Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng luôn cảm thấy mọi sự đã sắp tới hồi kt ht thảy ân oán tình thù cũng nên kt thúc rồi

Nàng luôn cảm thấy mọi sự đã sắp tới hồi kết, hết thảy ân oán tình thù cũng nên kết thúc rồi.

Năm Thành Hóa thứ hai mươi ba, Chu Hữu Đường đã mười tám tuổi.

Hắn có tám đệ đệ, năm muội muội, mấy đứa em này đều nhỏ hơn hắn rất nhiều, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi. Cho nên đối với hắn, mấy đệ đệ, muội muội đều cách hắn rất xa, hoàng cung to như vậy, chỉ có hắn cô độc.

Hắn ở cùng với tổ mẫu Chu thái hậu, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách, viết chữ, học tập một ít việc triều chính thì chẳng còn việc gì khác.

Trong thời gian thừa ra, hắn luôn đi thỉnh an Vạn quý phi.

Bà là một bà lão cô độc, tuổi bà đã rất lớn, khóe mắt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc mai cũng đã bạc nhiều. Thế nhưng thoạt nhìn bà vẫn còn rất trẻ, da vẫn còn trơn nhẵn, chỉ như một phụ nhân ba mươi tuổi.

Nhìn bà ấy tới tuổi này rồi mà vẫn mỹ lệ hơn đại đa số cung nhân, Chu Hữu Đường đã hiểu vì sao phụ thân yêu bà đến vậy.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ, bà chính là kẻ thù giết mẹ của mình.

Rất nhiều đứa trẻ lúc sáu tuổi chuyện gì cũng không hiểu, cũng có nhiều đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi cũng đã biết được rất nhiều sự tình. Hắn vừa vặn là loại phía sau.

Lúc lên sáu tuổi, hắn chỉ được gặp qua hai người là mẫu thân và phế hậu Ngô thị, hắn vẫn hằng tưởng nhớ về mẫu thân xinh đẹp năm ấy, đôi khi hắn còn nghĩ, nếu ngày đó biết rằng sau khi gặp được phụ thân sẽ phải xa mẫu thân thì hắn thà rằng không gặp phụ thân.

Song mẫu thân vẫn thường nói với hắn: “Một ngày nào đó, phụ thân sẽ đến tìm con.”

Hắn biết người luôn muốn hắn có thể trở lại bên cạnh phụ thân, bây giờ mọi chuyện đều đã như ý nguyện của người, hắn đã về bên phụ thân, hơn nữa còn trở thành thái tử.

Có điều từ sau khi hắn trở về bên phụ thân, hình như Vạn quý phi không còn khống chế việc mang thai của phi tần nữa, không lâu sau đó, hắn đã có thêm vài đệ đệ, muội muội.

Chính vì vậy, một mối uy hiếp khác đã xuất hiện.

Sự sủng ái của đấng quân vương luôn thay đổi như mây trên trời, không chỉ đối với đại thần mà còn cả máu mủ ruột thịt nữa. Một vài phi tần bắt đầu cấu kết với đại thần trong triều, hy vọng con trai của họ sẽ được lập làm thái tử, mà xuất thân thấp kém của mẫu thân hắn luôn là cái cớ cho bọn họ.

Vài đại thần đã nhiều lần dâng tấu xin lập người khác làm thái tử vậy nhưng phụ thân chưa từng đồng ý.

Hắn biết, trong chuyện này Vạn quý phi đóng vai trò rất lớn.

Từ khi lên bảy tuổi, mỗi ngày hắn đều tới Ninh Trinh cung thỉnh an, bầu bạn với Vạn quý phi suốt buổi chiều.

Vạn quý phi vẫn thường hay lơ đãng, cho dù có hắn ngồi cạnh, bà vẫn thường im lặng không nói, lẳng lặng xuất thần, tựa như đang suy tư điều gì đó, lại giống như muốn thoát khỏi thế gian này, tới một nơi không ai biết.

Hắn thường thấy bên hông bà có đeo một miếng ngọc hình hổ, khi bà đưa tay vuốt ve nó, trong mắt sẽ hiện lên thần sắc rất kỳ lạ, có lúc giống như đang hoài niệm, có lúc tựa như yêu thương, có lúc lại như căm hận.

Mỗi lần bà vuốt ve miếng ngọc bội, hắn đều ngơ ngác nhìn theo. Tuy Vạn quý phi đã già nhưng nhan sắc vẫn được bảo dưỡng rất tốt. Hắn thấy những ngón tay trắng tuyết tựa trong suốt của bà mơn trớn miếng ngọc bội màu xanh nhạt. Ánh ngọc nhàn nhạt tựa như xuyến thấu những ngón tay ấy. Hắn nghĩ, đôi tay này thực sự rất đẹp, lại có chút giống bàn tay của mẫu thân.

Vừa nhớ tới mẫu thân, thù hận vốn khắc sâu vào xương tuỷ lại từ từ dâng lên tự đáy lòng. Nhưng, càng lớn hắn càng biết cách che giấu hận ý trong lòng. Đến nay, hắn đã mười tám tuổi, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã coi Vạn quý phi như mẹ ruột, chỉ còn hắn vẫn nhớ như in, từ lúc hắn mới sáu tuổi, mẫu thân hắn đã qua đời rồi.

Hắn cứ ngẩn ngơ suy nghĩ như vậy, không ngờ Vạn quý phi lại đột nhiên hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Hắn liền thuận miệng đáp: “Đang nhớ tới mẫu thân của con.” Những lời này vừa thốt ra miệng hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh toát ra từ đáy lòng.

Hắn ngẩng đầu cẩn thận ngó bà một cái, hình như bà cũng không để ý.

Có điều, một lúc sau bà lại hỏi: “Ngươi còn nhớ năm ấy ngươi bảy tuổi, gặp ta lần đầu tiên không?”

Hắn miễn cưỡng gật đầu.

Nàng cả cười: “Chỉ mới bảy tuổi mà đã thông minh như thế, thật sự không đơn giản.”

Hắn gục đầu xuống, không dám trả lời.

Hắn vẫn nhớ như in lần đầu tiên được gặp Vạn quý phi, bà mời hắn ăn gì đó, hắn thoái thác mình đã ăn rồi, sau đó bà lại sai người rót trà cho hắn uống, hắn đã nói: “Con không uống, sợ có độc.”

Lúc hắn trả lời như vậy, một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Vạn quý phi nhưng rất nhanh đã biến mất. Hắn bỗng không nhịn được chợt hỏi: “Thứ mà người cho con ăn ngày đó rốt cục có độc hay không?”

Vạn quý phi trầm mặc nhìn hắn, còn hắn lại dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà. Vạn quý phi nói: “Ngươi đã trưởng thành rồi, có đảm lược hệt như phụ hoàng ngươi vậy.” Hắn cảm giác giọng bà có một sự vui mừng kỳ lạ.

Bà lại thở dài: “Ta đã quá già rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng chết thôi, vậy nên bây giờ, ngươi cũng không cần sợ ta nữa.”

Hắn cắn răng trả lời: “Hoàng nương nhất định sẽ thọ tỷ Nam sơn.”

Bà mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Nhưng có rất nhiều người đều thực mong ta chết sớm một chút.”

Hắn im lặng không nói nhưng một lúc sau lại không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc có độc không?”

Bà cười cười. Hắn chợt cảm thấy nụ cười ấy vô cùng quyến rũ, bà nói: “Điều ấy thì có quan hệ gì? Có độc hay không quan trọng vậy sao?”

Hắn trầm tư trong chốc lát rồi trả lời: “Đúng vậy, cũng chẳng có gì quan trọng.”

Sau đó hắn xin phép cáo lui, Vạn Trinh Nhi nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, đứa nhỏ này cực kỳ giống Kiến Thâm lúc còn trẻ chẳng qua Kiến Thâm vào tuổi ấy trầm mặc hơn không ít.

Kiến Thâm vẫn luôn không được vui vẻ.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng có chút ảm đạm bất an, đến tuổi này rồi, dường như có rất nhiều sự tình nàng đều xem nhẹ, thế nhưng hình như lại không phải vậy.

Lại là một buổi ánh tà dương đầy trời, nàng biết thời gian của mình không còn nhiều, nhưng Kiến Thâm mới chỉ bốn mươi tuổi, đối với đàn ông mà nói, độ tuổi này vẫn là quãng thời gian tươi đẹp.

Vậy mà nàng lại đã già đi.

Nàng luôn cảm thấy mọi sự đã sắp tới hồi kết, hết thảy ân oán tình thù cũng nên kết thúc rồi.

Nàng chậm rãi bước ra khỏi Ninh Trinh cung, những cây dâu được trồng khắp quanh cung. Từ khi trở lại hoàng cung, Kiến Thâm liền sai người trồng rất nhiều dâu xung quanh Ninh Trinh cung. Đến cuối hạ đầu thu, mấy cây dâu rất sai quả nhưng lại không có người ăn, cứ để mặc chúng rơi xuống đất. Những quả dâu rơi xuống rất nhiều bị cung nhân giẫm lên, nhuộm tím cả đất, tuy đã có người quét dọn song sắc tím vẫn còn lưu lại. Một thời gian dài như vậy, về sau toàn bộ mặt đất xung quanh Ninh Trinh cung đều biến thành màu tím nhạt.

Đến lúc hoàng hôn, dưới ánh chiều tà, màu tím lành lạnh ấy lại ánh lên tựa như bao phủ toàn bộ cung điện.

Nàng đứng dưới một gốc dâu nhớ đến rất nhiều năm về trước nàng cũng từng đứng ở chỗ này, khi ấy, một đứa nhỏ có đôi mắt thực to nhìn chăm chú quả trên cây.

Nàng không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra liền bám riết nàng không buông, chỉ sợ, cho đến lúc nàng chết vẫn là như thế.

Một người lẳng lặng bước tới bên nàng, không cần quay đầu nàng cũng biết đó là Kiến Thâm.

Nàng hỏi: “Tấu chương phê xong rồi sao?”

Ngài gật đầu, tuy nàng không nhìn nhưng vẫn biết ngài vừa gật đầu, thực sự rất quen thuộc, giống như là cùng một người vậy. Nàng nói: “Năm ấy khi ngài mười một tuổi, có phải ngài đã phái người giết chết Đỗ Giam Ngôn không?”

Ngài lại gật đầu, điều này căn bản không cần phải giấu diếm.

“Vì sao? Một đứa trẻ mới mười một tuổi, sao có thể độc ác như vậy?”

Hắn trầm tư trong chốc lát rồi thản nhiên trả lời: “Không vì sao cả. Nếu không làm vậy, nàng sẽ không thể là của ta.”

Nàng quay đầu, thấy ngài đang lẳng lặng nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, chiếc hoàng bào trên người ngài sáng rọi kỳ dị. Ngài chỉ im lặng nhìn nàng chăm chú mà nàng lại thấy đáy lòng đau xót.

Nàng khẽ mỉm cười, ngài cũng cười khẽ.

Ánh tịch dương dần dần buông xuống, thời gian không còn nhiều nữa.

Nàng kéo tay ngài, hai người sóng vai nhau đứng dưới ánh hoàng hôn.

Nàng nói: “Ngài có biết? Chàng nói với ta, đừng quên tên chàng, những lời này, ta vẫn khắc ghi suốt đời”

Ngài trầm mặc không nói, đau lòng như chết, đã lâu như vậy, cho dù cố gắng đến đâu, thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là thất bại.

“Nếu có thể quay lại, ngài sẽ làm thế nào?”

Ngài trả lời: “Nếu có thể làm lại, hết thảy sẽ vẫn như vậy.”

Mặt trời dần dần hạ xuối, quang huy cuối cùng chiếu lên mặt đất dịu dàng mà tĩnh mịch. Hoàng cung cũng tĩnh lặng tựa hồ không có hơi người, vì thế trời đất dường như chỉ còn chút không gian.

Mùa xuân năm ấy, Vạn quý phi không bệnh mà mất.

—————–

Trước khi nàng mất, ta đã cảm nhận được ngày này cuối cùng cũng tới, chẳng qua, khi nó thực sự tới, ta vẫn thấy luống cuống tay chân.

Trong ký ức của ta, từ khoảnh khắc mở mắt ra, ta đã thấy gương mặt tươi cười của nàng, mà nay, nàng lại rời ta mà đi.

Vì thế, ta liền bỗng nhiên thở phào một hơi, giống nhau gánh nặng từ lâu rốt cục cũng có thể buông xuống.

Ngày hôm đó, Hữu Đường vội vàng xông tới, chưa kịp thông báo đã xông vào thư phòng. Ta mỉm cười nhìn đứa con ta yêu quý nhất, sắc mặt nó có chút tái nhợt, ta nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt nó.

Nó nói: “Phụ hoàng, Vạn quý phi đã qua đời.”

Ta sửng sốt nhưng cũng không quá giật mình, ta nói: “Làm sao có thể?”

Nó đáp: “Con không biết, khi con tới thỉnh an, thì Vạn quý phi đã mất rồi.”

Ta cười cười, nói vô cùng bình tĩnh: “Trẫm biết rồi.”

Nó có chút giật mình chăm chú nhìn ta, nó nói: “Phụ hoàng, người không bi thương sao?”

Ta cũng không trả lời, lúc này đương là mùa xuân, có rất nhiều tơ liễu bay trong gió. Thành Bắc Kinh cứ tới mùa này, tơ liễu lại bay đầy trời tựa như những bông tuyết.

Ta liền ngâm đoạn trong Kinh Thi:

“Tích ngã vãng hĩ,

Dương liễu y y,

Kim ngã lai tư,

Vũ tuyết phi phi.” (*)

Dịch (nguồn nhantu.net):

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Hữu Đường ngạc nhiên nhìn ta. Ta nói: “Hữu Đường, con không hận nàng sao?”

Nó nghe xong có vẻ kinh hãi trong lòng, sau đó nó cẩn thận quan sát sắc mặt ta. Ta nghĩ nó nhất định đang cân nhắc xem nên trả lời ta thế nào. Ta mỉm cười: “Hữu Đường, hãy nói thật với trẫm! Trẫm là phụ thân của con, trong lòng con nghĩ gì đều có thể nói với trẫm.”

Nó có chút cảm động nhìn ta, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Hận.”

Ta cười cười, “Trẫm đoán con cũng nên hận nàng.”

Ta lại bỏ thêm một câu: “Không chỉ có con hận nàng, trẫm cũng hận nàng.”

Ta thấy nó giật mình thì khẽ cười:

“Hữu Đường, trước con, nàng đã giết rất nhiều con trai trẫm, vậy nên trẫm hận nàng.”

“Có điều, giờ đây trẫm cũng không còn hận nàng nữa, tất cả đều chỉ là duyên phận mà thôi, trẫm không có cách nào tránh được số phận ấy. Thật ra, nàng cũng giống trẫm.”

Ta nhớ tới hai gò má tái nhợt của Trinh Nhi bỗng cảm thấy bi ai.

Ta nói: “Hữu Đường, trẫm đã già rồi, về sau, triều sự đều giao cho con đi!”

Hữu Đường trầm mặc nhìn ta, sau một lúc lâu nó mới cất tiếng, từng chữ từng chữ: “Phụ thân, con hận bà ấy, không chỉ là vì bà ấy đã giết chết mẫu thân của con, mà còn bởi bà là thê tử của người.”

Lòng ta cả kinh, nó bi thương nhìn ta, nói:

“Năm nay con mười tám tuổi, con nghe nói khi người mười tám tuổi đã muốn lấy bà làm vợ.”

Nó bỗng nhiên xoay người bỏ đi, bóng dáng của nó tịch mịch mà cô độc, ta bỗng nhận ra, những năm gần đây, ta vẫn xem nhẹ con của mình.

Nhưng ta cũng là một kẻ ích kỷ.

Ta cũng không thể sống trong một thế giới không có Trinh Nhi. Từ trước tới nay, thế giới này dường như chỉ là một phần của nàng.

Sau bảy ngày không lên triều, ta tuyên bố Thái tử giám quốc còn ta thì suốt ngày ở trong Ninh Trinh cung, không gặp bất cứ người nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ngày càng thêm chậm, ta chỉ mới bốn mươi mà tóc bạc đã đầy đầu.

Ninh Trinh cung vẫn không có bóng dáng của cung nhân, cuộc sống hàng ngày của ta đều do một lão thái giám hầu hạ, trừ việc đó ra, Hữu Đường vẫn theo lệ hằng tối tới báo cáo những đại sự trong triều.

Sau đó không lâu, ta nói với nó:

“Mọi chuyện con cứ quyết định đi! Không cần tới nói cho trẫm nữa.”

Nó do dự nhìn ta, khoảng thời gian này, ta già đi rất nhanh, thuốc bổ nó sai người mang tới đều bị ta đổ sạch.

Bi thương ánh lên trong mắt nó thường khiến ta đau lòng, nó nói: “Phụ hoàng, vì sao người lại sa sút tinh thần đến vậy?”

Ta cười cười không nói.

Nó không kìm được nói: “Nếu Vạn quý phi dưới đất có biết, bà nhất định không mong người biến thành như vậy.”

Ta trầm mặc rồi nói “Hữu Đường, con phải làm một hoàng đế tốt, nhất định không được giống trẫm.”

Nó rốt cục cũng chảy nước mắt, nó quỳ gối trước mặt ta, ôm lấy hai chân ta, nó nói:

“Phụ thân, người là một hoàng đế tốt.”

Ta vuốt ve tóc nó, chỉ từng có một lần con ta gần gũi với ta như vậy là lúc ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó từng ôm ta thế này.

Ta nói: “Con là một đứa trẻ tốt, còn thông minh hơn trẫm, lại không cần người khác chăm sóc.”

Nó không nói, vẫn đang nghẹn ngào không ngừng.

Sau đó, nó lấy từ trong áo ra một miếng ngọc bội hình hổ, “Phụ thân, hồi trước khi Quý phi mất, con đã trộm khối ngọc bội này.”

Nó đem ngọc bội đặt vào tay ta, ta cầm lấy chậm rãi vuốt ve.

Ta đã sớm phát hiện nó biến mất, nhưng lại chưa từng hỏi tới chuyện này.

Hữu Đường nói với ta: “Phụ thân, chẳng lẽ người muốn sống trong bóng ma của bà ấy đến hết đời?”

Ta cười cười: “Con trai, những ngày thế này không còn lâu nữa đâu.”

Cha con ta im lặng nhìn nhau, màn đêm bắt đầu buông xuống, linh hồn của Trinh Nhi tựa hồ đang ở nơi nào đó dõi theo chúng ta.

Con trai ta bỗng nói:”Phụ thân, con có cảm giác dường như Quý phi vẫn còn ở nơi này.”

Ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, bóng cây dâu in lên song cửa sổ, vài tiếng côn trùng kêu truyền đến. Ta nắm lấy tay Hữu Đường, tay nó lạnh như băng, ta nói: “Đúng vậy, Hữu Đường, chúng ta đều cảm thấy nàng.”

—————–

Mùa thu năm ấy, Thành Hóa hoàng đế không bệnh mà mất, Chu Hữu Đường nối ngôi, hiệu Hoằng Trị.

—————–

(*) Bốn câu thơ trong bài Thái vi, thuộc phần Tiểu nhã trong tác phẩm kinh điển của Nho gia – Kinh Thi. Đây là lời của người xuất chinh, hồi tưởng ngày ra đi dương liễu phất phơ, nhưng ngày về mưa tuyết đã giăng đầy trời. Đoạn thơ thể hiện sự luân chuyển đầy thi vị, hùng vĩ của cảnh vật qua thời gian và nỗi nhớ tiếc, bàng hoàng của người ra trận.

~HẾT~
Bình Luận (0)
Comment