Sau đó lấy hết sức đá một cái, eo cũng sắp bị phế đi, bất quá cửa phòng bị đá văng.

Nhưng mà……

Trong phòng cũng không có kẻ xấu.....

Chỉ có Nghê Diệp Tâm trần trụi cùng Mộ Dung Trường Tình. Hai người đều ở trên giường, không chỉ mặt, quả thực toàn thân Nghê Diệp Tâm đều màu đỏ.

Mà Mộ Dung đại hiệp……

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng áo quần chỉnh tề nhưng trong tay cầm một đồ vật đáng sợ.

Ngọc thế!

Mặt Hứa nhị thiếu gia đỏ bừng, cảm thấy chính mình là kỳ đà.

Thì ra hai người họ đang làm……

“Thực xin lỗi.... ta không phải cố ý!”

Hứa nhị thiếu gia nghĩ tới chính mình cũng kêu khóc khi Đinh Tạp làm. Hắn nhanh chóng lấy tay che đôi mắt, liền lui ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều sửng sốt, nào nghĩ sẽ có người đá cửa tiến vào.

Mộ Dung Trường Tình bị Nghê Diệp Tâm làm tức giận, hoàn toàn không chú ý động tĩnh bên ngoài.

Hắn sửng sốt một chút, cầm chăn đem che lại thân thể trơn bóng của Nghê Diệp Tâm. Sau đó nhân tiện đem vật trên tay ném ở một bên. Động tác này thoạt nhìn có chút giống "giấu đầu lòi đuôi".

Hứa nhị thiếu gia che mắt vội vàng lui ra ngoài, ra ngoài rồi còn giúp đóng cửa lại. Nhưng cửa bị đá hỏng rồi, hình như không đóng kín được. Hứa nhị thiếu gia thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không sao đóng chặt, luôn để lại khe hở.

Đinh Tạp từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Hứa nhị thiếu gia loay hoay ở cửa phòng Mộ Dung Trường, liền hỏi.

“Thiếu gia, làm gì vậy?”

Hứa nhị thiếu gia lập tức giống đi ăn trộm nói:

“Suỵt…… Đừng hỏi, chúng ta chạy nhanh đi.”

Hứa nhị thiếu gia lôi kéo Đinh Tạp trở về phòng, vào trong đóng cửa còn cài then, sợ Mộ Dung Trường Tình sẽ đến giết người.

Lúc này ở phòng Mộ Dung Trường Tình thực an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.

Mộ Dung Trường Tình đang ở mép giường, vẻ mặt không biểu tình.

Mà Nghê Diệp Tâm còn ở trong chăn, đánh chết cũng không chui ra ngoài, trong lòng lảm nhảm.

“Ta thao, ta thao, ta thao......”

Vô số lần ta thao.

Nghê Diệp Tâm xấu hổ muốn chết, nhưng lại thấy có một chút may mắn. Hứa nhị thiếu gia quả thực chính là ân nhân cứu mạng, phụ mẫu tái sinh, Bồ Tát tế thế.

Nếu không có Hứa nhị thiếu gia đột nhiên vọt vào. Mộ Dung đại hiệp cuồng ngạo sẽ đem cái thứ đồ chơi lạnh như băng kia cấm vào mông Nghê đại nhân!

Ngẫm lại mà sợ!

Nghê Diệp Tâm hiện tại đánh chết cũng không ra khỏi chăn. Cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, không nghe một chút tiếng động, không biết Mộ Dung Trường Tình còn ở đây không.

Đợi trong thời gian ước chừng uống một chén trà nhỏ, Nghê Diệp Tâm cảm giác mình sắp ngộp chết, nhịn không được nhỏ giọng nói:

“Mộ Dung đại hiệp? Mộ Dung đại hiệp? Đại hiệp còn ở đó không?”

Bên ngoài không có người trả lời, Nghê Diệp Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm chăn sắp mở ra, đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh buốt.

“Không có.”

“……”

Nghê Diệp Tâm chửi thầm ở trong lòng.

Mộ Dung đại hiệp thật là muộn tao, ngạo kiều, hơn nữa còn cuồng bạo lực cùng ấu trĩ như quỷ!

Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình đã đi ra ngoài một vòng, vừa trở lại. Hắn cũng đi để tránh xấu hổ, kết quả trở lại phát hiện Nghê Diệp Tâm còn chưa có nhúc nhích, còn bọc trong chăn, lại còn hỏi mình có ở đây không.

Nghê Diệp Tâm lại bất động. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có chút buồn cười, ôm cánh tay đứng ở mép giường nhìn xuống.

Rốt cuộc Nghê Diệp Tâm không chịu được nữa, sắp bị nghẹn chết, xốc chăn lên há to mồm thở. Sau đó liền nhìn thấy được vẻ mặt mặt không biểu tình của Mộ Dung đại hiệp.

Mộ Dung Trường Tình cũng chỉ liếc mắt một cái, không nói chuyện, xoay người đi ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới bò dậy lấy quần áo mặc vào, luống cuống tay chân sợ Mộ Dung Trường Tình đột nhiên trở về.

Sau đó Nghê Diệp Tâm hung tợn trừng mắt nhìn vật bị ném ở bên cạnh. Nhặt lên ném tới phía dưới giường, Nghê Diệp Tâm còn đá một cái, bảo đảm Mộ Dung Trường Tình tìm không thấy nó.

Nghê Diệp Tâm mặc quần áo, sau đó mở cửa đi ra, liền thấy Hứa nhị thiếu gia cùng Đinh Tạp, tức khắc lại xấu hổ.

Hứa nhị thiếu gia cũng xấu hổ, xấu hổ đến nói không ra lời.

Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, rồi nói.

“Đúng rồi, Hứa nhị thiếu gia, ta có chuyện muốn hỏi.”

“Chuyện... Chuyện gì…… Chuyện gì?”

“Ngươi còn nhớ rõ gia đinh bên cạnh mình không? Trên cằm có cái nốt ruồi đen.”

Nhắc tới người này, Hứa nhị thiếu gia nhíu mi, tựa như không vui.

“Tất nhiên nhớ rõ.”

“Hắn đâu rồi? Ta đến Hứa phủ sao không thấy được hắn?”

Hứa nhị thiếu gia cười lạnh một tiếng.

“Hắn vốn dĩ không phải người của ta. Hắn trở về với chủ rồi.”

Hứa nhị thiếu gia phát hiện Đinh Tạp thường xuyên đi tìm mấy thúc thúc. Còn tưởng rằng Đinh Tạp là người mấy thúc thúc phái tới. Kỳ thật Đinh Tạp cũng không phải do thám, hắn đi theo dõi mấy Hứa lão gia kia. Đinh Tạp có một cái kế hoạch, cần nắm giữ tình huống.

Nhưng bên cạnh Hứa nhị thiếu gia chính xác có mấy do thám. Ban đầu Tam thúc phái đến mấy nha hoàn, vì cảm thấy hắn háo sắc cho nên cái gì cũng sẽ không biết. Nhưng Hứa nhị thiếu gia tìm hiểu ra liền đuổi mấy nha hoàn đi. Sau đó Ngũ thúc lại giở trò cũ đem thêm nha hoàn đến.

“Bọn họ cảm thấy ta là đồ ngốc?”

Ngũ thúc phái người cũng chỉ được hai ngày. Sau đó bọn họ suy nghĩ biện pháp mới, không chọn nha hoàn, chọn gia đinh đưa tới.

“Hắn là người của ai? Hứa tứ lão gia sao?”

“Cũng không phải, là con tứ thúc.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

“Con Hứa tứ lão gia sao?”

Hứa nhị thiếu gia gật đầu.

Người này lớn hơn Hứa nhị thiếu gia một chút, Hứa nhị thiếu gia thường gọi hắn là Tứ ca.

Bọn họ đang nói chuyện thì Mộ Dung Trường Tình từ dưới lầu đi lên.

Nghê Diệp Tâm đang nói chính sự, nhưng vừa thấy Mộ Dung Trường Tình, tức khắc nói không ra lời, trên mặt cũng đỏ.

Mộ Dung Trường Tình đi ngang qua, giống như không có nhìn thấy bọn họ, cũng không tính toán tham dự cung bọn họ, mà muốn về phòng.

Bất quá thời điểm Mộ Dung Trường Tình đi ngang qua Nghê Diệp Tâm, ánh mắt lóe lên, đột nhiên mặt liền đen. Nghê Diệp Tâm khiếp sợ, nghĩ thầm.

Mình cũng chưa nói cái gì, cũng không có làm cái gì, sao lại đắc tội Mộ Dung đại hiệp? Quá kỳ quái!

Mộ Dung Trường Tình không nói một lời, túm chặt Nghê Diệp Tâm kéo vào trong phòng.

Nghê Diệp Tâm kêu to lên.

“Cứu mạng! Nhị thiếu gia cứu mạng ta! Chết rồi! Đinh đại hiệp, cứu mạng!”

Hứa nhị thiếu gia không dám đi qua. Đinh Tạp nhìn chằm chằm dưới chân cũng coi như không nghe được.

Nghê Diệp Tâm một không có đường sống, đã bị Mộ Dung Trường Tình xách trở về phòng.

“Rầm”

Cửa phòng đóng lại, Nghê Diệp Tâm bị ném lên giường. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức lông tơ dựng đứng.

“Đại hiệp... đừng kích động... đừng tới đây!”

Mộ Dung Trường Tình mặt đen nói:

“Cởi đai lưng xuống!”

“Không được!”

“Ngươi!”

Tay Mộ Dung Trường Tình nắm chặt.

Nghê Diệp Tâm đảo mắt, trong đầu nhanh chóng tự hỏi làm thế nào thoát khỏi ma trảo của Mộ Dung đại hiệp. Nhưng mà khi đảo mắt nhìn xung quanh, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên phát hiện đai lưng của mình không thích hợp.

Màu sắc không thích hợp, chất vải không thích hợp, hoa văn cũng không đúng, tóm lại……

Nghê Diệp Tâm khẩn trương liếc mắt đến mép giường. Nơi đó quả nhiên có vài món đồ màu trắng, hẳn là quần áo Mộ Dung Trường Tình thay buổi sáng nay. Nhưng thiếu một cái đai lưng……

Nghê Diệp Tâm cứng đờ quay đầu lại nhìn thoáng qua giường. Đai lưng màu lam vẫn còn nằm trên đó……
Bình Luận (0)
Comment