Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 20

Khoảng một canh giờ sau, Liêm Chiêu trở về phòng. Vừa vào tới cửa, đã thấy Tiểu Tiểu nằm bò trên bàn, ngủ mất rồi.

Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, đi qua, vươn tay vỗ nhẹ vào vai Tiểu Tiểu, gọi: “Tiểu Tiểu…”

Tiểu Tiểu vòng vo quay đầu, lầu bầu nói một câu, “Ngủ thêm một chút nữa thôi…”

Liêm Chiêu không khỏi mỉm cười, “Tiểu Tiểu, nằm ở đây sẽ cảm lạnh đấy, lên giường rồi ngủ tiếp.”

Tiểu Tiểu miễn cường ngẩng đầu, mơ hồ không hiểu mở miệng, “Nha, sư phụ…” Mà sau đó, nàng mở to mắt, nhìn thấy người trước mặt, liền “Tạch” một cái, nhảy dựng lên, lập tức, vướng chân vào ghế dựa phía sau. Nàng kinh hoảng kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống, xoa xoa xẳng chân bị vấp đau.

Liêm Chiêu nhìn tình cảnh trước mặt, không tự giác bật cười. Hắm ngồi xuống, mở miệng nói, “Dọa ngươi à?”

Tiểu Tiểu dùng sức lắc đầu, “Không…”

Liêm Chiêu vươn tay, nâng nàng dậy, “Vội vàng làm gì chứ?”

“Ách, không có việc gì không có việc gì.” Tiểu Tiểu cúi đầu, trả lời.

“Nếu buồn ngủ, lên trên giường ngủ đi.” Liêm Chiêu lại xoay người, nhấc cái ghế dựa lên, “Một chút nữa, ta bảo người đưa bữa tối đến.”

Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu, “Không cần, không cần, ta tỉnh hẳn rồi. Vả lại, sao ta lại không biết xấu hổ mà ngủ trên giường của Liêm đại hiệp chứ, ha ha…” Nàng cười gượng vài tiếng, “A, giờ ta nên về phòng rồi.”

Liêm Chiêu đi đến trước cửa sổ, cầm lấy cung tiễn, mở miệng nói, “Không sao, ta có chuyện cần làm, chắc là phải sáng mai mới có khả năng quay lại. Ngươi cứ coi nơi này như phòng của mình mà dùng là được rồi.”

Tiểu Tiểu có chút không hiểu. Anh Hùng Bảo đang thi hành lệnh giới nghiêm. Giờ phút này, Liêm Chiêu có thể có chuyện gì để làm? Tuy nhiên, cũng tốt, nếu mà hắn ở trong phòng, ngay cả nàng cũng không biết tối nay, giờ sửu mình có thể đi được hay không nữa.

“Ta đi rồi, ngươi nên tự mình cẩn thận một chút.” Liêm Chiêu cười nói xong, xoay người ra cửa.

Tiểu Tiểu nhìn hắn rời đi, khẽ thở dài. Vừa rồi, tự nhiên lại nghĩ đến sư phụ…Nàng bấm ngón tay, sư phụ còn chưa mất được bảy ngày, cho nên, nàng vẫn theo thói quen a.

“Sư phụ, Tiểu Tiểu thật sự thê thảm a. Không chỉ làm người xấu không được, còn bị người ta cắm ngân châm, mệnh chỉ còn có vài ngày a…” Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn vào một mảnh hư vô mở miệng.

Nàng vừa nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì. Ngân châm? Nàng nhìn cổ tay trái của mình. Ngân Kiêu từng nói không chỉ một lần, trước giờ tý, nàng phải trở lại bên cạnh hắn. Bằng không ngân châm chạy vào mạch, nàng sống không bằng chết. Một khi đã như vậy, tại sao hắn lại hẹn nàng gặp mặt vào giờ Sửu?

Tiểu Tiểu nhíu mày, hiển nhiên, kẻ hẹn nàng căn bản không phải Ngân Kiêu, nếu không phải Ngân Kiêu, thì là ai?

Xong rồi, xong rồi, đây rõ ràng là bẫy a. Vô duyên vô cớ, rốt cục sẽ là ai đây? Nàng không nhớ rõ là mình đã từng kết thù oán với ai a, sao lại muốn thiết kế cạm bẫy để hãm hại nàng. Đến tận bây giờ, nàng cũng chỉ thiếu mỗi Thạch Nhạc nhi tiền mà thôi a. Nàng lấy Tôi Tuyết Ngân Mang từ trong lòng ra. Xem đi, mấy thứ quan trọng không thể tùy tiện ném lung tung a. Hiện giờ thì hay rồi, bị người khác mạo danh. May mà nàng thông mình, đổi thành người khác, có lẽ đã mắc mưu rồi.

Nàng nhìn cây ngân châm kia. Sư phụ từng nói, trong các cách dùng binh khí, sử dụng ám khí là khó khăn nhất. Một ngân châm nho nhỏ như vậy, nếu muốn dùng lực thích hợp để bắn ra, không có ít nhất tám năm mười năm luyện tập tuyệt đối không làm được. Vừa rồi, ngân châm này có thề xuyên qua giấy dán cửa sổ bay vào, người bắn ngân châm tuyệt đối là một cao thủ. Anh Hùng Bảo luôn có tiếng là danh môn chính phái trên giang hồ, mấy thứ ám khí kiểu này, tất nhiên là không lọt được vào mắt của họ. Kỳ Hóa hội hội tụ nhiều loại nhân sĩ giang hồ, cao thủ có thể sử dụng ám khí khó mà xác định.

Tiểu Tiểu xoa xoa đầu, cau mày thở dài. Nàng căn bản là không quen biết mấy cao thủ dùng châm a, sao có thể trêu chọc đến họ vậy?

Nàng cầm ngân châm trong tay đi dạo. Thứ châm này, ném đến ném đi quá là nguy hiểm, cứ dùng làm kim thêu hoa vẫn tốt hơn a.

Thêu hoa? Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới cái gì. Trong Anh Hùng Bảo, sử dụng châm pháp nổi tiếng trên giang hồ, cũng chỉ có tiêm chủ của Tiêm Ti tú trang – Hi Viễn. Tuy rằng Hi Viễn luôn tự xưng bản thân là người làm ăn, nhưng người trên giang hồ ai ai cũng biết, tổ truyền của Tiêm Ti tú trang là một bộ Bách Tú châm pháp, vốn là các đời trước dùng để ám sát. Thân là tiêm chủ, Hi Viễn không có khả năng chỉ là một nữ tử yếu nhược. Nếu thật sự muốn tìm một cao nhân sử dụng châm, khả năng lớn chính là nàng.

Hi Viễn tiêm chủ… Chẳng lẽ thật sự là nàng?

Làm sao bây giờ? Tiểu Tiểu đứng lên, thong thả bước vào trong phòng mình. Địch trong tối, ta ngoài sáng. Nếu thực sự người đó coi nàng là địch nhân, chỉ bằng một kẻ vô danh tiểu tốt như nàng, làm sao có thể đấu lại Tiêm Ti tú trang a? Nàng đau khổ suy nghĩ nửa buổi, đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, sư phụ đã từng nói gì nhỉ? Tiên hạ thủ vi cường, ai ra tay sau thì tự chịu thiệt. Đặc biệt, nàng quyết chí muốn làm người xấu, sao có thể ở thởi điểm mấu chốt bị người khác hãm hại, mà không phải là nàng đi hãm hại người khác a?

Tiểu Tiểu hạ quyết tâm trong nháy mắt. Người xấu chỉ có thể hại người khác, không thể bị người khác hại! Tuy rằng lúc trước nàng thua dưới tay Ngan Kiêu, bị hắn ám toán, nhưng hiện giờ nhất định phải rửa sạch nhục nhã!

Nàng lập tức đi tới bên giường, xoay người mở ra ngăn kéo dưới giường, lấy hỏa chiết(chức năng hình như tương tự cái bật lửa), lại lấy thêm ngòi lửa. Sau đó đi đến trước bàn, châm đèn lên. Nàng nhìn khắp mọi nơi, lấy cái hộp nhỏ đựng đàn hương trên bàn trang điểm, đổ hết đàn hương đi, đổ dầu vào. Sau đó lấy một tờ giấy, cẩn thận bọc cái hộp nhỏ lại, bỏ vào trong lòng.

Hỏa chiết:

Nàng nhìn sắc trời, hình như là giờ Dậu một khắc. Bây giờ cách giờ Sửu còn khá sớm, lúc này, phần lớn người trong Bảo đang tới đình Dược Hương dùng bữa tối. Hừ, ai nói làm chuyện xấu phải đợi đến lúc nguyệt hắc phong cao? Bây giờ chính là canh giờ tốt để làm a.

Nàng xoay người mở cửa đi ra ngoài. Tiêm chủ là kẻ có tiền, lại là người mang bảo vật tới, tất nhiên là khách quý của Anh Hùng Bảo, nghỉ ngơi tại sương phòng u tĩnh, lịch sự, tao nhã phía Đông (gọi tắt là đông sương). Mấy ngày trước, mấy chỗ ẩn nấp ở trong Bảo nàng đều dùng đá trắng đánh dấu, để có thể biết rõ đường đi lối lại. Sương phòng phía Đông tất nhiên là chỗ nàng biết rõ. Nàng làm như không có việc gì, đi trên hành lang gấp khúc, còn vừa đi vừa ngắm cảnh. Tiểu Tiểu chuẩn bị sẵn tất cả, nếu có người hỏi nàng sao lại tới sương phòng phía Đông, nàng chỉ việc nói mình muốn đi đến đình Dược Hương thì bị lạc đường. Lời giải thích tuy trắng trợn táo bạo nhưng lại không khiến người ta hoài nghi.

Nàng thoải mái đi tới sương phòng. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, tân khách ở nơi này hầu hết đã đến đình Dược Hương dùng bữa. Nàng chỉ là một tiểu nhân vật, cũng chả có ai thèm để ý tới nàng. Thân phận tiêm chủ cao như vậy, nhất định không thể không nể mặt Anh Hùng Bảo. Nàng hé miệng cười, linh hoạt lẻn vào trong. Đi một vòng quanh khu vực đông sương, thấy có vài đệ tử Anh Hùng Bảo đứng gác. Tiểu Tiểu quét qua một vòng, đã thấy phía trước một gian sương phòng, có một tố ý nữ tử đang đứng, nhìn cách thêu may tinh xảo trên quần áo, không cong nghi ngờ gì nữa, chính là người của Tiêm Ti tú trang. Cửa sổ sương phòng để mở, có thể lờ mờ nhìn thấy, còn có một tỳ nữ nữa ở trong phòng. Xem ra Hi Viễn tiêm chủ kia là một người khá là cẩn thận.

Tiểu Tiểu lấy từ ngòi châm lửa, hỏa chiết và dầu thắp trong ngực ra, sau đó nhặt một viên đá. Nàng mở tờ giấy bọc hộp dầu thắp, bỏ ngòi châm lửa vào, đổ dầu thắp lên, sau đó lại thả viên đá vào, vo tròn giấy lại. Nàng cố ý để một đoạn giấy lòi ra, xoắn lại thành một ngòi đốt dài chừng một tấc. Chuẩn bị thỏa đáng, nàng lấy hỏa chiết ra, vặn nút lọ, thổi lửa. Vì đang trốn và khẩn trương nên nàng phải thổi đến lấn thứ năm thứ sáu, lửa mới cháy lên. Nàng đốt ngòi lửa trên bao giấy. Nâng tay ném bao giấy về phía gian sương phòng, lăn người một vòng, vọt đến phía sau hòn non bộ.

Lực ném của tiểu Tiểu mặc dù không lớn, nhưng mục tiêu nhắm vào là giấy dán cửa sổ. Bao giấy kia đụng vào cửa sổ, liền vỡ tung ra. Dầu thắp và ngòi lửa nhất thời tản ra, lửa liền cháy mạnh. Giấy cửa sổ chỉ trong chốt lát liền bén lửa.

Đám đệ tử đứng canh thấy lửa cháy, đều kinh hãi. Có người hô cứu hỏa, có người lại trốn vào chỗ vừa rồi Tiểu Tiểu ngồi. Nhưng thế lửa mạnh mẽ, đám đệ tử ồn ào chữa cháy, cố gắp dập lửa. Mà phòng của tiêm chủ, cách chỗ đang cháy rất gần, tỳ nữ kia không khỏi có chút hốt hoảng.

Tiểu Tiểu thừa dịp này, linh hoạt đứng dậy, tung người nhảy vài cái, liền nhảy vào phòng từ cái cửa sổ đang hé ra kia. Trong phòng, tỳ nữ kia đang trải đệm chăn, Tiểu Tiểu không nói hai lời, ở sau lưng điểm huyệt nàng. Tỳ nữ kia còn chưa kịp phản ứng lại đã mất ý thức, chậm rãi ngã xuống nơi Tiểu Tiểu đang đứng. Hai tay chống hông, Tiểu Tiểu không tiếng động cười to vài tiếng. Ông trời có mắt a, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện xấu thành công a! Quả nhiên, phóng hỏa là bước đi đầu tiên phải làm trên con đường làm người xấu a!

Nàng nhìn khắp mọi nơi, bố trí đồ đạc trong phòng so với sương phòng nàng đang ở cũng không hơn kém mấy, chỉ là có thêm vài bức tranh chữ để trang trí. Trong phòng có đặt một tú bình, chính là cái lần trước đem ra “Triển lãm” với nội dung là “Tám cảnh Tiêu Tương”. Quả nhiên là phòng của Hi Viễn tiêm chủ. Cho dù tiêm chủ kia cẩn thận như vậy, nhất định cũng sẽ không thiết kế cạm bẫy trong phòng. Nhưng nếu nàng muốn tìm chắc cũng không tìm được cái gì. Thôi được, tiện thể lấy trộm vài thứ đút túi, sau đó về phòng đi ngủ. Chỉ cần giờ Sửu nàng không đi đến cuộc hẹn, xem nàng ta có thể làm gì mình. Về phần mấy thứ đồ đáng giá… Tiêu Tương bát cảnh? Quên đi, vật như vậy, mang đi rất khó, lấy được cũng không bán được. Nàng nhẹ nhàng di chuyển trong phòng, liền nhìn thấy một cái hộp gấm.

“Tiêm Tú Bách La”? Tiểu Tiểu đi qua, mở ra, quả nhiên là y phục không thấm nước, được gọi là “Tiêm Tú Bách La” đao thương bất nhập kia. Nàng suy nghĩ một chút, so với Tiêu Tương bát cảnh kia, cái áo này tất nhiên là quý giá hơn gấp trăm lần. Chưa tính đến giá trị, còn có thể phòng hộ thân thể, vô cùng thực dụng.

Hắc hắc, không bán, để bản thân mặc cũng được a! Lúc này nàng cầm lấy cái áo “Tiêm Tú Bách La” kia, bỏ vào trong lòng, sau đó khép hộp gấm lại, âm hiểm cười cười.

Thừa dịp hỗn loạn kết thúc công việc. Nàng hạ quyết tâm, nên rời đi thôi, cũng không ngờ, ngay lúc xoay người, “Tiêm Tú Bách La” nhét trong người bị gồ lên, va đập vào cái bình hoa bên cạnh.

Tiểu Tiểu kinh hãi, vội vàng lấy tay đỡ lấy. Trong lúc vội vàng, khuỷu tay lại đập vào bình phong. Nàng nhanh tay lẹ mắt, giơ chân giữ lại, giữ cho bình phong không đổ xuống.

Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Hiện tại, nàng, hai tay ôm bình hoa, chân trái chặn bình phong, chân phải để trống. Tư thế này, vô cùng gian nan, hoàn toàn không thể động đậy. Trời ạ, nàng không muốn để mãi như thế này đâu, chờ tiêm chủ quay lại, cả người lẫn tang vật đều bị tóm mất?

Nàng quay đầu nhìn xung quanh. Bên trái cách đó không xa, có một cái tủ khắc hoa. Nàng để bình hoa sang tay trái, cố gắng di thân về phía cái tủ. Vất vả lắm mới túm được, nhờ nó ổn định thân mình, nàng mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Nàng vừa định đặt bình hoa xuống, lại nghe “Cạch” một tiếng, vách tường bên giường, đột nhiên chậm rãi tách ra, lộ ra một đường hầm.

Tiểu Tiểu ngây người, nàng nhìn cái tủ kia, lại nhìn cái tay đang túm lấy cái tủ. Chẳng lẽ, nàng không cẩn thận khởi động cơ quan rồi.

Tiểu Tiểu thở dài thườn thượt. Vào cái thời điểm này, sao lại còn nhảy ra mấy thứ linh tinh như vậy? Nàng ngây người trong chốc lát, sau đó cẩn thận đặt bình hoa xuống, xoay người ổn định bình phong. Làm như cái gì cũng chưa từng thấy, nhanh chạy thôi.

Nàng vừa định nhảy qua cửa sổ rời đi, lại thấy bên ngoài có tiếng người sôi sục.

“Sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn! Các ngươi phòng vệ kiểu gì vậy? Mau thông báo cho tân khách, xem xét trong phòng có mất mát gì không!”

Thanh âm kia vô cùng quen thuộc, đúng là của Phương đường chủ quản lý nội vụ trong Anh Hùng Bảo. Tiểu Tiểu hơi hốt hoảng, hiện giờ nếu muốn thoát thân, chỉ sợ không dễ a. Ai, phóng hỏa quá lớn, sau này cần cẩn thận hơn a! Kế sách hiện giờ, chỉ có…

Nàng nhìn cái mật đạo kia, tiếng người vang lên bên tai càng gần. Nàng cắt ngang suy nghĩ, lắc mình đi vào. Nàng nhìn lướt qua vách tường bốn phía, ấn tất cả mọi chỗ gồ lên trông như cơ quan. Cửa phòng vừa mở ra, cửa mật đạo đã kịp thời đóng lại. Tiểu Tiểu dựa lưng vào vách tường, nhẹ nhàng thở ra. Nàng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng lại chẳng nghe thấy gì. Xem ra, có vẻ vách tường này là hàng thật giá thật, hàng chính hiệu a.

Nàng ngước mắt, đang định bước tiếp, lại phát hiện trước mặt mình tối đen, vươn tay không nhìn thấy năm ngón. Nàng kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy yên tâm. Bên trong có gió thổi, xem ra không phải là mật thất.

Nàng lấy hỏa chiết trong lòng ra, thổi lửa, chiếu sáng con đường phía trước. Tuy nhiên, bậc thang làm từ đá phiến, đi thẳng xuống dưới, cũng không nhìn ra là đường thông tới nơi nào. Nàng cảm thấy có hơi khiếp đảm, nhưng vừa nghĩ bản thân muốn làm người xấu, liền cố lấy dũng khí, đi nhanh xuống dưới. Nhưng mà, dưới chân nàng đột nhiên trơn trượt, thấy mình sắp ngã xuống, nàng lập tức vận khí người lại, ổn định lại thân mình. Nhưng bậc thang này ẩm thấp trơn trượt, thân hình nàng vẫn không vững như cũ, cứ như vậy, một đường lảo đảo lao xuống bậc thềm.

Vất vả mãi mới đến được bậc thang cuối cùng, nàng lại không đứng vững được, dưới chân trượt một cái, bỗng chốc ngã văng ra ngoài.

Chả trách, sư phụ thường nói, muốn xài khinh công cũng phải nhìn địa hình a. Hiện tại nàng hoàn toàn không dùng nổi khinh công nữa. Nàng mất hết hy vọng, lăn tròn vài vòng, rồi ngã chổng vó trên mặt đất.

Cái gì vậy trời, khắp nơi đều là nước đọng, ẩm ướt trơn trượt, ai mà muốn đi vào đây a. Nàng nhìn hỏa chiết bị gãy làm hai đoạn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nàng cất hỏa chiết đi, xoa xoa thắt lưng đứng dậy. Cái góc phía trước, còn có chút ánh sáng lờ mờ.

Hay là có người? Nàng cẩn thận đi qua, dựa lưng vào tường, cẩn thận lắng nghe. Xác định không thấy tiếng người, nàng mới dè dặt cẩn trọng nhìn chăm chú vào cái góc đó. Lập tức, ngây người.

Đó cũng chỉ là một cái góc phòng nhỏ, chẳng qua, người nằm trên đất kia, nàng biết.

Tiểu Tiểu bước tới, nhẹ giọng kêu: “Ngân đại gia?”

Tuy nhiên, Ngân Kiêu có vẻ đang hôn mê.

Tiểu Tiểu cẩn thận đánh giá hắn, hô hấp ổn định, chắc chỉ là hôn mê thôi. Nhưng ngay lập tức nàng liền nhận ra có điều bất thường. Trên người Ngân Kiêu bị cắm rất nhiều ngân châm. Đây không phải là Tôi Tuyết Ngân Mang mà hắn hay dùng. Châm này to hơn một chút. Tiểu Tiểu nhận ra loại châm này, đây rõ ràng là Phong Mạch châm mang ác danh trên giang hồ, chuyên môn phong tỏa tâm nạch, đoạn tuyệt chân khí. Mà Phong Mạch châm này tuyệt đối không thể tùy tiện nhổ bậy, sai lầm một chút, ngược lại có thể dẫn đến chết người.

Tiểu Tiểu xem xét mấy vị trí cắm châm. Mạch bị phong tỏa là Kỳ Kinh Bát Mạch, tuy rằng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhất định là không thể hoạt động được. Hiện tại nên làm gì bây giờ? Tiểu Tiểu cúi đầu suy nghĩ. Bây giờ đến chính bản thân nàng cũng khó bảo toàn, huống chi, nàng cũng không dám tùy tiện rút mấy cái châm này ra. Chậc, thấy chết mà không cứu, cũng là bài học nhập môn trong việc làm người xấu a.

Tiểu Tiểu chắp tay thành chữ thập, nhỏ giọng mở miệng nói, “Ngân đại gia, không phải Tiểu Tiểu không muốn cứu ngươi. Mà thật sự là có tâm nhưng không có lực a. Ngươi đừng hận ta a.”

Nàng nói xong, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng mà, một khắc kia, khóe mắt nàng liếc thấy, lớp da thịt dưới vạt áo buông lỏng của Ngân Kiêu. Nàng vô cùng kinh hãi, một lần nữa ngồi xuống. Nàng thoáng do dự một chút, sau đó vẫn đưa tay vạch vạt áo của hắn ra. Đó rõ ràng là một chưởng ấn màu xanh, kinh mạch chung quanh đã hơi chuyển sang màu xanh đen, vùng da phía trên chưởng ấn sưng phồng lên.

Tiểu Tiểu run run, đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn. Sư phụ bị một chưởng của người ta chặt đứt toàn bộ kinh mạch, không trị được mà chết. Lúc đó, những gì nhìn thấy, cả đời này của nàng cũng không quên được. Không sai, chính là loại chưởng pháp này. Sư phụ chính xác là chết dưới loại chưởng pháp này.

Trong khoảng thời gian ngắn nàng không cách nào ngăn được xúc động. Nàng luôn luôn biết, sư phụ không hề muốn nàng đi báo thù. Nhưng mà, nhiều cảm xúc kịch liệt bỗng chốc đảo loạn trong lòng. Sư phụ luôn nói, đối với việc chết luôn luôn coi nhẹ, cũng dạy Tiểu Tiểu như vậy. Nhưng mà thuận theo tự nhiên như vậy, thuận theo tự nhiên như vậy, nàng không làm đuợc. Đúng, nàng không đi tìm manh mối, cũng không truy tìm hung thủ. Nhưng mà, giờ khắc này, manh mối hiện ra ngay trước mắt nàng, chẳng lẽ, muốn nàng làm như không thấy.

Nàng ngồi trên đất, cố gắng bình ổn tâm tình bản thân. Nàng nhìn Ngân Kiêu, lại đưa tay tạo thành hình chữ thập một lần nữa, “Ngân đại gia, nếu ta rút sai châm, hại chết ngươi, ngươi ngàn vạn lần cũng đừng hận ta a.”

Nàng hít sau một hơi, nâng tay, rút theo thứ tự từng cái, mạch Y Đốc, mạch Nhậm, mạch Xung, mạch Mang, mạch Âm Khiêu, mạch Dương Khiêu, nhanh chóng rút châm.

Ngân Kiêu vốn đang mê man, ho mạnh một hơi, chậm rãi mở mắt.

Hai tay Tiểu Tiểu cầm đầy Phong Mạch châm, vẻ mặt kích động nhìn hắn, “Ngân đại gia, ngài tỉnh?”

Ngân Kiêu nhìn thấy nàng, rõ ràng rất kinh ngạc. Hắn chậm rãi đứng dậy, khó tin nhìn nàng, “Là ngươi đã cứu ta?”

Tiểu Tiểu ném châm trong tay đi, “Coi như là thế…”

Ngân Kiêu nhẹ giọng ho, nói, “Làm thế nào ngươi lại mò được tới đây.”

Vì thế Tiểu Tiểu liền đen chuyện nhận được thư ra kể lại từ đầu đến đuôi.

“Kỳ thực, ta cũng chỉ may mắn bước nhầm vào đây. Nguyên nhân chủ yếu trong này, vẫn là ngài có cát nhân thiên tướng, có thần linh phù trợ…” Tiểu Tiểu còn thêm một đoạn tổng kết nữa, coi như vuốt mông ngựa.

“Làm sao ngươi có thể rút được Phong Mạch châm?” Ngân Kiêu cũng không thèm để ý mất câu nịnh nọt kia, mở miệng hỏi.

Tiểu Tiểu sửng sốt, “A? Phong Mạch châm? Ta không biết a, ta chỉ rút bừa thôi.”

Ngân Kiêu nhíu mày, kéo lấy tay trái của nàng, nhìn ngân châm mà hắn đã cài trong đó, “Ngươi đã từng ngăn huyệt đạo… Ngân châm di chuyển chậm một tấc.”

Cái này mà cũng có thể nhìn ra? Tiểu Tiểu hối hận không thôi.

“Phương pháp điểm huyệt ngăn huyệt lại rất ít người tu luyện, căn bản là không phải học qua loa là có thể làm được. Mà Phong Mạch châm này, lại vô cùng nguy hiểm, rút bậy, ngược lại có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vận khí của ngươi, có vẻ tốt quá đấy…”

Tiểu Tiểu không nói gì. Vừa rồi nhìn hắn hấp hối còn thấy hiền lành, ai, nhìn hiện tại mà xem, quả nhiên là người tốt không bao giờ được báo đáp mà.

“Ngân… Ngân đại gia, ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi… Nhưng mà, chúng ta đi ra ngoài trước đã, được không?” Tiểu Tiểu vừa cười làm lành, vừa nói.

Ngân Kiêu không buông tay, “Rốt cục ngươi là loại người nào?”

Lúc này Tiểu Tiểu rưng rưng, “Ngân đại gia, ngài đừng vậy a…”

Trong ánh mắt của Ngân Kiêu hiện lên tia hồ nghi, nhưng lực tay lại dần dần thả lỏng. Hắn nghiêng đầu nói, “… Ta sẽ không giết ngươi. Đạo lý có ơn phải báo, ta vẫn biết.”

Tiểu Tiểu cảm động không thôi, “Cám ơn, Ngân đại gia!”

Ngân Kiêu điều tức một chút, sau đó đứng lên, trong ánh mắt, tràn đầy sát khí. Hắn bước đi, mở miệng nói, “Đi thôi…”

Tiểu Tiểu biết sát khí kia không phải hướng về mình. Nàng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đi theo.
Bình Luận (0)
Comment