Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 51

“Thật có lỗi, mấy người kia, không về được.” Ôn Túc nhẹ ấn chuôi đao, chậm rãi nói.

Thẩm Trầm và Lăng Du quá sợ hãi, nhưng ngay lập tức, hai người đều trấn định lại, nhìn ba người xuất hiện ở cửa.

Lúc Tiểu Tiểu chui vào phòng, liền hít phải một ngụm lãnh khí. Trong cái phòng không lớn lắm này, toàn bộ đều là thi thể thiếu nữ, phần còn lại của chân tay đã bị cụt tùy ý nhìn cũng có thể thấy, trong không khí mùi hôi thối tràn ngập.

“Trọng âm song đao, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thẩm Trầm mở miệng, thanh âm lạnh lùng nói.

Ôn Túc rút đao, cười nói, “Nếu tại hạ nhớ không nhầm, Thẩm trang chủ cũng không phải là nguười tinh thông võ thuật… mà Lăng Du sư phụ, hẳn là đã bị phế bỏ võ công. Nhị vị đều là người thông minh, hẳn là biết nên làm thế nào chứ?”

Lăng Du lại nở nụ cười, nhìn Ôn Túc, nói với Thẩm Trầm, “Thẩm trang chủ, lão phu đã nói rồi mà, người sống, luôn không đáng tin .”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, nâng tay. Chỉ thấy mấy cỗ thi thể trong phòng đột nhiên đứng dậy, lung lay thoáng cái đã đi tới.

“Giết.” Lăng Du không nhiều lời, chỉ đơn giản ra lệnh.

Mấy thiếu nữ kia lập tức tấn công. Khiến mọi người kinh ngạc là, vốn Hành Thi hoạt động đều rất cứng ngắc chết lặng, nhưng mấy thiếu nữ này lại linh hoạt dị thường, mỗi một chiêu thức đều có khuông có dạng.

Ôn Túc huy đao, hung hăng chặt bỏ. Lúc này, cánh tay một khối Hành Thi bị chặt đứt, nhưng Hành Thi không hề đau đớn, tiếp tục công kích.

Tiểu Tiểu đứng ở một bên, đang nghĩ nên trốn chỗ nào cho tốt, lại thấy Liêm Chiêu bị mấy Hành Thi kia tập kích. Thân thủ Liêm Chiêu vốn dĩ không kém, nhưng trong người hắn có nội thương một đường đi tới lại không có thời gian điều tức, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ…

Lúc này Tiểu Tiểu rút đoản kiếm hộ thân ra, thả người đi lên. Lúc trước nàng cũng từng giao thủ với Hành Thi, lần này tự nhiên có kinh nghiệm, nàng vừa ngăn cách Liêm Chiêu với Hành Thi, vừa hô lên với Ôn Túc: “Sư thúc, điểm hai huyệt Cường Gian và huyệt Thiên Trụ!”

Ôn Túc nghe vậy, lập tức sửa lại đường đánh.

Sắc mặt Lăng Du thay đổi, nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu.

Ôn Túc trảm xong Hành Thi bên người, nhảy lên, đứng ở trước mặt Lăng Du và Thẩm Trầm.

Vẻ mặt Thẩm Trầm tràn ngập kinh sợ, cuống quít nói: “Ngươi… Ngươi muốn gì?”

Ý cười của Ôn Túc lạnh như băng, xuyên thấu cả xương, hắn huơ đao, chậm rãi nói: “Giao Tam Thi Thần Châm ra, ta để ngươi toàn thây.”

Thẩm Trầm nhíu mày, nói: “Tam Thi Thần Châm vốn là đồ vật của Thần Nông thế gia, Đông hải cũng chỉ là may mắn lấy được, ngươi có cơ sở gì mà đòi lại thần châm?”

Biểu cảm Ôn Túc lạnh lùng, nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi.”

Thẩm Trầm lui lại mấy bước, không nói gì.

Lăng Du thoáng suy nghĩ, mở miệng nói: “Ôn đại hiệp, nếu lão phu đoán không sai, đệ tử của quý phái có ba phần là đã trúng ‘Sinh xà cổ’ của lão phu nhỉ.”

Ôn Túc trầm mặc, không trả lời.

“Ha ha, ‘Sinh xà cổ’ có độc tính kỳ lạ, chỉ dùng Tam Thi Thần Châm đẩy máu mới có thể giải được độc.” Lăng Du lại nhìn Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, “Hơn nữa, trên cổ tay vị cô nương này có trúng Tôi Tuyết Ngân Mang cũng nên kịp thời trị liệu mới tốt…”

“Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi sao?” Ôn Túc nói.

Lăng Du nheo mắt lại, nói: “Không trách ngươi không tin.” Hắn nâng tay, chỉ vào Ôn Túc, “Ngươi bị tiểu tiện nhân Thạch Mật kia lợi dụng mà biết, ngươi nghĩ nếu xong việc, nàng sẽ cứu mạng các ngươi chắc? ‘Trường sinh cổ, ‘Tam Thi Thần Châm’, tất cả đều là bí mật, Thần Nông thế gia chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.”

Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, không tự giác thở dài. Biết càng nhều, quả nhiên càng nhanh chết…

Ôn Túc cười, lắc lắc đầu, “Lăng Du sư phụ, ngươi tưởng ta nhận nhiệm vụ chỉ vì, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo ta không thể trêu vào Thần Nông thế gia sao?”

Lăng Du ngẩn người, có chút không hiểu.

“Môn hạ đệ tử hy sinh, điều này tại hạ đã tính toán lâu rồi.” Ôn Túc thản nhiên nắm bội đao trong tay, nói, “Tam Thi Thần Châm, tại hạ nhất định phải lấy, nhị vị vẫn nên thức thời một chút mới tốt.”

Lời này nói ra, không chỉ có là Thẩm Trầm và Lăng Du, ngay cả Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu cũng đều kinh ngạc .

Tại một khắc kia, Tiểu Tiểu rốt cục cũng hiểu ý định của Ôn Túc. Hắn vốn không phải vì muốn cứu môn hạ đệ tử mới tiến vào Tê Vũ sơn trang, lúc trước đáp ứng lời nói Thạch Mật, cũng chỉ là muốn nàng thả lỏng cảnh giác mà thôi. Mục đích của Ôn Túc, chỉ có một: Tam Thi Thần Châm. Hơn nữa, chỉ sợ còn không chỉ là một trăm lẻ tám chiếc mà Đông Hải vốn có kia…

Tam Thi Thần Châm, chỉ có tài năng của Thần Nông thế gia mới có thể phát huy hết được uy lực của nó. Đối với người thường mà nói, châm này, ngay cả thêu hoa cũng không đủ tư cách. Nhưng mà, trên danh sách “Khúc phường” cho nàng, đã có rất nhiều môn phái truy tìm nơi thần châm này biến mất. Lý do, nàng có thể thoáng đoán được một điểm. Mười bảy năm trước, “Quỷ Sư” xâm nhập Thần Nông thế gia. Những nơi “Quỷ Sư” xông vào, chỉ có duy nhất một điểm giống nhau: Cửu Hoàng Thần Khí…

(Sư phụ cũng như đệ tử. Đi đến đâu là gây thị phi đến đó! >.

Cửu hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất.

Tiểu Tiểu nhìn Ôn Túc, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Có được khuôn mặt giống như đúc với sư phụ, vậy mà tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Trên thế giới, cũng có huynh đệ khác nhau như vậy a…

Trong lúc không khí đang ngưng trọng, Thẩm Trầm đột nhiên nhấc chân, ấn mạnh một cái.

Một cái lưới sắt lớn từ trên trời giáng xuống, rơi về phía đám người Ôn Túc.

Ba người thấy thế, lúc này tản ra, tránh được kia lưới sắt kia.

Lăng Du từ trong lòng lấy ra vài cái Tam Thi Thần Châm, ném về phía mọi người.

Lại là châm? Tiểu Tiểu than thở, nàng có xung khắc với châm hay sao vậy?!

Nhưng mà, khiến nàng có chút kinh ngạc là. Tam Thi Thần Châm tuy rằng lợi hại, nhưng mà nếu không đánh trúng huyệt đạo cần thiết cũng không phát huy được uy lực. Lăng Du ném loạn như vậy, có vẻ qua loa qua đó? Nghi ngờ của nàng chỉ duy trì được một lát, đã thấy trong tay Thẩm Trầm không biết khi nào có thêm một cái hộp nhỏ. Sắc mặt hắn ác liệt, chậm rãi mở hộp nhỏ ra, trong nháy mắt, mấy cây thần châm đều giống như có sinh mệnh, bắt đầu tự chuyển động.

Mấy cây thần châm Tiểu Tiểu cất trong lòng cũng ào ào bay ra, không tuân theo quy luật nào bắt đầu chuyển động.

“Nam châm?!” Tiểu Tiểu kinh ngạc thốt ra.

Nghe đồn, Tam Thi Thần Châm chính là sử dụng thiên ngoại huyền thiết để chế tạo, đã là sắt, sẽ chịu ảnh hưởng của nam châm. Mà trong tay Thẩm Trầm, hiển nhiên không chỉ có một loại nam châm. Thẩm Trầm điều khiển hộp nhỏ trong tay, thần châm phảng phất bị một bàn tay vô hình bài bố, đánh úp về phía mọi người.

Ôn Túc và Liêm Chiêu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng thần châm quá nhỏ, số lượng lại lớn, khó lòng phòng bị, chỉ một lát sau, hai người đã bị thần châm khống chế huyệt đạo, không thể động đậy.

Thân thể Tiểu Tiểu “Tiêm Tú Bách La” hộ thể, không đến mức trọng thương, nhưng trên tay và chân, vẫn không thể động đậy. Hiện tại loại thế cục này, không lạc quan cho lắm.

Thẩm Trầm có chút đắc ý. Hắn thao túng nam châm trong tay, đang muốn hạ một kích trí mệnh. Đã thấy thần châm này đột nhiên hành động hỗn loạn, quay ngược lại đánh úp về phía Thẩm Trầm. Thẩm Trầm trốn tránh không kịp, bị mấy thần châm đâm trúng.

Lăng Du thấy thế, lập tức tiến lên, khép hộp nhỏ lại, lúc này hoạt động của thần châm lập tức đình chỉ. Hắn nâng tay, thu hồi một phần châm, sau đó nâng Thẩm Trầm dậy, đạp mạnh một cái, chỉ thấy mặt đất cách đó không xa hạ xuống, địa đạo lộ ra.

Lăng Du không hề ham chiến, lui vào địa đạo. Hai người vừa tiến vào địa đạo, mặt đất lại một lần nữa dâng lên, chặt chẽ che đường đi lại.

Ôn Túc đứng dậy muốn đuổi theo chỉ là huyệt đạo bị quản chế, hành động không tiện.

Trong ba người, chỉ có Tiểu Tiểu bị thương nhẹ nhất, nàng đi vài bước qua, định mở cơ quan ra một lần nữa, nhưng cho dù nàng cố gắng đến mức nào, địa đạo cũng không hề tái hiện.

Tiểu Tiểu hiểu rõ thở dài. Được rồi, bị nhốt…

Nàng xoay người, nhìn Ôn Túc và Liêm Chiêu.”Ách… Đường bị chặn…”

Trong ánh mắt Ôn Túc hiện lên tia không cam lòng, “Đáng giận…” Hắn cắn răng, rủa thầm một câu.

Tiểu Tiểu thấy hắn đi lại lảo đảo, thân hình nghiêng ngả, tiến lên đỡ hắn, nói: “Sư thúc, ngài đừng nổi giận, ta giúp ngươi rút châm ra trước đã…”

Ôn Túc liếc nhìn nàng một cái, bỏ tay nàng ra, đi đến một bên ngồi xuống, bắt đầu tự vận công, bức ra thần châm đâm vào huyệt đạo.

Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, ai, đây là giận chó đánh mèo a… Nàng bất đắc dĩ cười cười, xoay người, nhìn Liêm Chiêu.

Nội thương của Liêm Chiêu so với Ôn Túc nghiêm trọng hơn rất nhiều, từ nãy đến giờ, ngay cả khí lực nói chuyện hắn cũng không có .

Tiểu Tiểu đi đến bên người hắn, ngồi xổm xuống, “Ta giúp ngươi rút châm…”

Liêm Chiêu suy yếu gật gật đầu.

Tiểu Tiểu vươn tay, dè dặt cẩn trọng bắt đầu rút châm. “Tam Thi Thần Châm” và “Phong mạch châm”Ơ khác nhau, lúc rút châm, không có gì nguy hiểm. Nhưng tâm tình của Tiểu Tiểu, so với lúc rút “Phong mạch châm” lại càng khẩn trương hơn. Ngón tay nàng khẽ run, cẩn thận cân nhắc độ mạnh yếu khi rút.

Bộ dạng nhíu mày do dự của nàng, Liêm Chiêu tất nhiên nhìn thấy hết. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn hiện lên ý cười ấm áp, hắn nhẹ giọng mở miệng nói: “Chút đau ấy… Liêm Chiêu vẫn còn chịu được…”

Tiểu Tiểu cả kinh, ngẩng đầu, xấu hổ đỏ mặt, “Nga…” Nàng lên tiếng, liền cúi thấp đầu, chuyên tâm rút châm.

Đợi đến lúc loại bỏ hết thần châm trên người hắn, Tiểu Tiểu đã mồ hôi đầy đầu. nàng lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra, thối lui một chút, để hắn có thể ngồi thẳng thân mình, tự vận công điều tức.

Tiểu Tiểu ôm đầu gối, ngồi ở một bên. Nàng ngước mắt nhìn Ôn Túc, nội lực Ôn Túc tinh thâm, đã đem thần châm toàn bộ bức ra, đang lẳng lặng ngồi đó.

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nghĩ nghĩ, liền nhích lại gần bên người Liêm Chiêu,ngồi gần hơn một chút. Vừa ngồi ổn định, nàng lại ngước mắt nhìn Ôn Túc, nghĩ nghĩ, lại di động thân mình, ngồi gần thêm chút nữa… Như thế lặp lại, mãi đến khi nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người, ngay cả thần châm cũng không nhỏ bằng, mới kịp thời dừng lại, có thế mới an tâm ngồi nguyên, nâng đầu, nhợt nhạt cười.

Nàng không tự giác nghĩ, nếu mà ba người bọn họ nhất định không ra khỏi địa cung này được, chết ở chỗ này, người đời sau thấy thi cốt của bọn họ, sẽ đoán thành cái gì nhỉ? Ân… Hai nam một nữ… Tình sát? Lúc này nàng bị ý nghĩ của chính mình kinh sợ. Nàng lắc đầu, không đúng, nơi này còn có nhiều thi thể thiếu nữ như vậy mà… Tiếp tục suy nghĩ, ân, “Tranh đoạt bảo tàng, tự giết lẫn nhau”, cái này nghe có vẻ đúng!…

(Giờ này mà còn nghĩ lung tung?! Hết nói…)

Tiểu Tiểu cứ thế hưng trí nghĩ, dần dần cảm thấy mệt mỏi, liên tục mấy buổi tối, nàng đều không được ngủ đủ giấc. Mí mắt nàng càng ngày càng nặng, bất tri bất giác ngủ mất.

…….

Dưới địa cung, Một đám người Ngân Kiêu đang đi lại.

Ánh sáng mỏng manh từ hỏa chiết, cũng chỉ đủ để chiếu sáng chỗ đất dưới chân. Ba người bước đi đều vô cùng cẩn thận. Nhưng mà một đường đi này, cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Trong này tất nhiên là có nguyên do, tất nhiên là do Thẩm gia đại tiểu thư rồi. Thẩm Diên tuy chỉ là một thiếu nữ, tay trói gà không chặt, nhưng bố cục và phương pháp bày trận này, từ nhỏ nàng đã biết, mưa dầm thấm đất. Cho nên, không ít cơ quan trước khi phát động đã bị nàng giải trừ.

Mà giờ phút này, bất an của Thẩm Diên cũng càng lúc càng sâu. Hồi nàng còn nhỏ, chính xác có từng nghe người khác nói, dưới sơn trang này, có một địa cung, nhưng mà, địa cung này chỉ có trang chủ đương nhiệm mới có thể đi vào. Kỳ thực, cách nói như vậy, nàng không hề để ở trong lòng. Nhưng mà, hôm nay, nàng lại chính mắt nhìn thấy, địa cung này to lớn, đường đi khúc chiết phức tạp, còn có cơ quan hung hiểm. Nàng ẩn ẩn cảm thấy, Tê Vũ sơn trang đã nuôi nàng mười tám năm này, ẩn dấu rất nhiều bí mật mà nàng không biết.

Nàng chịu đựng sợ hãi và run rẩy của bản thân, đi trong địa đạo tối đen này, không ngừng miên man suy nghĩ.

Đột nhiên, Ngân Kiêu dừng bước chân, vươn tay ngăn cản Thẩm Diên và Nhạc Hoài Khê tiến lên.

Nhạc Hoài Khê tò mò xem xét, vừa nhìn thoáng qua, liền rụt trở về.

“Oa a, sao lại là sâu nữa vậy!” Nàng bất đắc dĩ nói.

Trên mặt đất trước mặt ba người, cổ trùng bò lổm ngổm, từng con từng con quấn lấy nhau, vặn vẹo khiến người ta chán ghét.

Ngân Kiêu nâng hỏa chiết lên, chiếu chiếu, nói, “Xông qua đi.”

Nhạc Hoài Khê thở dài, gật gật đầu.

Ngân Kiêu nghĩ tới cái gì, xoay người, nhìn Thẩm Diên. Thẩm Diên chưa từng thấy nhiều cổ trùng như vậy, đã bị sợ tới mức hoa dung thất sắc. Nhưng mà, nàng đứng thẳng tắp, một bước cũng không lui, trong ánh mắt còn chứa quật cường.

“Thẩm đại tiểu thư…” Ngân Kiêu cười, đem hỏa chiết đưa cho Thẩm Diên, “Tại hạ chịu thiệt một chút, ôm ngươi đi qua?”

Thẩm Diên nghe thấy câu này, mày liễu dựng thẳng, tất nhiên là không vui. Nhưng mà, cổ trùng đầy đất, chỉ với một thiếu nữ như nàng, nhất định không đi qua được. Chuyện tới nước này, không thể không buông bỏ lập trường. Nàng run run, vươn tay nhận lấy hỏa chiết trong tay Ngân Kiêu.

Ngân Kiêu cười đến sung sướng. Hắn đi lên một bước, thoải mái ôm lấy Thẩm Diên, vận khởi khinh công, thả người bay lên.

Thân mình Thẩm Diên bị ôm quá chặt chẽ, cau mày, cắn chặt hàm răng.

Ngân Kiêu nhảy lên vài cái, đã đi được hơn mười trượng. Đột nhiên, hắn đột ngột dừng lại, ngay sau đó lui lại vài bước.

Chỉ thấy phía trước loáng thoáng có bóng người xuất hiện, Ngân Kiêu nín thở, lẳng lặng chờ đợi.

Tim Thẩm Diên không tự giác đập nhanh hơn, nàng nắm hỏa chiết cố gắng nhìn rõ. Nhưng mà, chờ nàng thấy rõ được, cả người đều cứng lại rồi.

Đó là hơn mười người thiếu nữ… Không, nghiêm túc mà nói, tứ chi bị tàn phá như vậy, đã không còn được coi là thiếu nữ .

“Hành Thi!” Nhạc Hoài Khê cả kinh nói.

Ngân Kiêu thở dài, nói với Thẩm Diên ở trong lòng, “Thấy được không… Đây là những cô nương bị mất tích…”

Thẩm Diên kinh sợ nói không ra lời, cứng ngắc trầm mặc.

Ngân Kiêu dùng một bàn tay, lấy ra túi vải đựng “Tôi Tuyết Ngân Mang”, bắn nhanh ra. Ngân Kiêu vốn là cao thủ dùng châm, này Ngân Mang không hề đi lệch đâm vào huyệt Thiên Trung của Hành Thi. Hành Thi trúng châm, ngừng lại trong nháy mắt. Chỉ thấy, cổ trùng ào ào từ trong miệng mũi Hành Thi chui ra, vặn vẹo giãy dụa .

Tôi Tuyết Ngân Mang, quá nhỏ lại âm hàn, cũng có tác dụng đặc hiệu là di chuyển trong mạch, cổ trùng không cách nào thừa nhận chuyện ngoài dự kiến này.

Ngân Kiêu khinh thường cười cười, giẫm chết mấy con cổ trùng, lát sau vọt người, tiếp tục về phía trước.

Nhạc Hoài Khê thấy thế, mắt mang sùng bái, theo sát đi lên.

Ba người đi được không bao lâu, liền thấy phía trước không còn đường. Ngân Kiêu dừng lại, buông Thẩm Diên xuống, xoay người, nhìn lại phía sau. Trong không gian tối đen, không ngừng truyền đến tiếng kêu thê lương tiếc nhớ.

Hai chân Thẩm Diên chạm đất, một hồi lâu vẫn không đứng vững thân hình. Nàng nắm chặt hỏa chiết trong tay, nhíu mày cố nén sợ hãi. Nàng hít sâu mấy hơi, xoay người, nhìn bức tường đang ngăn trở kia. Nàng mở bản đồ ra, suy nghĩ một lát, vươn tay, ấn xuống mấy khối gạch trên tường. Tường đá nặng nề chấn động, chậm rãi mở sang hai bên.

Ngân Kiêu và Nhạc Hoài Khê đều tạo trận địa sẵn sàng đón địch, nhưng cảnh tượng sau tường đá, lại khiến mọi người kinh ngạc. So sánh với địa đạo tối đen âm trầm kia, gian phòng này sáng ngời sạch sẽ, sạch sẽ như vậy, trên đường lại có cổ trùng và Hành Thi canh giữ, có vẻ có chút thần thánh .

Ngân Kiêu kéo khóe miệng lên, cười cười. Cất bước tiến vào.

Sau khi ba người đi vào, Thẩm Diên đóng tường đá lại, đảm bảo an toàn.

“Oa, nơi này rất xinh đẹp a.” Nhạc Hoài Khê nhìn quanh một vòng, tán thưởng nói.

Ngân Kiêu nhìn khung cảnh được bố trí trong phòng, ý cười vẫn như cũ không hề biến mất. Gian phòng này nhìn kiểu gì cũng giống như nơi ở của nữ nhi. Trong phòng hoa thơm bung tỏa, trên tường treo đầy tranh hoa điểu, trong phòng có đặt một cái giường lớn, rèm bằng sa la tím, có chút phù hoa.

Ngân Kiêu cẩn thận đi đến gần chiếc giường, mày hơi hơi nhăn lại. Hắn bước nhanh đi qua, lấy tay kéo sa trướng lên. Sau đó, giật mình ngay trước giường.

Nhạc Hoài Khê đi theo, cũng chợt ngẩn ra.

Trên giường, có một tuyệt sắc nữ tử đang nằm. Đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, người nữ tử này thanh lệ phi phàm, da trắng như tuyết, quốc sắc thiên hương. Nàng chỉ lẳng lặng nằm như vậy, lại làm cho người ta vô cùng mơ màng, nếu nàng mở to mắt, vẻ mặt giãn ra mỉm cười, sẽ là phong hoa tuyệt đại đến mức nào.

Ngân Kiêu sợ run một lát, nhíu mày, nâng tay, dò xét hơi thở của nàng kia.

“Nàng chết rồi.” Hắn tay mình lại, nói.

Nhạc Hoài Khê cả kinh, “Đã chết? Không thể nào…” Nàng cẩn thận nhìn nàng kia, da thịt óng ánh trong suốt, gò má hồng nhuận sáng bóng, rõ ràng không giống tình trạng cửa người chết. Nhạc Hoài Khê vươn tay, sờ sờ cổ nàng. Đột nhiên, nàng nhảy dựng lên, sợ tới mức nói chuyện đều lắp bắp , “Nàng… Mạch của nàng đập…”

Ngân Kiêu ngẩn người, cũng thử dò xét mạch đập của nàng kia. Quả nhiên, đúng như lời Nhạc Hoài Khê nói, trên cổ nàng kia có mạch đập.

“Làm sao có thể…” Ngân Kiêu kinh ngạc nói.

Nỗi khiếp sợ của Nhạc Hoài Khê vẫn còn chưa tiêu, lại lui vài bước. Đột nhiên, khóe mắt nàng liếc qua một chồng giấy lớn trên bàn. Nàng đi qua, cầm lấy một tờ, nhìn nhìn, “Ngân Kiêu đại gia, ngươi xem, đây là cái gì?”

Ngân Kiêu nghe vậy, đi qua, cầm một trang giấy lên. Mặt trên vẽ kinh mạch của thân thể. Hắn lại cầm lấy một tờ khác, cẩn thận nhìn. Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, “… Thì ra là thế…”

Nhạc Hoài Khê không hiểu. Thẩm Diên đi tới, nhưng cũng không hiểu.

Ngân Kiêu giơ một tờ giấy lên, nói: “Đây là 《Thánh Huệ Phương》… Nếu như trẻ con nuốt châm vào bụng, có thể dùng nam châm hút ra chữa khỏi…”

“A? Là có ý gì?” Nhạc Hoài Khê càng không hiểu.

Ngân Kiêu nói: “Ta từng nghe người ta nói, Thần Nông thế gia từng có ghi lại một loại phương pháp trị liệu, đó là dùng nam châm dẫn châm, đưa châm vào trong cơ thể người bệnh, đả thông kinh mạch, lưu thông máu.”

“Vậy không là giống hệt chuyện Ngân Mang đi vào trong mạch hay sao?” Nhạc Hoài Khê ngộ ra.

Ngân Kiêu gật đầu, “Cùng một loại. Tuy nhiên, Ngân Mang đi mạch là theo khí huyết lưu động trong thân thể mà đi, nhưng nam châm dẫn châm thì hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của người thi triển.” Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua nữ tử trên giường kia, “Nếu công lực thâm hậu, thậm chí có thể sử dụng châm thúc giục khí huyết, điều chỉnh mạch đập…”

Nhạc Hoài Khê cũng nhìn nhìn nàng kia, “Cho nên, sở dĩ nàng có mạch đập, là vì trong cơ thể có châm đang di chuyển?”

“Không sai…” Ngân Kiêu buông tờ giấy trong tay, “Cứ như vậy, ta liền hiểu được. Vì sao Tê Vũ sơn trang này lại muốn tìm ‘Tam Thi Thần Châm’… Thiên hạ tuy lớn, lại chỉ có ‘Tam Thi Thần Châm’ có được năng lực như vậy. Mà có thể làm ra nam châm điều khiển được thần châm, ngoại trừ Tê Vũ sơn trang thiên tinh xảo thủ không còn nơi nào khác…”

Nghe đến câu này, mọi người đều hiểu được vài chuyện.

“ ‘Trường sinh cổ’, ‘Nam châm dẫn châm’…” Nhạc Hoài Khê nuốt nuốt nước miếng, “Chẳng lẽ, thật sự có thể làm cho người chết hồi sinh?!”

Ngân Kiêu nhíu mày, “…Chỉ sợ, đúng như lời các ngươi nói, Thẩm Trầm nhất định là vì có chung mục đích với Lăng Du nên mới có thể hợp tác… Mục đích của Lăng Du, là muốn phục sinh cho con hắn… Mục đích của Thẩm Trầm kia, chỉ sợ chính là cô gái này.”

Thẩm Diên nghe xong, do dự đi tới trước giường kia, nhìn ngắm nữ tử tuyệt sắc đoan trang kia. Chẳng lẽ, đúng như lời Ngân Kiêu nói, phụ thân vì muốn phục sinh cho nữ tử này mà làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy?

“Rốt cục… Là ai?” Nàng run run tự nói.

“Ha ha…” Đột nhiên, một tiếng cười dài truyền đến.

Ba người cả kinh, chỉ thấy cửa đá kia chậm rãi mở ra, người tới, đúng là Triệu Nhan.

Triệu Nhan thướt tha đi vào, sau đó phúc thân hành lễ.

“Ngươi…” Ngân Kiêu nghĩ nghĩ, “Ngươi là tỳ nữ bên người Tịch phu nhân của Anh Hùng Bảo?”

Triệu Nhan cười, nói: “Nô tì gọi là Triệu Nhan.”

“Triệu cô nương… Sao ngươi lại…” Thẩm Diên kinh ngạc vô cùng.

Triệu Nhan chậm rãi đi đến bên giường.

Ngân Kiêu biết nàng không có võ công, nhưng không tự giác nắm lấy nhuyễn kiếm bên hông.

Trên mặt Triệu Nhan không hề sợ hãi, “Các ngươi thật sự muốn biết nàng là ai?”

“Ngươi biết?” Thẩm Diên đáp.

Triệu Nhan cười yếu ớt nhìn nàng, gật gật đầu, khẽ nhếch khóe miệng, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng nói: “Nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Diễm Cơ… Mẫu thân của ta…”
Bình Luận (0)
Comment