Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 117

Sau khi chạy khỏi Nhạc Lam Kiếm phái, Ngụy Khải và Ôn Tĩnh cấp tốc đi cả ngày lẫn đêm, chạy tới Nam Phong. Nhưng trên người Ôn Tĩnh có thương tích, không thể đi xa, cho nên mọi người liền tìm một thôn xóm yên tĩnh nghỉ chân.

Từ trận chiến lần trước, Ôn Tĩnh đã bị nội thương. Bôn ba mấy ngày liền, chưa từng có thời gian nghỉ ngơi cho tốt để chữa lành. Thương thế kia vốn không quá nghiêm trọng, nhưng lại khiến hắn ngày càng sa sút. Hắn thua trong tay Ôn Túc, cho nên lòng mang uất giận, hiện thời lại còn bị thương thế này làm phiền, càng thêm tức giận.

Hắn nhìn chén thuốc trước mặt, lửa giận trong lòng liển nổi lên, hung hăng hất mạnh tay một cái, chén thuốc rơi xuống đất, nước thuốc và cái chén vỡ tan, văng ra khắp nơi, khiến cả căn phòng tràn ngập vị thuốc.

Lúc này, Ngụy Khải gõ cửa tiến vào, trên mi mày hơi có chút ưu tư, nói: “Ôn đảo chủ, mới vừa rồi đám thám tử thủ hạ của ta đã báo lại, liên minh mấy phái đã tập kết đi đến đây, thật sự không thể kéo dài thời gian nghỉ ngơi được nữa… Chỉ sợ không đợi được đảo chủ hồi phục thương thế.”

Ôn Tĩnh nghe vậy, ổn định hơi thở, nói: “Ngụy bảo chủ nói rất đúng, lão phu không dám làm chậm trễ đại sự. Chỉ là, lão phu có một chuyện lo lắng.”

“Chuyện gì?” Ngụy Khải nói.

“Hiện tại, thần khí trong tay ta và ngươi hợp lại, tổng cộng là có tám kiện, vậy thì không thể hoàn thành đại sự. Hơn nữa, bí mật về Cửu Hoàng cũng chưa tìm ra. Lão phu lo lắng, nghiệp lớn của Thiên Sư khó thành a.”

Ngụy Khải nghe xong, cười nói: “Ôn đảo chủ cứ yên tâm đi. Thực không dám dấu diếm, kiện thần khí thứ chín đang ở ngay trong tay Thiên Sư. Thiên Sư hiểu rõ thiên cơ, tất nhiên cũng biết cách sử dụng Cửu Hoàng. Trong thành Nam Phong đã sớm bố trí ổn thỏa pháp trận phát động Cửu Hoàng rồi. Đợi đến được đó, tất cả đều có thể thành công.”

“Thì ra là thế…” Ôn Tĩnh mỉm cười gật đầu.

Ngụy Khải cũng cười, nói: “Ôn đảo chủ, hiện giờ, có thể mời ngươi giao thần khí trong tay ra được không?”

Ôn Tĩnh mở miệng: “Nếu lão phu không đồng ý, vậy thì sao?” Ôn Tĩnh nói xong, nhịn không được ho khan mấy tiếng.

Ngụy Khải thấy thế, lạnh nhạt cười, nói: “Ôn đảo chủ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, vài tên đệ tử của Anh Hùng Bảo liền vọt vào phòng, cùng lúc đó, hắc y Ninja Nhật Bản cũng xuất hiện từ trong hư không, song phương bắt đầu giằng co.

Ôn Tĩnh đứng dậy, thần sắc có chút mỏi mệt, nói: “Ngụy Khải, ngươi định qua cầu rút ván?”

“Đâu có…” Ngụy Khải lắc đầu, nói, “Ta chỉ muốn dạy Ôn đảo chủ chút quy củ giang hồ mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, Ngụy Khải đã xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Ôn Tĩnh. Mọi người chung quanh thấy thế, lập tức bắt đàu hỗn chiến.

Ôn Tĩnh miễn cưỡng tránh khỏi một chưởng này, chau mày, không nói một lời.

Ngụy Khải thấy thế càng cười đắc ý hơn nữa, ra tay đều là sát chiêu, không để lại một chút lối thoái nào. Chỉ thấy hắn thu chưởng, giơ chân đá về phía bụng Ôn Tĩnh. Đợi Ôn Tĩnh đưa tay phòng hộ, lại đánh thêm một chưởng về phía đỉnh đầu Ôn Tĩnh.

Trong ánh mắt của Ôn Tĩnh đột nhiên xẹt qua một chút ý cười. Chỉ thấy hắn nháy mắt lui về phía sau, tránh khỏi một chưởng kia, đồng thời, song chưởng đánh về ngực Ngụy Khải.

Ngụy Khải biết Ôn Tĩnh có thương tích trong người, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi cho nên càng nặng hơn. Chỉ cảm thấy nắm chắc thắng lợi, cho nên bất ngờ, không kịp đề phòng, thực sự đã trúng phải hai chưởng kia, liên tục thối lui vài bước.

Ngụy Khải sặc ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Ôn Tĩnh. Quanh mình, đệ tử Anh Hùng Bảo nhìn thấy biến hóa như vậy cũng nhất thời rối loạn, khiến cho Ninja Nhật Bản chiếm được thế thượng phong.

Ôn Tĩnh chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng người, trong thần sắc không có chút mỏi mệt nào. Hắn nhìn Ngụy Khải, cười nói: “Ngụy bảo chủ, luận tới kinh nghiệm giang hồ, lão phu vẫn cao hơn một chút. Vẫn là để lão phu dạy cho ngươi chút quy củ thôi!”

“Hóa ra, thương thế của ngươi đã sớm khỏi…” Hơi thở của Ngụy Khải đã loạn, trong giọng nói tràn ngập ảo não.

Ôn Tĩnh cười cực kỳ hiền lành, “Chuyện này, chỉ sợ không cần lão phu nhiều lời nữa rồi?”

Ngụy Khải cắn răng, nâng tay lên đánh về phía chiếc bàn bên cạnh, đẩy nó về phía Ôn Tĩnh. Ôn Tĩnh khinh thường, một chưởng đánh vỡ chiếc bàn kia. Nhưng mà, Ngụy Khải lại thừa dịp khe hở này mà phá tan cửa sổ, chạy trốn ra xa.

Trong phòng, Ninja Nhật Bản đã giết chết hết đám đệ tử Anh Hùng Bảo. Ôn Tĩnh thấy thế, nhân tiện nói: “Truy cho ta!”

Ninja tuân lệnh, lập tức chạy ra truy kích.

Ôn Tĩnh nhìn một mảnh hỗn loạn trong phòng, tươi cười dâng lên chút khoái ý. Hắn đẩy cửa đi ra, bên ngoài, đã sớm tụ tập một đám Ninja.

“Thần khí mà Ngụy Khải lấy được nhất định đang ở đây, tìm ra cho ta!”

Mệnh lệnh của Ôn Tĩnh vừa hạ xuống, Ninja liền tản ra bốn phía, bắt đầu tìm kiếm.

Nửa canh giờ sau, Ôn Tĩnh nhìn đám thần khí lấy được, ý cười càng sâu.

“Lập tức khởi hành, chạy tới Nam Phong.” Hắn cao giọng hạ lệnh, tiện đà xoay người, cất bước rời đi.

Một lát sau, Ôn Tĩnh và đội nhân mã của hắn liền vội vàng rời đi. Tuy nhiên, trong một khắc kia, không hề có ai chú ý tới, sau khi bọn họ rời khỏi, có một người đứng yên lặng ở của thôn kia, mang theo một ý cười phức tạp, nhìn theo bọn họ rời đi…

………

Nói đến bên này, trong phân đà của Anh Hùng Bảo, mọi người trong liên minh sau khi biết được nơi lẩn trốn của Ngụy Khải, lập tức phái đệ tử “Khúc phường” đi trước truy kích. Mà những người còn lại, chuẩn bị một chút, cũng ngay trong hôm đó, đi tới Nam Phong. Trong lúc nhất thời, trong phân đà Hùng Bảo, tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi thường.

Khi Tiểu Tiểu lại một lần nữa ngồi lên đại kiệu mười sáu người khiêng kia, không khỏi thầm than nhẹ một tiếng. Vừa muốn đi ra ngoài, vừa muốn hù người ta, thật sự không dễ dàng a…

Tiểu Tiểu vừa ngồi xuống, đã thấy Thạch Nhạc Nhi cũng trèo lên, thoải mái ngồi ở bên cạnh nàng, mang theo ý cười, ngọt ngào gọi một tiếng: “Minh chủ tỷ tỷ.”

Tiểu Tiểu tất nhiên không thể cự tuyệt, cũng đành mặc kệ nàng.

Thạch Nhạc Nhi cười hì hì, dựa vào bên người nàng, nói: “Làm minh chủ cũng được đấy chứ. Cỗ kiệu này, ngồi rất thoải mái nha.”

Tiểu Tiểu cười một tiếng, ánh mắt lại dừng ở bên ngoài kiệu. Đội tiên phong đi trước kiệu vẫn như trước là đội cung thủ của Liêm gia, Liêm Chiêu giục ngựa đi đầu, cúi đầu dặn dò gì đó với gia tướng. Tiểu Tiểu không cần cố gắng nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt hắn, thần sắc tuy rất nghiêm túc, nhưng vẫn giữ được vẻ hiền hậu trong ánh mắt. Không kiêu căng, không ngạo mạn, mới có thể tạo nên một thân quý khí.

Một khắc kia, nàng lại nghĩ tới lời hắn đã nói cách đây không lâu. Muốn tiêu diệt Thần Tiêu phái, là ý chỉ của thánh thượng. Mặc dù, trong đó có ẩn tỉnh, muốn thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra cũng quyết không phải chuyện dễ dàng. Lần đi tới Nam Phong này, cho dù thế nào, cũng đều sẽ liên lụy đến người vô tội. Đối với triều đình mà nói, bí mật Cửu Hoàng gì đó, cũng không quan trọng, cái quan trọng chính là tuyệt đối không được để Thần Tiêu phái tìm ra cái người được gọi là “Chân mệnh thiên tử”…

Tiểu Tiểu càng nghĩ càng cảm thấy sự việc trầm trọng, chính vào lúc đó, lại nghe thấy một trận hoan hô. Hóa ra, đại kiệu đã được nâng ra khỏi cửa phân đà, đi trên ngã tư đường rồi. Các hương thân phụ lão nghe qua lời đồn về “Đàn tam huyền nữ hiệp”, đối với đủ loại nghĩa cử của nàng cảm thấy khâm phục vạn phần. Đương nhiên, phần lớn cái này cũng nhờ “Khúc phường” dùng hết sức tâng bốc. Tóm lại, dân chúng nhìn thấy võ lâm minh chủ này khí thế phi phàm như vậy, tất nhiên sẽ vây quanh hoan nghênh, còn có cả vỗ tay hoan hô hưởng ứng, không khí vô cùng náo nhiệt.

Vẫn giống hệt như lần đầu, Tiểu Tiểu cũng không thấy cao hứng. Trái ngược, nàng còn cảm thấy bất an trong lòng càng ngày càng tăng lên. Lời Thích Hàm đã nói cứ đảo quanh trong đầu nàng, không xóa đi được.

Cửu Hoàng, không phải là chỉ chín kiện binh khí kia, mà là, người có trong tay chín kiện binh khí đó. Có được chín người này phụ tá, liền có thể tọa ủng thiên hạ.

Không biết vì sao, rõ ràng chuyện này hoàn toàn không có khả năng liên quan đến mình, nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng như cũ. Loại lo lắng này cứ như sợi dây thép mảnh quấn quanh, chậm rãi siết chặt. Nàng không tự giác nghĩ đến, nếu bản thân thật sự chính là cái người bất hạnh kia, vậy chuyện sẽ phát triển thành như thế nào đây…

Nàng lắc đầu, không để mình tiếp tục suy nghĩ nữa, khóe mắt liền nhìn thấy Thạch Nhạc Nhi đang vén sa trướng trên đại kiệu ra, nhìn hương thân phụ lão bên đường vẫy tay chào hỏi.

Tiểu Tiểu hơi suy nghĩ, mở miệng nói: “Thạch thành chủ…”

Thạch Nhạc Nhi nghe tiếng quay đầu, nói: “Tỷ tỷ gọi ta là Nhạc Nhi được rồi.”

“Nhạc Nhi…” Tiểu Tiểu gật đầu, nói, “Muội muốn thiên hạ không?”

Thạch Nhạc nhi nhíu mày, “Thiên hạ? Nhất thống giang hồ ta đã từng quan tâm đến, nhưng còn thiên hạ, ta không có hứng thú.”

“Tại sao?”

Thạch Nhạc Nhi nở nụ cười, “Nhất thống giang hồ, cũng chỉ là có được cái danh minh chủ, hiệu lệnh được các môn phái mà thôi. Có được thiên hạ thì không giống như vậy, còn phải quan tâm đến cả xã tắc. Cái gì mà thời tiết bốn mùa, dân chúng ấm no… Ta chỉ có một cái Thái Bình thành thôi mà đã sắp nôn ra máu bỏ mình rồi. Thiên hạ, ai, thiên hạ to lớn đến cỡ nào, bằng biết bao nhiêu cái Thái Bình thành a! Loại chuyện hao tâm tổn sức, mệt nhọc mà không thu được chút lợi nhuận gì này, cứ để cho hoàng đế làm đi, ta không thèm có hứng thú đâu!”

Thạch Nhạc Nhi nói hết một hơi, tiện đà liếc mắt sang nhìn Tiểu Tiểu, “Tỷ tỷ, tỷ hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ, có liên quan đến bí mật của Cửu Hoàng?”

Tiểu Tiểu nở nụ cười, dùng sức lắc đầu, “Không, ta chỉ tò mò thôi.”

Thạch Nhạc Nhi nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, “Thật sao?”

Tiểu tiểu gật đầu, nói: “Ân. Vừa rồi Thạch thành chủ nói thẳng ra như vậy, nhận xét nghiêm túc như thế, thật sự khiến ta bội phục!”

Thạch Nhạc Nhi nghe xong, cười nói: “Đấy là đương nhiên!”

Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn phía trước, tự cười nói với bản thân: “Loại chuyện này vẫn nên để cho hoàng đế làm đi…”

Một khắc kia, trong đầu nàng đột nhiên nhớ đến hồi còn nhỏ, sư phụ và nàng cùng nhau đi lên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc. Biển mây mênh mông khôn cùng, đột nhiên biến thành vạn dặm xanh trong, động và tĩnh, đều đọng lại ở cùng một chỗ, kéo dài vô tận ra trước mắt. Lúc đó, nàng còn nhỏ, nhìn bầu trời không ngừng biến hóa kia, liên tục tán thưởng, chỉ cảm thấy, trên đời này, không còn cái gì đẹp hơn phong cảnh này nữa. Sư phụ nghe thấy lời nàng, cười nói: Trên đời này tất nhiên sẽ có phong cảnh đẹp hơn thế này, chỉ là, trong cả đời người, cảnh sắc có thể nhìn thấy cũng chỉ có hữu hạn mà thôi. Sư phụ nói xong, than nhẹ một tiếng: Thiên hạ này, thật sự quá lớn a…

Thiên hạ, thật sự quá lớn. Mà nhân tâm, lại lớn biết bao nhiêu? Có thể ôm được cả thiên hạ rộng lớn khôn cùng này hay không đây?

Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cười. Nàng thật nhỏ, tâm cũng thật nhỏ, dã tâm và lí tưởng tất nhiên cũng thật nhỏ. Sư phụ cơ trí đến mức nào, mới có thể ở lúc còn sống, chỉ một câu đặt cho nàng cái tên này: Tiểu Tiểu…

…….

~~~~~~~~~~~ “Mấy ngày sau” phân cách tuyến ~~~~~~~~~~

Từ phân đà Anh Hùng Bảo đi theo hướng đông nam, khoảng chừng mất mười ngày là đến Nam Phong.

Nơi này là một ngôi thành nhỏ, dân phong giản dị, phụng thiên kính thần*.

(* Phụng thiên kính thần: Thờ trời, thờ thần)

Trong thành, có một đạo quan, chuyên làm lô đỉnh, tu luyện kim đan. Ngày thường, hương khói không dứt, tín chúng* tấp nập.

(Tín chúng: Người theo đạo)

Theo lý thuyết, Thần Tiêu phái thuộc bùa phái, nổi tiếng với lôi pháp. Mà luyện đan, lại thuộc kim đan phái. Tuy là đồng đạo, nhưng hướng đi khác xa nhau. Tất nhiên không ai có thể đoán được, nơi đạo quan này chính là một phân đà của Thần Tiêu phái.

Trung thu vừa qua, gió thu hiu quạnh, ngày dần mát lên. Vừa vào đêm, trên đường đã rất hiếm có người đi lại.

Ban đêm, trăng ẩn trong mây, bầu trời không có một vì sao. Tiểu đạo sĩ trong đạo quan sau khi dẫn đường cho đám khách hành hương cuối cùng xong, sửa sang lại đại đường, đang định đi ngủ, lại nghe thấy một trận âm thanh quái lạ. Hắn cảm thấy kỳ quái, liền xuất môn xem xét.

Chỉ nghe thấy trong bóng đêm thâm trầm, có một thanh âm vang lên, hỏi: “Nghe nói Xung Hư Diệu Đạo tiên sinh đang ở trong đạo quan này tu hành. Lão phu đường xa đi đến, hi vọng có thể được tiên sinh chỉ điểm một chút. Mong tiểu sư phụ có thể đi thông truyền một tiếng?”

Tiểu đạo sĩ nghe vậy, mở to hai mắt tìm chỗ phát ra thanh âm trong bóng đêm kia, Sau một phen nỗ lực không có kết quả, hắn chỉ đành thành thật trả lời: “Thiên sư đã bế quan, mời thí chủ trở về đi.”

“Bế quan?” Trong bóng đêm, thanh âm này vang lên có chút quỷ dị.

Tiểu đạo sĩ đáp: “Thiên sư bế quan đã lâu, trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan, xin thí chủ ngày khác lại đến vậy.”

“Nha…”

Sau một tiếng đáp ứng, trong bóng đêm lại không vang lên tiếng động nào nữa. Tiểu đạo sĩ càng cảm thấy quỷ dị hơn, đang định tiến lên thăm dò, lại cảm thấy trên cổ chợt lạnh, trong khoảnh khắc đó bị tước đi tính mạng.

Lập tức, mấy thân ảnh màu đen chui vào trong đạo quan, tiếng đánh nhau vang lên, nhiễu loạn sự yên tĩnh trong đêm.

Người tới, dĩ nhiên chính là Ôn Tĩnh và đám Ninja Nhật Bản đi theo.

Nhờ bóng đêm che giấu, trận đánh bất ngờ này khiến đệ tử Thần Tiêu trong đạo quan bị giết không kịp trở tay. Thậm chí Ôn Tĩnh còn không phải tự mình ra tay, đã chiếm được thế thượng phong

Đám đệ tử Thần Tiêu còn lại ào ào lui vào trong phòng luyện đan, giãy dụa sắp chết.

Ôn Tĩnh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến gần phòng luyện đan, nhìn một đám đệ tử Thần Tiêu, cười đến hiền lành.

“Chư vị không cần kinh hoảng. Lão phu tuyệt đối không lạm sát người vô tội, chỉ cần chư vị có thể nói ra nơi cất giấu thần khí ‘Trảm Lung’ và pháp trận Cửu Hoàng. Lão phu tuyệt đối sẽ không thương hại đến chư vị…”

Lời Ôn Tĩnh còn chưa nói xong, vài tên đệ tử Thần Tiêu đã nhảy lên. Vẻ mặt Ôn Tĩnh tràn ngập khinh thường, khởi chưởng, đánh chết vài tên đệ tử kia. Hắn thở dài, lắc lắc cánh tay, nói: “Tội gì chư vị phải làm thế chứ.”

Đám đệ tử Thần Tiêu kia hoàn toàn không thèm để ý đến lời hắn nói, tiếp tục công kích.

Sau đó, không còn là đánh nhau nữa, mà biến thành hành hạ đến chết.

Ôn Tĩnh vô cùng hứng trí nhìn cảnh trí trước mặt, khoái ý trong mắt càng đậm.

Lúc này, chỉ thấy một tên đệ tử Thần Tiêu bị đoản đao của Niinja chém thương, lảo đảo lui về phía sau, trong lúc nhất thời, không ổn định được thân hình, ngã về phía lò luyện đan. Chỉ thấy lò luyện bị lung lay, nhưng vẫn không lệch khỏi vị trí, mặt đất phía dưới mở ra.

Ôn Tĩnh thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn xuất chưởng giải quyết nốt vài đệ tử Thần Tiêu cuối cùng. Sau đó lập tức đi xuống địa thất kia.

Xuống khỏi cầu thang, trước mắt Ôn Tĩnh xuất hiện một gian phòng trống trải. Trong gian phòng kia không có một đồ vật nào cả, chỉ có một chiếc đài cao, dùng cẩm thạch đắp thành ngôi sao chín cánh.

“Pháp trận?!” Ôn Tĩnh vui mừng quá đỗi, bước lên vài bước, tinh tế ngắm nhìn nó.

Chỉ thấy trên chín mũi nhọn của ngôi sao kia, đoan đoan chính chính khắc tên từng kiện Cửu Hoàng thần khí. Mà trên vị trí viết “Trảm Lung” kia, dĩ nhiên đã có một kiện binh khí để lên.

Đó là một cây phất trần, thân phất trần được điêu khắc từ gỗ hắc đàn, từng sợi từng sợi tuyết trắng, nghiễm nghiên lộ ra khí chất siêu phàm thoát tục.

Vẻ hưng phấn trong thần sắc của Ôn Tĩnh đã hoàn toàn không che giấu được. Hắn kích động run giọng nói: “Mau, đem tám kiện binh khí kia đến đây!”

Ninja nghe lệnh, cung kính dâng lên tám kiện binh khí.

Sao Nam Đẩu Diên Thọ, Bắc Đẩu Sát Qua, Võ Linh Bá Đao, Thiên Sương Lãm Nguyệt, Lịch Tuyền, Trục Dương, Tư Thần, Lam.

Đợi những binh khí này được mang lên đặt ngay ngắn trên đài cao, Ôn Tĩnh thối lui vài bước, lòng tràn đầy chờ mong.

Nhưng mà, sau một lúc lâu, pháp trận vẫn như cũ là pháp trận, binh khí vẫn là binh khí, không hề có chút biến hóa nào.

“Tại sao không có phản ứng?” Ôn Tĩnh khó thở, “Ta đã thu thập đủ Cửu Hoàng thần khí, tại sao pháp trận không khởi động?! Tại sao?!”

Lúc này, Ôn Tĩnh lại nghe thấy một trận cười lạnh.

“Ôn đảo chủ, không ngờ, mấy lời nói bậy của ta, thế mà ngươi cũng tin.”

Ôn Tĩnh nghe thấy thanh âm này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Ngụy Khải!”

Người tới, đúng là Ngụy Khải.

“Ngươi không hề trúng kế?!” Ôn Tĩnh kinh hãi nói.

“Giang hồ, đơn giản chính là ngươi lừa ta gạt. Vãn bối may mắn, thắng được lần này.” Ngụy Khải chậm rãi từ một gian phòng bí mật khác đi ra. Hắn nhìn binh khí bày đầy trên pháp trận, nở nụ cười nhẹ, nói: “Đa tạ Ôn đảo chủ đã mang thần khí đến nơi này, tiết kiệm không ít công sức cho vãn bối đó.”

Ôn Tĩnh nhíu mày, “Hóa ra, ngươi gạt ta lấy Cửu Hoàng thần khí ra…”

Biểu cảm của Ngụy Khải đột nhiên lạnh lẽo, nói: “Ôn Tĩnh, ngươi và ta đều muốn nắm giữ Cửu Hoàng, nhất thống thiên hạ. Chỉ trách ngươi quá nóng vội và khinh người thôi.” Hắn lạnh lùng nói, “Không ai có thể uy hiếp được ta, cũng không ai có thể cùng ta sở hữu thiên hạ. Ngươi đã từng này tuổi rồi, vẫn nên ngoan ngoãn tới địa phủ hưởng phúc thôi!”

Ôn Tĩnh nở nụ cười, “Oắt con miệng còn hôi sữa, ngươi cho là ngươi thắng được lão phu sao?”

Ngụy Khải cúi mắt, nhìn hộp huân hương nhỏ trong tay, khói nhẹ quỷ dị tỏa ra, khiến cho người ta kinh sợ. Chỉ thấy có một đám người xuất hiện ở phía sau hắn. Nhìn kỹ lại, tất cả đều là Hành Thi, bộ dạng dữ tợn, vô cùng khủng bố.

“Ta ấy à…” Ngụy Khải mở miệng, hiện lên một chút ý cười, “… Chỉ tín nhiệm người chết.”

……..

Tác giả có chuyện muốn nói: khụ khụ khụ… Ta sai lầm rồi… Ta… Ta đã trở về… Quẫn ~~~

Thật ra, bài này viết đến đây đã là trạng thái kéo dài rồi, rưng rưng nhìn trời. Nhưng mà, ta muốn nói cho mọi người biết một chuyện, bởi vì bài này đã có ước định, cho nên kết cục sẽ viết xong vào tháng sáu… Tại sao chương này chuyển biến chậm như vậy, là vì ta cảm thấy vội vàng viết bản nháp kết cục như vậy rất làm người ta buồn nôn, ta luôn luôn cố gắng nghĩ sẽ xoay chuyển nó một chút. Trong đây có rất nhiều độc giả đại nhân, khi ta đã viết xong kết cục khoa trương giả tạo rồi đưa lên, sau đó đều phải sửa, nhưng mà… Nhưng mà cái kết cục kia ngay cả bản thân ta cũng không nhìn được, hơn nữa lại vô cùng có lệ. Quẫn ~~~ cho nên, xin mọi người cho ta chút thời gian, để ta sửa lại cho nó bình thường hơn một chút… Cho nên xin mọi người yên tâm ~~~

Đối với vài lời kịch ta phiên dịch lúc trước của Mạc Doãn chắc các vị vẫn còn nhớ chứ ~ cho nên, dưới đây ta đặc biệt tuyển vài đoạn đối thoại, vì mọi người vạch trần thế giới nội tâm của nhân vật! ! !

READY? GO~~~

Cảnh tượng quay lại: Thánh thượng làm việc, không đến lượt các ngươi xem vào! Biên cương Đại Tống mấy năm nay liên tục náo động, dân chúng lầm than. Chư vị võ công cao cường, có thể ra trận giết địch, cứu giúp quốc gia nguy vong, bảo hộ dân chúng khỏi chiến hỏa không?” Ngữ khí của Liêm Chiêu, sắc bén như mũi tên xuyên thấu đá, “Nếu Liêm gia thật sự là chó săn, thì vẫn có thể kiêu ngạo với đời. Mà chư vị, căn bản không có tư cách ở trước mặt Liêm Chiêu nói đến chữ ‘Nghĩa’!

Phiên dịch: Không cho các ngươi vu tội đại BOSS! Cả nhà chúng ta phải ra trận đánh giặc bảo hộ hòa bình cho quốc gia. Đám người xã hội đên các ngươi chỉ biết ở trong này gây sóng gió, hiện tại lại còn dám khinh bỉ con em quân đội nhân dân chúng ta?! Ta OO cái đồ XX nhà ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment