Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 279

Mục Nam Đình hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, nói:

"Cái gì? Thạch cô nương là nghe được tiếng đàn xong mới rời đi sao?"

"Đúng là như vậy."

Nữ đệ tử liên tục gật đầu, nói:

"Ta không có gạt mọi người."

Mục Nam Đình nghi hoặc.

"Vậy thì rất lạ nha."

Thạch lão đại hiệp thương tâm quá độ đến mất hồn. Người Thạch gia chạy nhanh đem ông vào phòng. Cũng may đệ tử Thạch gia hơn phân nửa biết y thuật, vội vàng liền chẩn trị cho Thạch lão đại hiệp.

Thạch lão đại hiệp chỉ có một đứa cháu gái, cũng không có cháu trai. Con ông cũng đã lớn tuổi, mẫu thân Thạch Mai Hinh thì đã sớm qua đời. Tính toán lại, Thạch gia có khả năng sẽ tuyệt hậu.

Thạch lão đại hiệp mất hồn, trong miệng luôn kêu tên Thạch Mai Hinh. Khi ông khỏe hơn một chút liền muốn người đỡ đi ra ngoài, có lẽ cũng muốn đi tìm sư huynh của Thạch Mai Hinh.

Thạch Mai Hinh hơn nửa đêm mất tích. Nữ đệ tử canh giữ nói sư tỷ đi tìm đại sư huynh. Nhưng sau đó mọi người phát hiện Thạch Mai Hinh đã chết. Phản ứng đầu tiên của mọi người đều cảm thấy là vị sư huynh kia đã giết người. Chỉ sợ Thạch lão đại hiệp cũng nghĩ như vậy, nên ông một hai phải đi ra tìm người.

Thạch đại hiệp còn chưa có trở về. Nhóm đệ tử đều lo lắng. Dù sao sư công tuổi tác cũng không nhỏ, vạn nhất xảy ra cái gì xấu thì càng không ổn.

Cốc Triệu Kinh nói:

"Hay ta cùng thế bá đi."

Cốc Triệu Kinh cũng có chút bất an trong lòng. Hắn cảm thấy việc này tốt xấu gì cũng có chút quan hệ với mình. Cho nên hắn nói với Cừu Vô Nhất là mình muốn cùng Thạch lão đại hiệp đi ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta cũng muốn đi."

Mộ Dung Trường Tình đối với Nghê Diệp Tâm thực bất đắc dĩ, bất quá cũng không có mở miệng phản bác.

Dược liệu còn chưa có cầm được trong tay, bọn họ vẫn phải ở chỗ này. Để Nghê Diệp Tâm đi tra án so với ở cùng Mục Nam Đình tụm lại nói chuyện phiếm còn đỡ phiền hơn nhiều.

Nghê Diệp Tâm không biết Mộ Dung đại hiệp trong lòng nghĩ cái gì. Dù sao đại hiệp không phản đối, Nghê Diệp Tâm liền đi theo Cốc Triệu Kinh.

Mộ Dung Trường Tình cũng đi theo bọn họ.

Cốc Triệu Kinh muốn đi ra ngoài, tất nhiên Cừu Vô Nhất cũng đi theo.

Cừu Vô Tự nhìn nhìn thấy chỉ còn lại một mình, dứt khoát đi theo.

Một đám người từ Thạch gia đi ra. Thị trấn quá nhỏ, thực mau liền có không ít người biết Thạch gia xảy ra chuyện, tiểu thư Thạch gia đã bị người hại chết.

Có người sáng sớm nhìn thấy Thạch đại hiệp vội vã tìm một vòng trong thị trấn, sau đó ra khỏi thành. Thời điểm bọn họ về còn nâng một thi thể, không thể tưởng tượng được đó lại là Thạch tiểu thư.

Thạch gia trong thị trấn chính là gia đình có danh tiếng. Thạch gia làm nghề y cứu người. Đừng nói có tiền hay không có tiền, chỉ cần tìm tới Thạch gia, Thạch gia nhất định sẽ hỗ trợ trị bệnh. Đây cũng coi như là một đại thiện nhân trong trấn.

Mọi người vừa nghe nói Thạch tiểu thư đã chết, sôi nổi bàn tán, cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng thấy đáng tiếc.

Bọn họ đi ra liền nghe được những người ở chung quanh bàn luận việc này. Thật là có không ít người biết chuyện sư huynh của Thạch Mai Hinh.

Người trong trấn có lẽ ai cũng nghe thấy tiếng đàn. Nhưng đa số không biết là ai đánh đàn, bất quá có người nhận ra đó là đệ tử Thạch gia, cũng ít nhiều biết một chút sự tình.

Một đám người từ Thạch gia đi ra, càng đi khung cảnh càng hẻo lánh. Đến một nơi chung quanh đều là hoang vắng, có căn nhà nhỏ giống như bị bỏ hoang thật lâu không ai ở.

Nghê Diệp Tâm phóng tầm mắt liền thấy được có mấy người tụ tập ở phía trước căn nhà nhỏ. Trong đó có Thạch đại hiệp.

Thạch đại hiệp mang theo mấy đệ tử, đang cùng một bà lão nói chuyện.

Bà lão kia có lẽ ở căn nhà bên cạnh.

"Đi rồi.... đã vài ngày... không biết ai đàn..."

Nghê Diệp Tâm chỉ nghe loáng thoáng, bất quá cảm thấy những lời này cũng làm người ta không thể tưởng tượng.

Thạch đại hiệp cùng bà lão nói một hồi, cuối cùng bà lão liền trở về nhà.

Thạch đại hiệp lúc này mới nhìn thấy Thạch lão đại hiệp tới, vội vàng đi ra đỡ người, nói:

"Phụ thân, sao ngài tới đây?"

"Người đâu?"

Sắc mặt Thạch đại hiệp không tốt, nói:

"Hàng xóm nói, năm ngày trước hắn đã rời đi, nghe nói là về quê."

"Cái gì?"

Vẻ mặt Thạch lão đại hiệp chấn kinh.

"Sao có thể đi rồi? Mỗi ngày có tiếng đàn là chuyện như thế nào? Người không có khả năng đã sớm đi rồi. Tuyệt đối là lừa chúng ta!"

Sư huynh của Thạch Mai Hinh là Lục Duyên, cũng không lớn hơn Thạch Mai Hinh bao nhiêu tuổi.

Lục Duyên liên tiếp gặp chuyện làm suy sụp. Bởi vì bị người hãm hại, cho nên thời điểm hắn trở về quả thực gần như trắng tay. Cầm số tiền cuối cùng, hắn thuê một căn nhà nhỏ ở tại nơi này sống thời gian qua.

Nơi này thực hoang vắng, bên cạnh cơ hồ không có ai ở, hàng xóm chỉ có một hộ. Đó là bà lão nhà bên cạnh.

Sau khi Lục Duyên trở về cũng từng đi Thạch gia tìm Thạch Mai Hinh vài lần. Bất quá Thạch đại hiệp không gả con gái cho Lục Duyên, cũng không muốn để hắn vào cửa.

Chuyện của Lục Duyên, Thạch gia cũng có nghe nói. Lục Duyên cũng là vì cứu Thạch Mai Hinh cho nên mới bị phế đi võ công chậm trễ tiền đồ. Thạch đại hiệp cũng biết, nên muốn cho Lục Duyên một số tiền bồi thường. Bất quá Lục Duyên không cần, liền rời đi.

Thạch gia nghe nói Lục Duyên sống không tốt, đang ở tại mảnh đất hoang của trấn.

Vừa rồi Thạch đại hiệp mang theo người tới tìm Lục Duyên chất vấn, nhưng đến nơi gõ cửa mà không có người. Chỉ có một bà lão nhà bên cạnh nghe được âm thanh nên đi ra.

Bà lão nói Lục Duyên đã đi năm sáu ngày trước. Hắn nói là phải về cố hương, thời điểm đi cũng không có hành lý, chỉ mang theo một cây đàn mà thôi.

Bà lão cũng nói, buổi tối ngày Lục Duyên đi cũng nghe được tiếng đàn. Bà còn tưởng rằng Lục Duyên chưa có rời đi, hoặc là đi rồi trở lại. Bất quá đã quá muộn, bà cũng đã đi nghỉ, cho nên không có ra cửa xem.

Ngày hôm sau bà lão dậy sớm một chút, vốn đang định đưa sang cho Lục Duyên một ít đồ ăn. Bất quá bà gõ cửa, lại phát hiện trong nhà không có ai, Lục Duyên giống như không có trở về.

Bà lão cảm thấy rất kỳ quái. Buổi tối lại nghe được tiếng đàn, bà đứng dậy ra cửa nhìn xem, bất quá cũng không có nhìn thấy người, cũng không biết tiếng đàn là từ đâu truyền tới, nghe loáng thoáng như ở rất xa.

Tuy rằng người Thạch gia không thích Lục Duyên, nhưng bà lão nói Lục Duyên là người tốt, lịch sự văn nhã, hơn nữa hay giúp người. Ngày thường nhìn thấy bà lão làm việc Lục Duyên liền sẽ tới hỗ trợ. Tay phải Lục Duyên có thương tích, bà cũng nhìn ra. Bà nói hắn không thể nâng vật nặng bằng tay phải, chỉ có thể dùng tay trái.

Bởi vì Lục Duyên dễ ở chung, cho nên bà lão đối với hắn cũng có chiếu cố. Bình thường, buổi tối Lục Duyên đánh đàn, đều là ngồi ở trước cửa nhà. Bà lão cũng không cảm thấy bị quấy nhiễu, cho nên cũng không có nói cái gì.

Ngày đó hơn nửa đêm ra nhìn, trước sân trống không, mà tiếng đàn loáng thoáng, giống như ở nơi xa. Dù sao cũng không phải từ chỗ của Lục Duyên phát ra.

Khi trời đã sáng, bà lão còn cố ý lại đi nhìn, quả nhiên người không có trở về, trong phòng không có ai.

Thạch đại hiệp vốn là tới chất vấn Lục Duyên vì sao giết con gái mình. Nhưng hiện tại, mọi người đều có chút phát ngốc.

Lục Duyên đã sớm rời đi, sao có thể giết người? Nhưng Lục Duyên đã sớm rời đi, vậy tiếng đàn từ đâu?

Chẳng lẽ nói Lục Duyên kỳ thật chỉ là rời khỏi căn nhà nhỏ, nhưng cũng không có về quê, chỉ đi một chỗ khác trong trấn?

Thạch lão đại hiệp nói:

"Lục Duyên là cô nhi, hắn có quê để về sao?"

Nghê Diệp Tâm vừa nghe Lục Duyên là cô nhi, nghĩ đến Lục Duyên nói với bà lão là về quê chỉ sợ cũng không phải lời nói thật.

Nghê Diệp Tâm đột nhiên nói:

"Đúng rồi Mục thiếu hiệp, ta nhớ hình như ngươi nói mấy ngày nay tiếng đàn lung tung rối loạn phải không? Có thể là Lục Duyên đã rời đi, nên có người thay thế hắn đàn?"

Mục Nam Đình ngẩn người, rồi lộ ra biểu tình bừng tỉnh ngộ, nhưng thực mau lại lắc đầu, nói:

"Chỉ sợ cũng không phải. Mấy ngày nay ta ở trong phủ, đích xác mỗi ngày buổi tối đều nghe được tiếng đàn. Gần đây tiếng đàn cũng có chút kỳ quái, nhưng cũng không có vấn đề. Tại hạ không tinh thông âm luật, nhưng cẩn thận nghe vẫn có thể phát hiện tiếng đàn có không ít chỗ thật sự không tốt, thậm chí lung tung rối loạn. Nhưng......"

Mục Nam Đình nói một nửa liền không nói nữa, làm người bên cạnh lo lắng. Mục Nam Đình lại nói:

"Chỉ là ta mơ hồ nhớ rõ bắt đầu từ ngày thứ tư khi ta vào trong phủ bá phụ ở, tiếng đàn liền trở nên lung tung rối loạn, trước đó rõ ràng đều thực không tồi. Tính toán lại thì đó hẳn là tám ngày trước, cũng không phải năm sáu ngày trước, thời gian không khớp."

Nghê Diệp Tâm vừa rồi cho là có người thế thân Lục Duyên. Tất cả mọi người đều cảm thấy có khả năng. Nhưng rồi lại bị lời Mục Nam Đình nói mà trở nên nghi ngờ.

Lục Duyên là năm ngày trước rời đi. Nếu nói có người thế thân Lục Duyên, cho nên cầm nghệ mới đột nhiên trở nên rất kém cỏi, như vậy tiếng đàn hẳn là từ năm ngày trước bắt đầu thay đổi, sao sẽ là từ tám ngày trước liền thay đổi? Như vậy không thông.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thể tưởng tượng, lại muốn hỏi bà lão một chút. Mà Thạch lão đại hiệp muốn đi vào phòng Lục Duyên nhìn một cái, xác nhận xem Lục Duyên có phải đi rồi hay là trốn ở trong nhà.

Nhà của Lục Duyên phía trước có một sân nhỏ, hai gian phòng. Một phòng chính, một cái khác là phòng bếp, thoạt nhìn rất đơn sơ. Cửa sổ phòng bếp đều hư hổng, chỉ là dùng giấy dán lên. Mặc kệ là ban ngày hay là buổi tối, luôn có gió thổi vào.

Sân được bao quanh bởi hàng rào tre rất đơn giản, cũng không có khóa, tùy tay đẩy cửa liền mở ra. Đi vào, nhà cũng không có khoá, ván cửa có chút biến dạng, cũng khép kín không được.

Nghê Diệp Tâm chạy tới chỗ bà lão xác nhận một chút về thời gian Lục Duyên rời đi, còn hỏi về tiếng đàn.

Bà lão khẳng định Lục Duyên rời đi năm ngày trước. Buổi tối trước ngày hắn đi, đã ngồi ở trong sân đàn, vừa đánh đàn vừa thở ngắn than dài.

Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dáng bà lão hẳn là không có nói dối, liền hỏi:

"Vậy bà bà có phát hiện Lục Duyên gần đây có cái gì không thích hợp?"

Bà lão nghĩ nghĩ, nói:

"Có, tự nhiên là có. Mười ngày trước, hắn đột nhiên liền thở ngắn than dài. Ta hỏi hắn gặp cái gì không vui, hắn cũng không nói, sau lại bị bệnh, ho khan liên tục. Ta kêu hắn đi xem đại phu, uống thuốc. Hắn nói hắn chính là đại phu, tự mình có thể chữa bệnh. Không có gì lớn, chỉ là bệnh thương hàn cảm mạo, rất nhanh sẽ khỏi."

Lục Duyên vẫn luôn bệnh, thoạt nhìn là thân thể không thoải mái, nhìn mà đau lòng. Bà lão đã giết một con gà, nấu nồi canh cho hắn uống, nghe nói có thể đuổi hàn khí.

Ngày Lục Duyên nói phải rời khỏi, thân thể hắn vẫn không tốt lắm. Cho nên bà lão rất là kinh ngạc. Bà còn nói hắn nên dưỡng thân thể tốt hơn một chút rồi hãy đi, bằng không sẽ bệnh nặng thêm.

Nhưng Lục Duyên không nghe, nói là cần phải đi. Bà cũng không biết hắn về quê làm cái gì mà đi gấp như vậy. Giữa trưa ăn cơm xong, hắn liền mang theo đàn rời đi.<HunhHn786>

Bà lão tuy rằng lớn tuổi, nhưng thân thể khỏe mạnh, nói chuyện cũng đâu vào đấy rất rõ ràng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy bà cũng không phải nhớ lầm, trình tự diễn đạt cũng không có cái gì rối loạn.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vậy đêm qua bà có nghe được tiếng đàn sao?"

Bà lão gật đầu, nói:

"Nghe được."

"Nửa đêm tiếng đàn đột nhiên ngừng, bà bà biết không?"

"À...... Ta ngủ rồi cái gì cũng không nghe thấy. Dù sao buổi sáng không có âm thanh nào. Trời chưa sáng ta đã dậy cho gà ăn, khi đó không nghe thấy tiếng đàn."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

"Vậy bà bà có nhìn thấy Thạch tiểu thư chạy tới tìm Lục Duyên không?"

"Không thấy, cũng không có người nào."

Nghê Diệp Tâm cẩn thận hỏi một lần, sau đó liền từ trong nhà bà lão đi ra. Những người khác đều đứng ở cửa nghe, cũng không có nói chen vào. Nghê Diệp Tâm hỏi thực kỹ càng tỉ mỉ, tất cả mọi người đều không có gì để hỏi lại.

Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này rất kỳ quặc.

Bà lão nói Lục Duyên mười ngày trước bắt đầu cảm xúc hạ xuống, chỉ sợ là bởi vì Mục Nam Đình tới Thạch gia. Mục Nam Đình cùng Thạch Mai Hinh có hôn ước, khẳng định Mục Nam Đình lần này tới cầu hôn, cho nên Lục Duyên mất mát cũng là bình thường.

Sau đó Lục Duyên sinh bệnh, có lẽ đây cũng là lý do Mục Nam Đình nói tiếng đàn đột nhiên có thay đổi.

Chỉ là chuyện đó cũng không thể chứng minh vì cái gì Lục Duyên rời đi, mà tiếng đàn còn tiếp tục.

Mục Nam Đình sắc mặt không tốt lắm, khó có được thực nghiêm túc, nói:

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Chỉ có hai cái khả năng."

Mục Nam Đình lập tức hỏi:

"Là gì?"

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên đối với Nghê Diệp Tâm hiểu rõ, nói:

"Thứ nhất, Lục Duyên đi rồi. Thứ hai Lục Duyên chưa đi."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức vỗ tay nói.

"Đại hiệp rất thông minh."

Mục Nam Đình thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cảm thấy lời này quả thực vô nghĩa.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Lục Duyên đi rồi, có người giả mạo hắn đánh đàn. Lục Duyên chưa đi, chỉ thay đổi địa phương đánh đàn. Chỉ có hai loại khả năng này. Bất quá mặc kệ nói như thế nào, Thạch tiểu thư đã chết, Lục Duyên có phải hung thủ hay không chưa xác định. Lý do giết Thạch tiểu thư là gì?"

Cừu Vô Nhất lập tức liền tiếp lời, thu hút lực chú ý của mọi người.

"Ta biết, ta biết, vì yêu sinh hận!"

Nghê Diệp Tâm nhịn không được muốn cười, nói:

"Nhóc con này cũng hiểu chuyện đó chứ? Bất quá ta cảm thấy nếu Lục Duyên là bởi vì hôn sự của Thạch tiểu thư cùng Mục Thiếu Hiệp thì cũng nên giết Mục Thiếu Hiệp, đâu cần phải giết Thạch tiểu thư."

Mục Nam Đình cảm thấy như ai đánh vào đầu gối một cái thật đau.

"Tay phải của Lục Duyên bị phế, hắn muốn giết ta, sao có khả năng?"

"Đúng vậy, cái này ngươi nói rất đúng. Tay phải Lục Duyên đã phế, dùng một tay bóp chết Thạch tiểu thư, còn khiến Thạch tiểu thư không có lực phản kháng. Ta cảm thấy rất khả nghi nha."

Nghê Diệp Tâm vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ tới Thạch Mai Hinh là bị siết cổ chết. Trên cổ nàng có vết bầm rất sâu. Từ vết bầm mà đoán, hẳn là bị tay trái bóp chết. Tuy rằng Lục Duyên tay trái còn tốt, nhưng một bàn tay nắm cổ Thạch Mai Hinh, còn có thể khiến Thạch Mai Hinh không có biện pháp phản kháng sao. Nghe ra cũng rất khó có thể tin. Quan trọng là Thạch Mai Hinh cũng là người tập võ, cũng có một chút công phu.

Mục Nam Đình không lời gì để nói. Hắn hiện tại cũng hoài nghi, hung thủ rốt cuộc có phải Lục Duyên đột nhiên biến mất kia hay không.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Mà nếu là Lục Duyên muốn giết ngươi. Dứt khoát trực tiếp cùng Thạch tiểu thư thông đồng dùng mỹ nhân kế, trực tiếp bỏ độc vào cơm canh, cần dùng gì đến võ công."

"......"

Mục Nam Đình á khẩu không trả lời được, trầm mặc một hồi, rốt cuộc nói:

"Vậy rốt cuộc là ai giết Thạch tiểu thư? Thạch tiểu thư cũng không có kết oán với người nào."

Thạch Mai Hinh vẫn luôn ở nhà, cơ hồ không đi xa. Bởi vì Thạch gia đã ẩn cư, cho nên Thạch Mai Hinh cũng rất ít đi lại trên võ lâm. Ngày thường nhiều nhất là luyện võ, sau đó xem bệnh cho người khác, nàng cũng không có làm gì.

Mục Nam Đình nhất thời không nghĩ ra được ai lại giết Thạch Mai Hinh.

Nghê Diệp Tâm cùng Mục Nam Đình một người nói một câu, Mộ Dung Trường Tình đứng một bên liền ghen tị. Tuy rằng đang tra án, nhưng hắn vẫn cứ phải uống dấm chua.

Thạch đại hiệp phát hiện trong phòng Lục Duyên không có ai, cũng không có hành lý, thoạt nhìn là đi thật lâu rồi. Nhưng ông ta vẫn cứ không tin, lại mang theo đệ tử đến nơi khác tìm người.

Thạch lão đại hiệp vất vả một hồi, thể lực có chút suy giảm, được người đỡ trở về nhà. Còn lại chỉ có nhóm người Nghê Diệp Tâm, đương nhiên còn có Mục Nam Đình.

Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn trời, nói:

"Cũng đã giữa trưa, chúng ta dứt khoát ở bên ngoài ăn cơm trưa, thuận tiện hỏi thăm một chút chuyện của Thạch tiểu thư."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

"Đi thôi."

Mấy người Cừu Vô Tự cũng đi cùng.

Thấy mọi người đi, Mục Nam Đình lập tức đuổi theo, nói:

"Ta cũng đi cùng các ngươi."

Mục Nam Đình nói vừa xong, liền nghe Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, là lời ít mà ý nhiều nói:

"Không có tiện."

Động tác chạy lại của Mục Nam Đình cứng đờ. Hắn chưa thấy qua ai cự tuyệt trắng trợn như vậy.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, nhìn bộ dạng Mộ Dung Trường Tình ghen không nói cái gì, chỉ là nói:

"Ta cũng đói bụng, chúng ta đi mau thôi."

Những người khác đều đi rồi, Mục Nam Đình bị bỏ lại một mình, tức khắc cảm thấy mình như chó bị chủ bỏ, nhịn không được thở dài, chỉ có thể một mình đi về Thạch gia.
Bình Luận (0)
Comment