Trung Nguyên tháng bảy, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Đầu thu, trong gió mang theo một hơi mát, mơn trớn lên mảnh đất đầy những vết thương này. Cỏ nhỏ nằm sát mặt đất theo gió khẽ rung, mặc cho đã trải qua biết bao trận đấu khốc liệt. Không biết từ nơi nào vang lên một khúc sáo, quẩn quanh trong gió, du dương uyển chuyển, tựa như tiếng trời.
Nơi chân trời, bụi mờ bay lên. Tiếng vó ngựa, cắn nắt tiếng sáo, cỏ nhỏ kinh sợ chấn động.
Đó là một con khoái mã, một ngày chạy tám trăm dặm, nhanh như lưu tinh* (sao băng), bỗng nhiên chạy qua, chỉ còn lại bụi trần.
Phía trước không xa, là doanh trướng quân Tống.
Khoái mã kia đi vào trong doanh, khoảnh khắc kia giống như đá rơi vào nước, khơi dậy hàng ngàn bọt sóng. Nhưng mà, doanh trướng chủ soái kia lại vẫn thủy chung yên tĩnh, nhưng loại yên tĩnh này lại cứ như sự yên tĩnh trong tâm cơn lốc, lộ ra nguy hiểm.
“Nếu mạt tướng nhớ không lầm, đây là đạo kim bài thứ mười hai rồi?”
Trong trướng, đột nhiên có người mở miệng, nói.
Người đang yên tĩnh ngồi trong trướng kia hơi kinh hãi, trên khuôn mặt phong sương hiện lên một tia hiểu rõ, hắn ngẩng đầu, nói: “Hàn tham tướng, bổn soái đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào trướng.”
Từ trong góc tối của trướng, có một người chậm rãi đi ra. Đó là nam tử tuấn lãng ước chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, tại quân doanh này, không mặc chiến giáp, mà lại là vân bào. Trên xiêm y màu đen kia, mây trắng thêu lên, lộ ra một tia lạnh lùng, hòa với sát khí nhạt nhẽo nơi đáy mắt hắn.
“Mạt tướng không hề xông vào, trước khi kim bài đưa tới, mạt tướng đã ở trong trướng của nguyên soái.” Hắn mở miệng, thanh âm nói chuyện cũng không có chút sợ hãi.
Nguyên soái trong trướng nhìn hắn một cái, nói: “Hàn tham tướng, ngươi nằm vùng lâu như vậy, tại sao không tập kích bổn soái?”
Nam tử mặc vân bào kia thản nhiên cười, lại không trả lời.
Nguyên soái cười cười, suy nghĩ một lát, nói: “Hiện tại ngươi tiến đến, là vì ‘Thần mâu Lịch Tuyền’ đi?”
“Nguyên soái quả nhiên là người sảng khoái…” Nam tử kia nói, “Dù sao khi ngươi quay về Lâm An thì đầu cũng rớt, thần mâu ở lại bên người ngươi cũng không có tác dụng…”
Hắn còn chưa nói xong, nguyên soái liền cắt ngang lời hắn, nói: “Vậy nếu bổn soái nhất định phải chết, sao Hàn tham tướng không nói mục đích của Xung Hòa đạo nhân cho bổn soái biết, cũng là hóa giải nghi hoặc trong lòng bổn soái.”
Nghe đến câu này, nam tử kia khẽ chau mày, trầm mặc không nói.
“Mấy năm này, mặc dù ngươi đi theo bổn soái chinh chiến, nhưng mấy lần đều tự ý rời khỏi quân doanh. Trên giang hồ có chút nhàn ngôn toái ngữ (lời đồn), bổn soái cũng không phải hoàn toàn không hay biết. Chỉ là, bổn soái chưa từng bao giờ hỏi đến chuyện của ngươi, cũng không trị tội ngươi, ngươi có biết là vì sao không?”
“Ta nhận sự tiến cử của thiên sư, nguyên soái đã sớm biết ta có dị tâm, cho nên không muốn đả thảo kinh xà. Liền giữ ta lại bên người để tiện giám thị, kịp thời ứng biến.” Nam tử kia không cần nghĩ ngợi, đáp, “Hơn nữa, ta là lương tướng (tướng giỏi), nguyên soái cũng có tâm trọng người tài.”
Nguyên soái nghe vậy, lúc này nở nụ cười, “Trả lời hay. Không thẹn với cái tên ‘Quỷ Sư’.”
Nam tử kia lắc đầu, “Chỉ là, nguyên soái không có khả năng làm quân chủ, cũng lại không nhận biết được nhân tâm. Đạo giữa ngươi là ta vốn đã bất đồng.”
Nguyên soái đứng lên, khoanh tay lại, đi vài bước tới gần nam tử kia, “Hàn huynh đệ, ngươi theo ta chinh chiến mấy năm, mấy năm ở chung này, chẳng lẽ không tính là bằng hữu?”
Nam tử kia không đáp lời, chỉ trầm mặc.
Nguyên soái cười nói: “Hôm nay đại thế của ta đã mất, nếu ngươi muốn đoạt ‘Lịch Tuyền’, quá dễ dàng. Mà ngươi lại chậm chạp không chịu động thủ, chẳng lẽ không phải là vì hai chữ ‘bằng hữu’ này sao?”
Nam tử kia ngước mắt nhìn hắn, hồi lâu, mới mở miệng nói: “Ngươi đã biết đại thế của bản thân đã mất, chỉ còn đường chết… Tại sao không phản?”
Thần sắc nguyên soái bình tĩnh thản nhiên. Hắn quay đầu, nhìn mười hai đạo kim bài trong tay, cái nào cũng chỉ có một mệnh lệnh: Khải hoàn hồi triều.
Thấy nguyên soái không đáp, nam tử kia lại lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi theo ta rời đi, cùng thiên sư mưu tính đại đạo, liền có thể tránh khỏi cái chết, cái này có gì khó để do dự?!”
Nguyên soái ngẩng đầu, thanh mát cười, nói: “Vậy không phải ta đã ứng với lo lắng của thánh thượng, phản tướng mưu nghịch hay sao?”
“Ngu trung!” Nam tử kia chau mày lại, giận giữ nói, “Ngươi vì hôn quân kia nam chinh bắc chiến, kết quả lại như thế nào? Hắn vì củng cố chính quyền, người nào cũng có thể giết được! Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn ‘Trung tâm đền nợ nước’ nữa sao!”
Nguyên soái nói: “Vừa rồi ngươi cũng đã nói, ta không có khả năng làm quân chủ, lại không nhận biết được nhân tâm, thật ra, ta càng không biết mưu tính chính quyền. Thánh thượng lo lắng cũng không phải không có căn cứ. Ta nam chinh bắc chiến, đều không phải là vì giúp thánh thượng củng cố chính quyền, mà là để thu hồi non sông, khôi phục quốc uy, bảo hộ dân chúng… Ta đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm. Này đã đủ rồi.”
Nam tử kia nhìn hắn, đột nhiên bật cười.
“Nông cạn.” Hắn nói xong câu này, biến sắc, nói, “Sát phạt không dừng, ngươi nói đó là khôi phục quốc uy, bảo hộ dân chúng. Vậy những vong hồn ngã xuống dưới đao của ngươi, chẳng lẽ không phải là người đang cố gắng giữ gìn quốc uy, che chở dân chúng? Nếu như ngươi sinh ra làm người Kim, hôm nay ngươi sẽ nói ra những lời này sao?… Nguyên soái, thế cục thiên hạ, đều có xu hướng quy về làm một. Nếu có một ngày, trên đời này không còn phân chia Kim Tống, vậy thì mười mấy năm chinh chiến kia của ngươi, lại tính là gì? Dưới ngòi bút của sử quan, ngươi há có thể được coi là anh hùng?!”
Thần sắc nguyên soái có chút ưu sầu, lại nói: “ ‘Thế cục thiên hạ, đều có xu thế quy về làm một’… Ta đã từng nghe nói ‘Cửu Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất’, chẳng lẽ Xung Hòa đạo nhân kia muốn tìm Cửu Hoàng thần khí, là vì muốn nhất thống thiên hạ?”
Nam tử kia bình ổn tâm tình, trả lời: “Không sai. Nếu như trên đời này không phân chia quốc gia nữa, liền sẽ không còn chiến loạn. Có thế này mới có thể để cho thế nhân vĩnh viễn thái bình. Đây mới là đại đạo.”
Nguyên soái trầm mặc một lát, nói: “Không sai… Nếu như không phân Kim Tống, quốc thù sẽ không còn là quốc thù, hơn mười năm chinh chiến này của ta cũng trở thành vô nghĩa. Chỉ là, trước kia thống nhất, lại cần hy sinh biết bao người nữa đây?” Khi hắn nói chuyện, nhìn thẳng vào nam tử kia, ánh mắt trầm tĩnh như phật, “Hàn huynh đệ, chỉ nói đến việc ngươi vì muốn có được ‘Cửu Hoàng thần khí’, ở trên giang hồ đã giết hại vô số, những người đã chết này, có biết được cái gọi là ‘Đại đạo’ của ngươi hay không?”
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, “ ‘Đại đạo’ thành, chính là sự nghiệp to lớn, kinh hãi thế tục, công cái thiên thu. Cũng là xu thế tất yếu, những hy sinh kia, ngày sau, bên trong lịch sử, cũng chỉ là bụi trần.”
“Cũng chỉ là bụi trần…” Nguyên soái nói, “Hay cho một cái ‘Đại đạo’. Chẳng lẽ ngươi đã quên, bên trong thiên địa, còn cần một chữ ‘Nhân’?”
(Nhân trong ngoặc này là nhân từ, nhân nghĩa, không phải chữ nhân mang nghĩa là người)
Nam tử kia trả lời: “ ‘Nhân’? Mãi mãi hòa bình, chính là nhân từ! Nguyên soái cũng không biết đến cái đạo lý thiên địa bất nhân, thánh nhân bất nhân, nhân từ bất nhân hay sao?”
“Nhưng ngươi và ta không phải thiên địa, không phải thánh nhân, mà là người!” Nguyên soái cưỡng chế thanh âm, nói. Giọng nói kia tràn ngập bi phẫn, phảng phất như sắp từ trong lồng ngực bạo phát ra vậy.
Nam tử kia cũng không chùn bước, nói: “Đối với ngươi mà nói, bảo hộ người Tống, giết chết người Kim, chính là ‘Nhân’?”
Nguyên soái thoáng bình tĩnh lại, nói: “Ta không phải người tu đạo, chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, ta không nhìn được xa như vậy, lại càng không hiểu được cái gì là ‘Đại đạo’. Ta chỉ là một người bình thường, một người còn lòng trắc ẩn, còn có tâm huyết. Hiện thời, người Kim đoạt mất non sông ta, giết hại huynh đệ ta, nhục nhã tỷ muội ta, ra trận giết địch, với ta, chính là ‘Nhân’! Nếu như hôm nay ta vì ‘Đại đạo’ trong miệng ngươi, mà quên đi quốc thù gia hận, bỏ đi chí nguyện mãi mãi trung tâm đền nợ nước, thì ta ngay cả một nam nhân cũng không phải! Huống hồ, thiên địa vi đại, vạn vật vi tiểu, ta chỉ là một phàm nhân, há có thể điều mây khiển gió, xoay chuyển đại thế. ‘Đại đạo’ của Xung hòa Tử có khả năng thành công hay không, trong lòng ngươi không phải cũng rất rõ ràng sao?!”
Nam tử kia bị những lời này làm cho á khẩu, không trả lời được, hắn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn nguyên soái.
Nguyên soái cũng nhìn hắn, trong thần sắc có phẫn nộ cũng có bi thống, khiến toàn thân hắn run rẩy.
“Vậy tại sao ngươi lại triệt binh…” Không biết trầm mặc mất bao lâu, nam tử kia mở miệng, nói.
Nguyên soái sửng sốt.
Trên mặt nam tử kia hiện lên vẻ đau đớn kịch liệt, tiếp tục nói: “Ngươi triệt binh, dân chúng nơi này liền không thể trốn được sự giết hại của quân Kim, ‘Nhân’ của ngươi, ở nơi nào?”
Nguyên soái nghe vậy, lảo đảo lui lại mấy bước, ngã ngồi lên ghế.
Nam tử kia tiến lên vài bước, còn muốn nói thêm gì đó, đã thấy hốc mắt nguyên soái đỏ lên, lệ dâng trong mắt, nhưng lại chậm chạp không rơi.
Nam tử kia nhịn lại lời muốn nói, xoay người, chuẩn bị rời đi.
“ ‘Thần mâu Lịch Tuyền’ ta đã phó thác cho người kia, hiện tại đã đến Chu Tiên trấn. Nếu ngươi muốn, liền đi lấy đi…” Nguyên soái đột nhiên mở miệng, trong lời nói, có chút vô lực.
Nam tử kia cũng không trả lời, càng không quay đầu lại, thả người, nhảy ra khỏi doanh trướng.
Nguyên soái dựa lưng vào trên ghế, thở dài một tiếng, cười khổ nói: “ ‘Đại đạo’… Ta sợ là không đợi được tới một ngày như vậy…”
………
………
Ra khỏi doanh trại hơn mười dặm, có mấy kỵ nhân mã, đang di chuyển.
Đi đầu, là một nam tử khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, mặc dù mặt mày ôn thiện, nhưng một thân nhung trang lại lộ ra uy phong lẫm lẫm. Hắn giục ngựa, đi lên phía trước, trong tay cầm một cây trường thương bằng thép tinh luyện, dưới ánh mặt trời lóe lên sắc cầu vồng.
Lúc này, tiếng vó ngựa, nhanh chóng lại gần.
Nam tử đi đầu kia nghe được thanh âm này, ghìm ngựa xoay người. Đã thấy cách đó không xa, bụi đường bay lên, trong mông lung kia, mơ hồ có một thân ảnh xuất hiện. Trong lúc lờ mờ đó, bộ dạng kia dần hiện rõ, đó là một người mặc trang phục màu đen, sắc mặt tái nhợt.
Đợi đến khi kỵ nhân mã kia đến gần, có người nhận ra, quay đầu nói với người đi đầu: “Giáo úy, là Hàn tham tướng.”
Người tới, đúng là người lúc trước ở trong trướng của nguyên soái. Hắn ghìm ngựa, cũng không chào hỏi, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Giao ‘Lịch Tuyền’ cho ta.”
Giáo úy kia nghe vậy, liếc mắt nhìn trường thương trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Hắn nắm chặt trường thương, nói: “Hàn tham tướng, ‘Lịch Tuyền’ là do nguyên soái phó thác cho ta, nhất định không thể giao cho ngươi.”
Vẻ mặt nam tử kia lạnh lẽo như băng. Hắn lấy đoản kiếm tùy thân ra, kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, kéo theo một thanh âm vang vọng, mãi không tiêu tan.
“Nguyên soái đã giao lại ‘Lịch Tuyền’ cho ta. Diệp Chương, nếu như ngươi vẫn cố cản trở, đừng trách ta không niệm tình chiến hữu.”
Giáo úy không chút ngần ngại, hắn lạnh lùng nói: “Hàn Khanh, ngươi vì ‘Cửu Hoàng thần khí’, ẩn núp bên người nguyên soái bao năm như vậy. Càng thiếu đi tư cách đứng trong quân doanh, gây loạn giang hồ, lạm sát người vô tội. Nguyên soái làm sao có thể đem ‘Lịch Tuyền’ phó thác lại cho ngươi?! Hôm nay, cho dù phải liều cả tính mạng này, ta cũng quyết không để ‘Lịch Tuyền’ rơi vào trong tay ngươi!”
Nam tử kia thấy không cần nhiều lời nữa, trên lưng ngựa, thả người nhảy lên, một kiếm đâm thẳng vào cổ họng giáo úy.
Giáo úy cũng nghiêm túc, đưa ngang trường thương chặn lại kiếm phong. Nhưng một kiếm này, kình lực mạnh mẽ, ép hắn ngã khỏi ngựa.
Giáo úy xoay người một cái, đứng lên, không chút do dự dùng một chiêu “Hồi mã thương”.
Nhưng chiêu thức đó, lại bị nam tử kia thoải mái ngăn lại. Tiếp một chiêu này, nam tử kia cũng không thối lui, trực tiếp sử dụng kiếm ngăn lại trường thương, đột kích tiến lên.
Trong lúc đó, binh khí va chạm, tiếng ma sát bén nhọn vang lên rền rĩ, khiến người ta kinh sợ.
Giáo úy thấy chiêu này của hắn, cuống quýt lui bước. Nhưng kiếm phong tiến gần, trong lúc hắn cuống quít, theo trực giác muốn vứt trường thương đi. Nhưng ý niệm phải bảo hộ trường thương mạnh mẽ, hắn đành cắn răng một cái, thu mạnh thương lại, vận lực lên khuỷu tay.
Thương vừa thu lại, đầu thương đã đụng phải kiếm phong, nhưng do không chịu nổi lực đạo kia, bung ra khỏi thương.
Nam tử kia thấy thế, hơi kinh hãi. Nhưng thấy khuỷu tay của giáo úy buông xuống, hắn liền thu kiếm lại, tay trái đánh ra một chưởng.
Ngay trong giây phút điện quang hỏa thạch đó, không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại chấn động. Trong lúc do dự, chưởng lực kia thu lại mấy phần lực, đợi đến khi đánh trúng giáo úy kia, đã sớm mất đi sát lực.
Giáo úy bị đánh ngã xuống đất, đau đến mức không thể đứng dậy.
Trận tranh đấu này, bắt đầu cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Những binh lính đi theo quanh đó, lúc này mới kịp phản ứng lại, ào ào xuống ngựa, rút binh khí ra, che ở phía trước giáo úy.
Nam tử kia đứng lại, theo bản năng nhìn tay trái bản thân, tiện đà ngước mắt, nhìn thần sắc khẩn trương của những binh lính này.
“Ngăn ta sẽ chết, thức thời liền cút ngay!” Hắn thu tâm lại, lạnh lùng nói.
Trong tay giáo úy, vẫn gắt gao nắm lấy trường thương không đầu kia như cũ. Hắn bi phẫn nói: “Ta quyết không đem ‘Lịch Tuyền’ giao lại cho ngươi! ‘Lịch Tuyền’ là tín vật của nguyên soái, thấy ‘Lịch Tuyền’ như thấy nguyên soái… Ngày khác, ‘Lịch Tuyền thần mâu’ này sẽ là bằng chứng cho việc huynh đệ chúng ta bảo vệ quốc gia… Kẻ tiểu nhân bất nhân bất nghĩa như ngươi, căn bản không tư cách có được ‘Lịch Tuyền’!” Trong lúc nói chuyện, nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt giáo úy. Đau đớn trên nét mặt kia, cũng không đến từ thương tích do trúng chưởng, mà là từ những bi thương rất sâu, rất sâu, bên trong lòng hắn.
Nam tử kia nở nụ cười, “Bất nhân bất nghĩa? Bất nhân bất nghĩa?… Ha ha, bất nhân bất nghĩa, là cái vị nguyên soái bị kim bài của hôn quân kia triệu hồi, chuẩn bị khải hoàn trở về kia cơ!”
Giáo úy dựng trường thương lên, cố gắng chống đỡ thân thể, đứng lên từ trên đất, hắn mở miệng, thanh âm khẽ run, “Không khải hoàn, tất cả tướng sĩ nơi này đều trở thành phản tặc… Nếu đã là phản tặc, sao có thể nói đến chuyện thu phục non sông. Nếu đã là phản tặc, sao có thể nói đến chuyện bảo vệ quốc gia? ‘Phản tặc’, lại làm sao có thể bước lên chiến trường? !… Kẻ được gọi là ‘Quỷ Sư’ như ngươi, hãy nói cho ta biết, giờ này khắc này, nên làm như thế nào hả? Nguyên soái nên làm như thế nào hả?”
Nam tử kia hơi giật mình. Trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh nguyên soái đỏ hốc mắt. Không phải bất nhân, không phải ngu trung… Chỉ là, cho dù đau thấu tâm can, không hề đành lòng, muôn vàn không muốn. Đó cũng là cái duy nhất hắn có thể lựa chọn.
Giáo úy kia nhìn trường thương trong tay, nghẹn ngào, “Nguyên soái hồi triều, dữ nhiều lành ít. Nhưng có ‘Lịch Tuyền’ này, tinh thần nguyên soái sẽ mãi bất diệt. Rồi cũng sẽ có một ngày, ta dùng khả năng của mình giúp nguyên soái sửa lại án sai… Không có hạ nhục trung lương Đại Tống…”
Trong lúc hắn nói chuyện, vài tên binh lính đi theo cũng cúi thấp đầu, khóc nức nở.
Nam tử kia không nói thêm một câu nào nữa. Hắn lẳng lặng đứng, nghe tiếng khóc cực lực đè nén kia. Lúc này mới hiểu được, cái gì gọi là xé ruột xé gan.
Gió bắc thê lương thổi qua, thổi lên bụi đất, mang tiếng khóc thê lương tuyệt vọng kia, từ từ đi xa.
Đột nhiên, thanh âm khác thường từ dưới đất truyền đến.
Nam tử kia nghe tiếng cúi đầu, chỉ thấy bên trong đầu thương vừa bị dỡ xuống kia, có giấu một tờ giấy, gió đập vào một góc tờ giấy, tiếng lay động vang lên.
Hắn thoáng suy nghĩ, cúi người cầm lấy đầu thương. Hắn nhấc tờ giấy kia ra, mở rộng. Chỉ là liếc mắt một cái, thần sắc của hắn liền hóa thành kinh ngạc.
Trên mảnh giấy kia, giấy trắng mực đen, viết bốn chữ “Cửu Hoàng thần khí”. Bên dưới, là tên chín kiện binh khí và chỗ thất lạc nó. Nhưng có vài món binh khí, lại hoàn toàn khác với hiểu biết của hắn, có vài món, đã sớm tuyệt tích thế gian.
Hắn kinh ngạc vô cùng, vội vàng nhìn xuống dưới. Phía dưới, chữ nhỏ mạnh mẽ, viết như thế: Mùng năm tháng năm, buổi trưa lau thương, trong đầu thương đột nhiên phát hiện ra vật này, liệt kê “Cửu hoàng”. Nhưng trong chín kiện này, sớm đã có vài kiện tuyệt tích thiên hạ, không thể tìm thấy. Nói đến xu thế hiện nay, có được Cửu Hoàng, nhất thống thiên hạ, cái lời nói này đúng là vô căn cứ. Từ xưa đến nay, người có được nhân tâm, mới có thể có được thiên hạ. Thế nhân vì chuyện đoạt ‘Cửu Hoàng’ mà giết hại lẫn nhau, không phải chính là bất nhân, người bất nhân sao có thể có được nhân tâm? Lại sao có thể có được thiên hạ? Cửu hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất. Đúng là lời đồn nơi phố phường, không thể tin tưởng. Hi vọng người sau này hiểu được, kết bút.
Trong chớp mắt đó, hắn ngộ đạo, và cũng chính trong khoảng khắc đó, hắn hiểu ra được nhiều thứ. Trên đời này, căn bản không có “Cửu Hoàng thần khí”, thứ hắn tìm, cũng chỉ là ảo ảnh hư vô. Chín kiện binh khí làm sao có thể có được thiên hạ? Hắn chinh chiến nhiều năm như vậy, mà lại nhìn không thấu đạo lý này. Cái hắn gọi là “Đại đạo”, “Nhân từ” rốt cục ở chỗ nào?
Hắn không khỏi lo sợ không yên, ngước mắt nhìn chung quanh, lại giống như mất đi phương hướng, tìm không thấy con đường để bước đi. Hắn ném đầu thương, lui lại mấy bước, cuối cùng xoay người, chạy thoát khỏi đó.
……..
Giữ quân lại năm ngày, quân đội Nhạc gia khải hoàn hồi triều.
Một ngày kia, dân chúng ngăn lại, khóc rống, thanh âm bi thương rung động một vùng trời. Gió bắc lạnh lẽo nức nở, nỗi đau xé ruột.
Ít ngày sau, quân Kim đưa quân quay về, đoạt lại Trung Nguyên.
………
Mấy ngày sau, hắn đứng trên chiến trường không người quét dọn, im lặng không nói.
Thi thể, hắn đã nhìn quen lắm rồi. Chỉ là, thi thể nơi này, còn có rất nhiều dân chúng không kịp chạy trốn. Đó là những tính mạng oan uổng vô tội, cho dù bên trong lịch sử, hy sinh như vậy cũng đã nhìn quen lắm. Nhưng vào lúc này, hắn lại cảm thấy cô tịch, bi thương.
Nhân.
Năm ngày giữ quân, là cái “Nhân” duy nhất mà nam tử đỉnh thiên lập địa kia có thể làm được. Mà hắn, lòng mang “Đại đạo”, “Nhân từ”, lại có thể làm được cái gì? “Cửu Hoàng” cũng chỉ là trò cười, tất cả những gì hắn làm, những người hắn giết, tất cả những hy sinh từ trước tới nay, lại tính là gì đây?
Hắn bước đi không một mục đích trên chiến trường tĩnh mịch, mê mang, hiện lên trên mắt, khiến vẻ mặt hắn dần chết lặng.
Không biết đi được bao lâu, đột nhiên dưới chân vướng phải một cái thi thể, hắn thoáng lảo đảo, đợi đến khi đứng vững được, lại tự giễu nở nụ cười. Tiếng cười kia, ở trên chiến trường, lại cô tịch đến thế.
Hắn gập người xuống, cười đến mức ho lên, đợi khi bình ổn lại, ý cười của hắn hóa thành đau đớn thấu xương, không thể nào kiềm chế.
Hắn chậm rãi ngước mắt, đang định đứng thẳng thân mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy một đứa nhỏ.
Đó cũng chỉ là một tiểu oa nhi khoảng chừng hai ba tuổi, nhìn quần áo, có vẻ là nữ hài. Nàng cứ như vậy, im lặng ngồi bên trong đám thi thể, nhìn hắn. Trên người, trên mặt nàng, dính đầy máu khô, ở trên mảnh đất này càng thêm thê thảm. Nàng cứ ngồi như vậy, nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt nàng, hắn không khỏi thất thần.
Đó là ánh mắt vô cùng thẳng thắn, không hề sợ hãi. Dưới lớp máu tươi và nước bùn, cái loại trong suốt này, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Nàng còn chưa tới tuổi có thể lý giải được tất cả mọi thứ. Ở trong mắt nàng, quốc thù sát phạt, quyền thần tranh đấu, đế vương tàn khốc, đều không có ý nghĩa gì. Nàng thậm chí, còn không hiểu tử vong.
Ở trong chiến tranh, có biết bao nhiêu đứa nhỏ như vậy đã mất đi tính mạng. “Đại đạo” đối với bọn chúng mà nói, có là cái gì…
Hắn và đứa nhỏ kia nhìn nhau thật lâu, rốt cục, hắn chậm rãi quỳ thấp người xuống, do dự nâng tay, xoa lên đầu đứa nhỏ.
Một khắc kia, trong mắt đứa nhỏ đột nhiên ứa lệ. Từng giọt từng giọt nước mắt to tròn trong suốt rớt xuống từ trên gò má, thấm vào trong mảnh đất tràn ngập đau thương này. Mà sau, tiếng nỉ non yên lặng kia, đột nhiên biến thành tiếng gào khóc không còn đèn nén.
Thanh âm kia, phảng phất như chiếc búa đánh tan thuở hồng hoang, giống như một đạo thiên lôi xé tan mây mù. Chiến trường tĩnh mịch này, phảng phất giống như bị tiếng khóc này bừng tỉnh, trong cái chớp mắt đó, truy đuổi, giết chóc, đau đớn, thù hận, tuyệt vọng… Tất cả mọi thứ đều như sống lại, chiếu vào trong mắt hắn, khắc vào lòng hắn.
Hắn ôm đứa nhỏ kia vào lòng, cũng không dám dùng một chút lực nào.
Đó là Tiểu Tiểu, yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi sinh mệnh. Nhưng mà, hắn lại tinh tường cảm giác được, hô hấp ấm áp và tiếng tim đập kiên định của đứa nhỏ này.
Hắn rốt cục cũng tin tưởng, hắn không phải thiên địa, cũng không phải thánh nhân. Hắn là người. Là người, còn có lòng trắc ẩn. Mà lòng trắc ẩn như vậy, cuối cùng cũng có thể dạy cho hắn hiểu, cái gì là “Nhân”.
Đứa nhỏ kia khóc lóc hồi lâu, rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Hắn nâng tay, giúp nàng lau nước mắt, dùng tiếng nói ôn nhu nhất từ lúc bản thân chào đời tới nay, hỏi: “Con tên là gì?”
Đứa nhỏ kia khóc đỏ hai mắt, nhìn hắn, y y nha nha nói, không hiểu được lời hắn.
Hắn thoải mái ôm lấy nàng, đứng thẳng thân mình.
“Vậy ta gọi con là Tiểu Tiểu…” Hắn còn chưa nói xong, đứa nhỏ kia đã dựa vào đầu vai, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt cổ áo hắn.
Hắn không hiểu vì sao lại cười, nhưng mà, cũng không ngăn tiếng cười lại nữa.
Ánh mắt của hắn, đảo qua chiến trường này một lần cuối cùng. Mà sau, hắn cất bước, vĩnh viễn cách xa huyết tinh cùng giết chóc kia.
Một ngày kia, “Quỷ Sư” ở trên giang hồ, mai danh ẩn tích.
……..
Bao nhiêu năm sau, trên giang hồ xuất hiện một nữ hiệp với cái tên Tả Tiểu Tiểu. Nàng luôn có một nghi vấn: Tại sao sư phụ nàng lại muốn gọi là “Tả Hoài Nhơn” chứ? Tả Hoài Nhơn, làm người xấu… Cái này rốt cục là do cao nhân nào đặt cho, ai…
~~~~~~~~~~ TOÀN VĂN HOÀN ~~~~~~~~~~
Tác giả có chuyện muốn nói: Trịnh trọng đưa ra chương này, dành riêng cho những người vì nhiều lý do không còn là anh hùng của anh hùng.
Cũng dành riêng cho nhóm độc giả đại nhân muốn hiểu biết về bối cảnh thân thế của Tiểu Tiểu.
Đương nhiên cũng là để dành cho nhóm người có tình yêu thương tràn ngập nhiệt tình với sư phụ!
Và cũng là để cống hiến cho những đồng hài nào yêu thích chính nghĩa!
(Quần chúng: Có phải ngươi còn muốn nói “Duy chỉ không cống hiến cho nhóm người yêu cầu xem H? Ngươi dám nói ra nhất định phải chết! ! !)
(Hồ Ly: Ta không dám nói…)
Khụ khụ, chuyện này tới đây là hoàn toàn kết thúc. Ta nói a, kỳ thực, nhân vật linh hồn trong này là Nhạc…
(Quần chúng: A đát! Sét đến đánh chết ngươi đi!)
Khụ khụ, tóm lại, đến hôm nay, truyện này coi như trọn vẹn. Cám ơn mọi người đã theo dõi lâu như vậy.
Bời vì có sự theo dõi và những lời nhắn lại của mọi người, ta mới có kiên trì quyết tâm và có đủ động lực để viết xong. Có người nói, viết văn là chuyện vất vả và vô cùng tịch mịch. Trong truyện này, có người cung cấp tên tuyệt thế võ công cho ta, có người cống hiến tính danh nhân vật cho ta, có người đưa ra sáng kiến thay đổi. Lúc ta viết sai lỗi chính tả, có người sửa hộ, lúc kịch tình của ta xuất hiện lỗi, có người chỉ ra. Nhân vật tan vỡ dưới ngòi bút của ta, có người chỉ trích. Lúc ta không biết, chuyện xưa đã phát triển như thế nào, có người nhiệt tình đưa ra thảo luận.
Cho nên ta muốn nói “Chuyện xấu nhiều ma” không phải là một mình ta viết, mà là mọi người cùng nhau viết! Mà hôm nay có được HE, là kết quả nỗ lực của toàn bộ cộng đồng chúng ta.
Tiếc nuối duy nhất, chính là kết cục cuối cùng ta lại tự mình viết ra (Thoát ly quần chúng a…), có vẻ vội vàng hời hợt. Ở trong này, ta muốn nói với mọi người một tiếng: Thật xin lỗi.
~~~~~~~ Thổ lộ kích thích kết thúc, phía dưới là thời gian độc thoại kích thích ~~~~~~~
Có người hỏi, vì sao ngươi không V?
Ta trả lời: Một năm kia, ta thật ngốc thật hồn nhiên.
Ta càng viết JJ càng ngốc càng hồn nhiên.
Nhưng mà, sau này, JJ không ngốc không hồn nhiên nữa …
Ta thật may mắn, ở ta và JJ đều có lúc thật ngốc thật hồn nhiên, nhờ vậy ta chiếm được sự theo dõi của mọi người.
Vì thế, ta có thể ở trong cái không ngốc không hồn nhiên của JJ, tiếp tục thật ngốc thật hồn nhiên.
Thật ra, trong hiện thực, ta thực đồi trụy, thực bạo lực.
Hiện thực tàn khốc, nhìn vào mà ta muốn nôn. Viết văn, là vì muốn trốn tránh hiện thực, tô điểm cho hiện thực thêm đẹp, giúp hiện thực thăng hoa.
Cho nên, để chúng ta cùng nhau cầm lấy một đóa hoa trắng nhỏ, ở trong mảnh đất xanh mượt này, nâng váy, ngươi truy ta đuổi nói một câu: Vì mảnh đất này tràn ngập tình yêu và công lý ~~~
Cám ơn ~~~
~~~~~~~~~ Ta tỏ vẻ ta kích thích xong rồi phân cách tuyến ~~~~~~~~
Cuối cùng, ta muốn nói, hố mới đang bắt đầu lấp. Nhưng phong cách vẫn phân liệt như cũ, hi vọng chư vị hướng về, kết bút!
HẾT