Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 209

Mộ Dung Dục cũng ưa sạch sẽ, thật sự không nghĩ chạm vào thi thể. Hạ Hướng Thâm chạy nhanh lại hỗ trợ. Hắn dùng nhánh cây đem dòi bọ gạt ra trước, sau đó lót vải đem thi thể từ quan tài ra ngoài. Như vậy mọi người tương đối dễ quan sát hơn.

Tất cả đều vây quanh ở bên cạnh.

Trên thi thể cũng không có vết thương hở, cả vết bầm cũng không có. Yến Bách Lý nói lúc ấy hắn đạp Võ Lâm Minh Chủ một cái, nhưng trên thi thể cũng không có dấu vết lưu lại, có lẽ cũng không gây thương tích nặng.

Mộ Dung Dục nhìn vài lần, nói:

"Đúng là trúng độc chết. Các ngươi xem, ở bên gáy có một lỗ nhỏ."

Mọi người nhanh thò lại gần, cẩn thận nhìn. Quả nhiên liền nhìn thấy phía bên phải cổ thi thể có một điểm nhỏ xíu màu đen. Đây là dấu bị một cây kim nhỏ đâm vào. Không phải thực rõ ràng, đặc biệt hiện tại thi thể hư thối thành như vậy, còn có thể nhìn thấy cũng coi như là bọn họ có vận may.

Mộ Dung Dục nói:

"Có thể là ám khí tẩm độc đâm trúng, bất quá hiện tại không biết ám khí kia ở nơi nào. Hắn trúng độc gì, ta cũng không nói chính xác ngay được. Nhưng dựa vào đặc điểm, bước đầu chỉ có thể dự đoán ra vài loại độc có khả năng, rồi lại thấy cũng không có khả năng."

Nghê Diệp Tâm liếc nhìn Mộ Dung Dục, nói.

"Ngươi muốn gây nhiễu loạn sao? Nói đơn giản rõ ràng một chút đi."

"Hắn là trúng độc mà chết, nhưng thời điểm chết có nhiều người thấy, cũng không có ai phát hiện là trúng độc. Qua nhiều ngày như vậy, chúng ta mới phát hiện trúng độc thì thật sự có điểm kỳ quái. Theo lý mà nói, một khi trúng loại độc có tính bá đạo như thế thì bị mất mạng chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa phải chảy máu thất khiếu, không thể chết lặng yên không một tiếng động như vậy."

"Vậy rốt cuộc có phải trúng độc chết hay không? Chẳng lẽ sau khi chết mới bị người ta dùng kim độc đâm vào?"

"Không phải. Thật sự là trúng độc chết."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Cho nên Yến Bách Lý không có nói dối, mà người nói dối chính là thiếp thất kia sao? Lúc ấy Yến Bách Lý đạp hắn ngã xuống đất, thiếp thất chạy tới dùng châm độc đâm ở trên cổ hắn, mới khiến hắn mất mạng?"

Nghê Diệp Tâm phản đối:

"Không đúng đâu đại hiệp. Không phải Võ Lâm Minh Chủ võ công rất cao, sao Yến Bách Lý chỉ đá một cái liền ngã té? Mà nếu ngã nặng sao không có dấu vết bầm hay trầy xước. Không phải rất có vấn đề sao? Lại không phải giả té ngã."

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Vậy ngươi nói chuyện là như thế nào?”

Nghê Diệp Tâm thực thẳng thắn thành khẩn nói:

“Ta cũng không biết a.”

Bên kia Mộ Dung Dục lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục nhờ Hạ Hướng Thâm dịch chuyển thi thể cho hắn xem.

Thi thể đã hư thối nên có dòi bọ ăn. Bởi vì thi thể là trúng độc chết, cho nên dòi bọ ăn vào cũng sẽ bị chết. Nhưng dòi bọ lại không biết xác chết có độc nên vẫn ăn.

Hơn nửa đêm, mọi người ở chung quanh thi thể ngồi xổm một hồi lâu.

Chờ Mộ Dung Dục xem xong rồi, Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại phụ trách đem thi thể chôn trở lại. Việc chôn trở lại so với đào ra khó khăn hơn một chút, vì bọn họ không thể để cho người khác phát hiện phần mộ đã từng bị đào bới qua.

Nghê Diệp Tâm thấy trời sắp sáng, thật sự là sốt ruột. Vì lỡ như có người đột nhiên đi ngang qua, chẳng phải là không xong?

Mộ Dung Dục an ủi nói:

“Đừng có gấp, chỗ này không có ai đến đâu. Hôm nay lại có tuyết, đường đi trơn trượt, không cẩn thận sẽ rớt xuống sườn núi, phỏng chừng cũng không có người đến sau núi du ngoạn.”

Trước khi hừng đông, Mộ Dung Trường Tình cùng Hạ Hướng Thâm đã hoàn thành công việc. <HunhHn786>Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi về nghỉ ngơi.

Bọn họ vừa đi xuống liền gặp một người. Đó là Bình Lục.

Mới tờ mờ sáng mà Bình Lục đã đến sau núi?!

Hạ Hướng Thâm nói:

“Bình Lục, sớm như vậy ngươi đến nơi đây làm cái gì?”

“Hạ sư thúc, hôm nay có tuyết rơi, đường sau núi khó đi, nên ta muốn đi sớm một chút. Bằng không tên Yến Bách Lý kia lại oán giận ta bỏ mặc, không cho hắn ăn.”

Hạ Hướng Thâm gật gật đầu, sau đó không có nói thêm nữa liền rời đi.

Bình Lục cũng vội vàng đi, không có để ý mấy người kia.

Hôm nay Bình Lục mang theo cũng không ít đồ vật, hai cánh tay đều kẹp đồ vật. Hắn mang một cái chăn lớn cho Yến Bách Lý, còn mang theo một bộ quần áo mới, đương nhiên không thể thiếu thức ăn. Nơi này lạnh như vậy, nếu một ngày không ăn sẽ chết đói.

Bình Lục tới nơi, khởi động mở tấm ván kim loại vươn ra. Hôm nay Yến Bách Lý im lặng không có ra chiêu gì. Trước đây mỗi lần Bình Lục cho tấm ván kim loại vươn ra, Yến Bách Lý nhất định sẽ xông tới muốn chạy trốn. Chỉ tiếc khinh công không tệ nhưng võ công hắn quá kém, bị Bình Lục hù dọa hắn liền lùi về.

Hôm nay Yến Bách Lý co rúm ở một chỗ, cuộn tròn thân thể, thoạt nhìn như là đang ngủ. Hắn không có mở mắt, thân thể còn run run.

Cẩn thận nhìn sẽ thấy quần áo trên người Yến Bách Lý không chỉnh tề, vạt áo bị xé, tuy rằng mặc xong rồi nhưng không kín, bị lọt gió vào nên rất lạnh.

Bình Lục chạy nhanh qua, sau đó đem chăn phủ trên người Yến Bách Lý. Vỗ vỗ gương mặt Yến Bách Lý, Bình Lục nhỏ giọng nói:

“Này, Yến Bách Lý, ngươi chết chưa?”

Yến Bách Lý bị hắn vỗ hai cái, lập tức liền tỉnh, sau đó trừng mắt nhìn, một bộ dạng như gặp quỷ.

Hắn hô to một tiếng, nhấc chân muốn đá Bình Lục. Ai biết vừa nhấc chân còn chưa có đá lại rên một tiếng, đau đến mồ hôi cũng chảy ra.

Bình Lục cười, nói:

“Được rồi. Thân thể không thoải mái còn không thành thật. Ngươi xem ta đối đãi với ngươi tốt không, đã mang quần áo tới cho ngươi, còn mang theo chăn. Ta còn đem cơm của mình cho ngươi, ngươi có thể ăn nhiều hơn một chút. Nhìn thân thể của ngươi chỉ hai lượng thịt, xương lởm chởm, sờ lên thật sự là không có thoải mái.”

“Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi…… Ngươi là đồ đê tiện tiểu nhân!”

Yến Bách Lý tức giận đến gương mặt cũng đỏ bừng. Bình Lục vừa nghe, liền nói:

“Ta mà là đê tiện tiểu nhân? Đêm qua là ai uống say rồi quấn lấy ta muốn tìm ấm áp. Ta đẩy ngươi ra, ngươi lại bám lấy. Ta cũng nói không được, ngươi lại mặt dày mày dạn đòi hỏi.”

“Ta... ta không có!”

Yến Bách Lý trừng mắt, nói:

“Là ngươi cường bạo ta.”

“Ta cường bạo ngươi? Thật là không biết tốt xấu. Vậy ngươi tốt nhất cũng đừng mong ta mang chăn cho ngươi. Ta lấy lại cầm đi.”

Yến Bách Lý ôm chặt chăn trên người, bọc đến kín mít. Hiện tại hắn mệt muốn chết, thật vất vả mới ấm áp một chút, đánh chết cũng không trả cho Bình Lục.

Bình Lục cũng chỉ là chọc ghẹo hắn chơi, cũng không đoạt chăn. Hắn dứt khoát liền ôm cả người và chăn vào trong ngực, nói:

“Nghe ta nói này Yến Bách Lý, thứ trong thân thể ngươi lấy ra chưa?”

“Cái gì…… Thứ gì?”

Yến Bách Lý tức khắc đỏ mặt, làm bộ cái gì cũng không biết.

“Ngươi chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa thấy qua heo chạy sao? Chính là thứ ta bắn vào đó. Ngươi không lấy ra hết sẽ sinh bệnh. Nếu không thì ta giúp ngươi.”

Bình Lục nói xong liền vói tay vào trong chăn, sau đó sờ vào trong quần áo Yến Bách Lý.

Yến Bách Lý thực gầy yếu, cũng không biết có phải khi còn nhỏ căn bản ăn không đủ no hay không. Vóc dáng nho nhỏ, thân thể cũng đặc biệt gầy, khung xương rất nhỏ. Yến Bách Lý am hiểu khinh công, võ công thật sự quá tệ. Trên người hắn cũng không có cơ bắp, thon gọn, làn da lại trắng trẻo.

Đêm hôm qua quả thực là Bình Lục sờ đến không muốn buông tay. Nhưng Yến Bách Lý quá gầy. Có lẽ là mấy ngày này bị nhốt ở nơi này, cho nên càng gầy hơn, cả mông cũng rất ít thịt.

Bình Lục ở thời điểm Yến Bách Lý không phản ứng, duỗi tay sờ soạng mông. Cảm giác cánh mông vừa tròn vừa cong, nhưng thịt quá ít.

“Ai nha, ta nói ngươi sao mông còn ít thịt hơn mặt vậy?”

Yến Bách Lý bị hắn chọc tức giận cũng không biết phản kháng, chỉ trừng mắt nhìn hắn, môi run run cũng không biết nói cái gì.

Thời điểm Yến Bách Lý có phản ứng cũng đã phát hiện mình bị sờ soạng vài lượt, đột nhiên đẩy Bình Lục ra, nói:

“Tên đê tiện tiểu nhân này, ngươi sờ nữa ta.... ta liền…… ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!”

Bình Lục cười ha ha, duỗi tay nắm cằm hắn, nói:

“Nếu bây giờ ngươi muốn chết, còn muốn cùng ta đồng quy vu tận, thì ngươi để ta làm sảng khoái, chết ở trên thân thể ngươi, cách đó dễ dàng nhất.”

“Ngươi ngươi ngươi……”

Yến Bách Lý mặt đỏ bừng, hoàn toàn không phải đối thủ của Bình Lục.

Bình Lục nhìn thấy Yến Bách Lý thật sự nổi giận, liền thay đổi sách lược. Hắn mang cơm đến, cũng mang theo rượu, giống hôm qua là một bình rượu nhỏ.

Yến Bách Lý vừa thấy rượu, sợ tới mức hồn vía lên mây. Ngày hôm qua hắn uống cái bình rượu nhỏ kia, kết quả liền say. Ai biết Bình Lục là tên tiểu nhân, hai người ở nơi màn trời chiếu đất liền làm, gắt gao dây dưa ở bên nhau.

Thời điểm tỉnh lại Yến Bách Lý choáng váng. Bình Lục làm hắn xong còn vỗ mông chạy lấy người. Yến Bách Lý mặc quần áo vào, tức giận chửi trong lòng, thiếu chút nữa mắng chết Bình Lục.

Bất quá kỳ thật cũng không phải Bình Lục ăn xong rồi bỏ chạy, mà là chạy xuống núi đi lấy chăn cùng đồ ăn. Nhưng đi về mất thời gian hơi lâu, làm Yến Bách Lý hiểu lầm.

Yến Bách Lý không dám uống rượu.

“Ngươi lại muốn chuốc say ta, sau đó…… sau đó…… Ta thật là không nghĩ tới…… ngươi có bộ dạng chính nghĩa lại thích nam nhân.”

Bình Lục cười ha ha, như là nghe được chuyện cười, nói:

“Ngươi thật đúng là làm người ta vui. Ngươi là người đầu tiên nói ta có bộ dạng chính nghĩa. Sư phụ cùng sư huynh đệ đều nói ta có bộ dạng ăn chơi trác táng, một chút cũng không giống như là người hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.”

“……”

Bình Lục lại nói:

“Huống hồ, ai nói ta thích nam nhân.”

“Vậy ngươi……Vậy ngươi đem ta……”

Yến Bách Lý nghĩ mà đau đầu.

Chẳng lẽ ta giống nữ nhân? Vóc dáng nhỏ một chút, nhưng có hầu kết nha, phía dưới cũng đầy đủ. Khi cởi quần áo là có thể nhìn ra mà. Chẳng lẽ ngày hôm qua sắc trời quá tối, cho nên Bình Lục đê tiện tiểu nhân xem ta là nữ nhân?

Bình Lục lúc này mới thong thả ung dung nói:

“Ta thì nam nhân hay nữ nhân đều thích, không kén ăn.”

“……”

Yến Bách Lý tức giận đến trợn trắng mắt, với tay lấy bình rượu đập vào mặt Bình Lục. Bình Lục duỗi tay tiếp được, lại cười ha ha.

Quả nhiên giống kẻ ăn chơi trác táng, cũng không một chút phong thái đại hiệp trượng nghĩa!

Bình Lục dùng một cái đùi gà mấy khối thịt liền dỗ dành được Yến Bách Lý. Yến Bách Lý quá đói bụng, liền ăn ngấu nghiến.

“Đừng có gấp, ngươi xem còn nhiều lắm, giữ lại chiều tối ăn.”

Yến Bách Lý vừa nghe còn có cơm chiều, tức khắc cảm động rối tinh rối mù. Bình Lục đã làm cái gì không tốt đều không nhớ rõ.

Bình Lục bị bộ dáng của hắn chọc cười không ngừng, ngồi ở chỗ này cùng hắn đến trời tối mới rời đi.

Mà bên kia Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng trở về phòng. Sau khi tắm rửa, hai người liền lên giường nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm mí mắt dính ở bên nhau, ngồi trong thùng nước ấm ngủ gục. Mộ Dung Trường Tình ôm người từ thùng tắm ra, sau đó lau khô thân thể, cũng không cho mặc quần áo, dứt khoát nhét người vào ổ chăn.

Mộ Dung đại hiệp cũng mệt mỏi nên cùng chui vào chăn nằm ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài tới buổi chiều. Nghê Diệp Tâm là bị đói làm tỉnh. Bụng kêu inh ỏi không ngừng, đói đến hoảng hốt, còn bị ác mộng.

Nghê Diệp Tâm mơ thấy một tô lớn thịt kho tàu, bất quá đôi đũa quá khó dùng, một khối thịt cũng kẹp không được. Sau đó Nghê Diệp Tâm muốn dùng chiếc đũa chọc khối thịt kho tàu. Kết quả thịt kho tàu lăn đi, như còn sống, ở phía dưới né tránh.

Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, liền nhìn thấy thịt kho tàu càng lúc càng lớn, so với chính mình còn lớn hơn. Sau đó thịt kho tàu liền hướng về phía Nghê Diệp Tâm tấn công.

Nghê Diệp Tâm sợ hãi. Thịt kho tàu thành tinh, hơn nữa bộ dáng muốn ăn thịt người. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức quay đầu chạy. Chưa bao giờ Nghê Diệp Tâm chạy nhanh như vậy.

Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn bị thịt kho tàu tinh bắt được, bị đè xuống dưới. Một khối thịt kho tàu tinh màu đỏ thẫm, đem thân đầy nước mỡ trơn nhão dính đè lên người Nghê Diệp Tâm.

Sau đó Nghê Diệp Tâm bị doạ tỉnh, vừa đói vừa mệt lại mỏi, mơ mơ màng màng liền cảm giác có cái gì đó cọ ở eo, cọ đến ngứa không chịu được.

Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền tỉnh, trừng mắt nhìn mới phát hiện Mộ Dung Trường Tình cũng đã tỉnh, có lẽ tỉnh sớm hơn. Hắn mỉm cười, hơn nữa hạnh kiểm xấu ở trên eo cọ tới cọ lui.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, trở mình, bò lên trên người Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Thì ra đây chính là thịt kho tàu tinh! Để ta cắn một ngụm ăn luôn.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nghê Diệp Tâm nhào tới, hắn duỗi tay tiếp được, sau đó thuận thế sờ sờ trán Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm tức giận trợn trắng mắt, vỗ rớt tay hắn, nói:

“Sờ cái gì mà sờ?”

“Xem ngươi có phải lại bị bệnh hay không.”

“Ai kia mới đầu óc có bệnh.”

Nghe Nghê Diệp Tâm nói, Mộ Dung Trường Tình lại nhướng mày.

“Không có bệnh sao vừa tỉnh lại liền nói mê sảng?”

“Bởi vì ta mơ thấy ác mộng.”

“Hử?”

Mộ Dung Trường Tình phát ra giọng mũi, nghe được Nghê Diệp Tâm cả người đều mềm nhũn. Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm, nói:

“Mơ thấy cái gì?”

Nghê Diệp Tâm hắc hắc cười, nói:

“Mơ thấy đại hiệp bị ta một ngụm ăn sạch!”

Mộ Dung Trường Tình cũng cười, bất quá nụ cười có chút quỷ dị. Ngón tay Mộ Dung Trường Tình ở trên sống lưng Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng hoạt động.

“Một ngụm liền muốn ăn ta? Vậy có chút khó khăn. Lần trước ngươi không phải nói cái kia của ta quá lớn, khóe miệng của ngươi cũng bị rách sao?”

Nghê Diệp Tâm lập tức kháng nghị.

“Đao to búa lớn!”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Không thử xem sao biết?”

“Không muốn, không muốn.”

Nghê Diệp Tâm lăn lộn trên giường, nói:

“Ta đói bụng. Ta đói bụng. Ta muốn ăn cơm. Đừng làm.”

Mộ Dung Trường Tình dỗ dành.

“Ngoan, cho ta ăn trước, sau đó lại cho ngươi ăn cơm, được không?”

“Ngoan cái rắm.”

Nghê Diệp Tâm tuy rằng kháng nghị, nhưng là thực mau đã đầu hàng. Nếu dây dưa Mộ Dung Trường Tình sẽ càng bá đạo. Mà kế mỹ nhân của Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng thêm thuần thục.

Nghê Diệp Tâm đành phải dùng miệng giúp Mộ Dung Trường Tình phát tiết một lần.

Vừa làm Nghê Diệp Tâm vừa rầm rì, mơ hồ nói không rõ.

“Hừ hừ, cắn chết ngươi…… Cắn chết ngươi…… Thịt kho tàu tinh.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình không biết nói gì. Mỗi lần không khí lãng mạn thì Nghê Diệp Tâm luôn phá hư, khiến cho Mộ Dung Trường Tình muốn trừng phạt.

Hai người lại ở trong phòng lăn lộn trong chốc lát, sau đó khi sắc trời tối đen mới ra ngoài ăn cơm.

Nghê Diệp Tâm rốt cuộc được ăn no, cảm thấy mình giống như đã bơm máu sống lại, thở phào một tiếng. Nhưng ăn nhiều, cảm giác dạ dày thực trướng, hơi chút không thoải mái.

Mộ Dung Trường Tình thấy bộ dáng heo lười của Nghê Diệp Tâm, nhịn không được liền cười, nói:

“Muốn đi dạo hoa viên một chút hay không?”

“Muốn.”

Nghê Diệp Tâm sảng khoái đáp ứng.

Hôm nay đổ tuyết cả ngày, không khí tương đối lạnh. Tuyết căn bản sẽ không tan hết, trên mặt đất còn một lớp dày, nhìn thật đẹp.

Buổi tối Vô Danh Sơn Trang có rất nhiều đèn lồng, cảnh ban đêm càng đặc sắc. Trong hoa viên, trên cây trên mái đình đều là tuyết. Hai người thong thả đi dạo, một đường nhàn hạ thưởng thức cảnh đẹp, thật là lãng mạn.

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn nhìn, nói:

“Tiếc là không có ánh trăng.”

Bất quá cũng không gì đáng ngại cả!

Hai người vô cùng cao hứng đi dạo chung quanh. Bất quá buổi tối đi dạo thưởng cảnh không chỉ hai người bọn họ. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống dưới.

Vô Danh Sơn Trang lớn như vậy, vì cái gì người không muốn gặp lại luôn có thể gặp được?

Kia là vị đại sư huynh Thương Đình Phái.

Nghê Diệp Tâm vừa thấy, liền giống thấy quỷ, lập tức kéo cánh tay Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp, chúng ta đi bên này, mau mau.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nói thật ra, Mộ Dung đại hiệp đối với vị này mới đầu thực chán ghét, sau đó lại cảm thấy hắn rất biết điều. Cho nên cũng coi như không tốt cũng không xấu, không có gì thành kiến. Ít nhất so với mấy tiểu bối không biết tốt xấu khác của Thương Đình Phái khá hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment