Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 107

Liêm Chiêu dẫn theo binh mã vội vàng đi vào sơn cốc, xa xa chợt nghe thấy tiếng hoàng trúc lay động, xen lẫn với tiếng rống giận kêu giết, khiến người người kinh hãi.

Binh mã đang định đi vào cốc, đột nhiên, một trận nhạc quỷ dị vang lên, nhiễu loạn tâm thần, đảo điên nội tức.

Mị Hải Thầm Âm? Người Nam Hải? Tiểu Tiểu vươn tay che lại lỗ tai, khẩn trương nhìn quanh bốn phía. Nàng không có nội lực, cho nên cũng không chịu ảnh hưởng quá nhiều, chỉ là màng tai hơi đau mà thôi. Nhưng trong đám gia tướng Liêm gia, những người có nội công thâm hậu đều đã bắt đầu ngưng thần tĩnh khí, không tiếp tục hành động.

Liêm Chiêu ổn định tinh thần, rút ba mũi tên ra, bắn vào khoảng không. Tiếng nổ vang lên, xé rách không khí, tạm thời triệt tiêu hiệu lực của “Mị Hải Thần Âm”.

Gia tướng phục hồi tinh thần, cẩn thận đề phòng.

Chỉ thấy từ bốn phía, người người trào ra với một số lượng lớn. Nhìn quần áo, chia ra làm bốn phái. Phái ăn mặc giống người theo đạo, là đệ tử của “Huyền Linh Đạo”. Phái dùng Linh Vũ là trang sức, hiển nhiên là “Tụ Phong trại” có liên quan với Ngân Kiêu. Còn lại hai phái, một phái đều là nữ đệ tử, tất nhiên chính là Nam Hải Bắc Thần Cung. Mà phái còn lại, Tiểu Tiểu lại vô cùng quen thuộc, nàng cũng đã từng mặc một thân thanh y này, cũng từng học cách cuốn dây sắt lên tay, cũng từng có tư thế cầm trường đao như vậy…

Do lúc trước gặp đủ loại biến cố, cho nên số binh mã mà Liêm Chiêu có thể điều động, tính cả gia tướng thân tín cũng chỉ có hơn trăm người. Mà nhân sĩ giang hồ trước mặt này, ít nhất cũng có tới sáu mươi bảy mươi người. Huống hồ, trong đó có đủ loại cao thủ, tình thế không hề lạc quan.

Lúc này, có người chậm rãi đi ra từ trong đám người.

Trang phục màu nguyệt bạch, dưới ánh mặt trời chói chang ngày hè, trở nên thanh lãnh như nước. Tóc dài đen thẫm buộc gọn gàng, khiến mi mày hắn càng thêm tuấn tú. Thần sắc lạnh lùng, lộ ra cao ngạo. Đã từng trải qua sinh tử, khiến toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều mang theo một loại ý vị mờ mịt như có như không, giống như đã trải qua mấy đời….

“Sư thúc…” Tiểu Tiểu nhẹ giọng mở miệng, giống như tự nói.

Liêm Chiêu liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, rồi lại nhìn về phía đám người kia. Cách đó không xa, hoàng trúc lay động, thanh âm vang lên xào xạc. Hắn mở miệng, nhẹ giọng nói với Tiểu Tiểu: “Thật xin lỗi, ta không thể chờ…”

Tiểu Tiểu kinh ngạc, còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe thấy Liêm Chiêu cao giọng hô: “Bắn tên!”

Binh lính phía sau tuân lệnh, lập tức kéo cung bắn tên. Tên như vũ bão, bắn nhanh về phía những người tiến đến ngăn chặn.

Sắc mặt Ôn Túc bình tĩnh, rút song đao bên hông, chém rớt tên bay tới, thả người nhảy lên, đánh thẳng về phía Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu cả kinh, lập tức xoay người xuống ngựa, tránh khỏi đao phong. Sau đó lập tức rút bội kiếm trên lưng ngựa xuống, tiếp đón chiêu thức của Ôn Túc.

Binh lính đang chuẩn bị bắn tên, một tiếng nhạc quỷ dị lại vang lên, sơn cốc này có thể vọng âm, khiến “Mị Hải Thần Âm” kia quanh quẩn chấn động bên tai không dứt, sức tấn công còn mạnh hơn lúc trước. Binh lính bị ma âm kia quấy nhiễu, cung tên trong tay hoãn lại.

Liêm Chiêu dùng kiếm chống đỡ đao phong của Ôn Túc, trầm giọng nói: “Giang huynh đệ, dẫn đội binh mã tiên phong nhập cốc!”

Giang Thành ổn định tinh thần, lên tiếng, dẫn một đám binh lính nhằm phía trước thẳng tiến.

Ôn Túc không hề để ý đến biến hóa này, chỉ chuyên chú tấn công Liêm Chiêu. Giang Thành chính là thiếu chủ nhân của Phá Phong Lưu, nhân mã của ba phái ở đây, ngoại trừ Đông Hải, đều có kiêng kị với hắn. Giang Thành tất nhiên là hiểu rõ khúc mắc trong đó, cho nên tay hắn không hề ra sát chiêu, chỉ chăm chăm phi về phía trước. Chỉ sau một lát, đã chạy ra khỏi trận đánh, dẫn binh mã vào rừng trúc.

Liêm Chiêu và Ôn Túc cùng nhau giằng co, “Mị Hải Thần Âm” cũng làm chân khí của bọn họ đảo lộn. Một lát sau, trên trán hai người đều toát ra mồ hôi, nhưng ai cũng không dám lơi lỏng hạ thấp dù chỉ một chút lực đạo trên tay mình.

Tuy rằng “Mị Hải Thần Âm” lợi hại, nhưng trừ đệ tử của Nam Hải thì đa số đều bị ảnh hưởng ít nhiều. Lạc Nguyên Thanh thu tay lại, dừng tiếng nhạc kia, nhìn thế cục trước mặt.

Tiểu Tiểu buông lỏng hai tay che tai, nhìn bọn họ, không thể suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ.

Liêm Chiêu mở miệng, nói: “Nhân mã của ta đã vào rừng, ngăn chặn như vậy còn cần thiết nữa sao. Ta khuyên ngươi sớm thu tay lại, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!”

Ôn Túc lạnh lùng cười, “Hừ. Ngăn chặn cái gì, ta không có hứng thú…” Tay trái của hắn trầm xuống, đao phong đánh ra, chém về phía vai phải của Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu thấy thế, không nói chuyện nữa, rút kiếm lui lại phía sau, tránh khỏi một kích này.

Ôn Túc vẫn chưa dừng lại, hắn nghiêng người sang một bên, tay phải đánh ra một đao, nhằm thẳng vào cổ tay Liêm Chiêu. Liêm Chiêu chắn kiếm trước ngực, ngăn lại chiêu thức kia, nâng chân phải, đá về phía ngực Ôn Túc. Ôn Túc cũng nghiêm túc, tay trái nhanh chóng đánh ra một đao, chém thẳng về đùi phải của Liêm Chiêu. Trong giây phút điện quang hỏa thạch* (Ngay giây phút đó) đó, liêm Chiêu thu chân lại, lui kiếm xuống dưới, đỡ lại đao phong kia trong khoảnh khắc, ngay sau đó khởi chưởng đánh thêm một kích. Ôn Túc cũng không tránh, thu đao lại, nhấc chân đón đánh.

Chưởng lực va chạm, hai người đều bị đẩy lui lại mấy bước.

Cánh tay phải của Liêm Chiêu run rẩy, ngón tay tê dại, không tập trung được tinh thần, cũng không cầm vững được trường kiếm. Mới vừa rồi bị “Mị Hải Thần Âm” nhiễu loạn chân khí, lại còn xuất chưởng đón đánh Ôn Túc, khí huyết trong cơ thể đã đảo lộn, dư tộc còn tồn tại, khuếch tán dần ra.

Mà thương thế của Ôn Túc đã sớm làm hắn hao đi hơn nửa tinh lực, dựa vào khoảng thời gian ngắn điều tức lúc trước, chân khí vẫn chưa hoàn toàn ổn định được, cùng Liêm Chiêu tranh đấu vốn đã rất miễn cưỡng. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vô lực, không thể vận công. Nhưng ý chí lại cố tình muốn dùng hết sức chống đỡ, không để hắn buông tha.

Lạc Nguyên Thanh ở một bên nhìn thấy tình cảnh như vậy, đã sớm dời đi tầm mắt, không đành lòng nhìn nữa.

Tâm Tiểu Tiểu lại càng hỗn loạn không chịu nổi. Liêm Chiêu và Ôn Túc, ân oán giữa hai người này, phức tạp khiến nàng rối rắm. Ôn Túc từng nhiều lần hạ độc thủ với Liêm Chiêu, sát tâm hiển nhiên rất rõ ràng. Mà Liêm Chiêu lãnh binh tiêu diệt Đông Hải, đối với Ôn Túc cũng chỉ có địch ý. Nếu bọn họ đã thực sự động thủ, ai có thể hạ thủ lưu tình với ai đây? Mà giờ phút này, nàng rốt cục có lập trường gì để ngăn cản hai người họ đây?

“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu bình ổn lại hô hấp của bản thân, mở miệng.

Tiểu Tiểu kinh hãi, nhìn hắn.

Liêm Chiêu nói: “Phiền nàng tiến vào rừng trúc, đem chuyện Thần Tiêu làm phản nói cho cô cô.”

Truyền lời? Giang Thành đã vào rừng, tại sao còn muốn vẽ vời cho thêm chuyện? Nhưng mà, nàng rất nhanh liền hiểu ra. Cho dù là nguyên nhân ra sao, hai người này đều sẽ phải đứng ở thế tranh đấu như vậy. Không đành lòng khiến nàng phiền não thống khổ, tâm ý như vậy, lại chỉ càng khiến cho nàng thêm khó chịu…

Hốc mắt Tiểu Tiểu bỗng chốc đỏ lên, bàn tay nắm lấy cương ngựa run run, “Ta…”

Liêm Chiêu nhìn nàng cười cười, nói: “Nghe lời.”

Tiểu Tiểu cười không nổi, ngược lại lại nhìn về phía Ôn Túc.

Ôn Túc cũng nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Còn không đi.”

Một khắc kia, Tiểu Tiểu dứt lòng, nàng cắn răng, giục ngựa, phóng về phía rừng hoàng trúc.

Không hề có ai ngăn nàng lại, để thân ảnh của nàng dần biến mất trong rừng hoàng trúc dày đặc sương mù mông lung.

Đợi nàng đi xa, Liêm Chiêu biến sắc, nói với Ôn Túc: “Ôn Túc, ngươi có quan hệ đến vô số án mạng, nhận hoàng mệnh, hôm nay, ta nhất định phải bắt ngươi về tróc nã.”

Ôn Túc cũng cao giọng, nói: “Liêm Chiêu, ngươi công phá Đông Hải, đả thương vô số đệ tử, lại còn nhiều lần phá hủy kế hoạch của ta. Bút trướng* (ân oán) này, hôm nay ta cùng ngươi thanh toán.”

Liêm Chiêu đổi sang tay trái cầm kiếm, đứng thẳng thân hình.

Ôn Túc xoay tay cầm đao, tay trái sóng vai đặt ở phía trước, tay phải khuất sau, kiếm chắn ngang ngực, tạo thế tấn công.

Mắt hai người đối diện, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, tất cả ân oán tích tụ dây dưa, bạo phát trong nháy mắt.

…….

Sau khi Tiểu Tiểu phi vào trong rừng trúc, chỉ chạy được mấy bước liền dừng cương ngựa. Trong rừng tràn ngập sương mù, che kín tầm mắt. Nàng không nhìn rõ con đường mình phải đi, một khắc mê võng mơ hồ kia, gắt gao cuốn lấy suy nghĩ của nàng.

Đám người Giang Thành đã sớm thất tung thân ảnh, nói như vậy, đã vào được trong rừng.

Trước mặt, bên trong rừng hoàng trúc, nguy cơ trùng trùng. Nếu như muốn bo bo giữ mình, không thâm nhập, mới là thượng sách. Phía sau, là cuộc chiến liều chết, nếu nàng tham gia, đó là coi thường hai người bọn họ.

Nàng tiến không được, lùi không xong. Còn lại, chỉ có chờ đợi. Chỉ là, nàng nên dùng cái biểu cảm gì để đối mặt với người chiến thắng kia đây?

Nàng đã sớm biết, nếu lựa chọn trận doanh, nhất định phải buông tay với một số thứ, cô phụ một số người. Chỉ là, nàng do dự, chỉ là ý nghĩ ăn sâu bén rễ đó, không thể nào thoát khỏi.

Nàng nhắm mắt lại, hít hâu một hơi. “Đem chuyện Thần Tiêu làm phản nói với cô cô ta”… Những lời này, vốn chỉ là một cái cớ ôn nhu. Mà giờ phút này, lại khiến nàng có thể tìm được phương hướng để bước đi. Cho dù như thế nào, đây cũng là việc duy nhất nàng có thể làm hiện tại. Mặc dù rừng trúc trước mặt vô vàn nguy hiểm, nàng cũng cần phải làm chút gì đó.

Nàng mở to mắt, nhìn thẳng vào chỗ sâu trong rừng trúc, tay phải chậm rãi đưa lên hông, rút đoản kiếm tùy thân ra. Một khắc ra khỏi vỏ kia, thân kiếm quang hoa lưu chuyển, tựa như trăng ló khỏi mây, khiến tâm tình nàng cũng dần sáng lên. Nàng giục ngựa đi về phía trước, nhằm thẳng vào chỗ sâu nhất trong rừng hoàng trúc.

Nàng đi được một lát, chỉ thấy thi thể chất đống vô cùng thê thảm. Những ngọn trúc nhọn hoắt, hố sâu mấy trượng, nhìn qua cũng có thể thấy là vô cùng hung hiểm. Trong lòng Tiểu Tiểu sợ hãi, biết rõ lúc này đây, đám người khúc phường và Ngân Kiêu, đều dùng hết toàn lực, mang theo tâm tình quyết thắng tiến hành mai phục. Không phải ngươi chết chính là ta chết, đây mới là tác phong nhất quán trong giang hồ.

Giang hồ và triều đình, rốt cục là ai đúng ai sai. Rốt cục là vì cái gì mà phải đối địch? “Cửu Hoàng thần khí” rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ đúng như lời tông chủ Phá Phong Lưu đã nói, chỉ có hủy diệt Cửu Hoàng mới là đúng đắn?

Nàng đang nghĩ như vậy, thình lình trước mặt có một hàng mũi trúc nhọn hoắt đâm từ dưới đất lên, chiến mã nàng cưỡi đã được huấn luyện, liền nhâng nửa người lên, tránh được một loạt cơ quan kia. Hành động này của chiến mã, khiến người không am hiểu cười ngựa như Tiểu Tiểu đột nhiên bị quăng ngã xuống. May mà khinh công của nàng không kém, cho nên chỉ cần xoay người một cái, cũng không chịu thương tích gì. Đợi đến lúc cơ quan dừng lại, chiến mã cũng dần bình tĩnh, ngoan ngoãn đứng bên người nàng, chờ nàng lên ngựa.

Tiểu Tiểu nhìn con ngựa kia, vươn tay phải, vỗ vỗ cổ nó, chân thành nói: “Lợi hại.”

Ngựa hừ nhẹ vài tiếng, lắc lắc đuôi, coi như trả lời.

Tiểu Tiểu nhìn quanh bốn phía, sương mù vẫn chưa tiêu tán, ngoài một trượng, không thể nhìn thấy gì. Tốc độ của ngựa lại quá nhanh, nếu như gặp phải cạm bẫy, chỉ sợ không thể kịp thời né tránh. Tiểu Tiểu suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định tự mình đi bộ. Nàng quan sát hai bên một phen, dắt ngựa, đi về phía con đường trải đầy thi thể kia.

…….

Sâu trong rừng hoàng trúc, cuộc chiến đang diễn ra rất say sưa.

Vài vị chưởng lão của Thần Nông đang nghênh chiến với Thạch Mật, nhưng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Hai bên giằng co, thế lực ngang nhau.

Một bên, Ngân Kiêu và Lí Ti cũng đang đối chiến với Bỉ Từ và Quỷ Cữu, nhưng ngược lại với bên kia, dần dần chiếm thế thượng phong.

Mọi người trong khúc phường xếp thành một hàng bao vây Liêm Doanh, nhưng không hề động thủ. Liêm Doanh biết bản thân mình thân cô lực mỏng, không có phần thắng, liền đè lại nôn nóng của bản thân, nhìn tình thế phát triển.

Lúc này, tơ hồng trong tay Lí Ti chia ra làm vài luồng, bắn nhanh về phía Bỉ Tử. Tuổi Bỉ Tử còn ít, cơ bản cũng đã lộ ra dấu hiệu thua cuộc, biến hóa như vậy càng không thể tránh kịp. Chỉ thấy nàng bị tơ hồng trói chặt hai tay, không thể động đậy.

Quỷ Cữu thấy thế, trong lòng sốt ruột, đang định tiến lên cứu giúp. Cũng không ngờ Ngân Kiêu đột nhiên ra tay, ngân châm bắn ra, đâm thẳng vào chân trái của Quỷ Cữu. Thân hình hắn nghiêng một cái, ngã xuống trên đất.

“Thạch Mật! Còn không thúc thủ chịu trói!” Lí Ti cười vang, ngón tay vuốt ve một sợi tơ hồng, “Một tiểu cô nương như thế này, nếu mà mất đi hai tay, sẽ rất đáng thương đó…”

Thân hình Thạch Mật đột nhiên chậm lại, chiêu thức trên tay cũng hơi tạm dừng. Các trưởng lão thấy thế, công kích đột nhiên trở nên sắc bén, khiến cho Thạch Mật phải phòng thủ liên tục.

“Tông chủ! Mặc kệ chúng ta! Mau rời khỏi nơi này!” Bỉ Tử lớn tiếng hô lên.

Lí Ti nhíu mày, ngón tay dùng thêm một phần lựa đạo. Tơ hồng lập tức buộc chặt, xiết vào da thịt, trên cổ tay Bỉ Tử liền chảy ra máu tươi.

Thạch Mật nhíu mày, tâm tư chợt lóe. Trong giây phút điện quang hỏa thạch đó, Ba Kích Thiên tụ khí, đánh về phía ngực Thạch Mật.

Thạch Mật vội vàng tránh lui, cũng không kịp đề phòng Vân Hoa đứng phía sau khởi chưởng, bổ về phía đầu vai nàng.

Thạch Mật cuống quýt vung chưởng đón đánh. Hai chưởng va chạm, kình lực bắn ra, bức nàng lui lại vài bước. Các vị trưởng lão khác thấy thế, lập tức vây lại tấn công.

Thạch Mật đã dùng hết lực đánh cho chiêu trước, lực mới chưa sinh, tất nhiên không chịu nổi mấy chiêu. Chỉ trong chốc lát, liền bị bức tới tuyệt cảnh. Ba Kích Thiên bay người lên, một chưởng tung ra, đánh thẳng về phía nàng.

Mắt thấy chưởng phong kia sẽ đánh trúng Thạch Mật, một thân ảnh đột nhiên nhảy vào, chắn ngang, đỡ lấy chiêu kia.

“Quỷ Cữu?!” Thạch Mật thấy rõ người tới, kinh hô ra tiếng.

Giúp Thạch Mật đỡ lại một kích kia, đúng là người vừa bị thương ở chân, Quỷ Cữu. Hắn sặc ra mấy ngụm máu tươi, dĩ nhiên là bị trọng thương đe dọa.

Đám người Ngân Kiêu căn bản không dự đoán được Quỷ Cữu đã bị thương hai chân lại có thể làm ra hành động như vậy, kinh ngạc không thôi, quên cả hành động.

Thạch Mật cũng không hề quan tâm tới cuộc chiến nữa, chuyện chú kiểm tra thương thế của Quỷ Cữu.

Vài vị trưởng lão đang muốn động thủ, Ba Kích Thiên lại vươn tay ngăn cản, nhíu mày nhìn tình huống trước mặt.

Chỉ thấy Quỷ Cữu vốn đang hấp hối kia trợn ngược hai mắt, toàn thân co rút run rẩy, bộ dáng vô cùng đáng sợ.

“Thao thi cổ?!” Ba Kích Thiên kinh hãi nói.

“Thao thi cổ” vốn là cổ trùng dùng để thao túng thi thể. Quỷ Cữu tự hạ cổ này với bản thân mình, mới có thể trong lúc chỉ mành treo chuống đó cứu lấy Thạch Mật. Nhưng mà, thân thể hắn chưa chết, hiện tại lại bị cổ trùng phản phệ, e rằng sống không bằng chết.

Thạch Mật cau mày, nhanh chóng lấy ra mấy cây thần châm, đâm vào vài đại huyệt trên người Quỷ Cữu, ý định ép cổ trùng ra. Nhưng mà, thần châm lại bị cơ bắp cứng rắn đẩy ra, không thể cứu chữa. Trong đám chưởng lão có người mở miệng, nói: “Chăn nuôi cổ trùng, độc hại người chết, đó chính là báo ứng.”

Thạch Mật đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên: “Im miệng!” Nhưng mà, cảm xúc của nàng vừa động, nội tức lập tức hỗn loạn. Nội lực “Viêm Thần Giác Thiên” điên cuồng đảo loạn bên trong cơ thể, khiến toàn thân nàng run rẩy, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Ba Kích Thiên thấy thế, tiến lên vài bước, ngồi xuống, nói: “Tội gì chứ…”

“Không cho các ngươi tổn thương tông chủ!” Thanh âm của Bỉ Tử ở một bên vang lên. Nàng bị tơ hồng trói chặt hai tay, lại liều mạng giãy giụa, khiến tơ cứa sâu vào trong da thịt, máu tươi đầm đìa. Nàng mang theo tiếng khóc, thê lương hô, “Chẳng lẽ muốn cứu người là sai sao? Tông chủ nghĩ muốn cứu người trong lòng là sai sao?! Vì sao các người luôn muốn cản trở vậy? Vì sao!”

Lời nói này, khiến tất cả mọi người im lặng lại.

“Chăn nuôi cổ trùng, thao túng thi thể, đầu là do ta và Quỷ Cữu gây nên. Trường sinh cổ, cho tới nay, cũng là do Quỷ Cữu dùng thân mình dưỡng dục. Tông chủ chưa từng làm tổn hương người vô tội, tất cả những chuyện đã xảy ra đều không hề có quan hệ với tông chủ. Các ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi! Không cho các ngươi làm tổn thương tông chủ!” Bỉ Tử khóc vô cùng thê lương, thanh âm đứt quãng, khiến người nghe xé ruột.

Ba Kích Thiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó, xuất chưởng, đánh lên trán Quỷ Cữu. Trong nháy mắt, kình khí mạnh mẽ chảy dọc toàn thân Quỷ Cữu, tất cả cổ trùng đều bị bức ra, rơi vãi đầy đất, vặn vẹo chết đi. Quỷ Cữu chậm rãi bình ổn lại, lâm vào hôn mê.

“Cứu người không hề sai…” Ba Kích Thiên mở miệng nói. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn xuống Thạch Mật, “Thạch Mật, ‘Thiên Quan’ là thánh vật dùng để bảo tồn thi thể. Ngươi không tiếc tất cả cũng chỉ vì muốn có được ‘Thiên Quan’. Nói như vậy, Phỉ Linh cũng không còn ở trên nhân thế này nữa rồi…”

Thạch Mật nghe vậy, vẫn trầm mặc như cũ.

“Năm năm trước, Thần Nông bị người vây công. Phỉ Linh vì bảo hộ sách thuốc của bổn phái, không tiếc dùng thần châm khai huyệt, tăng cường công lực. Mặc dù thần châm khai huyệt có thể kích phát tiềm lực, nhưng lại để lại di chứng to lớn. Từ đó về sau, Phỉ Linh vô tri vô giác, tuy có hô hấp mạch đập, nhưng cũng không khác với người chết là bao…” Ba Kích Thiên thở dài một hơi, “Thạch Mật a, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không muốn cứu hắn sao? Ta đã dùng hết tất cả phương pháp cũng không có cách nào khiến hắn mở ra hai mắt. Chẳng lẽ ta không đau lòng sao?… Mấy năm trị liệu, từ trên xuống dưới của Thần Nông đều đã chết tâm, chỉ có ngươi vẫn mãi kiên trì. Luận phần tâm ý này, ta không thể nói là ngươi không đúng. Nhưng hôm nay, hắn đã chết! Chẳng lẽ, ngươi còn muốn đi theo con đường của Lăng Du hay sao?!”

Thạch Mật nghe những lời này, vẻ mặt dần dần thống khổ, hơi thở trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ba Kích Thiên nhìn Quỷ Cữu, lại nhìn Bỉ Tử, mang theo một chút thê lương và bất đắc dĩ, nói: “Thạch Mật, y giả, chỉ có thể cứu người còn sống…”

Thạch Mật nhìn Quỷ Cữu, cúi đầu, trầm mặc.

Mọi người nhìn thấy tình thế biến chuyển thế này, đều cho rằng việc này đã kết thúc, liền thả lỏng tâm tình. Đúng lúc này, vốn Tam Thi Thần Châm không hề hoạt động, đột nhiên hiện lên, tụ lại thành hình cầu, sau đó bạo liệt bắn ra, đánh úp về phía mọi người chung quanh. Mọi người trốn tránh không kịp, ào ào trúng châm.

Lúc này,đám người mới vừa rồi biến mất trong rừng là Hi Viễn và đệ tử Thần Tiêu phái lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ thấy, trên tay Hi Viễn có sáu miếng nam châm đang di động, tất cả thần châm đều chịu sự khống chế của những nam châm này. Nàng mỉm cười, nhìn đám người bị thương trước mặt.

“Cửu Hoàng thần khí, há lại có khả năng bị hạn chế bởi trận pháp sao…” Hi Viễn cười nói, “Ta cũng chỉ đánh tráo Từ Dẫn khiến chư vị lơ là thôi. Thật sự là ngoài dự đoán của ta, chư vị cũng không thông minh như ta đã tưởng.”

Nàng nói xong, không đợi mọi người trả lời, Từ Dẫn trong tay liền động. Thần châm trong cơ thể mọi người bắn ra, tính cả đám thần châm rơi trên đất, cùng nhau bay về phía Hi Viễn. Trên tay nàng có một chiếc hộp nhỏ, nắp hộp mở ra. Những thần châm này đều nhất nhất chui vào trong hộp.

“Đa tạ tông chủ đã đem cách sử dụng thầm chân truyền thụ hết cho ta.” Hi Viễn nói, “Vì biểu đạt lòng biết ơn, ta sẽ đưa ngươi đi gặp người trong lòng nhé!”

“Tiêm chủ, ngươi muốn làm gì?!” Liêm Doanh không hiểu, gầm lên.

Hi Viễn nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Uổng công cho ta tưởng rằng Liêm gia là trung lương triều đình, không ngờ, vậy mà lại cấu kết với giang hồ tà đạo, cãi lại hoàng mệnh. May mà Ngụy công tử đã sớm đoán được phản ý của Liêm gia các ngươi. “Sương Thiên Lãm Nguyệt” sẽ do Thần Tiêu phái của ta tiếp nhận. Tất cả các hành vi tự tung tự tác của các ngươi, ta nhất định sẽ phái người báo lên thánh thượng, quyết không nhân nhượng!”

Liêm Doanh giận dữ nói: “Thần Tiêu phái các ngươi dám đoạt lấy thần khí, giết hại minh hữu, mới là kẻ mang lòng phản ý!”

“Hừ! Chết đến nơi rồi còn cãi cứng…” Hi Viễn lui ra phía sau một bước, lạnh lùng nói, “Giết!”

Đệ tử Thần Tiêu phái tuân lệnh, vũ khí rút ra khỏi vỏ, hô giết tiến lên.

Nhưng đúng lúc này, một đội nhân mã khác cũng chạy tới.

Đám binh sĩ này đánh tới, liền bức lui đệ tử của Thần Tiêu.

Giang Thành cầm thương, thẳng lưng giục ngựa. “Cuồng đồ lớn mật, giữa ban ngày ban mặt, dám ngang nhiên giết người!”

Hi Viễn nhìn thấy Giang Thành, trong lòng biết là không ổn, đang định chạy trốn. Nhưng giây tiếp theo, lại thấy được trường thương màu ngân bạch trong tay Giang Thành.

Nàng vận công nhảy lên, dùng Từ Dẫn điều khiển Tam Thi Thần Châm, tấn công về phía Giang Thành.

Võ nghệ của Giang Thành không kém, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn thấp. Huống hồ, thần châm kia tối đen, ẩn vào lớp sương mù trong rừng trúc, mắt thường khó có thể phân biệt. Nhất thời vô ý, liền bị thần châm đâm trúng.

Hi Viễn nhanh chóng đoạt lấy trường thương trong tay hắn, dùng Từ Dẫn thu hồi thần châm, tiện đà bứt ra, dẫn theo thủ hạ rời đi.

Binh lính đang định truy kích, đột nhiên đệ tử Thần Tiêu ném ra hơn mười tiểu cầu màu đen. Tiểu cầu rơi xuống đất, lập tức nổ mạnh, ánh lửa phát ra, sương khói tràn ngập, khiến mọi người đều bị sặc.

Đợi đến lúc tinh thần mọi người hồi phục, đã thấy vụ nổ do tiểu cầu kia gây ra khiến cho những cây trúc quanh đó cháy lên, thế lửa lan tràn, vây mọi người lại.

Mới vừa rồi không ít người đã bị thương, đối mặt với tình thế này, dần dần trở nên thúc thủ vô sách. Thế lửa càng mạnh hút hết không khí, tiến sát mọi người.
Bình Luận (0)
Comment