Sáng sớm lạnh buốt có kẻ còn ngồi trên giường quấn chăn kín mít, chỉ chừa mỗi khuôn mặt đẹp hơn hoa lộ ra ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm một người.
Chủ tịch Bạch trong trang phục như một người làm vườn chính hiệu bước lại đưa tay khá ấm nóng sờ sờ nắn nắn khuôn mặt đẹp: Mặt của em lạnh quá, để ta ủ ấm cho.
Thẩm Diệu mắt nhắm lim dim cảm nhận sự ấm nóng 2 bên má một lúc bỗng hít hít mũi, chẹp chẹp miệng kéo luôn cánh tay của người trước mặt để cắn miếng to củ khoai ấm thơm lừng.
Chủ tịch Bạch búng nhẹ vào trán người đang nhai khoai mắng mỏ: Con sâu ngủ ham ăn, muốn ăn thì để ta bóc vỏ đã.
Một người bóc vỏ không kịp người kia ăn, kẻ tham ăn ăn lấy ăn để một lúc thì bóc củ khoai to bóc vỏ kĩ càng, bẻ nhỏ đút vào miệng người bên cạnh.
Ngài là em bé à? Ăn khoai mà lấm lem hết rồi này.- Thẩm Diệu nhìn môi người bên cạnh dính khoai thì phì cười trêu ghẹo.
Chủ tịch Bạch đưa tay định lau miệng thì bị giữ tay lại rồi đôi môi mềm, ấm nhỏ xinh tiếp cận giúp làm sạch: Ậy, ậy....!không được dùng tay đâu, tay ngài cũng dơ kìa, để em giúp cho.
Chủ tịch Bạch một thoáng bị hớp hồn, cả người nóng ran nhìn người bên cạnh: Mới sáng sớm đó, em thật là.
Sáng sớm thì sao Ạaaaa....
Cả người nóng ran, tê rần còn chưa dịu lại đã nghe chữ Ạ nhấn mạnh, kéo dài làm chủ tịch Bạch giật mình kéo tay luôn người bên cạnh đi nhanh ra vườn hồng.
Chủ tịch Bạch mãi lo hái hồng rồi lo bỏ vào gùi sau lưng mà quên béng đi cái người cùng đi hái hồng.
Bỗng một lúc sực nhớ ra thấy thắc mắc vì sao im ắng quá thì quay đầu tìm kiếm.
(mlem...!mlem....!mlem....!măm....!măm....!măm....)- Dưới chân một đống vỏ hồng, trên tay là con dao nhỏ gọt gọt, cắt cắt, miệng nhai không ngừng.
Diệu, em đi hái hồng hay em đi ăn hồng vậy?
Em đi hái hồng mà.
Chắc em hái được hơn 15 trái rồi đó.
Hái 15 trái, rồi em ăn mấy trái rồi?
A, a....!em ăn chắc tầm 6-7 trái gì đó chứ mấy.
Giòn, ngọt, ngon xuất sắc luôn.
Đúng là ăn trái vừa hái từ cây có khác.
Chủ tịch Bạch phì cười: Nếu thuê em thu hoạch vườn hồng này chắc sẽ lỗ vốn, chắc không có đủ hồng để bán.
Em ăn no rồi, tạm thời không ăn nữa.
Giờ là lúc sói Ninja hái hồng đây.- nói rồi thì người cũng trèo như bay lên cây, chuyền cành nọ sang cành kia làm người đứng dưới thót tim, nhấp nhổm liên tục nhắc nhở:
Diệu Diệu, em xuống đi.
Té bây giờ. Diệu Diệu, đừng nghịch nữa, xuống đi nào. Em xuống ăn hồng đi, ta không nói em nữa.
Muốn ăn hết vườn cũng được, đừng leo trèo nữa.
Thẩm Diệu chuyền cây như khỉ, hết cành nọ tới cành kia, thoăn thoắt hái rất nhanh nhưng vẫn nghe hết những lời cằn nhằn, nhắc nhở của người bên dưới.
Cậu phì cười nhìn khuôn mặt lo lắng của người phía dưới rồi đu một tay hét toáng lên: Áaaaaa.....!cứu em với.
Chủ tịch Bạch vừa cho trái hồng to căng mọng vào gùi sau lưng thì điếng người khi nghe tiếng hét rồi thấy bóng người rơi tự do từ trên cây xuống.
Một phần vì không phản ứng kịp, một phần vì gùi hồng trên lưng khá nặng không thể lao tới đỡ lấy người bị rơi nên chỉ biết hoảng sợ hét lên thất thanh.
Một cú rơi tự do, rồi một cú lộn nhào và tiếp đất rất chi là hiphop.
Tiếp đất tuyệt đẹp rồi chưa kịp cười khoe đã hoảng hốt lao nhanh tới chụp lấy người đang hơi loạng choạng.
Ngài sao vậy? Sao mặt mày xanh xao, thở không nổi vậy?
Chủ tịch không nói không rằng, tháo gùi hồng trên lưng ra ngồi bệt nền đất dựa cây cố thở, cố bình tĩnh: Em quá đáng lắm, em muốn doạ chết ta phải không?
Thẩm Diệu chả hiểu mình làm sai gì, chỉ là biểu diễn một chút thôi mà, nghĩ thế nên vô tư ngồi bệt cạnh bên lựa hồng to, chín, rút dao gọt vỏ ăn tiếp.
Mlem.....!mlem....!mlem....!ngọt, tươi, ngon y như ngài khi ở trên giường luôn, nhìn là chỉ muốn ăn sạch sẽ - Tự nhiên ăn tự nhiên khen mặc kệ người bên cạnh mặt đỏ ửng như trái hồng chín
Ngài ăn thử một miếng đi, rất ngọt y như ngài luôn.
Nào, thử một miếng đi, xem mình ngọt, ngon cỡ nào.- Vừa nói vừa đưa miếng hồng thơm ngon lên miệng người đang mím môi lại ngó lơ.
Nào, thử nào, không thử sao biết được mình ngon, ngọt cỡ nào?- rướn người tới cố tình cho miếng hồng ngọt chạm môi.
Chủ tịch Bạch không cưỡng được sự cám dỗ nên mở miệng ăn ngon lành rồi nhìn sang người gọt hồng chờ đợi.
Hai người hái hồng mặc kệ mọi thứ ngồi bệt cạnh nhau ăn liền tù tì cho đến khi vỏ hồng chất thành đống cao thì mới đủng đỉnh cùng nhau tiếp tục đi hái hồng.
Thẩm Diệu thương người bên cạnh có vẻ mệt nên giành lấy gùi hồng mang trên lưng đi phía trước hái hồng.
Người đi phía sau kéo kéo gùi hồng lại thắc mắc nhỏ nhẹ: Ở trên giường nhìn ta ngon, ngọt thật hả?
Thật mà, ngọt, ngon hơn hồng luôn đó.
Tự nhiên nhắc tới làm em muốn ăn ngài luôn ở đây Ạaaaa......- vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ sờ sờ vòm ngực rắn rỏi bên trong áo.
Em quấy quá đó, ở đây là vườn hồng, không phải trong phòng kín cửa đâu.- chụp bàn tay hư lại nhắc nhở.
Tại nhìn ngài ngon quá làm gì, ngon quá nên chỉ muốn ăn.- vừa chọc ghẹo vừa chạy biến đi trước vì sợ bị bắt phạt.
Ta có phải là thức ăn đâu mà em cứ một ngon hai ngọt hoài vậy? Ta bắt được em thì ta sẽ lột trần cặp mông tròn tử thần ra đánh.
Một người chạy một người đuổi hết hàng hồng này tới hàng hồng khác.
Gùi hồng nặng, lại chạy mệt, Thẩm Diệu cảm thấy đủ khoảng cách an toàn nên đứng lại vừa thở vừa nhìn người đang chạy đuổi theo mình.
Thẩm Diệu cười vang thích thú trêu ghẹo cái người vừa đuổi theo cậu vừa thỉnh thoảng dừng lại ôm ngực thở.
Nhưng nụ cười của cậu bất chợt vụt tắt khi người đuổi theo gần tới ngã xuống đất nằm bất động, máu tràn ra khoé miệng.
\\\\\\\\\\\\\\\\\