Chuyện Tình New York

Chương 11

Phần 31

 

14/2 và ngày sinh nhật, bao giờ tôi cũng nhận được hai cái thiệp của anh, chỉ vẻn vẹn duy nhất hai chữ “Miss you!” Thật tiếc tôi chưa từng trả lời anh điều gì, và bây giờ tôi vẫn đều đều nhận được hai cái thiệp ấy mỗi năm.

Một câu chuyện tình yêu ngoài lề nhé!

”Cô ấy không thích anh gọi điện nữa, anh có thể làm hơn ngừng làm phiền cô ấy được không?” Đấy là những gì cuối cùng tôi nghe thấy trước khi Ryan dập máy. Cuộc hội thoại diễn ra ngắn hơn so với tôi tưởng.

Tôi có thể đoán ra phản ứng của Ronie, có thể là: “Xin lỗi, OK“. Tôi cũng thấy hơi buồn và tiếc một điều gì đó khi có hành động như vậy, nhưng mà… tôi phải làm thế.

Ryan của tôi vẫn không được vui cho lắm, không hiểu vì sao anh lại phải xúc động đến vậy.

”Anh chàng này là ai. Làm sao mà quen anh ta?”

”Đấy là bạn trai của cái con bé làm cùng với em ở spa“.

”Bạn TRAI CỦA CÔ TA. Làm sao mà anh ta biết được số của em?“.

”Anh ta xem trộm số từ máy của con bé đó, xấu tính nhỉ?“.

”Em có hay nói chuyện với anh ta nhiều không?“.

”Không, không nhiều“.

Tôi nói dối, vì tôi thấy Ryan không được vui. Có lẽ anh đang ghen đấy, nhưng như thế lại làm tôi vui.

Chúng tôi đã quá ít cơ hội để được ghen tuông nhau, ngoại trừ tôi ghen Garbriel, còn anh chưa bao giờ ghen với tôi cả Thế rồi bất ngờ, anh lại hỏi: “Billy là anh chủ của em hả? Anh ta OK chứ?” Tôi ngạc nhiên, sao tự nhiên anh lại hỏi về Billy nữa nhỉ? Cũng có đôi lúc tôi kể cho Ryan nghe về những chuyện kỳ lạ tôi cảm nhận ở Billy, mối quan hệ của anh ta và gia đình Lavender, nhưng tự nhiên lại hỏi “anh ta OK chứ?”, cứ thấy là lạ sao vậy.

”Anh gặp anh ta được không?” “Ai cơ, Billy?” “Ừ, anh muốn gặp anh ta“. “Tại sao?” Ryan vuốt mặt thở dài, rồi không trả lời, anh quay sang ôm tôi rồi khom người xuống ngả đầu lên vai tôi, không quên tặng tôi một nụ hôn lên má. Chúng tôi đã trên tàu điện ngầm để trở về đảo Không thấy nói gì nữa, Ryan là vậy, tôi biết anh đang mệt mỏi và suy nghĩ, đôi lúc cũng thật là khó hiểu. Nhưng khi anh lặng yên tôi sẽ để cho anh lặng yên!

Trở về, chúng tôi quyết định đi dọc đảo để trở về nhà chứ không bắt xe bus đỏ. Tôi hơi lạnh, vì chiếc áo len rách không mặc được nữa đã bỏ lại. Ryan cởi chiếc khăn quàng cổ to của anh rồi quấn quanh tôi, ấm áp một cách lạ kỳ. Tôi cũng lo anh bị lạnh nhưng anh bảo sức khỏe của tôi quan trọng hơn.

Trở về nhà, check mail. Tôi nhận được một cái mail bất ngờ từ một người bạn cách đây đã khá lâu. Đó là một người bạn trai. Kể sơ qua cho mọi người về mối quan hệ của chúng tôi nhé.

Anh ấy tên là N. (xin giấu tên nhé!). N. là con một của một người bạn của bố tôi, học violon từ nhỏ, rất tài năng. Bố anh và bố tôi là hai người bạn khá thân nhau từ lâu rồi. Nhưng mãi đến năm học lớp 11, lần đầu tiên tôi mới được gặp N. khi anh ấy chở bố đến chơi với bố tôi. N. lúc này đã vào đại học (anh hơn tôi ba tuổi). Tôi nhớ đó là một chàng trai khá mảnh khảnh, hay đỏ lựng mặt khi cười rất dễ thương, khuôn mặt dê coi, nhưng nhìn anh trông cứ… mong manh sao vậy.

Lúc đó, tôi nhảy từ trên gác xuống nhà và chuẩn bị vác xe đi chơi, chào hỏi toe toét dù cũng chẳng cần biết đấy là ai. Tôi có liếc qua anh, thấy anh này cũng dễ thương. Bố anh có nói vài câu gán ghép hai đứa khiến mặt N. cứ đỏ lựng lên, rồi hình như anh ấy có nhìn theo tôi cho đến tận lúc tôi dắt xe ra khỏi cổng.

Thế rồi chúng tôi gặp lần thứ hai khi tôi được đi xem buổi biểu diễn nhỏ từ thiện của anh, cho Hội chữ thập đỏ. Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên vì một chàng trai trông hiền lành “mảnh khảnh” như vậy mà lại chơi đàn say mê và ngọt ngào tới như thế. Tôi thật sự xúc động, nhưng đó là tình cảm của sự ngưỡng mộ và không có gì xa hơn. Tự nhiên thấy anh ấy năng đưa… bố anh ấy tới nhà chơi với bố tôi hơn, thỉnh thoảng lân la hỏi mấy bức tranh trong nhà có phải do tôi vẽ hay không?

Tôi đang làm gì? Sao không xuống chơi? Một lần chúng tôi đã nói chuyện thực sự với nhau. Tôi nói về hội họa, về âm nhạc, đủ thứ trên trời dưới biển mà tôi biết, không quên bày tỏ sự hâm mộ của mình tới tiếng đàn của anh. Tôi chỉ thấy anh ấy nhìn tôi suốt, thỉnh thoảng lại gật gù, hoặc mặt lại đỏ. Mà tôi thì sợ không gian chết nên càng nói lắm, nói cho tới khi mệt rũ.

Có một lần, anh ấy sang nhà tôi và muốn nói chở tôi đi xem triển lãm của một họa sĩ mà tôi không nhớ tên, gần trên Tràng Tiền thì phải. Tôi hơi bất ngờ, lần đầu tiên tôi được một anh chàng nào đó đèo đây, cũng pha chút hồi hộp. Tôi nhớ ngồi sau xe N. mà cảm giác lạ lắm, cứ ngài ngại và sờ sợ.

Thế rồi lúc về, lại rủ tôi đi ăn kem, trời thì xám xịt sắp mưa, nhưng mà tôi đổng ý, vì tôi… rất thích kem. Đang ăn thì trời đổ mưa thật, chúng tôi trú đại vào một cái chỗ cũng không được… kín cho lắm gần đó.

Tôi bảo mưa thế này mà được nghe đàn thì tuyệt nhỉ. Anh ấy bảo “Chờ nhé, không đi đâu nhé”, rồi lao ra lấy xe đi đâu mất hút, đội đầu trần trong mưa luôn. Tôi vẫn còn đang thắc mắc anh này đi đâu thì anh ấy đã lại quay trở lại. Thì ra N. vừa về nhà… lấy đàn, không quên đã mặc theo áo mưa dù cái đầu ướt rượt. Và thế là anh ấy ngồi kéo đàn cho tôi nghe trong tiếng mưa, mặc kệ sự tò mò và lắng nghe của những người xung quanh. Vì thế mà tôi chả bao giờ quên được con người này.

Chúng tôi cứ nhẹ nhàng như thế thôi. Tôi biết là anh ấy thích tôi lắm, nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ lẩn tránh dù anh rất đáng yêu và ấn tượng. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao, có lẽ do tôi… trẻ quá. chưa đủ bản lĩnh để yêu (đấy là tôi nhé!).

Tôi vào đại học năm thứ nhất thì N. sang Nga học, anh học nâng cao cả về âm nhạc. Có lẽ đây là lúc khó khăn với anh, vì đó là quyết định của gia đình và suất học bổng rất nhiều tiền mà anh có được. Nhưng mà anh lưu luyến Hà Nội lắm, và anh có vẻ rất sợ phải xa tôi, cho dù tôi và anh chả đi đến đâu cả, một cái nắm tay chúng tôi cũng chưa bao giờ có.

Nếu có ai đó đã từng đọc một bài viết của tôi có tên là sẽ biết câu chuyện của tôi về một họa sĩ già vẽ tặng chân dung tôi ngồi dưới ánh mắt trời, một bức tranh rất đẹp của một họa sĩ lịch sử. Tôi yêu quý bức tranh ấy vô cùng, và N. cũng đặc biệt thích nó.

Anh ngỏ ý muốn xin tôi bức tranh nhưng tôi kiên quyết không đồng ý. Đối với tôi không chỉ bức tranh đó đẹp mà nó còn là một kỉ niệm rất đáng quý, không thể cho ai hết. Thế rồi, một ngày, tôi không có nhà, đó là ngày trước khi anh bay sang Nga.

Anh ấy đến nhà tôi, chẳng hiểu nói gì với bà tôi mà bà ngoại tôi đồng ý cho anh ấy tháo bức tranh cầm về. Lúc về nhà, tôi chết lặng khi biết nó đã bị “thủ” mất. Tức tốc, tôi mò sang nhà anh, đứng “biểu tình” đòi bằng được. Bố mẹ kêu anh ấy không có nhà, tôi bảo các bác tìm cho cháu bức tranh nhưng họ bảo không tìm thấy. Tôi cứ đứng khóc nức nở ở đó và tức giận anh tới tím tái.

Và thế là anh ấy đã đi, mang theo cả kỉ niệm yêu quý của tôi đi sang trời Tây. Tôi thù anh ấy từ đấy và không bao giờ thèm liên lạc lại. Anh ấy có viết cho tôi một lá thư rất dài, rất rất dài, và là lá thư duy nhất gửi cho tôi từ ngày ấy, có lẽ do mới sang và trong tâm trạng bất ổn nên mới dài như vậy N. nói rằng anh ấy đã quá tiếc nuối khi không dám gửi cho tôi một lời tỏ tình.

Tôi là một người đặc biệt trong trái tim anh ấy, và vì tôi vô tư và trẻ con quá, anh ấy không nỡ làm gì “vẩn đục” hết. Anh ấy có thề làm nhiều điều hơn nữa để có được tôi nhưng mà rồi lại không dám, anh ấy thèm được ngồi nghe tôi nói huyên thuyên. Và rằng lúc tôi đến đòi bức tranh, anh ấy đang trốn trong phòng, tôi khóc anh ấy cũng khóc…

14/2 và ngày sinh nhật, bao giờ tôi cũng nhận được hai cái thiệp của anh, chỉ vẻn vẹn duy nhất hai chữ “Miss you!” Thật tiếc tôi chưa từng trả lời anh điều gì, và bây giờ tôi vẫn đều đều nhận được hai cái thiệp ấy mỗi năm.

Năm đó tôi sang New York nên không nhận được thiệp. Anh viết email cho tôi, nói rằng mình sẽ sang New York chơi. Anh biết tôi ở bên này, và email là do anh hỏi dò bạn tôi mà ra. Anh sẽ sang đó khoảng một tuần. Đã lâu lắm rồi, anh muốn được gặp tôi một lần, “Hy vọng em cho anh cơ hội chứ?” Lúc này tinh thần tôi cũng thoải mái, không còn thù hằn lâu nữa, và đã coi anh như một người bạn bình thường. Thực sự trong thâm tâm tôi vẫn muốn liên lạc lại với anh.

Tôi viết cho anh địa chỉ và số điện thoại của mình. Khoảng giữa tuần sau anh sẽ sang đây, tôi cũng hồi hộp muốn gặp lại giờ xem anh đã ra sao.

Khuya, tôi mệt mà vẫn chưa ngủ được. Đã bắt đầu suy nghĩ cho tới cái ngày tôi sẽ phải quay trở lại Việt Nam và xa những con người tôi mới gắn bó nơi đây, đặc biệt là Ryan. Có phải là sai lầm khi tìm ra anh hay không nhỉ? Lúc đó tôi sẽ buồn tới thế nào đây? Nhưng tôi vẫn tự nói với bản thân mình rằng, “hãy quan trọng hiện tại hơn tương lai” đó thôi. Let it be, cái gì đến sẽ đến, tận hưởng những gì mình có đi đã.

Hôm sau, đi làm, tôi gặp lại Billy. Ngạc nhiên vì hai ba ngày không gặp trông anh ấy khác quá, còn chả cạo râu nữa, phờ phạc. Tôi hỏi anh bằng tiếng Anh:

”Trông anh mệt mỏi quá Billy ạ? Có chuyện gì thế?“.

Billy nhìn tôi đờ đẫn: “Anh sẽ giới thiệu em sang tiệm nail mới nhé. Em về được rồi, em nên chuyển đi chỗ khác nhiều khách hơn nhé?“.

Ôi anh ấy đang hờn dỗi gì tôi chăng? Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

”Em nên đi đi, đừng ở đây“. Rồi anh ấy kêu lên:

”Ôi mệt mỏi quá!“.

Thoáng có khoảng lặng, tôi thấy sốc và ngạc nhiên.

”Nói đi Billy, có chuyện mà, chuyện gì vậy?“.

Phần 32

“Cho dù anh ở nơi đâu thì em cũng sẽ ở đó“. Câu nói ấy, đã làm cho tôi có một giấc mơ đêm mộng mị, bắt đầu biết buồn và lo lắng cho tình yêu của mình thật rồi…

Nói là làm. Billy nhấc máy và gọi điện cho người bạn nào đó ở tiệm nail ở bên Queens. hỏi han xem cô ta có thể nhận được “một người bạn” của Billy xuống dưới đó làm việc hay không? “Con nhỏ nói giọng Hà Nội đấy, dễ thương lắm“. Tôi nghe thấy Billy chêm câu đó vào nên mỉm cười, anh ấy nhìn tôi và cũng cười theo. Nhưng tôi thấy hơi buồn buồn.

Dập máy, Billy nói rằng tôi có thể ở đây hết tuần này nếu muốn, rồi anh ta sẽ dẫn tôi xuống một tiệm nail rất đẹp và chuyên dành cho người da trắng bên Queens, sẽ dễ chịu hơn bên này rất nhiều. “Đáng nhẽ khi em lên tay rồi anh phải cho em đi sớm, nhưng anh cứ muốn giữ em lại ở đây“. Tôi nói chung chẳng biết nói gì, cảm giác lẫn lộn. Tôi đã rất muốn đi khỏi chỗ này vì nghĩ rằng nó ngột ngạt. Nhưng khi chuyện đó sắp xảy ra thì tự nhiên tôi lại thấy buồn, Billy dù sao cũng là một người tốt.

”Hôm qua anh đưa Lavender về nhà đấy. Anh đau đầu quá rồi, em đừng theo Lavender đến những nơi như vậy nữa được không? Em có thể chơi với nhỏ, nói chuyện với nhỏ, nhưng đừng đi theo nhỏ? Được không?“.

”Có sao đâu ạ, đi club thôi mà. Em thấy thanh niên bên này vẫn đi mà, có sao đâu, sao như có chuyện gì nghiêm trọng vậy?“.

”Trời, thôi, mà em gặp ban trai của Lavender rồi chứ? Cậu ta thế nào?”

”À dễ thương ra phết, chỉ là…”

Tôi ngập ngừng, vì tôi nghĩ Billy phải biết chuyện bà Mei không chấp nhận chuyện tình yêu này, biết đâu Billy cũng giúp cho bà ấy quản lý Lavender và ghét Josh thì sao. Hơn nữa, hình như chuyện họ gặp nhau là phạm luật gì đó.

”Thằng nhỏ đó cũng tốt, nhưng mà vì nó mà Lavender bây giờ ra nông nỗi thế này đây“.

”Lavender bị mẹ cấm đoán ạ, anh nghĩ thế nào?“.

”Bị cấm, đúng rồi, bị cấm, nhưng con nhỏ vì thế mà làm việc tồi tệ, anh không biết làm sao để giúp họ được nữa. Bà ấy cũng thật là quá đáng, bà ấy đang hại cả con gái mành. Á, anh xin lỗi em, xin lỗi vì giới thiệu nhỏ với em“.

Tôi thấy lạnh toát người vì lời xin lỗi này. Sao lại thế nhỉ? Tôi phải cảm ơn Billy đã giới thiệu cho tôi một cô bạn rất xinh đẹp và đáng yêu chứ? Mà chẳng phải anh ấy đã rất muốn chúng tôi làm bạn đó sao?

”Sao anh lại xin lỗi, em chẳng thích thế, em quý bạn ấy lắm, mà có chuyện gì trầm trọng đâu. Em chẳng hiểu ra sao nữa, sao anh lạ thế?“.

Tôi bắt đầu phản ứng thật sự. Tôi mệt mỏi bởi những hành động kỳ lạ của cả Billy và nhà Mei, nhất là cái kiểu họ vừa khinh thường vừa dè dặt với tôi. Họ có thể có những bí mật riêng, sự kiêu hãnh riêng, nhưng tôi cũng có những tự ái riêng của mình.

Billy ngước mắt. “Thứ tư em đồng ý đi ăn với anh chứ?”

”Vâng“. Lần này thì tôi đồng ý, không từ chối nữa. Có cả tá chuyện để nói đây.

Gần trưa, tôi đi ra ngoài gọi điện cho Lavender hỏi thăm tình hình nhưng không liên lạc được. Tôi gọi điện cho Hạnh. Hôm nay tôi lại muốn sang nhà Hạnh chơi, vì vừa có một đống chuyện xảy ra có thể “buôn” được, cũng thấy cần có chỗ giải tỏa nữa. Hạnh “thế à thế à” liên tục, cô nàng thích buôn chuyện nên nghe tôi “quảng cáo“. dăm ba câu là xem chừng sáng rực mắt. Tôi muốn kể cho bạn ấy nghe về chuyện tôi bị chó đuổi và ông em trai Jess đẹp trai của Ryan nữa. Chợt nhớ ra Hạnh chưa được gặp Ryan.

Billy hôm đấy có điện thoại liên tục, giọng căng thẳng, nói bằng tiếng Quảng, đích thị là với gia đình bà Mei. Tôi chẳng biết ngày mai có nên tiếp tục tới spa nữa hay không, ngại thật, có thể bà Mei biết chuyện chúng tôi tới club ngày hôm qua thì sao.

Bốn giờ chiều, quá buồn ngủ, chả hiểu sao cả ngày tôi cứ chỉ nghĩ về Lavender như bị ám ảnh vậy, như kẻ… tương tư vậy. Lúc đó có một con bé rất dễ thương người Hispanic vào tiệm wax lông mày, lúc tôi wax cho nó lỡ tay làm tuột cái khuyên trên mũi nó ra, điều này lại càng làm tôi nhớ… Lavender. Rồi một ý nghĩ táo bạo nảy ra, tôi muốn được đi xỏ khuyên mũi giống cô bé này.

Tôi hỏi con bé xỏ ở đâu? Nó bảo tới mấy phố downtown nơi bán đủ thứ hình xăm. Họ có dịch vụ xăm và xỏ các loại khuyên, họ làm rất vệ sinh và đảm bảo. Thế là tôi nung nấu cái ý định đi xỏ ấy trong đầu, bất kể bố mẹ có chấp nhặt hay không và trông sẽ như thế nào. Lavender chắc sẽ rất ngạc nhiên khi tôi có một cái khuyên mũi.

Năm giờ tôi lên tàu sang nhà Hạnh, báo bố mẹ hôm nay tôi ăn cơm với Hạnh, và tự nhủ rút kinh nghiệm sẽ về sớm không như lần trước. Nhà Hạnh hôm nay còn có thêm vài người bạn nên chúng tôi chỉ nấu ăn cho nhau mà thôi, thi thoảng đi qua lại nhấm nháy câu chuyện với nhau chứ không buôn được thoải mái. Tôi có nói ý định sẽ đi xỏ khuyên mũi, Hạnh bảo muốn đi. Tôi nói hôm sau tôi xuống spa ở China Town, gần chỗ xỏ khuyên, bảo chiều Hạnh sang đi cùng tôi nhé bán ấy tít mắt đồng ý.

Tôi về trước 11 giờ, gọi điện cho Ryan và buôn tới 12 giờ, chợt nhớ ra cần phải hoàn thành bức tranh về ngọn hải đăng, vì anh lại nhắc tới ước mơ được đi biển giống bố. “Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ căng buồm tới Việt Nam để gặp em“.

Tôi nói xong câu đó thì nước mắt ứa ra, vì tôi hiểu rằng, tôi sẽ phải xa anh một ngày không lâu nữa mà thôi. Tôi không muốn làm anh buồn, tôi biết anh có nhiều chuyện phải lo lắng rồi. “Cho dù anh ở nơi đâu thì em cũng sẽ ở đó“. Câu nói ấy, đã làm cho tôi có một giấc mơ đêm mộng mị, bắt đầu biết buồn và lo lắng cho tình yêu của mình thật rồi…

Thứ ba…

Tôi vẫn xuống spa. Tôi có cảm giác rằng tôi cũng sắp phải rời khỏi cả chốn này nữa. Chẳng có Mei, chẳng có Sheryl, hôm nay là một người đàn ông người Hoa đứng cửa hàng thay. Ông ta có có ngó qua tôi một chút rồi làm công việc quản lý bình thường, cũng chẳng hỏi han xem tôi thế nào. Tôi cũng thấy thế là may. Cô gái người Việt hôm nay cũng nghỉ làm. Tự nhiên lại thấy nhẹ tênh, nghĩ thấy vui vui vì chiều nay sẽ hẹn Hạnh đi xỏ khuyên mũi. Không hiểu rồi về sẽ ăn nói với bố mẹ thế nào. Thế nào thì thế nào, tính sau.

Chiều, bước chân ra khỏi cửa, Ronie xuất hiện lù lù ở gần đó làm tôi giật bắn cả người. Đích thị anh ta tới đây vì tôi vì Helen nghỉ mà, anh ta biết thừa chứ. Tôi đành đứng tiếp chuyện trong lúc chờ Hạnh tới. Anh ta hỏi hôm nọ là bạn trai tôi sao, sao lại nghe máy của tôi. Tôi bảo thì có làm sao, bạn trai tôi thì phải được quyền nghe máy của tôi. Cũng hơi bực mình nhưng hôm nay tôi gặp Ronie lại thấy anh này đáng thương và cô đơn sao vậy. Tôi không to tiếng nữa.

Hạnh tới, bạn ấy ngạc nhiên khi thấy Ronie:

”Ryan đây à?”À không, đây là Ronie, nhớ không?“.

”Ronie, đây là Hạnh, bạn thân của em“.

”Hai người đi đâu vậy?“.

Hạnh nhanh nhảu: “Đi xỏ khuyên mũi, anh biết chỗ nào không?“.

”À ăn chơi dữ ha, biết biết, ngay ở China Town nì, đi cùng anh nhé?“.

Tôi thoáng lưỡng lự, nhưng thôi OK, có thể anh ta biết chỗ nào đó đảm bảo. Thế là ba chúng tôi đi xỏ khuyên mũi.

Đó là một chỗ ở chợ Tàu thật nhưng là trụ sở của Mỹ trắng. Chỗ này chuyên dành cho xăm trổ và xỏ các loại khuyên, trông cũng sạch sẽ và vệ sinh, khá chuyên nghiệp là khác. Đủ các hình xăm to nhỏ treo làm mẫu, có hình xăm lớn để xăm trên lưng đáng giá tới vài ngàn đô. Tôi hơi chột, không biết xỏ cái khuyên mũi bao nhiêu tiền nữa.

Chờ một lúc, có một anh chàng với đủ thứ khuyên trên tai trên trán, mũi, lưỡi, người cũng xăm kín ra loe toét chào khiến tôi cứ trợn ngược cả mắt như nhìn thấy hình nhân lạ. Anh ta mặc áo bác sĩ đàng hoàng, dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ sáng choang, bảo tôi ngồi lên ghế và lôi ra một đống dụng cụ loảng xoảng.

Tôi cũng hơi chột nhưng khá thích thú. Lần lượt, sát thương, anh chàng dùng một đôi găng tay tổ bố. Rồi đến công đoạn hai, công đoạn xỏ, anh ta bảo sẽ không dùng thuốc tễ mà cắm trực tiếp vào mũi của tôi, lại một đôi găng tay khác. “OK, bây giờ tôi làm dây, tôi sẽ không làm cho cô bị bất ngờ đâu, OK OK“.

Vừa nói anh ta vừa dùng một cái khoan nhỏ cắm thẳng vào mũi tôi không thuốc tê khiến tôi điếng cả người, nhưng rồi diễn ra rất nhanh. Công đoạn sau, sát trùng, lại một đôi găng tay nữa. Quả thật quá vệ sinh và chuyên nghiệp. Tôi hài lòng khi đã nhìn thấy một cái khuyên mũi nhỏ ở trên mũi, không sưng và không chảy máu. Đỉnh thật.

Tôi đeo khuyên mũi từ lúc đó, và cũng là đặc điểm đặc trưng của tôi từ ngày hôm đấy. Cái mặt tôi trông đã lạ nó lại càng lạ. Mọi người ở đó trầm trồ khen tôi có khuyên mũi hợp. Tôi thấy rất vui, và thấy mình dũng cảm nữa. Cắm xuyên qua mũi không thuốc tê, mà mũi thì đâu có giống lỗ tai.

Ronie đòi dẫn chúng tôi đi ăn ở chợ Tàu nhưng tôi từ chối. Tôi cảm ơn vì đã dẫn tôi đi xỏ khuyên mũi nhưng tôi muốn đi riêng với Hạnh “có việc“. Ronie thoáng buồn bã rồi tạm biệt chúng tôi.

Ronie đi, thì Ryan gọi điện. Tôi hồi hộp thông báo cho anh biết tôi đã “nose piercing” khiến Ryan ngạc nhiên vô cùng. Tôi chợt nhớ ra hôm qua đã không nói cho anh biết ý định này. Ryan hỏi tới tấp là tôi làm ở đâu, có an toàn không? Tại sao không nói cho anh biết để đi cùng? Tôi nói rằng đã OK rồi, anh nói tối anh sẽ đến gặp tôi ngay xem thế nào.

”Hey…” Rồi anh ngập ngừng. “Anh gặp Billy được không?”

Tôi thở dài, thôi được rồi. Ngày mai, tôi sẽ để cho Billy và Ryan gặp nhau. Ngày mai!

Phần 33

Càng ngày càng khó hiểu những gì Ryan nói. Tôi thấy Billy nhìn sang tôi, đôi mắt ngầu đỏ, một ánh nhìn thật khác. Và Ryan cũng thế.

Tôi và Hạnh đi ăn lung tung một tí rồi còn định đi xem phim. Nhưng vì lo rằng có thể Ryan sẽ tới xem xét “vết thương” của tôi, nên hai đứa quyết định về. Tôi rất tự tin và thấy vui vì cái khuyên mũi mới của mình, mặc dù cũng thấy hơi đau đau một chút vì gió lạnh. Chắc phải kiếm một cái bang aid để băng qua, kẻo về nhà bố mẹ nhìn thấy thì chưa nghĩ ra lý do…

Thế mà tối đấy Ryan của tôi không đến, buồn xo. Dù sao tôi cũng biết anh rất bận và mệt.

Bố mẹ cũng chưa phát hiện ra cái khuyên mũi.

Tôi cũng suy nghĩ xem, liệu cho Billy và Ryan gặp nhau có hợp lý hay không? Tôi vừa muốn gặp riêng Billy để hỏi đủ thứ chuyện mà nếu có thêm Ryan sẽ bị hạn chế, vừa muốn chiều Ryan cho hai người được gặp nhau sớm, thật khó nghĩ. Tôi gác mọi suy nghĩ sang một bên. Có lẽ phải nghỉ một ngày để vẽ bức tranh ngọn hải đăng mà thôi, tôi hy vọng Ryan sẽ thích và bất ngờ, dạo này anh mệt mỏi quá.

Đểu thật, Ronie lại gọi điện. Hỏi han xem cái khuyên mũi của tôi có làm tôi đau hay không, tôi đã về nhà chưa? Nửa tức nửa thấy tội nghiệp, có lẽ anh ta là một kẻ quá cô đơn cần người nói chuyện, vậy Helen đâu nhỉ? Ronie chẳng trả lời, “Anh gọi điện hỏi han em thôi, thế thôi“. Tôi nói rằng chắc tôi sẽ rời tiệm nail hiện tại đi chỗ khác, Ronie lập tức sốt sắng đề xuất lại cái ý tưởng tới chỗ anh ta làm. Anh ta nói chỗ đó rất đông khách, đặc biệt nếu wax lông mày và vẽ móng đẹp thì kiếm tiền tốt.

Tôi lại suy nghĩ, nhưng tôi muốn xem cái chỗ Billy giới thiệu nó như thế nào đã. Đang lên tay rồi, tôi muốn mình sẽ kiếm ra tiền để còn đi du lịch. thèm đi chơi kinh khủng. Thậm chí có thể đi thuyền chỗ nào cùng Ryan trước khi về Việt Nam thì sao…

Tôi dậy muộn quá, tới tiệm của Billy cũng gần trưa. Anh chủ ngó tôi mỉm cười. Chợt nghĩ sau này tôi sang tiệm khác, chẳng biết có được người nào thông cảm cho cái tính thất thường và thích đi chơi như tôi hay không? Dù sao tôi cũng đã thấy Billy bắt đầu thân quen. Anh ta rất tốt và quan tâm tới tôi, chắc gì đã là thích tôi, có thể mẫu người này là luôn quan tâm người khác như thế…

Tôi hỏi, bọn mình sẽ đi ăn tối nhé, bạn trai của em muốn được gặp anh. Tôi thấy sự ngạc nhiên rõ ràng trên khuôn mặt của Billy. Anh ấy bất ngờ vì tôi tự nhiên muốn giới thiệu bạn trai? Muốn gặp riêng tôi cơ? Hay là vì nghĩ rằng tôi đang lo sợ anh ta sàm sỡ nên rủ bạn trai đi cùng?

”OK, được thôi, anh cũng tò mò muốn biết cậu ta trông thế nào lắm rồi“. Cô làm nail cùng tiệm quay sang hỏi tôi: “Nghe đồn bồ của nhỏ KinKin này đẹp trai dữ ha?“.

”Ủa, cô nghe hồi nào vậy?“.

”Ui da, ai mà không biết chứ“. Cô ấy nở một nụ cười nham hiểm. Tôi liếc nhìn Billy, đích thị là anh này buôn rồi. Billy gặp bạn trai của tôi bao giờ mà biết anh ấy đẹp trai nhỉ? Ah… Lavender…

Chiều nay thì tôi không phải đi subway nữa. Billy sẽ chở tôi ra chợ Tàu ăn cái quán ăn quen thuộc. Tôi hẹn Ryan về sớm sẽ đứng chờ ở đó.

Ngồi trên xe của Billy, tôi bắt đầu thấy cảm giác muốn hỏi và nói. Chúng tôi vẫn có thể nói tiếng Việt với nhau trước mặt Ryan nhưng như thế thì quá bất lịch sự, lúc này vẫn là hay nhất.

”Lavender hôm nọ ra sao ạ? Có chuyện gì vậy “

”À con nhỏ…” Billy ngập ngừng nói nhỏ, rồi quẹo tay lái, nghe chừng anh cứ buồn buồn.

”Lavender đáng yêu lắm, dù là bà Mei không thích bọn em chơi với nhau, nhưng bọn em khá hợp nhau, gặp nhau không được nhiều nhưng cũng có kỉ niệm. Một cô gái mạnh mẽ nhưng có phần hơi kém may mắn“.

”À, Mei là một chuyện thôi, nhưng có lẽ em không nên chơi với nhỏ thật. Lẽ ra anh không nên cãi lời bà ấy chớ, bà Mei cũng có ý tốt thôi mà. Dù sao dăm ba cái chuyện tình yêu, bà ấy cũng sai rồi, thời buổi này bên nước Mỹ hiện đại còn bày trò cấm đoán, có lẽ giờ hối hận cũng muộn rồi đấy”

”Oai, sao thế?“.

Billy khịt khịt mũi.

”Cái gia đình này có quá nhiều nặng nợ với anh rồi, anh bỏ họ đi khó quá.

”Anh chơi thân với họ lắm đúng không?” Tôi hỏi vờ ngây thơ và dò hỏi.

”Em muốn biết một bí mật không?“.

Mắt liếc nhìn đường phố, nín một hơi, Billy nói:

”Mei là mối tình đầu của ba anh đó, Hồi đó ổng ấy lăng nhăng, bả cũng đẹp, nhưng dăm ba bữa bỏ nhau. Giờ chắc bả vẫn nhớ ông ấy, sau này Mei có cưới người khác nhưng cũng chỉ nghĩ tới ba anh thôi“.

”Ôi vậy cơ à? Tôi nghe như chuyện trên phim vậy.

”Nhưng hai nhà vẫn giao du với nhau à?“.

”À, vẫn, sau này anh có sang Hong Kong một thời gian với ba, vẫn thấy bả ấy lui tới“.

”Ba anh ở Hong Kong à? Em tưởng nhà anh ở Sài Gòn?“.

”Mẹ anh và anh ở Sài Gòn, ba anh làm ăn bên Hong Kong“.

”Sao lại là mối tình đầu, trước cả khi cưới mẹ anh?”

”Thấy ba kể vậy, họ quen nhau thế nào sao biết“.

”Thảo nào bà ấy quý anh thế“. Tôi lại dò hỏi thêm câu nữa.

”Bà ấy đang trút nhớ nhung ba anh lên anh đấy“. Tôi không biết câu nói này có ý đùa hay thật nữa, nhưng không dám hỏi xa hơn. Nhưng quả là một khám phá thú vị, tôi đã hiểu ra được phần nào mối quan hệ thân thiết của họ. Cả Sheryl nữa, rõ ràng cô ấy cũng đang mê mệt Billy, đúng là “cha truyền con nối“.

”Anh tò mò về bạn trai của em lắm đó nha. Nghe Lavender nói lại, cậu đó cũng là người mẫu gì đó hả, đẹp trai có tiếng ở đất New York này nữa cơ“.

”Ôi trời, gì tới mức thế, đẹp trai thì có nhưng gì tới mức thế đâu“. Tôi cười xua đi“. “Lavender toàn nói quá bạn ấy mới là đẹp có tiếng ấy“.

”À nhỏ có tiếng thật, xinh thật, nhưng mới nhỏ vậy mà khổ quá“. (Ghét cái kiểu than vãn của Billy, biết Lavender khổ, nhưng chắc còn vượt xa những gì tôi biết, sao chả nói thêm như vậy nhỉ?).

Xe dừng, tôi gọi Ryan, anh bảo 5 phút nữa tới.

Billy đi gửi xe. Tôi hồi hộp cho tới khi hai người gặp nhau. Chờ một lúc, Ryan đang đi tới, tôi thấy Billy nhìn chằm chằm rồi như tỉnh ra, à lên, gật gù: “Đúng rồi, đúng rồi, đẹp trai dữ ha. Trời đúng là bồ của Kinkin có khác“.

Ryan đi tới, tôi giới thiệu hai người với nhau. Billy thấp hơn Ryan kha khá, anh nhíu mày mỉm cười. Thế là thỏa mãn nhé Ryan, được gặp Billy. Vào quán ăn, qua màn chào hỏi. Tôi nhắc Billy dừng nói gì nhiều về chuyện rắc rối với bà Mei và chuyện có thể tôi sẽ chuyển tiệm nail theo yêu cầu của Billy. Anh ấy nói yên tâm. Ryan hôm nay hơi khác, anh ấy hay cười hơn, lúc lại bụp một phát đăm chiêu, mỗi lần cười làm tôi lại nhớ ra cái khuôn mặt của… Jess.

”Billy, anh nghĩ sao về bạn gái của tôi?” Ryan hỏi một câu… lãng xẹt, khiến tôi hơi khó xử.

”Tôi nghĩ hai người đúng là một cặp hoàn hảo, cô bé này thì đẹp và thông minh. Tôi chỉ hy vọng những điều tốt đẹp nhất cho cả hai“. Billy trả lời một cách đầy ngoại giao.

”Cảm ơn anh, nhưng cho tôi một lời bình luận thành thật, tôi không xứng đáng với cô ấy đúng không?“.

Sao những câu hỏi hôm nay của Ryan lạ kỳ lạ đến thế, không cả có ý đùa cợt và cũng không phải là kiểu nói chuyện thường ngày của Ryan. Tôi cứ nhíu mày rồi lay tay anh liên tục theo kiểu “sao lại hỏi những câu như thế“.

”Tôi nghĩ rằng cậu thật sự tin tưỏng tôi đúng không Ryan? Cậu không tự tin khi được ở bên cạnh cô gái này hay sao? Tại sao không? Chỉ có cậu mới có câu trả lời”

”Tôi biết Lavender, cô ấy đã kể cho tôi nghe về anh, đấy là lý do vì sao tôi muốn gặp anh. Cô ấy nói anh khá là tài giỏi, hơn rất nhiều như những gì anh đang thể hiện bây giờ“. Ryan nhíu mày.

”Ha ha, cảm ơn cậu Ryan, nhưng chỉ có cậu mới biết cậu có xứng đáng với cô gái của mình hay không“.

”Tôi hiểu ý của anh. “ Ryan nói.

Càng ngày càng khó hiểu những gì Ryan nói. Tôi thấy Billy nhìn sang tôi, đôi mắt ngầu đỏ, một ánh nhìn thật khác. Và Ryan cũng thế.

”Có một điều mà tôi muốn nói với cả hai người ngày hôm nay, chuyện về Lavender. Có thể mọi người không biết con bé nhiều bằng tôi, cô bé như là em gái của tôi ấy. Tôi muốn Kin tránh tạm con bé một thời gian nhưng tôi lại nghĩ hai người có thể giúp được con bé, tôi nghĩ con bé cần sự giúp đỡ của mọi người“. Billy quay sang nhìn tôi và nói thế.

”OK, đã đến lúc nói cho em biết có chuyện gì với Lavender“.

”Cô ấy bị nghiện ma tuý, cô ấy cần đi điều trị, Mei đang phát điên“. Billy nói như sắp khóc.

Tôi thực sự nổi gai ốc. “Ôi, lạy chúa?” Ryan nắm chặt tay tôi vì thấy người tôi run lên. “Sao có thể thế được Josh có liên quan tới vụ này không?“.

”Cũng có thể, con bé điên rồ“.

Có lẽ Billy cũng muốn nói với tôi điều này, anh ấy muốn cho cả Ryan biết nữa, có lẽ vì cũng muốn để Ryan “bảo vệ” tôi. Giờ thì tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không nghĩ một cô gái tài năng xinh đẹp như Lavender lại đi làm cái chuyện dại dột như thế, và tôi cũng không hề nhận ra một Lavender nghiện ngập. Chợt nhớ cái lần Lave gọi điện cho tôi kêu gào, có thể đang bị khoá cửa và lên cơn nghiện. Tôi rùng mình mạnh tới mức Ryan còn quay hẳn ra xem tôi có bị làm sao không. Tôi hiểu vì sao Billy khuyên tôi không nên đi theo Lave. Có phải Josh đã hại cô ấy không? Nên bà Mei mới điên cuồng chống phá thế? Họ trông rất tử tế cơ mà nhỉ. Tôi thật sự rất sốc, và gần như muốn khóc đến nơi. Tôi quý Lavender lắm, thậm chí còn là tình cảm đặc biệt nữa cơ. Và xót, xót làm sao, một cô gái xinh đẹp nhường thế…

Tôi hỏi bây giờ Lavender ra sao, chắc cô ấy khổ sở lắm nhỉ. Billy nói rằng anh ấy phải quản lý Lave cùng cả nhà bà Mei, chắc họ sẽ cho vào “trại cai nghiện” một ngày càng sớm càng có thể. Bà Mei dạo này rất suy sụp và đau khổ, mà Lave thì trốn đi liên tục không thể kiểm soát. Cô gái đang phát điên lên rồi.

Tôi nhìn Billy đầy cảm thông. Có lẽ đó như gia đình của anh ấy vậy, nên anh ta buồn là thế. Tôi nói rằng tôi muốn giúp Lave, đừng đẩy tôi ra khỏi cô ấy, cô ấy cũng cần một người bạn chứ. Giờ tôi cũng hiểu và thông cảm với cả bà Mei nữa. Billy nói chính vì nghĩ vậy nên mới giới thiệu tôi với Lavender, thực ra “con bé đó cô đơn lắm“.

Ryan ngồi nhìn mông lung, anh hiểu tôi đang nghĩ gì “Chúng tôi sẽ giúp cô ấy”, anh nói.

Bữa tối diễn ra vừa lạ kỳ vừa nặng nề. Tôi thấy sốc vô cùng. Vì có quá nhiều lý do, một ngày mà có nhiều bức xúc và bí ẩn được giải tỏa. Lúc về, tôi chỉ muốn hỏi xem Ryan đã biết gì về Billy, tại sao hôm nay anh hỏi lạ thế. Nhưng Ryan cứ nói rằng có gì đâu, vì anh ấy nghĩ rằng Billy là một người tinh tế, anh ấy muốn hỏi ý kiến xem mình có xứng đáng với tôi hay không.

”Thế thôi á, em không nghĩ thế“.

”Ừ nhưng nó không đơn giản chỉ là thế, bởi vì anh ghen“.

”Gì cơ“.

”Em hiểu ý anh mà, anh ghen, anh ta yêu em“.

”Làm sao mà anh biết?“.

”Anh biết mà“.

”Thì sao?“.

”Anh ghét điều này“.

 
Bình Luận (0)
Comment