hìn chàng trai trẻ mặt mũi bực dọc đang phân loại thuốc phía bàn, chủ tịch Bạch cất tiếng gọi nhỏ: Cậu đang khó chịu chuyện gì vậy?
Không có gì, chỉ thấy ngứa mắt vài chuyện thôi.
Chuyện gì làm cậu ngứa mắt?
Không có gì, không hỏi nữa.
Ngài ăn một chút rồi uống thuốc.
Cậu đã ăn gì chưa?
Ăn rồi.
Hôm nay ngài phải ăn nhiều hơn một chút.
Mới có mấy ngày mà ngài ốm nhom rồi đó.
Thấy Thẩm Diệu quay lưng lại đứng lấy thuốc trong hộp nhỏ trên bàn thì chủ tịch Bạch nhẹ nhàng lấy thêm tiền trong ví nhét vào túi quần cậu để cậu có thể lo mọi chi phí cho hai người ở bệnh viện.
Thẩm Diệu cảm nhận được liền chụp tay của người lén lút nhẹ nhàng lại, rút hết tiền ra nhét trả lại ví ở đầu giường: Ngài mà còn như vậy nữa thì tôi sẽ mặc kệ ngài.
Lần trước lén lút vẫn còn một nùi trong ví tôi đây nè, đã hết đâu mà lại lén lút nữa.
Cậu không thể nhẹ nhàng, hiền dịu với ta một chút sao? Cậu dựa dẫm vào ta một chút thì cũng có gì sai? Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau nhiều ngày rồi, lại còn ngủ chung nhiều lần, cậu không thể thích ta hơn được sao? Cậu ghét ta lắm hả?
Ừm, biết rồi thì hỏi làm gì? Uống thuốc đi.- Định đỡ người bệnh nhân dậy uống thuốc nhưng bất chợt bệnh nhân ôm ngực xoay hướng khác liên tục nhăn nhó ho khan, máu tràn ra khoé miệng.
Thẩm Diệu lo lắng tay xoa lưng, tay xoa nhẹ ngực liên tục: Đau lắm hả? tôi gọi anh bác sĩ trẻ, đẹp trai yêu quý của ngài tới cho ngài nhé.
Ực....!ực.....!ực, không cần đâu.
Không sao rồi.
Lấy khăn ấm lau sạch vết máu rồi đỡ luôn người bệnh dậy uống thuốc, miệng cằn nhằn: kiểm tra sức khoẻ không lo, chỉ lo rờ rẫm, vẫn còn bệnh nặng như vậy mà cũng không biết.
Mịa*
Cậu lầm bầm cái gì vậy?
Không có gì.
Ngài có muốn đi dạo một chút cho thư thả không?
Có, nằm mãi mệt mỏi quá.
Cậu đưa ta đi dạo một chút đi.
Thẩm Diệu đẩy xe đưa người bệnh xuống hoa viên của bệnh viện phơi nắng một lúc.
Chủ tịch Bạch lặng yên ngắm nghía dãy hoa cẩm chướng trắng đỏ rất đẹp rồi lại chăm chú nhìn chàng trai trẻ có khuôn mặt rất dễ thương, rất đẹp đang cặm cụi nhấc nhẹ chú bọ ngựa bị gãy chân lên tay rồi dặt nhẹ vào luống hoa để không bị cán trúng khi đẩy xe qua.
Chàng trai phía trước mặt quá dễ thương, chủ tịch không kiềm lòng được mà đưa tay ra sờ sờ gò má hồng hồng, mịn mịn: Nhìn cậu còn đẹp hơn đoá hoa đẹp nhất trong vườn này nữa, sao cậu lại đẹp và dễ thương đến như vậy?
Ngoại nói mẹ tôi rất đẹp và tôi rất giống mẹ.
Cậu cứ đi mãi không về nhà thế này sẽ làm mẹ buồn đó.
Cậu không nhớ mẹ à?
Nhớ chứ, nhưng tôi cũng sắp quên mặt bà ấy rồi.
Nếu bà ấy có ở nhà thì tôi đã không bỏ nhà đi như vầy.
Vậy bà ấy đang ở đâu?
Thẩm Diệu không trả lời chỉ ngước mặt, chỉ tay lên trời nói khẽ: Ở trên đó.
Lúc nhỏ ngoại xem chỉ tay cho tôi bảo số tôi sướng vì luôn có 1 người bảo bọc thương yêu tôi.
Tôi đã tin tưởng những lời đó, đã rất vui, rất hạnh phúc vì nghĩ luôn được mẹ bảo bọc, thương yêu.
Nào ngờ....
Chủ tịch Bạch đưa tay kéo chàng trai mắt đỏ hoe lại gần mình xoa xoa tóc Mẹ cậu ở trên đó luôn hướng mắt nhìn về phía cậu.
Bà ấy không hề bỏ rơi cậu, chỉ là có chút việc phải lên đó trước và đã gửi một người khác đến bên cạnh cậu để yêu thương cậu.
Thẩm Diệu lau nhanh giọt nước mắt chảy ra nhìn quanh: Thật sao? Mẹ tôi đã gửi người khác đến để yêu thương tôi sao?
Cậu cứ nhìn kĩ người đang ở gần cậu nhất, luôn xuất hiện quanh cậu thì sẽ nhận ra thôi.
Thẩm Diệu vài giây lặng thinh ngồi nhìn người bên cạnh không chớp mắt, cậu nhớ lại những lần gặp gỡ, những lần cùng nhau hoang lạc, mây mưa đến cả người tê cứng thì bất giác cất giọng: Pa, đúng là mẹ đã gửi pa đến.
Ba? Không được gọi ta là ba, ta không phải ba của cậu.- chủ tịch Bạch có chút bực dọc.
Pa, không phải ba.
Pa khác ba và pa lớn hơn ba.
Theo mẹ tôi kể thì ba tôi chắc bây giờ tầm 40 tuổi.
Ngài bao nhiêu tuổi.
Không muốn trả lời nhưng không thể không trả lời, chủ tịch buông giọng hờ hững: 45
Phải mà, đúng mà, là Pa mà.
Nào để tôi đẩy Pa đi dạo phía dãy cẩm tú cầu ở kia nhé.
Chủ tịch Bạch bị gọi Pa nên tự ái xị mặt cả buổi, Thẩm Diệu nói gì, chọc gì cũng không lên tiếng, không cười.
Chủ tịch đang cúi mặt nhìn lũ kiến vàng đang thi nhau khuynh vác cơ hồ là thức ăn ngang qua, cảm thấy cái gì nhột nhột nơi gáy nên ngước mặt kiểm tra thì một thoáng giật mình với cái sinh vật lạ trước mặt: (Một khuôn mặt có ria mép sâu róm từ bông cỏ lau, hai mí mắt phất phơ chớp chớp từ mảnh lá cây, bonus thêm cái lưỡi hồng dài thè ra bằng một cánh hồng).
Hết một giây giật mình thì chủ tịch vô thức bật cười khi sinh vật lạ bị chính ria mép sâu róm của mình cọ cho hắt xì liên tù tì.
Đi dạo một vòng, thấy tâm tư rất thoải mái, cười đùa cũng rất nhiều nên quên luôn giờ giấc nghỉ ngơi, uống thuốc.
Vô tình cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo bụi cỏ lau phất vào mặt mũi làm chủ tịch Bạch ho sặc sụa, ôm ngực nhăn nhó.
Pa, ngài không sao chứ.
Cố thở đi, tôi sẽ đưa ngài lên nhanh rồi gọi bác sĩ.
Đang tay đẩy xe tay vuốt nhẹ ngực cho người không thở được vì cơn tắc mạch phổi thì cả người Thẩm Diệu bị đẩy mạnh văng luôn vào luống hoa hồng đầy gai nhọn.
Lúc kịp định thần xem chuyện gì vừa xảy ra thì áo blouse trắng đã cõng bệnh nhân đi rất nhanh một đoạn khá xa.
Cậu lầm rầm chửi rủa chạy theo rất nhanh: Mịa*, dám giành Pa của ông.
Giúp Pa hết đau thì ông nhịn, không thì ông đấm vỡ mồm.
Vị bác sĩ trẻ làm hết mọi thao tác cấp cứu, trợ thở một lúc lâu thì ngồi xuống bên cạnh bệnh nhân xoa xoa ngực, vỗ vỗ má gọi: Bạch Hàn, mở mắt ra đi, mở mắt ra đi mà.
F*, làm ông tìm gần chết.
Sao không đưa ngài ấy về lại phòng ông mà lại đưa qua đây hả?
Tôi nhịn cậu đủ rồi đó.
Đây là phòng VIP riêng của ngài ấy.
Khôn hồn thì cút về cái phòng bình dân được ngài ấy bố thí cho cậu trước khi tôi còn kìm chế chưa bẻ gãy cổ cậu.
Từ nay tránh xa ngài ấy ra.
Đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ nữa, nhục lắm.- Vị bác sĩ trẻ một giây mất bình tĩnh lao đến hất mạnh vai mình vào ngực đối phương xua đuổi.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\