Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 16

Anh đã không nghĩ về việc mình đang làm. Không thể có chuyện anh nghĩ về việc đó được, vì nếu nghĩ anh sẽ không bao giờ làm vậy. Khi nàng chìa tay ra...

Anh cầm lấy.

Chỉ lúc ấy Harry mới nhận ra mình đã làm gì, và có lẽ chỉ tới lúc ấy nàng mới nhận ra mình vừa khởi sự chuyện gì, thế nhưng đã quá muộn.

Anh đưa tay nàng lên môi hôn từng ngón một, ngay lóng cuối cùng nơi nàng sẽ đeo nhẫn. Nhưng hiện giờ nàng chưa đeo nhẫn. Trong một khoảnh khắc Harry mường tượng hình ảnh nàng đeo nhẫn của anh.

Đó là một cảnh báo. Lẽ ra khi nghĩ đến đấy anh nên hoảng sợ mà buông tay nàng, chạy ra khỏi phòng, khỏi ngôi nhà này, khỏi nàng, mãi mãi.

Nhưng anh đã không làm vậy. Môi anh vẫn đặt trên tay nàng, không thể dứt ra được.

Làn da nàng thật ấm và mềm mại.

Và cả run rẩy.

Rồi anh ngước lên nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng đang mở to, nhìn chăm chăm vào anh vẻ bối rối... tin tưởng... và có thể nào là... khao khát? Anh không chắc nữa, vì anh biết cả nàng cũng không chắc được điều đó. Nàng không biết thế nào là khát khao, nàng không hiểu sự tra tấn ngọt ngào của nó, cái niềm khao khát được đụng chạm thân thể với một người khác.

Anh thì biết, và anh nhận thấy mình gần như lúc nào cũng biết điều này kể từ khi biết nàng. Đúng là lần đầu tiên gặp gỡ anh đã bị nàng cuốn hút, nhưng điều đó chẳng mang ý nghĩa gì. Lúc đó anh không biết nàng, thậm chí cũng không thích nàng.

Nhưng giờ thì... khác. Anh không chỉ muốn vẻ đẹp của nàng, hay đường cong mềm mại nơi khuôn ngực của nàng, hay hương thơm từ làn da nàng. Anh muốn nàng. Cả con người nàng. Anh muốn bất kỳ điều gì khiến nàng thích đọc báo hơn là tiểu thuyết, và anh muốn cả cái điều không theo lề lối thông thường khiến nàng mở cửa sổ ra đọc anh nghe cuốn tiểu thuyết vớ vẩn qua khoảng không giữa hai nhà.

Anh muốn nét tính cách dí dỏm thông minh của nàng, nét rạng rỡ trên khuôn mặt nàng mỗi khi nàng bắt bẻ được anh chuyện gì đó. Và anh muốn cả cái vẻ ngẩn ra đầy bực bội của nàng khi anh thắng nàng.

Anh muốn ánh lửa bên trong đôi mắt nàng, anh muốn vị ngọt đôi môi nàng, và hơn thế nữa, anh muốn nàng bên dưới anh, siết chặt lấy anh, bên trên anh... mọi tư thế, mọi cách.

Anh nhất định sẽ cưới nàng. Đơn giản vậy thôi.

“Harry?” nàng thì thào, và ánh nhìn của anh đậu xuống môi nàng.

“Anh sẽ hôn em,” anh khẽ nói, không nghĩ ngợi, thậm chí không cân nhắc liệu anh có nên hỏi xin phép nàng không.

Anh rướn người về phía trước, và vào giây cuối cùng trước khi môi anh chạm vào môi nàng, anh cảm thấy lòng mình phơi phới không còn gì vướng bận. Đây là khởi đầu mới của anh

Rồi anh hôn nàng, đụng chạm đầu tiên dịu dàng nhưng cháy bỏng, chỉ là một cái chạm nhẹ. Nhưng thế cũng đủ khiến cho cả người anh nóng ran. Làm cả hai không thở nổi, đúng theo nghĩa đen. Anh thu người lại đủ xa để trông rõ nét mặt nàng. Nàng đang nhìn anh đắm đuối, còn anh như chìm trong đôi mắt biếc xanh ấy.

Nàng khẽ gọi tên anh.

Và chỉ chờ có thế. Anh lại kéo nàng lại gần, lần này bằng tất cả những thôi thúc trong từng tế bào nơi cơ thể anh. Anh hôn nàng ngấu nghiến, không còn thận trọng gì nữa, và trước khi anh biết được điều này, tay anh đã đan cả vào mái tóc nàng, những cây kẹp rơi hết xuống, và tất cả những gì anh có thể nghĩ được là anh muốn nhìn thấy nàng lần nữa với mái tóc xõa tung.

Tóc nàng xõa ra, bồng bềnh. Và không còn gì khác.

Cơ thể anh căng lên vì khao khát, và trong một khoảnh khắc minh mẫn anh nhận thấy rằng nếu anh không đẩy nàng ra ngay, anh sẽ cởi hết y phục của nàng ra và chiếm đoạt nàng mất ngay tại chỗ này - trong phòng khách nhà nàng.

Trong khi cửa đang để mở.

Ôi trời.

Anh đặt tay lên vai nàng, không đẩy nàng lại quá mạnh khi lôi chân mình rời xa nàng.

Hai người không làm gì ngoài việc đắm đuối nhìn nhau một hồi. Tóc nàng rối tung, không còn kiểu dáng gì nữa, vì trông nàng luống cuống một cách thật dễ thương. Nàng đưa một tay lên che miệng, ba ngón giữa chạm vào môi trong sự ngạc nhiên đầy thích thú.

“Anh đã hôn em ư,” nàng thì thào.

Anh gật đầu.

Môi nàng thoáng nở một nụ cười, “Em nghĩ em cũng đã hôn anh.”

Anh lại gật đâu. “Ừ.”

Trông nàng như thể muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng rồi nàng quay về phía cửa. Và tay nàng, mới rồi còn đặt trên má, giờ đưa lên tóc.

“Em muốn sửa lại tóc ư,” anh nói, môi run run thích thú.

Nàng gật đầu. Và lại nữa, trông nàng như thể muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Nàng vén hết mái tóc ra sau gáy, dùng một tay giữ lấy nó như kiểu đuôi ngựa rồi đứng lên.

“Anh sẽ ở đây khi em quay lại chứ?” nàng hỏi.

“Em có muốn thế không?”

Nàng gật đầu.

“Vậy anh sẽ ở đây,” anh nói, dẫu rằng anh cũng vẫn sẽ nói thế nếu nàng trả lời rằng không.

Nàng lại gật đầu, đi vội về phía cửa. Nhưng trước khi đi, nàng quay lại lần cuối nhìn anh. “Em...” nàng bắt đầu nói, nhưng rồi nàng chỉ lắc đầu.

“Em sao?” anh hỏi, không thể giấu được niềm thích thú trong giọng nói của mình.

Nàng nhún vai bất lực, “Em không biết.”

Anh cười phá lên. Và nàng cũng cười phá lên. Và đúng là một khoảnh khắc hoàn hảo, anh khẳng định như vậy khi nghe tiếng bước chân của nàng xa dần.

Hoàn hảo dưới mọi góc độ.

Ít phút sau, viên quản gia bước vào phòng, Harry vẫn ngồi trên ghế sofa. “Hoàng tử Alexei Gomarovsky đến thăm tiểu thư Olivia,” ông ta lên bổng xuống trầm. Rồi ông ta ngừng lời, nhìn lom lom khắp phòng. “Tiểu thư Olivia?”

Harry định đáp rằng nàng sẽ quay trở lại trong chốc lát, nhưng hoàng tử đã hiên ngang bước vào phòng. “Nàng sẽ gặp ta thôi,” anh ta nói với viên quản gia.

Nhưng nàng sẽ hôn tôi, Harry những muốn nói thế. Đúng là một cảm giác tuyệt vời không sao tả nổi. Anh đã thắng. Và hoàng tử đã thua. Và mặc dù một quý ông không bao giờ hôn một cô gái rồi lại đi kể cho người khác nghe, Harry vẫn hoàn toàn tin chắc rằng đến lúc Hoàng tử Alexei rời khỏi nhà Rudland, anh ta sẽ biết ai lấy được lòng tiểu thư Olivia.

Harry đứng lên, cảm thấy có chút xấu xa khi thấy mình mong biết mấy tới lúc ấy.

Anh chưa bao giờ cho rằng mình là người không háo thắng.

“Là ngài,” Hoàng tử Alexei nói. Thực ra, nghe giống như một lời buộc tội.

Harry cười điềm đạm khi đứng lên chào. “Là tôi.”

“Ngài làm gì ở đây?”

“Dĩ nhiên là đến thăm Olivia. Thế ngài làm gì ở đây?”

Hoàng tử chọn trả lời câu hỏi này bằng một cái bĩu môi,”Vladimir!” anh ta rống lên.

Vlad Xuyên cọc[6] (như Harry thích gọi vậy), nện chân thình thịch vào phòng, kịp ném sang Harry một tia nhìn thiếu thiện cảm trước khi đến chỗ ông chủ, người đang hỏi gã (bằng tiếng Nga, dĩ nhiên) tới bây giờ đã tìm hiểu được gì về Harry.

[6] Vlad III (1431-1476) vương công xứ Wallachia thuộc công quốc Romania thời thượng cổ. Phần lớn thời kỳ trị vì, Vlad lãnh đạo thần dân chống lại đế chế Ottoman.Vlad khét tiếng là một kẻ tàn ác và hình phạt xuyên cọc qua người là hình phạt vị vương công này ưa thích nhất, bởi thế ông ta được gán cho tên Vlad Xuyên cọc.

“Poka nitchevo”

Chưa có gì.

Harry thấy biết ơn ghê gớm vì điều đó. Không mấy ai biết anh nói được tiếng Nga, nhưng cũng không giấu mãi được. Để điều tra được bà ngoại anh xuất thân từ một gia đình quý tộc lâu đời ở Nga không cần mất nhiều thời gian.

Điều này không hẳn có nghĩa là anh đã học tiếng Nga, nhưng Hoàng tử Alexei không ngốc đến nỗi không đặt nghi vấn. Và dù Alexei là kẻ thô lỗ, phóng đãng, và rất có thể là không có bất kỳ phẩm chất tốt đẹp nào để bù lại, thì anh ta cũng không phải là một tên ngốc, bất chấp trước đây Harry có gọi anh ta là gì.

“Ngài đã có buổi sáng dễ chịu chứ, thưa hoàng tử?” Harry hỏi bằng giọng thân thiện nhất.

Hoàng tử Alexei xoáy vào anh một tia nhìn sắc lạnh, rõ ràng muốn thể hiện đó là câu trả lời của mình.

“Tôi đang tận hưởng một buổi sáng rất dễ chịu,” Harry tiếp tục, ngồi xuống trở lại.

“Tiểu thư Olivia đâu?”

“Tôi nghĩ chắc cô ấy lên lầu. Cô ấy phải... à... sửa sang gì đó.” Harry huơ tay gần bên mái tóc, với ý định để hoàng tử nghiệm ra điều anh muốn ám chỉ.

“Ta sẽ đợi nàng,” Alexei nói với giọng rành rọt và nhanh như thường lệ.

“Mời ngài,” Harry nói giọng lịch sự, hướng mắt về phía chiếc ghế đối diện. Với cử chỉ ấy anh nhận được một tia nhìn giận dữ, có lẽ thật đáng cho anh vì đây đâu có phải là chỗ để anh hành xử theo lối một chủ nhà.

Nhưng dù vậy anh vẫn thấy khoái dễ sợ.

Alexei phẩy đuôi áo vét ngồi xuống, miệng mím chặt. Anh ta nhìn thẳng về phía trước, rõ ràng là có ý phớt lờ hẳn Harry.

Harry cũng thấy thích vậy, vì anh chẳng có chút hứng thú nào với việc trò chuyện với hoàng tử, anh chỉ đang có cảm giác mình là người thắng thế, vì anh mới là người Olivia chọn hôn chứ không phải hoàng tử, dù Harry chẳng phải là người của hoàng gia, chẳng phải quý tộc, chẳng có gì liên quan đến điều Hoàng tử Alexei quan tâm.

Và khi kết nối chuyện này với nhiệm vụ hiện tại Bộ chiến tranh giao cho Harry, nhiệm vụ mà người ta có thể nghiệm ra được rằng anh phải làm hết sức để trở thành cái gai trong mắt hoàng tử Nga, à...

Không phải là Harry không yêu nước.

Harry nhỏm dậy vừa đủ để lấy được cuốn Cô Butterworth trên bàn, rồi ngồi xuống trở lại, lầm rầm gì đó khi tìm trang họ đọc dở hai ngày trước đây, đoạn cô Priscilla đáng thương mất hết người thân vì dịch đậu mùa.

Ừmm ừmm ừmmm ừmmmmm ừm ừm...

Alexei ném sang anh cái liếc sắc lạnh bực bội.

“Là bài Cầu Chúa Chở che Đức vua, quốc ca Anh,” Harry thông báo cho hoàng tử. “Nhỡ đâu ngài đang thắc mắc.”

“Ta chả việc gì phải thắc mắc.”

“Cầu Chúa chở che Đức vua nhân từ của chúng con, Đức vua cao quý vạn tuế, cầu chúa chở che Đức vua, “

Môi hoàng tử động đậy, nhưng răng anh ta vẫn nghiến chặt khi gầm gừ, “Giai điệu đó ta nghe quen quen.”

Harry hát to lên một chút, “Mang cho Người chiến thắng, Hạnh phúc và vinh quang, Muôn đời ngự ngai vàng: Cầu Chúa chở che Đức vua”

“Thôi cái giọng hát phải gió của ngài đi.”

“Tôi chỉ yêu nước thôi mà,” Harry nói, lại tiếp. “Xin Đức Chúa hiển linh, Làm quân thù tan tác, Và thất bại thảm thê “

“Nếu ở Nga mà như thế này, ta đã cho người bắt ngài rồi.”

“Vì hát quốc ca nước tôi ư?” Harry lẩm bẩm.

“Ta thích thì làm chứ chẳng cần lý do lý trấu gì ráo.”

Harry nghĩ ngợi, nhún vai, rồi tiếp tục: “Làm tiêu tan chính trị của chúng, vô hiệu hóa những trò xảo quyệt của chúng, chúng con đặt hy vọng ở người, cầu Chúa chở che tất cả chúng con?”

Anh thôi, quyết định rằng đoạn cuối không cần hát nữa. Anh thích kết thúc ngay chỗ “những trò xảo quyệt” hơn.

“Chúng tôi là những người vô cùng công bằng,” anh nói với hoàng tử. “Nếu ngài muốn thì có thể gộp mình vào từ “tất cả” đó.”

Alexei không nói gì nhưng Harry có thể thấy anh ta thu hai bàn tay lại thành hai nắm đấm thật chặt.

Harry trở về với cuốn Cô Butterworth, quyết định không để tâm trí vào nhiệm vụ tình báo nữa. Anh đã không có được niềm vui từ việc khiến người khác bực mình như thế này kể từ khi...

Chưa bao giờ.

Anh cười thầm khi nghĩ đến điều đó. Ngay cả chọc tức chị gái anh cũng không thích thú được như thế. Còn Sebastian thì không bao giờ quá để tâm đến bất kỳ điều gì; gần như chẳng thể nào khiến cậu ta bực bội được.

Harry lẩm nhẩm một vài dòng đầu tiên trong bài quốc ca Pháp “La Marseillaise” chỉ để ướm xem phản ứng của hoàng tử thế nào (mặt đỏ gay vì phẫn nộ), rồi mới khởi sự đọc sách. Anh lật nhanh về mấy trang phía sau, quyết định không quan tâm đến những năm đầu đời của Priscilla Butterworth, và cuối cùng dừng lại ở trang 144, có vẻ như chứa đựng sự điên cuồng, xấu xa, xúc phạm, và nước mắt - tất cả những gia vị cần thiết cho một cuốn tiểu thuyết xuất sắc.

“Ngài đọc gì đấy?” Hoàng tử Alexei hỏi.

Harry nhìn lên vẻ lơ đễnh, “Sao cơ ạ?”

“Ngài đọc gì đấy?” anh ta gằn mạnh.

Harry nhìn xuống cuốn sách, và rồi nhìn lên hoàng tử. “Tôi tưởng ngài không thèm nói chuyện với tôi nữa chứ.”

“Đúng thế. Nhưng ta thấy tò mò. Sách gì thế?”

Harry giơ cuốn sách lên để Hoàng tử Alexei có thể thấy được bìa trước. “Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi?”

“Sách này ở Anh đang thịnh hành à?” Alexei nhạo báng.

Harry tỏ vẻ ngẫm nghĩ. ‘Tôi không biết. Tiểu thư Olivia đang đọc dở. Tôi nghĩ mình cũng có thể thử đọc xem sao.”

“Chẳng phải đây là cuốn sách cô ấy bảo mình không thích là gì?”

“Vâng, tôi nghĩ vậy,” Harry lẩm bẩm. “Đâu thể trách cô ấy được.”

“Đọc ta nghe xem. “

Một điểm cho hoàng tử. Nếu bây giờ hoàng tử mà tiến đến gần đặt lên môi anh một nụ hôn thì anh cũng chỉ ngạc nhiên đến thế là cùng.

“Tôi e ngài sẽ không thích,” Harry nói.

“Anh thích không?”

“Không thích lắm,” Harry đáp kèm theo một cái lắc đầu. Không thực sự đúng như vậy; anh rất thích Olivia đọc cho anh nghe. Hoặc anh đọc cho Olivia nghe. Nhưng không hiểu sao anh thấy nghi ngờ việc đọc cho Hoàng tử Nga Alexei Glomarovsky có thể mang lại điều kỳ diệu giống vậy.

Hoàng tử nghếch cằm lên, nghiêng nghiêng đầu sang một bên. Như thể anh ta đang sửa thế chuẩn bị chụp ảnh vậy. Cái người gì mà suốt đời giữ mình ở tư thế lúc nào cũng như để chụp ảnh.

Có thể Harry cũng đã cảm thấy tội nghiệp cho anh ta nếu anh ta không bỉ ổi đến như vậy.

“Nếu tiểu thư Olivia đang đọc cuốn ấy thì ta cũng muốn đọc,” hoàng tử nói.

Harry ngừng lời, tiêu hóa cái câu hoàng tử vừa xổ ra. Anh nghĩ chắc phải hy sinh cuốn Cô Butterworth vì tình bằng hữu Anh-Nga. Anh gấp sách lại chìa về phía hoàng tử.

“Không. Ngài đọc cho ta nghe.”

Harry quyết định làm theo. Một lời yêu cầu kỳ dị như thế anh làm sao nói không được. Thêm nữa, Vladimir đã bước về phía anh hai bước và sắp sửa gừ lên.

“Thuận theo ý ngài, thưa hoàng tử,” Harry nói, một lần nữa quay lại với cuốn sách. “Tôi nghĩ chắc ngài muốn đọc từ đầu phải không?”

Alexei gật đầu trịch thượng.

Harry giở lại đoạn đầu. “Ấy là một đêm tối trời gió đưa hây hẩy, và cô Priscilla Butterworth tin chắc rằng mưa có thể đến bất kỳ lúc nào, từng màn mưa trút từ trên cao xuống, choán hết mọi thứ trong tầm của cô.” Anh nhìn lên. “À, từ ‘tầm’ dùng ở đây là thiếu chính xác đấy.”

“Thế ‘màn’ là sao đấy?”

Harry nhìn xuống trang sách. “Ừm, chỉ là cách nói hình ảnh thôi mà. Kiểu như mưa tối tăm mặt mũi.”

“Ta thấy từ đó ngớ ngẩn thật.”

Harry nhún vai. Chính Harry cũng không bao giờ thích thành ngữ. “Tôi đọc tiếp chứ?”

Lại một cái gật.

“Đương nhiên cô đang ở trong căn buồng nhỏ của mình nên thời tiết ngoài kia không ảnh hưởng gì đến cô cả, nhưng cửa sổ..?

“Ông Sebastian Grey đến,” ông quản gia báo.

Harry ngạc nhiên ngước nhìn lên. “Đến thăm tiểu thư Olivia à?” anh hỏi.

“Tìm ngài,” người quản gia thông báo, nghe giọng thoáng vẻ âu lo.

“À. Được. Vậy đưa ông ấy vào đi.”

Một lúc sau Sebastian vào, đang dở câu nói:... bảo em tìm anh ở đây. Đúng là tiện thật đấy.” Cậu ta đột ngột khựng lại chớp mắt với vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy hoàng tử. “Chào hoàng tử,” cậu ta cúi chào.

“Em họ tôi,” Harry nói.

“Ta nhớ,” Alexei đáp lạnh lùng. “Cái người vụng về làm đổ sâm banh.”

“Chán tôi thật đấy,” Sebastian nói, ngồi xuống một chiếc ghế. “Tôi đúng là đồ hậu đậu, ngài biết đấy. Mới tuần trước đây thôi tôi cũng làm đổ rượu vào Bộ trưởng Tài chính nữa đấy.” Harry chắc chắn là Sebastian chẳng bao giờ có lý do gì để có thể ở cùng một phòng với Bộ trưởng Tài chính chứ đừng nói gì đến việc làm đổ rượu vào giày ông ta.

Nhưng anh không nói gì.

“Chiều nay hai quý ông đây đang làm gì thế?” Sebastian hỏi.

“Chiều rồi à?” Harry hỏi.

“Thì cũng sắp.”

“Ngài Harry đây đang đọc sách cho ta nghe,” hoàng tử nói.

Sebastian nhìn sang Harry với vẻ tò mò ra mặt.

“Hoàng tử nói đúng đấy,” Harry nói, giơ cuốn Cô Butteworth lên.

Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi Sebastian nói giọng tán thành. “Sự chọn lựa xuất sắc đấy.”

“Anh đọc chưa?” Alexei hỏi.

“Cuốn này không hay bằng Cô Davenport và hầu tước bí ẩn, đương nhiên, nhưng còn hay gấp vạn Cô Sainsbury và vị đại tá huyền bí.”

Harry cứng họng chẳng nói được gì.

“Hiện tôi đang đọc cuốn Cô Truesdale và quý ông thầm lặng.”

“Thầm lặng?” Harry nhắc lại.

“Không nói chuyện gì nhiều,” Sebastian xác nhận.

“Anh tới đây làm gì?” hoàng tử hỏi thẳng thừng. Sebastian quay sang hoàng tử với nét mặt hớn hở như thể cậu ta không nhận thấy hoàng tử ghét cay ghét đắng mình “Đương nhiên là cần nói chút chuyện với anh họ tôi rồi.” Cậu ta ngồi ngay ngắn trong ghế, nhìn quanh quất chừng như muốn ở đó suốt cả ngày. “Nhưng từ từ cũng được.”

Harry không chuẩn bị cho một tình huống như vậy. Rõ ràng hoàng tử cũng thế.

“Nào, tiếp tục đi chứ,” Sebastian hối thúc.

Harry không biết cậu ta đang nói về điều gì.

“Cuốn sách này ấy. Em nghĩ em sẽ nghe lại xem sao. Lâu rồi em không đọc nó.”

“Chú định ngồi đây chờ anh đọc cho chú nghe nữa à?” Harry hỏi giọng hồ nghi.

“Và cho cả Hoàng tử Alexei nữa chứ,” Sebastian nhắc. Cậu ta nhắm mắt lại. “Đừng để ý đến em. Nhắm mắt thế này để dễ mường tượng câu chuyện hơn.”

Harry không hề nghĩ rằng có bất kỳ điều gì có thể mang đến cho anh cảm giác đồng cảm với hoàng tử, nhưng khi hai người đưa mắt nhìn nhau, anh có thể nhận ra cả hai đều có cùng một suy nghĩ là đầu óc Sebastian không được bình thường.

Harry trở lại với cuốn tiếu thuyết, hắng giọng đọc. “Đương nhiên cô đang ở trong căn buồng nhỏ của mình nên thời tiết ngoài kia không ảnh hưởng gì đến cô cả, nhưng cửa sổ cứ kêu lách cách khiến cô không tài nào ngủ được.”

Harry nhìn lên. Hoàng tử đang nghe chăm chú, dù nét mặt anh ta lộ vẻ chán chường. Sebastian thì quá ư thích thú.

Hoặc thích thú hoặc đang buồn ngủ.

“Nằm co ro trên chiếc giường bé xíu, lạnh lẽo, cô không thể không nhớ lại những sự việc đã đưa đẩy cô vào nơi hoang vắng lạnh lẽo này, vào cái đêm trống trải này. Nhưng thưa độc giả thân mến đây chẳng phải là nơi câu chuyện bắt đầu đâu.”

Sebastian bỗng mở mắt. “Mới có trang đầu thôi ư anh?”

Harry cau mày. “Thế chú tưởng là hoàng tử đây và anh tối nào cũng gặp để bí mật đọc cho nhau nghe cuốn sách này à?”

“Đưa cho em,” Sebastian nói, đưa tay giật lấy cuốn sách từ tay Harry. “Anh đọc dở quá.”

Harry quay sang hoàng tử, “Anh đâu có được dạy để làm chuyện này.”

“Ấy là một đêm tối trời gió đưa hây hẩy “ Sebastian bắt đầu, Harry phải thừa nhận rằng cậu ta đọc rất diễn cảm. Đến Vladimir cũng ngóng tai nghe, mà anh ta thì đâu có biết tiếng Anh.

“... Cô Priscilla Butterworth tin chắc rằng mưa có thể đến bất kỳ lúc nào, từng màn mưa trút từ trên cao xuống, choán hết thứ trong tầm của cô.”

Ối trời, nghe cứ như bài thuyết pháp ấy. Sebastian rõ ràng quên mất lý do đến đây để làm gì rồi.

“Từ ‘tầm' dùng sai rồi.” Hoàng tử Alexei nói.

Sebastian nhìn lên, mắt cậu ta tỏ vẻ khó chịu. “Sai đâu mà sai.”

Alexei chĩa một ngón tay về phía Harry. “Ngài ta bảo sai.”

“Sai mà,” Harry nhún vai.

“Thế sao mà sai?” Sebastian hỏi.

“Từ đó ngụ ý những gì cô ta trông thấy nằm trong năng lực hay tầm kiểm soát của cô ta.”

“Làm sao anh biết không phải thế?”

“Anh không biết,” Harry thừa nhận, “nhưng cô ta dường như không kiểm soát được bất kỳ điều gì khác cả.” Anh nhìn sang hoàng tử. “Mẹ cô ta bị bọn bồ câu mổ chết.”

“Đó là chuyện phải đến thôi,” Alexei đáp kèm theo một cái gật đầu.

Cả Harry và Sebastian đều sửng sốt nhìn sang anh ta.

“Chuyện đó không hề tình cờ,” Alexei ngập ngừng.

“Có lẽ tôi cần xem lại mong ước đến nước Nga của mình đây,” Sebastian nói.

“Công lý nhanh gọn,” Alexei tuyên bố. “Ấy là cách duy nhất.”

Harry không tin là mình định hỏi, nhưng không hỏi không được. “Bọn bồ câu nhanh gọn?”

Alexei nhún vai, cử chỉ thiếu mau lẹ và thiếu chính xác nhất Harry từng thấy ở anh ta. “Công lý nhanh gọn. Hình phạt đó, không nặng lắm.”

Không ai nói gì mà nhìn chằm chằm vào hoàng tử, rồi Sebastian quay sang Harry hỏi, “Làm sao anh biết về chuyện lũ bồ câu?”

“Olivia kể cho anh. Cô ấy đọc trước rồi.”

Miệng Sebastian mím chặt thể hiện sự không đồng tình. Harry không khỏi ngạc nhiên khi nét mặt cậu em họ thể hiện một xúc cảm lạ lùng. Harry không thể nhớ được lần cuối cùng Sebascian thể hiện thái độ không đồng tình về một điều gì đó là vào khi nào.

“Tôi tiếp tục được chứ?” Sebascian hỏi, giọng đầy thành ý. Hoàng tử gật đầu, và Harry lẩm bẩm, “Ừ, tiếp đi,” và cả hai ngồi yên lắng nghe.

Cả Vladimir cũng vậy.
Bình Luận (0)
Comment