Chuyện Xấu Trên Giường

Chương 7

Khi Nhạc Ức Tâm tỉnh lại, một tia rạng đông xuyên qua rèm cửa sổ, nàng liếc mắt xem xét cái đồng hồ báo thức, đã đúng sáu giờ sáng. Nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm ấp của Lăng Tử Trần, nhặt quần áo ở dưới đất sau đêm hoan ái hôm qua lên, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào.

Chờ hoàn chỉnh mọi thứ chỉn chu xong, nàng hé ra một tờ giấy trên bàn, viết vài câu ngắn ngủn nói lời từ biệt, đặt chiếc chìa khóa ở trên tờ giấy.

Cứ như trước kia, ra đi không từ biệt…… Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được ngoái đầu nhìn về phía hắn đang nằm trên giường, phát giác hắn có một khuôn mặt tươi cười rất hồn nhiên khi ngủ say, có thể hấp dẫn bất cứ người nào.

“Tiểu Tâm……” Lăng Tử Trần kêu tên nàng ở trong mộng. Vì sao hắn lại gọi tên nàng trong giấc mơ?

Nhạc Ức Tâm lặng lẽ đến gần hắn, hai má có thể cảm nhận được hô hấp đều đều mà ấm áp, hốc mắt không khỏi có thêm phần ướt át.

Không được! Nàng phải lập tức rời đi, Nhạc Ức Tâm không ngừng nhắc nhở chính mình trong lòng. “Tiểu tâm, không cần đi!” Lăng Tử Trần đột nhiên hô to một tiếng.

Nhạc Ức Tâm hoảng sợ, quay đầu lại, phát hiện thì ra hắn vẫn còn đang trong giấc mộng. Tiếng gọi của hắn làm cho nàng do dự không quyết được. Chẳng lẽ hắn mơ thấy nàng?

Trong tâm Nhạc Ức Tâm bắt đầu kích động liên tục, day dứt khôn nguôi. Nếu trong lòng hắn thật sự có nàng, và hắn nói yêu nàng……

Không được! Nàng lại tự nhắc nhở chính mình, nàng tuyệt đối không thể tha thứ cho sai lầm của hắn! Nàng cúi người xuống hôn nhẹ vào môi hắn, tặng hắn nụ hôn từ biệt xong, lập tức xoay người rời đi.

Nàng nắm chặt đấm cửa, dùng sức hít sâu, cảnh cáo bản thân tuyệt đối không được bước vào cạm bẫy tình yêu thêm một lần nữa, sau đó không thèm quay đầu lại rời đi hẳn.

Đến hừng đông, hai người bọn họ sẽ là kẻ địch rồi! Sau đó bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành hai đường thẳng song song không thể giao nhau.

★※★※★※

Lăng Tử Trần xoay người một cái, chạm vào phía bên cạnh giường trống rỗng xong, đột nhiên bừng tỉnh.

“Tiểu Tâm?” Hắn giật mình mở to mắt, nhưng trong phòng sớm đã không còn thấy được thân ảnh Nhạc Ức Tâm. Chiếc đồng hồ báo thức trên tường nói cho hắn biết, hiện tại đã là đúng mười giờ sáng.

Chẳng lẽ, chuyện đêm qua chỉ là mộng xuân triền miên của hắn? Hắn dùng tay ấn mạnh vào chiếc gối trên đầu, mặt trên có dấu vết nằm của nàng, cũng ngửi được mùi trên người nàng.

Nàng đã đi nơi nào? Hắn lập tức đứng dậy, mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy hé ra cùng chìa khóa nhà hắn.

Chiếc chìa khóa này trả lại anh, đừng làm phiền em nữa. Lăng Tử Trần gắt gao nắm chặt tờ giấy, nó chứng minh quả thật đêm qua nàng đã tới, nhưng lời nhắn nàng để lại lại làm sáng tỏ ý của nàng – không muốn liên quan đến hắn.

Như vậy thì tại sao nàng lại đến? Chỉ đơn thuần muốn trả chìa khoá cho hắn? Hay là……

Quên đi! Mọi việc đều không quan trọng, cho dù nàng có rắp tâm tiếp cận hắn với mục đích khác, hắn cũng không để ý, bởi vì tâm của hắn sớm đã bị nàng lặng lẽ trộm đi.

Không có tâm, chẳng khác nào không có linh hồn; đã không có Tiểu Tâm, sinh mệnh của hắn chỉ còn lại những chỗ trống! “Ring~~ Ring~~”

Đang lúc hắn đang suy nghĩ miên man hết sức, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, hắn nghe điện nhưng không thấy ai trả lời, chợt nghe thấy một tiếng cười chói tai.

“Anh là ai?” Hắn cau mày hỏi. “Lăng lão bản, tôi là Nhậm Khả Ứng, anh đã quên hẹn ước của chúng ta hôm nay sao?”

Thì ra là hắn! Lăng Tử Trần đáp lại bàng thanh âm lạnh lùng: “Đương nhiên không quên.” Hôm nay chính là ngày mùng năm tháng tư, Nhậm Khả Ứng nói muốn đến Long Dương Hào lãnh giáo thêm một lần nữa.

“Đêm nay đúng sáu giờ tối.” Nhậm Khả Ứng ngắt điện thoại xong, Lăng Tử Trần dự cảm thấy sắp có điềm xấu.

Làm sao hắn dám lên thuyền Long Dương Hào vào thời gian buôn bán? Đây chính là quyết tâm tất thắng của hắn sao?

Nhưng mà, những năm gần đây Long Dương Hào cơ hồ đã chiêu mộ được rất nhiều cao thủ giới bài bạc, hắn nếu không phải to gan lớn mật, thì chính là có vũ khí bí mật gì đó!

Vẫn là chờ xem sao! Dù sao tất cả thắng thua phải đến sáu giờ mới có thể công bố.

★※★※★※

Lăng Tử Trần đã lâu chưa đi lên Long Dương Hào, nhìn đám thuộc hạ trên thuyền đang không ngừng kính cẩn cúi chào mình.

“Lão bản.” Quản lí đi ra nghênh đón xong, đưa hắn bản báo cáo đơn giản về đội hình chuẩn bị chiến đấu ngày hôm nay.

Lăng Tử Trần đột nhiên nhớ tới tình cảnh năm năm trước. “Toa bài không có ai phụ trách sao?” “Báo cáo lão bản, hôm nay toa bài không ra đấu.”

“Không ra đấu?” Lăng Tử Trần gật gật đầu. Thì ra đã mấy năm qua nhưng vẫn không có ai có thể thắng được Tiểu Ngô!” “Thực đáng tiếc, Nhạc Ức Tâm tiểu thư không có ở đây.” Quản lí vừa tiếc vừa hận nói.

“Câm miệng! Vì sao cô ấy phải tới nơi này?” Lăng Tử Trần nhất thời nổi giận, cho dù trước kia hắn thật sự muốn lợi dụng Nhạc Ức Tâm, nhưng hắn đã sớm hối hận với động cơ của mình, hiện tại, hắn tuyệt đối không cho phép người khác nhắc tới chuyện này trước mặt hắn.

Quản lí nhìn thấy sự tức giận của Lăng Tử Trần, chỉ có yên lặng lui ra.

Lăng Tử Trần trầm tư không nói một câu, từ sau buổi sáng hôm nay, hắn nhìn thấy tờ giấy Nhạc Ức Tâm để lại, hắn cảm thấy toàn thân đã bị vét sạch chỉ còn hư không.

Hắn đi đến khoang thuyền ngày xưa Nhạc Ức Tâm ở lại, từ sau khi nàng rời đi năm năm trước, hắn đã sai người phong toả nơi này.

Đứng trước cửa trong chốc lát, hắn lấy chiếc chìa khóa ra, mở cánh cửa căn phòng đã lâu không bước vào.

Đi vào phòng xong hắn bật chốt đèn điện lên, phát hiện cách bài trí bên trong vẫn giống năm năm trước như đúc, có điều đã tích dày một lớp tro bụi.

Khi nào thì nàng mới có thể trở về đây? Lăng Tử Trần tự hỏi dưới đáy lòng, nhưng đáp lại hắn chỉ là một mảnh trầm mặc.

★※★※★※

Đồng hồ điểm sáu giờ tối, Long Dương Hào ồn ào toàn là tiếng người. Lăng Tử Trần lúc đầu còn đứng ở cửa chính chờ đợi, nhưng đã qua nửa tiếng sau vẫn không nhìn thấy Nhậm Khả Ứng, liền xoay người trở lại vào trong văn phòng.

Đại khái hắn ta chỉ có mánh lới đùa giỡn thôi! Lăng Tử Trần châm điếu thuốc lá trên tay xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm tư suy nghĩ trong làn sương khói lượn lờ.

Nếu Nhậm Khả Ứng không đến, vậy hắn cũng nên rời thuyền thôi!

Thừa dịp đêm nay định hỏi thăm một chút tin tức của Tiểu Tâm, thuận tiện đem nỗi hối hận của hắn trong những năm gần đây cùng nàng nói rõ ràng, cho dù nàng không muốn tha thứ, hắn cũng không còn gì hối tiếc nữa.

“Lão bản, không tốt rồi!” Giọng nói hoang mang và vô cùng rối loạn của người quản lí đánh gãy suy nghĩ của hắn.

“Tên Nhậm tiểu tử kia đã đến đây rồi sao?” Lăng Tử Trần dập tắt điếu thuốc trên tay. Hắn cuối cùng đã xuất hiện!

“Không phải, có một người con gái đến chơi con hổ ăn tiền, đã thắng hết số tiền bên trong máy móc mất rồi!”

Đoạn đối thoại này làm cho Lăng Tử Trần hồi tưởng lại một buổi đêm từ nhiều năm trước, cũng có một tiểu cô nương mười bảy tuổi chỉ biết chơi trò con hổ ăn tiền.

“Người con gái kia trông lớn nhỏ thế nào?” Hắn mở miệng hỏi quản lí, trong lòng dấy lên một tia hy vọng. Là nàng trở lại sao?

“Tôi quá kích động, cho nên không có thấy rõ ràng.”

Quản lí thiếu kiên nhẫn lắc đầu. Mỹ nhân giống như Nhạc Ức Tâm, chỉ cần liếc nhìn qua một cái là khó có thể dễ dàng quên mất, thậm chí còn có thể khiến đàn ông thất hồn lạc phách, vậy mà người quản lí lại có chỉ có lời đại ý như vậy hay sao?

Không! Nếu là nàng, quản lí hẳn là chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra ngay mới đúng! Vậy thì là ai đây?

“Đưa tôi đến xem.” Hắn quyết định tự mình đi một chuyến.

Chờ đến khi bọn họ đã đến khu con hổ, quản lí suy sụp chỉ vào máy móc nói: “A? Người con gái kia đi mất như thế nào vậy?”

“Quên đi!” Lăng Tử Trần không biết mình nên cao hứng hay là khổ sở?

Nếu quả thực là Nhạc Ức Tâm, nàng hẳn là sẽ không nghĩ chỉ thắng một chút như vậy; nhưng nếu không phải là nàng, vậy ai có thể đủ trình độ để phá giải cơ quan nơi này?

“Hai mươi mốt điểm!” Bàn đánh bóng bàn “Hai mươi mốt điểm” đột nhiên truyền đến một tiếng la thanh thúy của phụ nữ, bà đắc ý cầm số xu lắc lắc trước mặt mình.

Lăng Tử Trần đi qua đi liếc mắt xem xét người phụ nữ ấy một cái, diện mạo của bà có điểm giống Tiểu Tâm……

“Bà xã, đến lượt anh.” Người đàn ông đứng bên cạnh bà nói dứt lời, đã đem số xu bà đang sở hữu đến bàn tròn Russia, đặt toàn bộ vào số lẻ màu đỏ.

Bàn tròn bắt đầu chuyển động, quả bóng trắng trên bàn rất nhanh nhảy lên, sau đó dần dần giảm tốc độ, khi nó đã hoàn toàn dừng lại, quả bóng trắng rõ ràng dừng lại ở vị trí hồng7.

“Ông xã, anh vẫn luôn lợi hại giống như trước đây nha!” Lúc này Lăng Tử Trần càng cảm thấy kỳ quái, hắn lập tức đến gần hai người.

“Thực xin lỗi, xin hỏi hai vị là?” Tầm mắt hai người đồng thời chuyển sang hướng hắn, khóe miệng còn mỉm cười mang theo chút thần bí.

“Cháu chính là con của Lăng Khởi? Trông cháu cũng không quá giống ba đâu nha!” Người đàn ông kia nói nói. Bọn họ cư nhiên biết chuyện của phụ thân?

Lăng Tử Trần dùng sức hít sâu, bình tĩnh lại cảm xúc kích động, hắn miễn cưỡng duy trì phong độ hỏi: “Đúng vậy, tôi là con của Lăng Khởi, không biết hai vị là?”

“Cháu đi hỏi nó thì sẽ biết!” Hai người bọn họ đồng thời chỉ hướng sau lưng hắn. Lăng Tử Trần rất nhanh xoay người lại, thấy người nghênh diện mình cư nhiên là Nhậm Khả Ứng?!

“Rốt cục anh đã đến đây!” Lăng Tử Trần khinh khỉnh giương khóe miệng. Hắn quả thật đã mời tới cao thủ, khó trách dám lên Long Dương Hào khoe khoang giở trò.

“Lăng lão bản, lại tái ngộ, đã nhiều năm không gặp, không nghĩ tới anh vẫn anh tuấn cao ngất giống y như trước a!”

Không biết vì sao, Lăng Tử Trần ngửi được một cỗ nồng đậm ghen tuông trong lời nói của hắn, nhưng hắn quyết định chuyện đó không đáng được mình để ý tới.

“Đúng rồi, Lăng lão bản, mỗi bàn đánh bóng bàn trên Long Dương Hào tôi đều đã lãnh giáo qua, chúng ta vẫn quyết định dùng toa bài để phân thắng bại, người thua từ nay về sau phải đưa quyền kinh doanh cho thuyền bên kia, được không?”

Lăng Tử Trần nhún vai, làm gì mà hắn phải đáp ứng loại điều kiện này?

“Xem ra Lăng lão bản không muốn đồng ý, tốt lắm, như vậy, tôi lại mang một điều kiện khác ra, điều kiện này Lăng lão bản nhất định sẽ đáp ứng.”

Điều kiện hắn nhất định sẽ đáp ứng? Lăng Tử Trần đầu tiên chỉ cười lạnh một chút, nhưng chờ đến khi hắn phát hiện ra người đang đi đến bên người Nhậm Khả Ứng, hắn không khỏi ngây ngốc ngẩn cả người.

“Lăng lão bản, xin cho tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là vị hôn thê của tôi — Nhạc Ức Tâm tiểu thư.” Nhậm Khả Ứng nhìn thấy vẻ mặt của hắn xong, đắc ý dào dạt nói.

“Lăng lão bản, đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt!” Nhạc Ức Tâm lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, đưa tay trịnh trọng hướng về phía Lăng Tử Trần.

Lăng Tử Trần thất thần cầm tay nàng, trong phút chốc không biết nên trả lời như thế nào. “Lăng lão bản, anh muốn nắm tay tôi đến khi nào?”

Những lời này làm cho Lăng Tử Trần nhất thời phục hồi tinh thần lại. Nhậm Khả Ứng thừa dịp thắng liên tiếp truy kích hỏi: “Lăng lão bản, điều kiện của tôi là — người thắng có thể cùng cùng bố vợ, mẹ vợ vị hôn thê của ta vì làm việc, anh cảm thấy thế nào?”

Lăng Tử Trần không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Ức Tâm. Thì ra, đôi vợ chồng kia chính là cha mẹ của Tiểu Tâm, cũng chính là bộ đôi Cờ Bạc!

Cái chính là, vì sao Tiểu Tâm lại đính hôn cùng với Nhậm Khả Ứng? Không được! Hắn nhất định phải có lời chứng thực từ chính miệng của nàng!

“Nhậm tiên sinh, tôi có thể nói mấy câu với vị hôn thê của anh được không?” Lăng Tử Trần hỏi. “Xin cứ tự nhiên.”

Sau khi đã được đồng ý, hắn ra hiệu bảo Nhạc Ức Tâm đi theo hắn đến mặt sau khoang. “Em có còn nhớ rõ nơi này là chỗ nào không?”

Nhạc Ức Tâm liếc liếc mắt một cái xong, nhún nhún vai, “Không nhớ rõ.”

Tuy rằng căn bản nàng không quên, nhưng nàng cũng không cho phép bản thân vì ánh mắt và giọng nói đầy nhu tình của hắn kia mà nhớ lại, bởi vì tất cả sẽ khiến nàng nhớ lại một thời yêu say đắm của cô gái trẻ ngốc nghếch kia.

Mọi việc đều đã sớm trôi qua, ngay cả nhớ lại cũng không nên…… “Tiểu Tâm, em thật sự yêu Nhậm Khả Ứng sao?”

Lăng Tử Trần cuối cùng đã đem vấn đề muốn hỏi nhất nói ra thành lời, hắn nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của nàng, muốn biết tâm tư thật sự của nàng.

Nhạc Ức Tâm chột dạ cúi đầu, sau đó ngẩng mặt lên cứng cỏi đáp trả. “Yêu thì sao? Không thương thì sao? Anh căn bản không có tư cách quản chuyện của tôi!”

“Nói cũng phải.” Lăng Tử Trần bất đắc dĩ cười cười. Nghe giọng nói của hắn, Nhạc Ức Tâm thầm nghĩ chỉ muốn che lỗ tai lại, ngăn cản sự ôn nhu khó hiểu của hắn phân tán tư tưởng của mình.

Từ trước đến giờ…… Nàng luôn quyến luyến sự ôn nhu khó có thể nắm lấy kia, không thể thoát được. Lăng Tử Trần đột nhiên lấy tay giữ chặt bả vai của nàng, bắt nàng phải chuyển về hướng hắn.

“Nếu anh thắng Nhậm Khả Ứng, em sẽ giải trừ hôn ước, trở lại bên người anh sao?”

“Đương nhiên.” Nhạc Ức Tâm cười cười. Quả nhiên hắn lại vì kiếm tiền nên mới có thể đối xử với nàng đặc biệt ôn nhu, ở trong lòng hắn nàng thủy chung chỉ là thứ công cụ kiếm tiền.

“Tiểu Tâm, em có yêu anh không?” Vấn đề của hắn làm nàng sửng sốt một chút, nhưng nàng cũng chỉ cúi đầu, không trả lời hắn.

Lăng Tử Trần trong phút chốc cầm lấy tay nàng, khi nàng ngẩng đầu, lại vừa vặn gặp phải đầu hắn đột ngột cúi xuống hôn lấy cánh môi nàng.

Nụ hôn của hắn vẫn cuồng dã như vậy, không cho nàng chút không gian nào để thở dốc. Lúc này nàng mới phát giác, trừ bỏ cùng hắn triền miên ở ngoài, chỉ có nụ hôn của hắn mới có thể khơi mào lòng nhiệt tình từ trong đáy lòng nàng.

Hôn tận tình sau chốc lát, Nhạc Ức Tâm lại nhớ rõ mục đích chính để mình đến Long Dương Hào hôm nay — nàng muốn hắn phải suy sụp, cho hắn một sự giáo huấn khó quên suốt đời!

Nàng lập tức lấy hai tay đẩy lồng ngực hắn ra, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa. “Đi thôi!” Lăng Tử Trần bị đẩy ra chỉ biết cười cười.

Hắn biết không ai có thể đủ trình độ để thắng được quá nàng. Nhưng mà, nàng trở về bên người hắn là điều kiện thật sự rất mê người, cho nên hắn quyết định tự mình đối kháng với nàng.

Nhạc Ức Tâm hít sâu một hơi, gật gật đầu với hắn.

Mọi ân oán hai người sở hữu sẽ được giải quyết bằng một ván bài duy nhất, tại đây, ngay cả tình yêu của nàng cũng thế……
Bình Luận (0)
Comment