Chuyện Tình New York

Chương 2

Chuyện tình New York (Phần 4)

 

Chưa bao giờ tôi sốt ruột tới như vậy, đứng chờ cái xe bus đỏ mà bồn chồn không chịu nổi. Tức mình, tôi tự đi bộ ra bến tàu dù cũng khá xa. Đi rất khẩn trương, đi như ai đuổi, tôi muốn đi thật mau chóng như sợ cái card đó sẽ có ai nhặt mất, hay bị quét mất, hay tóm lại là… mất!

Mặt tôi ửng đỏ, có lẽ vừa do lạnh vừa do tâm trạng nó bất ổn, cứ thay đổi xoành xoạch như vậy. Trời lạnh dã man, gió mạnh quất những hạt tuyết mỏng tới tấp làm mặt tôi đau rát. Tôi sống trên đảo nên bốn bên là sông nước, gió đủ thổi cho tôi bay xuống sông chứ chưa nói đi bộ trong giá băng như vậy. Lúc đó tôi còn rất đau đầu nữa?

Tự nhủ sao mà mình phải khổ thế, chưa bao giờ tôi phải khổ tới thế này. Khổ vì cái tính đãng trí, khổ vì… dại trai (nhưng “tận tình” và “cuồng nhiệt” là hai đặc trưng rất… Hà Kin!)

Lúc đó, tôi tức cái bản thân mình lắm. Hix, trong cuộc đời đã bao nhiêu lần tôi đãng trí như vậy rồi. Nhớ hồi mới sang NY, cả gia tài của tôi là một tờ 100 $ mẹ cho, chắc để tiêu cả… năm luôn, hix. Vậy mà hôm đầu tiên ra đường tôi cho vào túi quần hay áo nào đó mà nó mất tiêu luôn. Nghĩ lại giờ đây vẫn thấy đau lòng.

Thế rồi ra được tới bến tàu, tự nhiên các ý nghĩ của tôi bắt đầu dịu lại (tôi là người rất dễ hay an ủi mình), đã nghĩ tới việc sẽ không bao giờ liên lạc lại được với anh nữa, và sẽ chấp nhận điều đó.

Dù sao, chúng tôi đã được gặp nhau, một cuộc gặp gỡ thú vị mà không phải ai trên đời này cũng có được một lần. Tôi ra bến tàu, đi chậm lại, từ tốn đứng chờ tàu, bây giờ có vội cũng chả làm cái gì.

Nhưng tôi hồi hộp, hồi hộp không biết khi tôi tới cửa hàng pizza đó, cái card có ở đấy hay không? Và tôi cũng không rõ là tôi đang sốt ruột hay là tôi đang… tò mò nữa!

Tàu đến, vắng tanh. Tự nhiên thấy mất hy vọng và cứ trống rỗng. Lúc đó tầm 2,3 giờ chiều gì đó, không phải giờ cao điểm, mọi người ai cũng gà gật, lạnh lẽo và thiếu sức sống. Vừa bước chân vào trong toa là mấy anh chàng Hispanic nhìn tôi chằm chằm, rồi xì xồ ra một loạt tiếng Tây Ban Nha gì đó khiến tôi lại càng có thêm cảm giác… bất ổn làm sao đó.

Cửa hàng tôi mua chiếc bánh pizza cũng phải cách bến tàu điện ngầm tôi xuống khoảng hai bến xe bus. Tôi sốt ruột nên không đứng chờ xe bus đi tới đó nữa mà sẽ đi bộ, tính ra cũng phải tới sáu con phố. Tôi cũng phải công nhận lúc đó tôi khá là điên, vì thời tiết rất khủng khiếp, người ta thậm chí còn không muốn ló cái mặt ra ngoài đường vút rác chứ chưa nói đi “dạo phố” như tôi?

Tôi cũng lo rằng cái card đã bị rơi trên chuyến xe bus lúc lôi ra tàu điện ngầm trở về. Rơi ở cửa hàng pizza còn được, chứ rơi trên xe bus và tàu điện ngầm thì hết hy vọng thật rồi!

Tới cửa hàng, tôi hít thở một cái thật sâu, rồi đi tới tìm kiếm. Hix, bạn cứ tưởng tượng xem, trời tuyết và mưa bẩn thỉu thế này, giả sử cái card có còn thì chắc cũng nát bem và đen xì. Tôi nhìn thấy một đống giấy trăng trắng bân bẩn ở trước cửa hàng, cái nào tôi cũng nhìn đầy hy vọng. Anh chàng bán hàng đã nhìn thấy tôi:

”Cô bé đền mua cái bánh pizza khác à?”

Tôi gãi đầu gãi tai mỉm cười, mắt láo liên:

”Không, chỉ là đi tìm một thứ vừa bị rơi thôi“.

”Em mất gì à? Hoa tai? Tiền? Vàng bạc châu báu? Ha ha?”

”Em cần anh giúp không?”

”Em không lạnh à…?

Trời ạ, đã đang sốt ruột rồi mà anh ta cứ đứng nói như súng liên thanh, còn nhe răng ra mà cười. Tôi chỉ thiếu nước nhảy lên mà đấm cho vài phát vào mặt, vì tôi đau hết cả đầu vì cái giọng của anh ta nghe rất vô tư và… đểu giả (lúc đấy tôi tức tôi thấy thế chứ thực ra anh này cũng dễ thương lắm, hì).

Hix, đầy, tôi chả tìm thấy cái gì cả. Toàn một đống giấy lổn nhổn, bân bẩn và một anh chàng bán pizza cứ đứng cười nói như mắc bệnh đao. Tôi chả hiểu sao có những người không bao giờ bị ảnh hưởng bởi thời tiết như anh này.

Anh ta lúc lại chạy vào, lúc lại chạy ra xem tôi đang đi tìm gì. Và cũng chả cần biết tôi đang tìm gì, anh ta cũng bò ra đất đi tìm cùng tôi. Nhặt được cái gì trông “được được”, như là cái dây gì đó đen đen dưới đất cũng chìa ra hỏi tôi: “Cái này à?”, rồi lại chạy vào bán bánh.

Anh ta mặc mỗi cái tạp dề trắng bên ngoài một cái áo mỏng nên xem chừng khá lạnh.

Bất lực, tôi bất chấp bẩn thỉu và lạnh lẽo ngồi phệt một phát xuống dưới đất, mặt đầy chán chường khó chịu, hai tay đã hoàn toàn giá băng. Anh pizza lại chạy ra, vừa nhìn thấy tôi vậy đã rú lên:

”Ôi Chúa ơi, em bị làm sao thế. Ôi không!”

Tôi bất cần: “Không có gì cả“.

”Đứng lên đi. Này đứng lên đi, vào trong đi“.

”Không không không không“.

Tôi chỉ thiếu nước khóc mà thôi, lúc đó tuyệt vọng lắm ấy.

”Đứng dậy đi cô bé. Nghe này, em đang chắn mất cái bảng món ăn đặc biệt hôm nay của chúng tôi“.

Ồ, thì ra anh ta lo cho tôi một phần thôi, còn một phần là tôi đang ngồi chắn xừ nó cái bảng… quảng cáo món đặc biệt hôm đó của cửa hàng họ. Hix, hâm thế, ngượng quá? Tôi lại phủi áo đứng dậy, cái áo choàng bẩn lem nhem.

Tôi rũ tung mái tóc ướt của mình rồi thở dài một cái. Chân đá đá vài phát, nhoẻn một nụ cười rất khó hiểu. Thôi, đi về. Thế là hết, coi như là hết? Cho chết cái bệnh đoảng của mình đi, tôi phải trả giá thôi, đúng là mẹ của duyên?

Giờ thì chả việc gì phải đi bộ, hai chân tôi đã rã rời vì chống chọi với những cơn gió mạnh. Tôi ra bến xe bus, đứng chờ, vẫn không quên cố tìm xem xung quanh có cái gì trăng trắng bân bẩn dưới đất không. Chả có gì.

Tôi lên xe, tới bến tàu, ra về. Hoàn toàn trống rỗng, và có thêm cảm giác chấp nhận. Tôi bắt đầu nghĩ. Không hiểu anh ấy thấy mình không liên lạc lại nữa, anh ta có nhớ nhung hay tiếc nuối gì mình không nhỉ? Có đi tìm tôi không?

Chắc phải có chứ, phải nhớ chứ, phải tiếc chứ? Nhưng chả hiểu sao tôi vẫn có một niềm tin rất mãnh liệt rằng, chúng tôi là những người có duyên với nhau, chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau. Có duyên, chắc chắn thế.

Trở về nhà, tôi bắt đầu phải gánh chịu cái sự điên rồ của mình. Tôi bắt đầu lên cơn sốt đùng đùng, chắc chắn đã bị “phải gió“. Nằm vật ra giường, mặt đỏ gay gắt, tôi chờ mẹ về đánh cảm. Mỗi lần ốm đau, lại thêm có sự thất vọng và buồn chán, tôi hay rơi vào tuyệt vọng.

Và cơn sốt tới hơn 40 độ ấy đã đánh thức được trong cơn mơ tuyệt vọng vô cùng của tôi một khơi gợi diệu.

Chuyện tình New York (Phần 5)

Lại hít một hơi thở dài. Thư gởi ông luật sư đã xong. Tôi bấm vào chữ check mai. Quả không sai, đã thấy failure notice của những thư gửi trả. Tim tôi thắt lại, thế nào đây, lạy trời sẽ chỉ có ba địa chỉ email bị hỏng, Nam mô a di đà Phật. Thư cuối cùng đã được mở, và…Nung chảy lưỡi gượm sắc nghiệt 

Lồng ngực rách sẽ liền da thịt 

Tôi sẽ hồi sinh 

Tôi lại hồi sinh

Nguyên vẹn trái tim mình…

Sao tả lại được cái cảm giác của một đứa như lên cơn sốt rét nhỉ?

Chìm trong hai cái chăn bông, hơi nóng tỏa ra từ chính cơ thể mình một cách điên cuồng, mồ hôi rịn, đầu tiên ướt hết mái tóc, rồi đến cái áo, rồi đến cả hai cái chăn. Nhiệt độ trong phòng khoảng chừng 28 độ thì tôi cũng tự hâm nóng mình trên 40 độ. Cơn nóng đến ngạt thở nhưng cảm thấy dễ chịu vì cảm tưởng như, mỗi giọt mồ hôi toát ra thì “khí độc” trong người cũng thoát ra theo. 

Và hoàn toàn vô thức, tự nhiên bật dậy, bật bản nhạc rock “to change your mind” dài đúng 35 phút 20 giây. 35 phút 20 giây, bài hát dài nhất trong lịch sử nhạc rock đã tưởng chừng như rơi vào vô tận. Chính bản nhạc đã lôi tôi vào một cơn bóng đè, hình như tay đã để lên ngực!

Chỉ nhớ lúc đó chìm vào một cơn tuyệt vọng miên man, không lối thoát! Cảm tưởng như tất cả đã là tận cùng của thế gian! Biết vậy mà không tài nào dứt trở dậy với thực tại, chỉ nhớ nước mắt chảy ướt đẫm cùng mồ hôi. 

Thật khủng khiếp! Bản nhạc kết thúc thì tôi cũng trôi theo một miền miên man khác. 

Lúc này, một loạt các hình ảnh chẳng đâu vào đâu chạy lung tung trong đầu, hình của bà ngoại lúc còn sống đang ngồi vo gạo, hình ngọn núi ở nhà ông nội, dưới chân núi là nhà mình, hình ảnh tôi lang thang trên đảo, trên phố 34, khuôn mặt của anh, và cuối cùng… là hình ảnh của cái card.

Tôi bắt đầu lờ mờ nhớ ra những chi tiết trên cái card (có lẽ dù trong tình trạng không kiểm soát tôi vẫn cố cho suy nghĩ mình dừng lại và tập trung tại đây). 

Tôi nhớ nhất có hai chi tiết, đó là màu… của chữ in trên đó, màu xanh ánh kim, và tên email của anh (không nhớ có gạch dưới hay không và vì cái họ Tây Ban Nha của anh đính kèm hơi rắc rối), anh dùng địa chỉ American Online. Tôi cũng loáng thoáng nhìn thấy tên phố văn phòng nơi anh làm việc, chắc chắn có một số 5, tôi không nhớ là phố 57 hay là phố 65, và đại lộ… 3.

Chắc chắn thế! Đúng thế, khi nhớ ra được tên đại lộ, sẽ có khả năng “truy tìm” xem những văn phòng nha sĩ nào bắt nguồn từ đại lộ số 3 của một phố có con số 5. (Phố ở Manhattan đánh từ 1 cho tới 200 theo chiều dọc, chiều ngang từng con phố lại đánh dấu đại lộ từ 1 đến 12). 

Khi tỉnh dần, cảm nhận của những nốt ban đang bắt đầu hiện ra, có lẽ do nóng quá, ngứa ngáy, khó chịu, đau đầu, cổ họng đắng ngắt và rát, tỉnh khỏi ác mộng một cái là một trận ho rũ rượi và rồi, bắt đầu thấy “minh mẫn”, biết mình vừa thoát khỏi một cơn co giật.

Bắt đầu có thể bỏ được một chiếc chăn bông, vớ cái gương thấy một khuôn mặt tê dại không sức sống. Ngắm lại cái lắc tay bằng bạc đã hoàn toàn đổi sang màu sắt rỉ. Nhưng lúc này bắt đầu thấy mình hồi sinh, cơn tuyệt vọng đã hoàn toàn qua. 

Một giờ rưỡi sáng. Cậu em chưa chịu đi ngủ đang vươn vai uể oải nghịch nốt máy tính. Tôi lờ đờ đi ra xin cái máy “có việc” một lúc. Định bụng, vừa viết cái thư xin lỗi ông luật sư không đi ăn trưa được, vừa bắt tay vào truy tìm cái họ của anh (để cần tên chính xác viết email), vừa truy xem có địa chỉ tên văn phòng của anh hay không. (Mỹ có chương trình tìm địa chỉ rất hay, chỉ cần đánh một vài từ khóa có liên quan là nó sẽ cho một loạt đanh sách tha hồ lựa chọn).

Tôi định dùng cụm từ “Manhattan dental offlce“. Thằng em hỏi chị có sao không, và dứt khoát nó không cho tôi dùng máy. Với lý do đã quá muộn, bố bắt tắt và vì tôi đang ốm. Tức điên, chả làm được gì, tôi đành ghi ra những gì mình nhớ và cần phải làm ra giấy, kẹp cẩn thận trên bàn máy tính rồi quay ra giường ngủ tiếp. Rất hồi hộp và… háo hức, chỉ mong sáng đến thật nhanh để thí nghiệm ý tưởng của tôi mà thôi. 

Uống viên thuốc cảm, trèo lên giường ấm áp, lòng lại tràn trề hy vọng. Nghĩ rằng mình không nên bỏ cuộc quá sớm, cũng hơi tự hành hạ cái bản thân một tí nhưng đôi lúc cũng là cái gì đó thử thách. Thử xem nào, nếu thành công, quá thú vị ấy chứ? 

Cũng chả ngủ được thật. Vừa háo hức vừa do ngủ đã quá, nên 7 giờ sáng, mẹ dậy tôi cũng dậy theo, mò ngay ra cái máy tính. Tiếng mẹ kêu ầm ầm: “Ngủ đi, mà đi tất vào, mệt vì cô lắm cơ“. Kệ. sao mà cái máy tính khởi động lâu thế hả giời. Chưa đợi máy ngừng hẳn tôi đã nhảy vào google, đầu tiên là đi tìm cái họ của anh. (Để tôi bí mật không kể cái họ của anh ra đây nhé?) Tôi muốn biết tên nào là phổ biến nhất và đúng nhất.

Cũng giống như Việt Nam họ Nguyễn chỉ là Nguyễn thôi chứ không thể có Ngyễn hay là Nguồn được, tôi nghĩ thế. Tôi đánh đại vào theo trí nhớ của mình những ký tự nhớ được. Và google đúng là google, nó ra ngay một loạt những người có tên với cái họ như vậy. Có một cái họ giống nhất và phổ biến nhất, tạm gọi đó là X.

Tôi nhớ không nhầm thì địa chỉ email của anh là tên đầu và cuối của anh. Đại loại là hoặc. hoặc, hoặc X_ryan. Không sao cả, gửi vào một và đồng gửi sang tất cả các địa chỉ email còn lại, đúng sẽ đi sai sẽ gửi trả. 

Vội vã vào trong email của mình đánh thư. Rất hồi hộp và đầy hy vọng. Tôi đánh rất ngắn gọn, đại loại: 

“Xin chào, đây là Hà Kin, chúng ta đã gặp nhau trên tàu F, có nhớ không? Cô gái có đôi mắt gây đau đớn ấy Tôi đã mất cái card của anh vậy nên đang cố thử liên lạc với anh. Đây là email và số điện thoại của tôi, làm ơn hãy ding tôi một cái nếu anh nhận được email này. Cũng xin lỗi nếu email không phải là của người tôi cần gặp“. 

Cái thư gửi đi, tôi sung sướng lắm, tôi cc vào tất cả các địa chỉ còn lại. Và trong lúc chờ yahoo gửi thư hỏng trở về (nếu cả bốn cùng hỏng thì tôi sẽ tìm cách khác, nếu trở về ba, thì có nghĩa là một địa chỉ của tôi là dúng). Trong lúc chờ, tôi vào đánh email xin hẹn dời ngày ăn trưa với ông luật sư lại.

Hôm nay cho tiền và vàng tôi cũng không dám ra khỏi nhà nữa rồi. Ngoài trời vẫn âm u đen tối, gió thổi rít qua mấy kẽ cửa sổ nghe u hết cả đầu. Hôm nay ở nhà mà thôi? 

Lại hít một hơi thở dài. Thư gởi ông luật sư đã xong. Tôi bấm vào chữ check mai. Quả không sai, đã thấy failure notice của những thư gửi trả. Tim tôi thắt lại, thế nào đây, lạy trời sẽ chỉ có ba địa chỉ email bị hỏng, Nam mô a di đà Phật. Thư cuối cùng đã được mở, và…

Chuyện tình New York (Phần 6)

Và tiệm nail của ngày mai, đã đưa vào cuộc đời tôi một người đàn ông thứ hai, một nhân vật đáng kể cho câu chuyện tình mới đang ở hồi bắt đầu này của tôi.

Tôi mở thư, đếm thật nhanh sơ qua là mấy chú địa chỉ bị gửi trả. Hix, và chỉ có… ba thôi. Một địa chỉ email đã đi. Đó là địa chỉ Ryanx. Thật vui sướng. Tôi thở phào nhẹ nhõm một cái. May quá, thế là tôi đã có hy vọng. Tự nghĩ mình cũng lanh lẹn thông minh tháo vát ra phết đấy chứ. Và 15 phút dành cho mơ màng.

    Ngồi ngắm tuyết rơi dày đặc, cả bên ngoài đều được phủ một màu trắng tinh khiết. Lúc này đang là cuối tháng Một, cơ quan của mẹ cũng đang chuẩn bị đón Tết Nguyên đán. Tự nhiên thấy cảnh vật đẹp và trong sáng tới kỳ lạ. Thèm được nhảy tưng tưng ra cái sân trụi cỏ ngay trước cửa sổ, có mấy cái ghế đá và mấy chiếc đèn cổ được phủ trắng tuyết trông như trong tranh vẽ minh họa của mấy truyện cổ tích. Có vẻ như đã khỏe hẳn, “người buồn thì cảnh có vui bao giờ” thế nên người vui thì cảnh có là bóng đêm mịt mùng vẫn thấy… vui. Thấy mẹ gõ cửa, ca cẩm:

    “Khỏe chưa? Hôm qua đi đâu, làm gì mà ăn mặc thế nào để về đến nhà ra nông nỗi thế. Phải bảo vệ cái sức khỏe của mình chứ. Ốm đau có phải khổ thân mình đâu, khổ cả bố cả mẹ ra nữa chứ!”

Lần nào mà tôi ốm do phong phanh hay do bất cẩn đều bị bố mẹ than vãn, quả thực thì cũng chẳng oan uổng gì (nhưng mà giả sử mẹ mà biết lý do thì mẹ có thông cảm cho không nhỉ?). Mọi ngày thì cãi lại nhâu nhâu đấy, nhưng hôm nay hả, thấy mẹ mắng mà đáng yêu hơn bình thường, tôi cứ ngồi cười khúc khích làm mẹ tôi nói mãi cũng… chán! (Cứ cãi lại thì mắng nó mới thích, thường là vậy?)

”Thèm ăn gì không? Mẹ hâm lại cái bánh pizza trong tủ lạnh cho ăn nhé?”

Ối giời ơi, lại nhắc cái pizza mà đau lòng. Nhưng kể thì cũng thèm ăn thật, cho dù pizza này là pizza đông lạnh. Gật đầu cái rụp, ngồi hát vẩn vơ.

Nhà có tiếng gõ cửa, một cô hàng xóm cũng là người Việt, đang đi làm nail (là làm móng chân móng tay, nghề này là nghề độc chiếm của người Việt bên đó, kiếm rất khá mà trốn được thuế) ngó qua chơi trước khi đi làm. Hôm nay thấy mình dậy sớm, bèn hỏi han một chút. Rồi bất ngờ, cô ta bảo:

”Cháu thích đi học trang điểm và đánh móng chân móng tay không?”

Nghe móng chân móng tay thì tôi không thích. Nhưng nghe thấy trang điểm thì thích mê lên. Tôi đồng ý ngay tắp lự.

”Ê đi luôn không?“.

”Ối không cô ạ, cháu đang bị cảm“.

”Thế khỏe đi nhé, rồi đi, có khi kiếm được tiền đấy! Mai nhé, họ cũng cần người“.

”À dạ vâng, hi hi“. Tôi cười hơi bị nhiều!“.

No say, tôi lại lăn ra ngủ tiếp, có lẽ do uống thuốc vẫn còn mệt. 10 giờ sáng, bất ngờ chuông điện thoại réo ầm ầm. Thằng em tôi uể oải chạy ra bên ngoài nghe máy, tôi nghe loáng thoáng: “Anh muốn gặp Hà Kin hả? Vâng, chị ấy ở nhà, chờ một chút nhé“.

Tự nhiên tôi thót cả tim. Làm gì có ai gọi điện cho tôi bao giờ nhỉ. Tôi hầu như không bao giờ cho số điện thoại lung tung ở ngoài đường, vì đặc thù nghề nghiệp của mẹ, chỉ cho những ai tôi cho là “đáng tin tưởng” mà thôi. Thế thì, biết đâu… anh đã check mai và gọi ngay cho tôi thì sao. Ôi thế thì anh ta còn máu hơn cả mình ấy chứ, vì đã gọi ngay cho mình còn gì. Thế là chả đợi bé em gào lên, tôi hấp tấp ra bắt máy ngay.

”Ối giời, nhanh thế, đang định gọi“.

”Ai đấy?”

”Không biết, nghe đi thì biết“.

”Đàn ông à?“.

”Thì nghe đi này“.

Vừa chạy ra vừa hỏi han đầy tò mò. Chộp lấy cái máy:

”Xin chào Hà Kin, hôm nay cô bé OK chưa?”

Hix, ối giời, đấy là… ông luật sư. Tôi và ông ta có số điện thoại nhưng toàn liên lạc qua email là chính, tự nhiên hôm nay gọi điện. Làm tôi như ngã từ trên giường xuống đất.

”À cháu đang khỏe ra rồi, chỉ là bị cảm nhẹ thôi“.

”Cháu biết thời tiết New York thế nào rồi đấy, chắc là cháu chưa quen với thời tiết ở đây, cô bé, cẩn thận nhé!”

”Cảm ơn chú, nhưng cháu bây giờ ổn rồi?“.

”Chắc chắn chứ? Tôi đã chuẩn bị xong buổi hẹn hò của chúng ta vào buổỉ trưa nay rồi. Hay là đến nhà tôi nhé? Tôi sẽ về nhà hôm nay, tôi sẽ cho cháu xem cái này!”

Nhà ông ta ngay ở building bên cạnh. Tôi hơi chột dạ, cũng biết là ông ta già rồi, nhưng ở Mỹ hay ở đâu thì việc tới nhà người lạ mặt như thế này là tối kỵ, mà chả biết thế nào. Tôi tìm cớ thoái thác:

”Cháu không thể ra ngoài được, ngoài kia thời tiết đáng sợ lắm, ha ha“.

”Ôi chán quá! Tôi định đánh đàn piano cho cháu nghe, và tôi có rất nhiều sách cho cháu làm luận văn“.

Ồ, tự nhiên mắt tôi sáng rực lên, còn gì bằng, vừa được tới nghe piano, vừa có bao nhiêu là tài liệu tôi cần để về nhà dự định làm luận văn. Thế là chặc lưỡi, vẫn quyết định đi.

”OK, thế cháu đến“.

”Được rồi, gặp cháu vào 12 giờ ở căn hộ của tôi nhé. Đừng quên mặc ấm và đem ảnh đi cho tôi xem đấy, cẩn thận nhé?” (tôi khoe có nhiều ảnh đẹp chụp ở Việt Nam, ông ta muốn xem).

Vươn vai, dậy đi ra ngay cái máy tính. Em trai đã ngồi chiếm mất cái máy, nịnh nọt cỡ nào nó cũng không cho mượn máy (nó mà đã ngồi thì dứt ra khó vô cùng, đến bây giờ tuy hai chị em có máy riêng nhưng mà một máy mà hỏng thì vật nhau với nó giành máy cũng là cả một vấn đề “nhức nhối“.

”Cho chị check mail thôi mà!“.

”Check gì, sáng sớm đã dậy rồi không check à, check gì bây giờ“.

”Check thôi, rồi muốn làm gì thì làm, chị đi bây giờ đây“.

”Đi đâu? Máu ra ngoài đường thế? Bị hâm rồi, he he“.

Nó cứ ngồi trêu ngươi tôi thế có tức không. Cuối cùng cũng cho tôi check mail. Có hai thư mới, toàn của bạn ở Việt Nam gửi sang. Tôi tự nhủ: Thôi không sốt ruột nữa? Mới có từ sáng đến giờ, có khi anh đang tất bật trong phòng răng rồi, làm gì mà đi check mail giờ này?

Tôi ra ngoài xem mấy chương trình TV chán òm buổi sáng. 12 giờ kém 15, tôi ra khỏi nhà, sang nhà ông luật sư. Tôi muốn mình thật đúng giờ, đỡ “mang tiếng“.

Building ngay bên cạnh, đi khoảng 5 phút là tới, chờ thang máy nữa là 10 phút. Tôi trùm kín người bằng cái áo lông của mẹ, chạy thật nhanh từ nhà này sang nhà bên kia.

Và luật sư đúng là luật sư. Đúng 12 giờ, ông ta bước ra từ thang máy và nhìn thấy tôi, nở một nụ cười đầy thân thiện.

”Cô bé ngoan, đúng giờ quá, đã khỏe hơn chưa?”

”Rồi ạ, hơn rất nhiều, chú có đàn piano sao?“.

”Tất nhiên, khà khà!”

Tôi hỏi ngay cái piano (nguyên nhân chính tôi chịu ra khỏi nhà hôm nay mà). Căn phòng của ông luật sư trang trí rất lịch sự và ấm cúng, khác hẳn với cái phòng nhếch nhác của mấy chị em ở nhà. Ông ta ở một mình, tôi thấy bắt đầu lo lo. Cái piano màu đen nhỏ được đặt ở một góc phòng, có che rèm cửa. Lúc đó tôi chưa biết đánh piano nhưng tôi rất thích, tôi mở đàn và ngồi nghịch tưng tưng. Ông luật sư mỉm cười:

”Cháu thích đúng không? Muốn học không?”

”Có, thích mà, nhưng cháu chưa có cơ hội để học“.

”Để tôi chơi gì đó cho cháu nghe“.

Phòng khách ông rất tối vì che rèm cửa, ông bật hai cái đèn có ánh vàng trông rất sang trọng và ngồi vào tặng tôi một bản nhạc. Ông ta hỏi tôi thích nhạc gì, tôi bảo: “Spanish music?“. Và ông đã tặng tôi một bản nhạc Tây Ban Nha thật tuyệt vời (tôi không nhớ tên nó là gì, nó bằng tiếng Tây Ban Nha mà, lúc này cái gì tôi cũng…Tây Ban Nha, hix hix). Cái cảm giác lo lắng tan biến mà thấy thật bình yên.

”Thỏa mãn chưa cô bé?”

”Muốn ăn spaghetti cho bữa trưa không để tôi nấu?”

”Vâng, tất nhiên rồi“.

Hix, tôi vẫn còn no và hơi ngấy ngấy vì cái vị pizza ban sáng vẫn còn, nhưng mà nhoẻn cười tươi, chả mấy khi.

”Này, tôi rất yêu nụ cười của cháu, nó đẹp lắm“.

”Thật không? Chú cũng có thích mắt cháu không?“.

”À chúng cũng đẹp lắm“.

”Điều gì khiến chú ấn tượng về cháu nhất khi lần đầu tiên chú nhìn thấy cháu? Nụ cười hay đôi mắt?“.

”Ôi, cả hai“.

”Nhưng mắt cháu đẹp hơn đúng không?“.

”Không, nụ cười của cháu đẹp hon“.

Hi hi, tôi cố muốn biết rằng khi ông ta gặp tôi, thực sự là ông ta ấn tượng ở tôi điều gì? Tôi muốn biết đôi mắt tôi có thực sự tạo hiệu ứng với những người khác hay không? Hay chỉ khi tôi “si tình” tôi mới thế? Với ông già này, ông ta thích cái miệng rộng ngoác của tôi hơn, và thường mấy người đứng tuổi bên đó đều vậy!.

Hai chúng tôi ngồi ăn món mỳ Ý nhạt thếch của ông luật sư. Tôi cho cả ketchup vào làm ông ta vô cùng ngạc nhiên. Chả ai ăn mỳ Ý với ketchup như tôi cả.

Nhưng mà không thì nhạt lắm. Ông luật sư rất nhã nhặn và vui tính, hỏi về gia đình, về bạn trai của tôi. Tôi nói rằng chưa bao giờ tôi có bạn trai cả. Ông ta không tin, nói rằng một “cô gái đẹp” (xin lỗi, người Tây hay gọi tôi như vậy) như tôi mà không có thì thật là kỳ lạ. Tôi nói rằng ở Việt Nam, mọi người không hợp với cái ngoại hình của tôi cho lắm, nên rằng tôi rất khó có bạn trai.

”Không thể tin được, làm thế nào mà họ lại bỏ qua một người phụ nữ đẹp và thông minh như cháu nhỉ?”

Và tôi để ý ông ta đã đùng tới từ “woman” “người phụ nữ”, chứ không còn là “girl” “cô bé” nữa.

”Thế thì kiếm bạn trai ở đây đi, đó có lẽ là một điều dễ dàng nhất cháu có thể làm được ở cái đất nước này“. Tôi cười ha hả, “Vẫn đang đi tìm anh ta“.

Thế rồi, bất ngờ giọng ông ta trầm xuống:

”Tôi vừa mới thất tình xong, bạn gái tôi đã bỏ tôi đi“.

Tôi trợn ngược mắt. Hix, già rồi mà còn tâm sự với tôi thế đấy.

”Ôi cháu lấy làm tiếc!“.

”Cô ấy dân Mỹ La Tinh đấy, trông hao hao giống cháu“. (lại Mỹ La Tinh)”

”Thế ạ? Cô ấy bao nhiêu tuổi?“.

”Bằng tuổi của cháu (em)“.

Lúc này thì tôi thề ăn không ngon nữa, chỉ thiếu nước sặc một phát ra đám mì loằng ngoằng trong miệng.

Trời, “ông già” này có bạn gái bằng tuổi tôi, thế thì ông ta cũng đang tiếp tôi không phải tư cách là “hai chú cháu” nữa, mà là một người bạn gái mời về nhà rồi. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh an ủi và tìm cách lảng câu chuyện sang đống sách ông ta hứa cho mượn để mà còn tìm cách chuồn về nhà mau chóng. Tôi thấy không thoải mái.

”Em có nghĩ tới việc cưới một anh chàng Mỹ làm chồng không?”

”À, bây giờ thì cháu chưa nghĩ tới cưới xin gì cả!“.

Ông ta vẫn tiếp tục đề tài. Cuối cùng, ông ta cũng chịu nói về mấy cuốn sách, mắt không ngừng nhìn tôi đầy (chắc lúc đó tôi thấy thế, he he) ông ta nói ráng sẽ mời tôi đến văn phòng và cô thư ký sẽ đưa cho tôi những tài liệu tôi cần, hiện giờ ông ta chỉ có một cuốn sách về luật quốc tế mà thôi! Tôi cảm ơn, tỏ vẻ bắt đầu thấy mệt mỏi và xin phép về ngay. Ông ta ngồi… suy nghĩ một lúc rồi bảo:

”OK, chào em, bảo trọng!”

Dường như ông luật sư đã nhận thấy tôi “sợ hãi” nên thôi không dám cưa cẩm tiếp nữa, giọng bắt đầu nhuốm mùi hờn dỗi.

Tôi ra khỏi cửa mà thở phào một cái. Đúng là nước Mỹ, chả biết thế nào, thật là “nguy hiểm”, hừm. Tôi cũng thấy hơi mệt thật nên muốn trở về nhà để nghỉ ngơi. Sáng mai tôi sẽ theo cô hàng xóm kia đến chỗ tiệm nail học nail và trang điểm, biết đâu lại có việc ra tiền còn đi chơi.

Và tiệm nail của ngày mai, đã đưa vào cuộc đời tôi một người đàn ông thứ hai, một nhân vật đáng kể cho câu chuyện tình mới đang ở hồi bắt đầu này của tôi.

 
Bình Luận (0)
Comment