Nhanh thật đấy, đã 2 tháng kể từ khi hắn sang Pháp. Chả có ai trêu chọc kể ra cũng buồn, bởi vì đó là thói quen.Đi học, đi chơi như bình thường mà sao thấy tẻ nhạt
Chán quá lại gọi điện cho hắn chém gió vài câu, lần nào cuối cuộc gọi thằng bé đều nói một câu 'mày cẩn thận đấy'
Chịu luôn
Hôm trước, chỉ cách đây hai ngày , trời âm u, mưa lách tách vài hạt không đủ để ướt đường
Tâm trạng có chút tệ
Ta đi học thêm về, chọn rẽ vào cái cầu gỗ - nơi yên bình nhất cái vùng này
Cầu cũng đã lâu, mục vài chỗ. Ta đang đi từ từ, tự nhiên ' rắc' 'rập'
'ùm', ta dẫm phải chỗ gỗ mục, mảnh gỗ rơi xuống suối, chân ta bị mắc ở
lỗ thủng
Kéo mãi mà chân vẫn chưa lôi lên được
Nhịn đau đứng dậy, cố hết sức giật chân lên bằng được
Sau 2 lần mới thành công
Bị xây xát hết cổ chân, máu bắt đầu chảy ra, xót, đau, rát
Tự dưng nước mắt cứ thế trào ra
Mặc kệ chảy máu, ta òa khóc, khóc lớn tiếng
Ngồi bệt xuống cầu, nước mắt cứ thế ào ra
Không phải vì đau, mà là buồn nên giải tỏa
HÌnh như ta nhớ hắn nhiều
Ướt hết cổ áo, tay áo, trời mưa nặng hạt dần, luống cuống cầm cặp đi về, lục tìm ô mới phát hiện không mang theo
Cộng với cổ chân đau nhức
Càng thêm thê thảm
Cay cay mũi, vừa ngừng khóc giờ lại có giọt nước mắt chảy đến mà, vội lấy tay quẹt đi
Từ đây về nhà phải 500m, làm thế nào bây giờ?
Bỗng dưng thấy cái ô trên đâu, có nhiệt âm ấm bên cạnh
Ta quay đầu sang, ngạc nhiên xen lẫn thoải mái nhàn nhạt
Nam, Nguyễn Hải Nam, thằng bạn thân của ta từ lúc 10 tuổi
Hoàn cảnh gặp nhau rất chi là củ chuối
Ngày hôm đó ta vào bà ngoại chơi, mượn xe đạp của chị họ đi lượn xung quanh
phố. Mới 10 tuổi không? thế là ngu ngơ nhìn ngó đường, đến đoạn rẽ đếch
để ý xem xe các hướng, thế ra 'rầm' , ta với một cái xe đạp điện đâm
nhau. Đau thì đau thật nhưng mà xót xe thì nhiều
Xước sơn chỗ vành xe
Thằng đi xe đạp điện kia dừng lại
Quay phắt lại, mặt nhăn như đít khỉ, ta quát: “Tên kia!!! Người đâm hỏng xe
của ta rồi mà không có ý kiến gì hả? Biết cái xe này nó quý thế ào
không? Hỏng rồi thì đền kiểu gì? Nó không đắt nhưng mà chị ta phải tiết
kiệm 3 tháng đấy, bây giờ ngươi tính sao?”
Ta phun xong một tràng rồi thở dốc, hết hơi suýt tắt thở
Chửi cũng là công việc mệt nhọc
Rất mệt a!
Ta đã chuẩn bị tinh thần bị phản bác mãnh liệt nhưng không ngờ tên kia trả lời ta rất lịch sự: “ Tôi xin lỗi vì đã đâm vào xe bạn, giờ tôi sẽ đem
xe ra quán sửa và đưa bạn về tận nhà. Đương nhiên mọi chi phí do rồi chi trả”
Phải nói lúc đấy ta sốc luôn, người đâu hiền như bụt, bị đâm còn xin lỗi, bó tay
Bla bla, vớ vẩn, cuối cùng ta biết là tên kia ở cách nhà bà ngoại ta có 2
nhà >.
Sốc toàn tập
Hoa hoa lệ lệ tí nữa thì ngất. Hí hí
Hết hồi tưởng
Trở về hiện tai, Nam hỏi ta: “ Mày bị làm sao mà ra đây khóc rồi để chân bị thương thế này?”
Ta không nói gì, mở miệng hỏi lại: “Mày ra đây lúc nào đấy? Sao không gọi điện trước cho tao?”
- “Tao vừa ra được 30', sang nhà mày thấy bà nội mày bảo đi học đáng lẽ
là về rồi nhưng chưa thấy đâu. Tao đoán mày vào cầu này nên đi xem thử,
ai nhờ đúng thật”
Ta cười toe toe toét toét, huých khuỷu tay vào lưng cậu, nói:“ Đi về đi, tao đãi mày trà sứa trân châu tự chế”
Bé Nam bảo với ta một tin mới: “Năm này dì tao bận đi Nam, tao ra đây học
với mày năm học này, mọi thủ tục nhập học xong hết rồi”
“Thật á?” - ta hơi bất ngờ nhé
“Đương nhiên, tao lừa mày bao giờ chưa?” - ai đó tự nhiên xoa đầu ta
Ô hô hô, có bạn rồi, vui quá
Dù trời vẫn mưa, nhưng mà có nắng trong lòng
Về phần Nam, cậu ta mồ côi bố mẹ, dì ruột nhận nuôi từ nhỏ, dì không lấy
chồng, chỉ nhận con nuôi nên cậu sống với dì khá thoải mái
Thế nên ta hay sang đó chơi mỗi khi vào bà, hì hì
Vì nhà hắn có vườn cây đầy quả, ngon lắm