*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ta quay đầu lại thì thấy nàng đang tươi cười đứng đó. Ánh nắng hắt tới từ sau lưng nàng. Nàngmặc váy trắng tinh, phất phơ trong gió, vài sợi tóc mai rủ xuống trán.
Sau biến Thổ Mộc Bảo(*), mọi chuyện đều đã thay đổi.
Đại quân của Hoàng thượng bị tiêu diệt toàn bộ, Thánh thượng cũng bị bộ tộc Ngõa Lạt bắt làm tù binh. Khi những tàn binh bại tướng từ tiền phương trở lại thành Bắc Kinh, tâm trạng kinh hoảng đã tràn ngập trong lòng mỗi người.
Vạn Trinh Nhi chưa bao giờ hỏi chuyện bên ngoài, nàng vẫn luôn lặng lẽ cầu khẩn cho Đỗ Giam Ngôn có thể bình an trở lại Bắc Kinh. Tuy tin thất trận truyền về ngày càng nhiều nhưng nàng không hề cảm thấy hoảng loạn, nàng nghĩ, Đỗ Giam Ngôn nhất định còn sống, nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của chàng, nàng vô cùng tin tưởng, một ngày nào đó, chàng sẽ quay về Bắc Kinh.
Nhưng mà, người nhà những tướng sĩ chết trận suốt ngày than khóc, bất kể là ngày hay đêm, Vạn Trinh Nhi đều có thể nghe được những tiếng khóc thê lương ấy.
Nếu là đêm hôm khuya khoắt, nàng sẽ bị những tiếng khóc này làm cho giật mình tỉnh giấc, sau đó lại một mình ngồi trong bóng đêm trầm tư. Nàng nghĩ, chàng sẽ không chết đâu, chàng đã nói với nàng phải nhớ kỹ tên ta, nàng tin chắc chàng sẽ không chết như vậy.
Quân Ngõa Lạt ngày càng tới gần kinh thành, được đám quan viên hết lòng ủng hộ, Thành vương đã xưng đế, như vậy có thể tránh cho tộc Ngõa Lạt lấy ra Thánh thượng uy hiếp Đại Minh.
Tuy rằng Vạn Trinh Nhi chẳng hề quan tâm chính sự, nhưng đối với việc này nàng vẫn bứt rứt không yên, nàng vẫn nghĩ Đỗ Giám Ngôn phải ở cùng với Thánh thượng, về sau có vua mới rồi, liệu còn ai muốn đi nghênh Thánh thượng trở về? Nếu không có ai đi nghênh tiếp Thánh thượng thì Đỗ Giam Ngôn cũng chẳng thể trở lại.
Nghĩ là vậy nhưng nàng cũng chỉ biết nhìn tình hình tiếp diễn. Ngay cả Tôn Thái hậu cũng không thể ngăn cản, nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ thì có thể làm gì?
Trong khoảng thời gian này, người đau thương nhất là Tiền Hoàng hậu, nàng ngày đêm khóc lóc không ngừng. Mỗi lần Vạn Trinh Nhi đi qua cung của nàng đều nghe thấy tiếng khóc. Nàng cũng không nhịn được bi thương, Đỗ Giam Ngôn, rốt cục chàng đang ở nơi nào?
Bởi khóc quá nhiều, không lâu sau đó, mắt của Tiền Hoàng hậu đã bị mù. Thế nhưng trong lúc tình huống nguy cấp thế này, chuyện Hoàng hậu bị mù cũng chẳng khiến người ta chú ý.
Vạn Trinh Nhi cho rằng nàng ấy rất đáng thương, tuy là hoàng hậu cao quý nhưng cũng không được phu quân đặc biệt sủng ái, mà lúc này, người đau khổ nhất cũng lại là nàng. Nếu sự tình cứ thế này, sợ rằng Thái tử cũng sẽ bị liên lụy.
Vì vậy nàng thường mang Thái tử tới thăm Hoàng hậu, mà Chu Quý phi cũng hay tới cung hoàng hậu để bầu bạn. Hai người phụ nữ vẫn thường ôm đầu khóc lóc, đoạn thời gian này có lẽ là những ngày hòa thuận nhất của bọn họ.
Quay lại nhìn Thái tử, đứa nhỏ này không biết thế sự ra sao, vẫn vừa cười vừa nghịch mấy món đồ chơi.
Tôn Thái hậu, Tiền hoàng hậu và Chu Quý phi cũng đều mờ mịt không biết phải làm sao. Mấy người phụ nữ này mặc dù lúc tranh đấu hậu cung thì lắm mưu nhiều kế, nhưng gặp chuyện như vậy, các nàng cũng bất lực.
Tôn Thái hậu có chút do dự nhìn Thái tử: “Nếu thật sự đánh vào được….” Bà liếc mắt nhìn Vạn Trinh Nhi nhưng không nói tiếp.
Vạn Trinh Nhi cắn răng, quỳ xuống đất nói: “Thái hậu yên tâm, nếu quân địch đánh vào, nô tỳ sẽ ôm Thái tử nhảy xuống giếng, nhất định sẽ không để Thái tử chịu uất ức.”
Bỗng chốc mắt mọi người đều đỏ hoe, Tôn Thái hậu nhẹ nhàng kéo Vạn Trinh Nhi dậy, lệ chảy nhòe mắt: “Đứa bé ngoan, đã làm khó người rồi.”
Vạn Trinh Nhi không khỏi rơi lệ, nàng thầm nghĩ, Đỗ Giam Ngôn, chàng bây giờ thế nào rồi?
Trận chiến bảo vệ Bắc Kinh nhờ vào sự ngoan cường của dân chúng cuối cùng cũng giành thắng lợi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quân Minh cũng thừa thắng truy kích, đem phòng tuyến đẩy mạnh lên phía Bắc.
Tháng tám, năm đầu Cảnh Thái, Thượng hoàng về triều, bấy giờ một năm sau khi ông ta rời khỏi thành Bắc Kinh.
Tộc Ngõa Lạt chủ động nghị hòa, trận chiến này, cuối cùng Đại Minh cũng thắng.
Nhưng mọi người không thể quên được chuỗi ngày kinh hoàng ấy. Sau biến Thổ Mộc Bảo, văn võ cả triều cùng nhau khóc rống ngoài cửa cung, tiếng khóc kinh động toàn bộ cấm thành. Tình cảnh một năm này quả thật vô cùng thê lương.
Hoàng thượng vừa về triều đã bị đón vào Đông An môn ở Nam cung, từ đấy hoàng toàn bị giam lỏng. Mà tân đế rốt cục cũng có thể ra tay với những người ủng hộ cựu đế. Đất nước vừa hòa bình cũng là lúc một cuộc chiến khác bắt đầu.
Tân thái hậu cùng hoàng hậu đã tiến cung. Thái hậu bây giờ họ Ngô, Hoàng hậu họ Uông.
————————
Ta bắt đầu có ký ức là năm bốn tuổi. Đó là một buổi chiều thu, ta đứng dưới một gốc dâu trong viện, tán cây lúc lỉu những chùm dâu đỏ tía.
Hôm nay là một chiều thu quang đãng, bầu trời trong xanh, những đám mây trắng nhàn nhã trôi bồng bềnh, có vài con muỗi bay qua người ta, bọn chúng cũng không thèm để ý ta.
Ta hết quay trái lại quay phải thì nhìn thấy một con mèo trắng đi tới bên cạnh, nó nhìn thoáng qua hình rồng thêu trên áo ta, tựa hồ rùng mình một cái rồi chạy vụt vào bụi hoa, không còn nhìn thấy đâu nữa.
Ta ngẩng đầu, một trận gió thổi tới khiến những quả dâu trên cành rung rinh không ngừng. Ta nhấc chân đá vào thân cây nhưng cây lại không thèm động đậy, còn mấy quả dâu vẫn đang đong đưa. Ta lo lắng chờ đợi. Cuối cùng cũng có một quả như sắp rời cành, ta hé sẵn miệng chờ nó rơi xuống.
Nhưng một bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn bỗng vươn ra đỡ lấy quả dâu. Ta quay đầu lại thì thấy nàng đang tươi cười đứng đó. Ánh nắng hắt tới từ sau lưng nàng. Nàng mặc váy trắng tinh, phất phơ trong gió, vài sợi tóc mai rủ xuống trán. Nàng mỉm cười nhìn ta tựa như nàng tiên lạc xuống trần gian vậy.
Nàng hỏi ta: “Thái tử muốn ăn dâu sao?”
Ta ngây ngốc gật đầu, nụ cười vui vẻ của nàng đã khiến ta quên mất hương vị trái dâu kia thế nào. Nàng nói: “Phải rửa đã rồi mới được ăn”, sau đó liền dắt tay ta đi về phía cung điện.
Ta vừa đi vừa không nghiêng đầu ngắm nàng, người con gái mỹ lệ này chính là thị nữ của ta – Vạn Trinh Nhi.
Trong tám năm về sau này, cho dù hoàn cảnh có gian nan cỡ nào, nàng vẫn luôn luôn bầu bạn bên cạnh ta, mà ta, bất kể tình thế khó khăn đến đâu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng thì lòng sẽ ngập tràn dũng khí.
Ta tin rằng từ khi bốn tuổi – lúc bắt đầu có ký ức ấy, ta đã yêu nàng mất rồi.
Năm đó, trước khi mùa đông đến ta đã bị thúc phụ đuổi ra khỏi hoàng cung mà dọn tới ở hành cung được xây dựng tạm bợ. Ta biết thúc phụ vẫn muốn phế bỏ tước vị thái tử của ta, nhưng bởi ông không có con nối dõi, mà cũng bởi thẩm của ta là Uông hoàng hậu kịch liệt phản đối nên việc này mãi vẫn chưa được hiện.
Thê tử của thúc phụ, cũng chính là Uông hoàng hậu, sinh hạ được hai con gái, vẫn dốc sức tranh đấu không ngừng với Hàng quý phi. Bà hết sức ngăn cản thúc phụ phế bỏ ta nhưng ta nghĩ bà hẳn có ý khác. Khi đó, Hàng quý phi vừa có thai, nếu sinh được con trai thì sẽ là uy hiếp rất lớn đối với địa vị của thẩm. Thế nhưng ta vẫn vô cùng cảm kích người phụ nữ này. Lúc này tất cả mọi người đều phản bội chúng ta, mẫu thân của ta và Tiền hoàng hậu cùng bị giam lỏng nơi Nam cung, làm bạn với phụ thân, Chu thái hậu mặc dù không bị giam lỏng nhưng bản thân bà cũng khó tự bảo toàn.
Có một khoảng thời gian, Uông hoàng hậu vẫn thường gọi ta vào gặp, có lẽ bà cũng không thật sự yêu quý ta nhưng thái độ cũng an ủi ta phần nào trong cơn tuyệt cảnh.
Nhưng mười tháng sau, khi cuối cùng Hàng quý phi cũng sinh được một đứa con trai, ta liền phải chấp nhận số phận bị phế, mà bà cũng vậy.
Sau ngày đó, ta trở thành Nghi vương, còn thẩm thì dắt theo hai đứa con gái vào ngụ tại Nghênh Xuân cung.
Khi ấy, ta mới có năm tuổi nhưng cũng đã hiểu được rất nhiều việc.
Con người ta luôn phải trong gian nan, cực khổ mới trưởng thành lên được.
Thời điểm ta năm tuổi, bên cạnh ta chỉ có người con gái ấy bầu bạn. Nghi vương phủ nơi ta ở là một chốn hoang vắng, chỉ có hai gian viện, so với quan viên tứ phẩm còn không bằng.
Trong phủ, ngoài nàng ra thì chỉ còn một bà già phụ trách nấu ăn, hai gia đinh, sớm tối đều có cẩm y vệ vây quanh bảo vệ ta chặt chẽ.
Tiếng là bảo vệ nhưng chẳng thà nói là giám thị. Tuy ta còn nhỏ nhưng cũng là mối nguy đối với thúc phụ.
Ta luôn nhớ về chiều thu êm ả khi còn ở Đông cung ấy, nhớ về bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dưới ánh mặt trời đó, quả dâu màu tím ánh lên làn da dường như trong suốt của nàng.
Bây giờ nàng phải làm việc vất vả suốt cả ngày, giặt quần áo cho ta, chăm sóc việc ăn uống thường ngày, thu dọn phòng ốc. Nàng tuy là cung nữ nhưng ta tin rằng, lúc còn ở trong cung, nàng chưa bao giờ phải làm những việc nặng như thế. Vậy mà nàng vẫn im lặng chịu đựng, không một câu oán hận.
Ta đưa mắt tìm kiếm thân ảnh bận rộn của nàng, nhìn bộ váy trắng nàng mặc, bởi vì không được thay mới, phần gấu váy đã có chút tả tơi, nhưng nàng vẫn mãi mãi thanh khiết như vậy, mềm mại như vậy. Đôi chân thon nhẹ bước trên mặt đất không động một hạt bụi.
Trong lúc nàng làm việc, ta luôn hỏi không ngừng: “Phụ thân ta đâu?”
“Ở tại Nam cung.”
“Mẫu thân ta đâu?”
“Ở cùng với phụ thân của ngài.”
“Vì sao ta không được gặp họ?”
Nàng liền thở dài, dừng công việc lại, sau đó ôm đầu ta khuyên nhủ: “Đừng sốt ruột, một ngày nào đó người sẽ được gặp lại họ thôi.”
Đầu ta dựa vào bờ ngực mềm mại của nàng, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người nàng, rốt cục ta cũng thỏa mãn thở dài. Có thể gặp cha mẹ hay không, ta cũng không để ý. Ta hoàn toàn không còn nhớ rõ hình dáng của họ ra sao nữa, thế nhưng ta biết, chỉ cần ta hỏi nàng như vậy, nàng sẽ thương xót ôm ta vào lòng, cho ta dựa vào người nàng. Ta thích loại cảm giác này, chỉ trong khoảnh khắc này, ta biết, nàng là của ta.
Nhưng nàng cũng không thuộc về ta.
Mỗi tháng đều có một cung nữ lặng lẽ tới tìm nàng, hai người các nàng luôn thì thầm nói chuyện. Ta không biết bọn họ nói cái gì nhưng mỗi lần cung nữ đó đi khỏi, nàng đều ngồi lặng lẽ rơi lệ, ta thấy nàng vẫn thường cẩn thận vuốt ve một khối ngọc bội hình hổ.
Nàng luôn yêu thương miếng ngọc bội ấy khiến ta tức giận vô cùng. Trong trí nhớ mông lung của ta, có khuôn mặt của một nam tử cao lớn tráng kiện. Nam tử kia và nàng luôn lẳng lặng nhìn nhau, thâm tình trong mắt tựa hồ có thể làm tan chảy sắt đá. Tuy không hoàn toàn xác định nhưng ta tin khối ngọc đó có quan hệ rất lớn với nam tử nọ.
Nhưng ta cũng không lộ sự phẫn nộ của mình ra ngoài, đối với sự khác thường của nàng, ta luôn tỏ ra không biết gì cả.
Sau đó không lâu, Hàn lâm học sĩ Từ Hữu Trinh bắt đầu dạy ta học kinh văn, ông là phó Đô ngự sử, đồng sự của Dương Thiện. Trong lúc dạy học, ông ta vẫn hay nhắc tới việc Dương Thiện tới tộc Ngõa Lạt tiếp phụ hoàng quay về, ta nghĩ hẳn ông ta có điều bất mãn với tân đế.
Ta cũng bất mãn với tân đế, ông ấy phế tước vị thái tử của ta lại còn nhốt phụ hoàng, mẫu hậu vào Nam cung.
Khi ta lên chín tuổi, cơ hội đã tới. Thái tử Chu Kiến Tề chết yểu, ta chưa bao giờ gặp qua đường đệ nhưng từ ngày nó sinh ra, ta vẫn luôn âm thầm cầu nguyện cho nó mau mau chết đi.
Thúc phụ lại không còn có nối dõi, chỉ cần ông ta chết, ta lại có cơ hội bước lên vị trí thái tử một lần nữa. Không biết có phải trời đã nghe được lời cầu nguyện của hay không mà Kiến Tề chỉ sống tới bốn tuổi đã chết đi.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày ta đều lo lắng chờ đợi, thế nhưng thúc phụ ta mặc kệ ý kiến của triều thần, không muốn lập ta làm thái tử.
Ta biết ông ấy vẫn luôn đề phòng cha con chúng ta, sợ một ngày chúng ta sẽ lấy ngôi hoàng đế của ông.
Cẩm y vệ bên người ta cũng càng ngày càng nhiều, đó đều là người thúc phụ phái tới giám sát ta.
Ta bắt đầu thử mua chuộc một ít người. Những việc này đều là thầy ta Từ Hữu Trinh âm thầm tiến hành. Ông lấy luôn biết cách vừa đấm vừa xoa, lấy đại nghĩa để giảng giải, bởi vậy đám cẩm y vệ theo dõi ta dần dần đã trở thành người của ta.
Về sau ta còn đích thân nói chuyện với chỉ huy của cẩm y vệ Vương Quảng Minh, khiến hắn hiểu được, cuối cùng thúc phụ cũng sẽ chết mà ông lại không có con trai, như vậy sau khi thúc phú chết, thiên hạ này sẽ thuộc về ai đây? Chỉ cần suy nghĩ một chút thì ai cũng có thể đoán được,
Ta nghĩ trong thời gian ấy, thúc phụ và ta đều thống khổ như nhau.
Thái giám Tào Cát Tường hầu ta từ nhỏ đã liên hệ được với ta. Hắn nói, thúc phụ ở trong cung hoan ái với rất nhiều nữ tử, muốn sinh một đứa con trai, nhưng dù có nỗ lực đến mấy, cũng không được như nguyện, trái lại thân thể ông ta lại ngày càng yếu.
Càng như vậy, thúc phụ lại càng sốt ruột, lại càng hoan ái với nhiều nữ tử, đây chính là một vòng tuần hoàn đáng sợ. Ta nghĩ cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa ông ta sẽ rời nhân thế.
Thời cơ thực sự đến vào năm ta mười một tuổi.
Thúc phụ của ta không chịu nổi phải lo nghĩ bất an cùng thanh sắc thỏa thích trong thời gian dài như vậy, rốt cục trở bệnh không dậy nổi nữa. Đây chính là cơ hội của chúng ta, là cơ hội mà ta và phụ hoàng đã đợi tám năm nay.
Tám năm nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn. Trong tám năm, từ một đứa nhỏ ngây thơ, ta đã biến thành thiếu niên mười một tuổi, mặc dù trong mắt nhiều người, ta vẫn còn quá nhỏ, nhưng ta đang dần dần nắm chắc lực lượng trong tay, lẳng lặng tìm kiếm thời cơ.
So với đồng lứa, ta đã trưởng thành hơn nhiều lắm, cũng giở về quyền mưu, dù sao thiên hạ này cũng sẽ là của ta.
Một buổi tối, có một nam tử bỗng nhiên tới thăm. Hắn là cẩm y vệ đến từ Nam cung thông qua Tào Cát Tường nỗ lực tới gặp ta.
Hắn quỳ trước mặt ta. Ta chăm chú nhìn mặt hắn, sau đó lại nhìn thoáng qua trường đao bên hông hắn. Ta nghĩ nhất định mình đã từng gặp nam tử này rồi, cách đây rất rất lâu, từ lúc ta còn chưa có ký ức, đã gặp qua rồi.
Một loại cừu hận bỗng này lên trong lòng ta, ta nghĩ hắn đoạt thứ gì đó của ta.
Từ Hữu Trinh tỉ mỉ nói cho hắn kế hoạch mà chúng ta sẽ thực hiện vào đêm mai. Hắn lặng lẽ nghe, từng việc đều nhớ trong lòng. Ta lạnh lùng nhìn hắn, một suy nghĩ bỗng hiện lên, cho nên khi hắn nói lời cáo từ ta còn quên cả trả lời.
Ta nhìn thấy trong đình viện ngập ánh trăng, Vạn Trinh Nhi lẳng lặng đứng dưới một gốc dương, ta biết nàng đang chờ ai.
Nam tử kia đi ra khỏi phòng liền thấy Vạn Trinh Nhi đứng dưới tàng cây. Tuy đã tám năm, nhưng ta tin Vạn Trinh Nhi vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.
Hắn không chần chờ bước về phía nàng, ta còn nhìn thấy rõ ánh lệ trong mắt nàng.
Cảm giác này khiến ta như phát điên.
Hai người kia lặng lẽ nhìn nhau thật lâu, hắn hỏi nàng: “Còn nhớ tên ta không?”
Vạn Trinh Nhi gật đầu: “Thiếp vẫn nhớ rõ, mỗi đêm thiếp vẫn thầm gọi tên chàng trong lòng. Đỗ Giam Ngôn.”
Nữ nhân thất tiết này, nàng lại dám gọi tên nam nhân khác.
Năm mười một tuổi, ta so với những người cùng tuổi càng thêm ích kỷ, sự suy tính thiệt hơn cho ngôi vị thái tử đã khiến ta hình thành thói quen này, chỉ cần là của ta, ta sẽ nắm thật chắc, quyết không để người khác cướp đi.
Ta quan sát thân ảnh của hai người rồi chậm rãi bước vào phòng, Chỉ huy sứ cẩm y vệ Vương Quảng Minh đứng trong bóng tối, hắn cầm tới danh sách những người tham gia kế hoạch ngày mai.
Ta hỏi: “Ngươi nhìn rõ người kia chưa?”
Hắn gật đầu.
Ta nói: “Giết y, ngày mai thừa lúc hỗn loạn, giết y đi.”
Trong mắt hắn xẹt qua một tia âm trầm, sau đó gật đầu.
Người này bản tính hiếu sát, ta cực kỳ tán thưởng loại cá tính này, nhờ nó ta có thể làm được rất nhiều việc.
Sự việc này sau được sử gia gọi là biến đoạt môn, xảy ra vào tháng giêng năm Nhâm ngọ. Bấy giờ, thúc phụ ta đã lâu ngày không vào triều.
Ngày hôm đó lại có rất nhiều đại thần liên hợp dâng tấu chương, thỉnh cầu lập ta làm thái tử, bởi vì bọn họ đều sợ thúc phụ ta đột nhiên chết đi.
Nhưng cho dù như thế, thúc phụ vẫn không đồng ý.
Ban đêm, ta cùng mấy người Võ Thanh hầu Thạch Hanh, Dương Thiện, Từ Hữu Trinh, mang theo một ít cẩm y vệ tiến về Nam cung. Trước cửa cấm cung, chúng ta bị bọn thân binh của thúc phụ cản lại.
Một cuộc chiến nhỏ nhanh chóng được triển khai.
Ta đứng sau Từ Hữu Trinh, lắng nghe âm thanh hai bên giao đấu. Với ta mà nói, giờ khắc này thật khiến người ta hưng phấn, ta sắp sửa cải biến lịch sử, đoạt lại những gì vốn thuộc về ta.
Quân địch thật mạnh mẽ, trong một chốc ta chợt cảm thấy quân mình sắp không địch lại được. Nhưng chính lúc này, phía sau quân địch chợt náo loạn, ta biết Tào Cát Tường đã tới. Hắn đem theo một đám thái giám và một ít cẩm y vệ lẻn đến từ phía sau, bên ta thừa lúc loạn xông lên.
Ta cười ha hả nhìn tất cả, không còn chút cảm giác nguy hiểm nào.
Cuộc chiến trong bóng tối tựa như một vở kịch câm. Để không kinh động tới hoàng thượng đang mang bệnh, quân địch không lên tiếng, mà bên ta lại không muốn kinh động tới nhân mã bên kia nên càng không thốt một lời. Vì vậy, chiến trường chỉ có âm thanh lưỡi đao chém vào máu thịt.
Cho dù trong bóng đêm nhưng ta vẫn nhìn rõ nét mặt của những kẻ địch trước khi chết, sự đau đớn, sợ hãi đã không chế bọn họ, cơ thể co quắp, ngũ quan vặn vẹo, vào thời điểm ngã xuống lại thập phần thong thả.
Kẻ địch chiến đấu tới những người cuối cùng, không một ai đầu hàng. Khi họ chết hết thì một đống thi thể đã chất đầy cửa cung.
Ta bước qua đám thi thể, cái cảm giác giẫm lên máu thịt này khiến ta run sợ, ta dốc sức nén cơn buồn nôn.
Sau đó, chúng ta thuận lợi bước vào Nam cung, không còn ai ngăn cản. Khi ấy đã là canh tư.
Cửa Nam cung bị khóa chặt, không ai có chìa khóa. Ta sai cẩm y vệ dùng đao kiếm mở cửa, không lâu sau, cửa đã mở ra.
Bên trong tối om, mọi người nhìn nhau, tới lúc này, tựa hồ không có ai dám tiến thêm một bước.
Bỗng có một người nắm một ngọn đèn dầu bước ra, ánh đèn rọi lên khuôn mặt hắn, là hắn, Đỗ Giam Ngôn, đi đằng sau chính là phụ hoàng của ta.
Mọi người lập tức quỳ sụp xuống, tung hô vạn tuế.
Tại thời điểm quỳ xuống, trong đầu ta lại tính toán làm sao để giết hắn. Ta biết hắn vẫn liều mạng bảo vệ phụ hoàng, kể cả lúc ở tộc Ngõa Lạt cũng chưa bao giờ rời khỏi phụ hoàng một bước. Một công thần như vậy nhất định sẽ được luận công ban thưởng, đến lúc đó hắn sẽ cầu được lấy Trinh Nhi của ta.
Mọi người lũ lượt vây quanh phụ hoàng, Đỗ Giam Ngôn lại lạc về phía sau. Ta liếc nhìn Vương Quảng Minh một cái, hắn đã ngầm hiểu.
Hắn cố ý đi tới phía sau Đỗ Giam Ngôn, sau đó giơ đao lên.
Ánh đao mỹ lệ ấy, lướt một đường cong duyên dáng giữa trời đêm ngay trước bình minh. Khi ánh đao hạ xuống tới nơi, ta chợt nhớ tới đôi tay xinh đẹp của Vạn Trinh Nhi. Đôi tay trong ánh nắng ngày thu đẹp tựa ngọc thạch, từ này về sau, đôi tay ấy đã thuộc về ta.
Ta cười lạnh nhìn bóng hắn ngã xuống, không một âm thanh nào phát ra, hắn đã chết như vậy. Không ai chú ý tới, mọi người đều chuẩn bị cho tân hoàng đăng cơ, trong trời đất này chỉ có ta biết, không, còn Vương Quảng Minh nữa, hắn cũng biết.
————————
Sau biến đoạt môn, Vạn Trinh Nhi nhanh chóng nhận được tin Đỗ Giam Ngôn đã chết. Buổi tối hôm ấy, mọi người đều ra ngoài, đi làm việc đại sự của bọn họ. Dưới ánh đèn nàng ngồi may áo cho Chu Kiến Thâm, ngọn đèn tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Đó là một đêm tuyết rơi.
Ngoài cửa sổ, khoảng sân bị phủ một mảnh trắng xóa, thi thoảng lại có tiếng hai con quạ kêu lên.
Nàng đang thêu một bộ y phục mới màu vàng, trên áo có hoa văn rồng, chỉ có hoàng đế tương lai mới được mặt y phục như vậy. Nàng chăm chú thêu từng mũi, vừa lắng nghe tiếng trống canh bên ngoài. Không biết sự tình tiến hành thế nào, không biết Hoàng thượng có bình an, Thái tử có bình an, còn Đỗ Giam Ngôn nữa, chàng có bình an không?
Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến ánh nế chập chờn, nàng ngẩn người, ngón tay run lên, cây kim chợt đâm lên ngón tay. Một giọt máu nhỏ xuống, rơi vào mắt rồng trên áo, tựa như giọt lệ máu.
Lòng nàng thấy căng thẳng, dấu hiệu này thật đáng sợ!
Buông áo xuống, nàng lo lắng đi lại trong phòng.
Phương đông, trời đã dần sáng, náng bước ra sân, nhìn về phía hoàng thành, hình như không có động tĩnh gì.
Bỗng nhiên, tiếng chuông trống vang lên, nàng hoảng sợ vô cùng.
Chuông vang chín tiếng, lẫn với tiếng trống, ngừng rồi lại vang chín tiếng liên tiếp, chính là lúc tân đế đăng cơ.
Lái buôn đang bày sạp bên đường chợt ngừng tay, những người đi trên đường dừng bước, nhóm phụ nữ cũng ngừng bàn luận, mọi người cùng hướng về phía cấm cung.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao: “Hoàng thượng đã băng hà sao?”
Vào ngày trời đông ấy, Vạn Trinh Nhi đứng lặng giữa đường phố Bắc Kinh, ánh mắt nàng dường như xuyên qua đám sương sớm, tân đế đăng cơ, cuối cùng cũng đăng cơ rồi.
Cảnh Thái hoàng đế trong cung Nhân Thọ giật mình hỏi nội thị: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai đang gióng chuông vậy?”
Đám nội thị đều quỳ rạp xuống, khóc thất thanh: “Là Thái thượng hoàng, ngài ấy đã trở về!”
Cảnh Thái hoàng đế sững người một lúc lâu, rồi cười khổ nói: “Tốt, tốt, như vậy cũng tốt.”
Người đàn ông trung niên này chậm rãi nằm lại giường, lẩm bẩm: “Rốt cuộc cũng tới rồi.”
————————
(*) biến Thổ Mộc Bảo: là cuộc chiến xảy ra vào ngày 8 tháng 9 năm 1449 tại biên giới Trung Quốc giữa quân đội nhà Minh và lực lượng của bộ lạc Ngõa Lạt (Oirat) Mông Cổ.