Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

Chương 21

Ngày hôm sau đeo hai mắt gấu trúc tỉnh dậy, mới phát hiện Lâm đ*o Phong sớm đã ra cửa từ lúc nào không biết.

Tôi biết hắn là vì tốt cho tôi, sợ ba tôi lại nghi ngờ gì, nhưng mà nhìn căn phòng trống rỗng kia, trong lòng vẫn không hiểu vì sao khẽ thắt lại.

Nghe tiếng ba tôi rời giường, tôi nhanh chóng rời đi tầm mắt, xoay người vào phòng vệ sinh.

Lão ba vừa gấp chăn vừa hỏi tôi: “Duệ Duệ, ba cuối tuần sẽ phải về rồi, con cuối tuần kêu nhóm bạn của con đến ăn bữa cơm.”

“Dạ.”

Cho dù đêm qua giải thích, trong lòng ba tôi vẫn có vướng mắc.

Tôi phun một miệng đầy bọt kem đánh răng, sau cầm khăn lau mặt, ngẩn người nhìn gương một chốc, mới cầm sách vở ra khỏi nhà.

Kỳ thật tôi biết được, đổi lại là bất cứ vị cha mẹ nào cũng sẽ không hy vọng con trai mình thích đàn ông.

Tôi cũng quả thực không phải gay,

Chỉ là Lâm đ*o Phong không giống.

Tôi không nói được chỗ nào không giống, nhưng hắn thực sự khác với những bạn gái cũ của tôi.

Dù sao….. Chính là không giống.

Mấy ngày nay Lâm đ*o Phong cố ý tránh tôi, chúng tôi gặp nhau một câu cũng không nói, chỉ có lúc ở nhà mới ngẫu nhiên khách khí vài câu cho ba tôi xem.

Chỉ có khi vào đêm, tôi mới có thể cảm giác được hắn ở bên tường bên kia lăn qua lộn lại.

Lăn qua lộn lại.

Lăn qua lộn lại.

Tôi cảm thấy tôi sắp điên mất rồi, rõ ràng mỗi ngày đều cách gần như vậy, lại phải cố tỏ vẻ như hai người xa lạ.

Rõ ràng ở ngay dưới một mái hiên, nhưng không cách nào ức chế được nhớ hắn.

Tôi ngồi dưới lầu ký túc xá gọi điện thoại cho Tình Thiên Thiên Lam: “Thứ bảy anh mời em ăn cơm.”

“Sao thế, ca ca?” Giọng tiểu cô nương vẫn ngọt ngào như mật, “Anh tính chia tay với tiểu soái ca, giờ quay lại vòng tay ôm ấp của em à?”

“Đúng rồi.” Tôi cười nói, “Còn muốn cho em gặp bố chồng luôn đây này.”

“Bớt đùa đi nhá, nói đi, có chuyện gì?”

Tôi do dự một lúc, rồi kể đại khái sự việc.

“Như vậy à, muốn em giả làm bạn gái anh…..” Tiểu cô nương trầm mặc một lúc, “Năm bữa KFC!”

“Ba bữa.”

“Thành giao!”

Tôi vừa mới thở dài một tiếng, lại nghe Tình Thiên Thiên Lam nói: “Có điều, ca ca, tiểu soái ca của anh không có vấn đề gì đấy chứ?”

“Lâm đ*o Phong?” Tôi cắn cắn môi, “Chờ ba anh đi rồi sẽ tốt thôi.”

“Ồ.” Cô nở nụ cười rất có thâm ý, “Tóm lại, anh tự mình nghĩ đi.”

Nghĩ gì cơ? Tôi hiện giờ đã loạn thành một đoàn rồi.

Kế tiếp là Hoàng Suất cùng Tiêu Quân Cường, ngoài dự kiến của tôi, khi tôi nói ý đồ mình đến, hai đứa nó liếc nhau một cái rồi đáp ứng liền.

“Đều là anh em cả mà!” Bọn nó vỗ hai bả vai tôi, “Vội đương nhiên phải giúp.”

Trong nháy mắt, tôi cảm động đến nước mắt đều sắp trào ra.

“Có điều.” Hoàng Suất nói, “Gạt bác trai như vậy có phải không tốt lắm không.”

“Nhưng cũng đâu còn biện pháp nào khác.” Tôi nói.

“Đúng rồi.” Tiêu Quân Cường nói, “Tao vừa nãy thấy Lâm đ*o Phong ngồi trong cái đình nhỏ sau giảng đường một đấy, có phải nó đang đợi mày không?”

Lòng tôi nóng lên, vội vội vàng vàng chào tạm biệt rồi chạy về phía giảng đường một.

Sau đó đứng xa xa nhìn Lâm đ*o Phong ngồi trong đình nhỏ, khuỷu tay đặt trên đầu gối, phả ra từng ngụm khói thuốc.

Tôi chạy chậm lại, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Đang làm gì vậy?”

“Hả?” Hắn ngẩng phắt đầu lên, thấy là tôi, không khỏi cười cười, “Không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

“Nói chuyện phiếm? Với ai?” Tôi nhìn xung quanh một lượt, giờ mới phát hiện Ôn Trác đang ngồi đối diện.

Ôn Trác vẫn bộ mặt hồ ly tươi cười như cũ: “Giờ mới nhìn thấy anh đó hả, thực khiến người ta đau lòng mà.”

“Anh là ai cơ chứ.” Tôi trợn trắng mắt xem thường, cười hì hì nói với Lâm đ*o Phong, “Người bên em đều thu phục hết cả rồi, bọn họ sẽ không nói quan hệ của chúng ta ra, chờ ba em về rồi sẽ tốt thôi.”

“Ồ.” Sắc mặt Lâm đ*o Phong bỗng nhiên tối sầm lại, đứng lên vỗ vỗ quần, “Anh còn có tiết, đi trước đây.”

“Sao tự nhiên lại đổi sắc mặt thế?” Tôi kinh ngạc nhìn theo bóng hắn.

Ôn Trác ở đằng sau tôi thở dài sâu kín: “Anh cuối cùng cũng biết vì sao em luôn bị con gái đá rồi.”

“Vì sao?” Tôi hỏi.

“Vô tâm vô phế chứ sao.” Hắn lắc đầu.

“Anh có ý gì?” Tôi nhìn sườn mặt hắn.

Ôn Trác vắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối nhìn tôi: “Em, căn bản không để ý Lâm đ*o Phong nghĩ như thế nào đúng không.”

“En không có mà.” Tôi biện minh, “Không phải vì ba em đến đây sao?”

“Nếu ba em nói một cách rõ ràng rằng em không được phép ở bên Lâm đ*o Phong, em có chia tay với hắn không?”

“Em sao có thể…..” Lời vừa thốt ra, đã đứt giữa đoạn.

“Em xem em đi, không biết chứ gì, vừa rồi Lâm đ*o Phong có nói cho anh.” Ôn Trác nhô đầu sang, như cười như không nói, “Hắn cảm thấy em nói thích hắn đều do hắn dụ dỗ mà ra, kỳ thật chính em cũng không biết em muốn cái gì.”

“Hắn nói vậy với anh?” Tôi mở to hai mắt.

“Tây Duệ.” Hắn lắc đầu. “Em quả nhiên là đứa vô tâm, em chẳng lẽ không biết Lâm đ*o Phong hắn gần đây có bao nhiêu khó chịu sao?”

“Vì sao phải nói như vậy, em cũng khó chịu lắm mà.”

“Chẳng qua anh thật ra lại thích cái loại lang tâm cẩu phế này của em, thế nào? Có muốn suy nghĩ quăng cái tên Họ Lâm kia đi, ở bên anh không?” Hắn dịch gần về phía tôi.

“Cút đi, anh mới lang tâm cẩu phế.”

Lòng tôi bắt đầu khó chịu, trong lòng thắt lại từng trận.

Thứ bảy tuần đó, tôi đi đón Tình Thiên Thiên Lam qua đây, người đã đến đủ cả, Hoàng Suất Tiêu Quân Cường lấy ra bản lĩnh trông nhà đùa giỡn lảm nhảm liên hồi, tranh cãi nhau ồn ào ầm ĩ khắp nhà, Ôn Trác tên kia không biết nói gì mà khiến hai mắt ông già toả sáng, gật đầu liên tiếp.

Tôi ho khan một tiếng, mới đưa được tầm mắt mọi người lại đây, ba tôi chăm chú đánh giá Tình Thiên Thiên Lam.

Tôi chỉ vào Tình Thiên Thiên Lam: “Đây là bạn gái con, Tình…..” Nói tới đây, tôi mới phát hiện tôi ngay cả tên cô bé cũng không biết, còn may Tình Thiên Thiên Lam nhanh chóng tiếp lời: “Cháu chào bác trai, cháu tên là Điền Lôi Lôi ạ.”

Toàn bộ lực chú ý của ba tôi lập tức bị tiểu cô nương hấp dẫn: “Đến đây, Lôi Lôi, qua đây ngồi.”

“Lâm đ*o Phong đâu?” Tôi hỏi Tiêu Quân Cường.

“Trong phòng bếp.” Hắn nói, “Nhìn không ra tên kia còn biết nấu ăn.”

Tôi lập tức thí điên thí điên chạy vào trong bếp, đúng lúc nhìn thấy Lâm đ*o Phong cùng một tiểu cô nương không biết chạy ra từ đâu đang vừa nấu ăn vừa nói cười.

Tên kia mặc cái tạp dề màu hồng nhạt hình mèo Kiki, động tác thuần thục thái đồ.

Ba tôi ở phòng khách cùng Điền Lôi Lôi tán gẫu đến là vui vẻ: “Phải không, Duệ Duệ nói với cháu nhiều như vậy sao, ha ha…..”

Tôi tựa vào cửa phòng bếp nhìn Lâm đ*o Phong, người này bộ dạng thật sự tuấn tú lắm, mắt to mũi thẳng, nhất là lúc cười, ánh mắt nheo lại, có chút xấu xa, lúc nhìn tôi sâu trong mắt thường hiện thủy quang lăn tăn.

Lâm đ*o Phong làm nóng dầu trong nồi, sau đó thả hành vừa thái vào, ‘xèo ~~’ một tiếng.

Lão ba nói: “Bác vốn đang có chút lo lắng Duệ Duệ….. Có điều thấy con là một cô bé tốt như này thì bác yên tâm rồi.”

Tôi nhìn Lâm đ*o Phong nghĩ: Cái tên Lâm đ*o Phong kia tại sao lại coi trọng tôi chứ, tôi nhát gan yếu đuối vô tâm vô phế còn không suy nghĩ cho người khác. Hoặc là nói, tôi sao lại coi trọng tên kia chứ, hắn tự đại hoa tâm lại còn xấu tính dại gái.

Lâm đ*o Phong một tay lắc chảo một tay đảo xẻng, mặt bị lửa hun đến hồng hồng.

Tiếng cười của lão ba ở phòng khách vang dội truyền đến: “Lôi Lôi, hôm nào đến nhà chúng ta xem xem, bác gái cháu nhất định sẽ thích cháu.”

Tay Lâm đ*o Phong sắp đĩa khẽ run, run đến lòng tôi không hiểu sao cũng run theo.

“Được chưa?” Cô gái kia hỏi.

“Được rồi, em bưng qua đi.” Lâm đ*o Phong nhếch nhếch khóe môi, cười trông đến khó nhìn.

Cô gái bưng đĩa qua, trên người mang theo mùi thơm.

Con gái thật tốt, mềm mềm, thơm thơm, nói chuyện ôn nhu lại hiểu ý người.

Nếu sau này tôi cưới vợ, sinh con, lão ba lão mẹ đều sẽ rất vui vẻ.

Trong phòng khách ồn ào náo nhiệt, nhất là tiếng cười ha ha ha ha của ba tôi, một bộ mỹ mãn hài lòng.

Lâm đ*o Phong nâng cánh tay, dùng cánh tay lau mồ hôi trán, sau đó đỡ tay trên bếp chống đỡ cơ thể cường tráng ngốc thêm một lúc, tiếp đó mới cầm khăn lau bàn bếp.

Em, căn bản không để ý Lâm đ*o Phong nghĩ như thế nào đúng không.

Nếu ba em nói một cách rõ ràng rằng em không được phép ở bên Lâm đ*o Phong, em có chia tay với hắn không?

Lâm đ*o Phong quay đầu thấy tôi thì không khỏi sửng sốt, vội vàng giấu đi biểu tình mất mác trên mặt, cười với tôi: “Không đi ăn cơm sao? Đó chính là tay nghề của anh đó.”

Tôi đi tới, ôm lấy hắn từ sau lưng: “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh chốc nữa mới ăn.” Thân thể hắn cứng đờ, vỗ vỗ tay tôi, “Em không sợ ba em thấy à.”

“Anh nếu là nữ thì tốt rồi.” Tôi dán mặt vào lưng hắn, nhẹ giọng nói.

Hắn cười gượng: “Anh là nam thì em sẽ không muốn anh hả?”

“Anh nếu không phải Lâm đ*o Phong em sẽ không muốn anh…..” Lòng tôi chua xót.

Tây Duệ không phải đứa ngốc, tôi biết Lâm đ*o Phong khó chịu, cũng biết hắn không cam lòng, hắn vẫn luôn nhẫn.

Một người như Lâm đ*o Phong, trừ bỏ Tây Duệ, hắn còn vì ai nhẫn nữa chứ?

Chỉ là…… Tôi nhát gan…..

“Em khóc cái gì chứ.” Hắn giật giật lưng.

Tôi cọ sạch nước mắt nước mũi lên sau lưng hắn, sau đó kéo lấy tay hắn nói: “Em không thèm quan tâm nữa!”

“Hả?”

Tôi không nói hai lời, kéo tay Lâm đ*o Phong chạy về phía phòng khách.
Bình Luận (0)
Comment