Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 113


Buổi tối đó Phan chưởng quầy nói những tính toán trong lòng mình với vợ.

Hai người đều rất vui mừng.

Vợ ông ta là Tôn thị mỹ mãn nói: “Đứa nhỏ Vĩnh Kỳ kia ta đã sớm nhìn trúng, hắn và con gái chúng ta đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Ta thấy chúng ta nên tìm cơ hội để hai đứa gặp mặt vài lần, chậm rãi có tình cảm rồi sau này thành thân chẳng phải càng tốt hơn ư?!”
Phan chưởng quầy đồng tình: “Bà nói phải, ngày thường Vĩnh Kỳ quá giữ lễ nghi, không dám nhìn sân sau một cái nào.

Ta phải nghĩ cách để hai đứa gặp mặt mới được.”
Tôn thị gật đầu nói: “Aizzz! Lòng ta coi như cũng an ổn, nếu kén phải những kẻ không đứng đắn về làm rể thì còn chẳng bằng gả con gái cho một người trong sạch lại xứng đôi.”
Phan chưởng quầy thổi tắt đèn rồi nói: “Thôi ngủ đi, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.”
Từ sau khi ra chủ ý thì ánh mắt Phan chưởng quầy nhìn Đại Bảo hoàn toàn là ánh mắt nhìn con rể.

Ông ta còn thường xuyên cười tủm tỉm khiến Đại Bảo sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa.

Phan chưởng quầy thật sự muốn gấp gáp định hôn sự cho con gái nhưng lúc trước ông ta lỡ bày kế để Đại Bảo đợi tới 20 tuổi vì thế con gái nhà ông ta cũng chỉ đành chờ thêm 2 năm nữa.

Phan chưởng quầy buồn bực, sớm biết thế này ông ta đã nhờ Trương tiên nhân nói thành mười tám tuổi.
Đã nhiều ngày nay Tam Bảo đi theo Lý chưởng quầy của dược hành tới huyện thành.

Lúc về bệnh thấp khớp của Lý chưởng quầy lại tái phát thế là Tam Bảo nhanh chóng chạy tới Hồ thị y quán mời lang trung.

Y quán có không ít người đang chờ xem bệnh vì thế Hồ lang trung không đi được mà để Nhị Bảo thay mình tới Bách Thảo Dược Hành khám bệnh tại nhà.

Cái tật thấp khớp này của Lý chưởng quầy cũng là do những năm trước vì làm ăn mà ông ta màn trời chiếu đất để lại bệnh căn không trị dứt.

Con trai ông ta cũng mở một cửa hiệu thuốc ở huyện hành nên sớm muốn đón ông ấy tới đó ở để hắn tiện chăm sóc.

Nhưng từ nhỏ Lý chưởng quầy lớn lên ở đây nên không muốn rời đi, càng không muốn bỏ cửa hiệu mình đã kinh doanh nhiều năm.

Hiện tại chỉ có mỗi con gái ông ta ở lại chăm sóc cho cha.
Nhị Bảo cõng hòm thuốc quen cửa quen nẻo tới Bách Thảo Dược Hành.

Vì mới nhập một đống dược thảo về nên đám tiểu nhị đều bận rộn, Tam Bảo thấy thế thì dẫn anh hắn tới hậu viện thăm Lý chưởng quầy sau đó cũng vội đi làm.
Nhị Bảo buông hòm thuốc, xem xét một hồi mới nói với Lý chưởng quầy: “Lý thúc, khớp xương ở chân của ngài đã vẹo, nếu ngài còn cứ mệt nhọc như bây giờ thì chân này phải phế thôi!”
Lý chưởng quầy cười nói: “Phế thì phế, dù sao ta cũng già rồi, có chạy được nữa đâu.”
Nhị Bảo mở một hộp ngân châm nói: “Cháu châm cứu cho ngài một chút sau đó kê đơn thuốc, dù sao dược hành của ngài cũng đủ thuốc nên có thể tự mình bốc rồi tự sắc uống!”
Lý chưởng quầy gật đầu sau đó Nhị Bảo lại nói: “Làm phiền Lý chưởng quầy đốt thêm một ngọn nến.”
Lý chưởng quầy lập tức gọi ra ngoài: “Phục Linh, đốt thêm một ngọn nến đi!”
Rất nhanh đã có một thiếu nữ tầm 15-16 tuổi bưng một ngọn nến tiến vào, ánh nến nhảy lên chiếu sáng khuôn mặt nhỏ khiến nó càng thêm phấn nộn xinh đẹp.

Đôi mắt nàng ta đen tròn lúng liếng mang theo ý cười nhìn Nhị Bảo và ngọt ngào hỏi: “Vĩnh Lân ca, sao chỉ có huynh tới vậy, Hồ lang trung không rảnh sao?”
Nhị Bảo cười cười, nói: “Sư phụ không đi được nên bảo ta tới đây.”
Phục Linh đặt ngọn nến trên ghế tròn ở đầu giường sau đó nhìn Nhị Bảo cuốn ống quần của Lý chưởng quầy lên để lộ đầu gối sau đó cầm một cây ngân châm đốt trên ngọn nến.

Đợi độ ấm thích hợp rồi hắn mới thuần thục cắm châm xung quanh xương bánh chè.

Qua một lúc hắn lại cầm bút viết một phương thuốc.

Phục Linh đón lấy phương thuốc và nhìn nhìn hỏi: “Vĩnh Lân ca, phương thuốc này hình như không giống với phương thuốc của Hồ lang trung.

Có mấy vị thuốc tăng lượng còn mấy vị lại giảm.”
Nhị Bảo nói: “Đúng rồi, ta và sư phụ đã thương lượng về bệnh tình của Lý thúc.

Nếu trị liệu phối hợp châm cứu thì phương thuốc cũng phải điều chỉnh thích hợp.

Phục Linh muội muội đừng lo lắng, ta sẽ cố gắng chữa khỏi cho Lý chưởng quầy.”
Phục Linh gật đầu sau đó vui vẻ đi bốc thuốc còn Lý chưởng quầy thì nhìn Nhị Bảo và con gái mình rồi như suy tư gì đó.
Từ đó tới nửa tháng sau ngày nào Nhị Bảo cũng đều đặn tới châm cứu cho Lý chưởng quầy, ông ta cười ha hả nói: “Ta đã sớm không còn đau nữa rồi, châm cứu thì khỏi đi!”
Phục Linh vội la lên: “Cha để Vĩnh Lân ca châm cứu cho ngài đi, phải trị hết cái tật thấp khớp này mới được!”
Lý chưởng quầy nhìn con gái rồi vuốt râu nói: “Cũng được, vậy tiếp tục cho đủ một tháng đi!”
Nhị Bảo cười cười, nói: “Lý thúc, châm đủ ba đợt trị liệu là được, không phải cứ châm cứu lâu là tốt đâu!”
Lý chưởng quầy ha ha cười vài tiếng sau đó tìm lý do đuổi Phục Linh ra ngoài rồi mới nói với Nhị Bảo: “Vĩnh Lân à, ta và sư phụ của cháu đã quen biết nhiều năm, y quán của nhà họ Hồ đều dùng thuốc của chúng ta.”
Nhị Bảo cười gật đầu thế là Lý chưởng quầy lại nói tiếp: “Sư phụ của cháu là người đặc biệt nghiêm khắc, động tí là không hài lòng sau đó thóa mạ người ta.

Hiện tại cháu có thể bái ông ấy làm thầy chứng tỏ cháu là đứa nhỏ tốt.”
“Lý thúc quá khen!” Nhị Bảo nói.
“Ta chỉ nói thật, ta cũng có mắt nhìn chứ!” Lý chưởng quầy cười nói, “Năm nay cháu 17 đúng không, người nhà đã làm mai cho cháu chưa?”
Nhị Bảo đỏ mặt nói: “Lý thúc, đại ca cháu phải đợi qua quan lễ mới có thể làm mai nên người làm đệ đệ như cháu sao mà đón dâu trước đại ca được.”
Lý chưởng quầy cười nói: “Đúng vậy, lớn nhỏ có thứ tự, anh em mấy đứa cũng nên thông cảm cho đại ca nhà mình! Nhưng đính hôn trước cũng được chứ sao? Chờ đại ca cháu thành thân cháu lại cưới vợ cũng không muộn.

Hôm nay Lý thúc mặt dày hỏi cháu một câu, cháu thấy tiểu Phục Linh nhà ta thế nào?”

Mặt Nhị Bảo càng đỏ hơn, miệng lẩm bẩm: “Chuyện hôn nhân của con cái đều là lệnh của cha mẹ, cháu không làm chủ được!”
Lý chưởng quầy cười cười, nói: “Đứa con gái này của ta từ nhỏ đã lớn lên ở dược hành.

Mẹ nó mất sớm, ta tìm đủ mọi cách yêu thương nó coi như bù đắp.

Lúc trước ta muốn mang nó tới huyện thành rồi tìm người trong sạch ở đó gả nó cho người ta.

Nhưng ai biết con gái lớn nhiều suy nghĩ nên người làm cha như ta không hiểu hết được! Hiện giờ ta chỉ có thể mặt dày hỏi cháu một câu, nếu cháu có suy nghĩ này thì đã có ta và sư phụ cháu làm chủ.”
Nhị Bảo ngây ra, suy nghĩ luôn rõ ràng trong đầu hắn lúc này lại rối tinh lên.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Lý chưởng quầy không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gật gật đầu.

Lý chưởng quầy vui vẻ vỗ vỗ vai hắn và nói: “Ngoan, Lý thúc đã biết, cháu bận thì cứ làm việc đi, chuyện khác cháu không cần nhọc lòng.”
Nhị Bảo cứ thế mơ màng hồ đồ ra khỏi dược hành, đến Tam Bảo gọi hắn cũng không nghe thấy.
Cả nhà Đào Tam gia còn đang sầu lo việc hôn sự của đám cháu trai, ai biết lúc này Nguyệt Lão đã sớm xe tơ hồng!
Vào một ngày tháng bảy Đào Tam gia và Trường Phú cõng rau dưa trứng gà tới trấn trên.

Ngoài đưa một ít cho nhà Vương Thuận thì đồ đều bị Phan chưởng quầy của Duyệt Lai Phạn Quán mua hết.
Phan chưởng quầy nhiệt tình đón cha con Đào Tam gia vào trong phòng, lại bày một bàn tiệc rượu khiến Đào Tam gia chẳng hiểu gì cả.

Lúc này chỉ thấy Phan chưởng quầy nói: “Đào đại thúc, chỉ là chút rượu nhạt ngài đừng chê.”
Đào Tam gia nói: “Phan chưởng quầy khách khí rồi, ông mua hết đồ ăn cho nhà chúng ta khiến ta cảm kích còn không hết, làm sao dám nhận chiêu đãi này của ông!”
Phan chưởng quầy cười nói: “Đào đại thúc, kỳ thật ta có việc muốn nhờ!”
“Phàm là việc chúng ta có thể giúp đỡ thì Phan chưởng quầy cứ nói thẳng không sao.

Đại Bảo nhà chúng ta được ông chăm sóc mấy năm nay, phần tình nghĩa này ta nhớ kỹ!” Đào Tam gia là người biết báo đáp ân tình của người khác nên vừa nghe Phan chưởng quầy nói có việc muốn nhờ là ông vội vàng tỏ thái độ.
“Là thế này, ta muốn nhờ Đào đại thúc hỗ trợ hỏi thăm xem trong Đào gia thôn có người đồng ý bán ruộng không.” Phan chưởng quầy nói.
Đào Tam gia nghĩ nghĩ, nói: “Cái này thì quả thật ta không nghe nói tới.


Ông cũng biết chỗ chúng ta xa trấn trên, làm gì có ai tới nơi ấy mà mua đất chứ? Không biết vì sao Phan chưởng quầy lại có tính toán này?”
“Thật không dám giấu giếm, cha mẹ ta đã không còn, đất đai lúc trước bị người trong tộc mưu toan chiếm hết.

Tộc trưởng khinh ta là thiếu niên nên mắt nhắm mắt mở tùy ý để tộc nhân ức hiếp.

Ta không cam lòng nên cùng ông ta lý luận, cuối cùng ông ta tùy tiện tìm lý do trục xuất ta ra khỏi thôn.

Ta ở bên ngoài trà trộn nhiều năm, hiện tại cũng muốn tìm một nơi an hưởng tuổi già.

Nghe Vĩnh Kỳ nói Đào gia thôn xinh đẹp lại phì nhiêu nên ta mới nảy sinh ý tưởng ấy.” Phan chưởng quầy giải thích.
Đây là lần đầu tiên Đào Tam gia nghe Phan chưởng quầy nói về thân thế của mình nên đương nhiên là thông cảm.

Ông không đành lòng nói: “Việc này để ta trở về sẽ hỏi thăm, Đào gia thôn chúng ta người ít đất nhiều, ắt sẽ có những nhà ít lao động muốn bán ruộng.

Chẳng qua ta lo ông là người khác họ dọn tới Đào gia thôn ở không biết tộc trưởng có đồng ý hay không!”
“Cái này thì ông yên tâm, nếu người trong tộc của các ông không thích thì ta có thể xây nhà ở ngoài thôn.

Hơn nữa, rất nhiều việc đều có thể thương lượng.” Phan chưởng quầy nói.
Đào Tam gia nghĩ nghĩ và nói: “Ở cửa thôn của chúng ta có một mảnh núi rừng, vì đất đai cằn cỗi nên vẫn luôn để hoang.

Nếu Phan chưởng quầy nguyện ý thì có thể mua một phần để xây nhà cũng rất thích hợp!”
Phan chưởng quầy cười nói: “Đa tạ Đào đại thúc đã chỉ điểm, còn chuyện mua ruộng thì phải nhờ thúc hỗ trợ.

Ruộng ở thôn bên cũng được, nếu có tin tức thì phiền thúc mang cho ta cái tin, việc tiếp theo ta sẽ tự xử lý.”
Đào Tam gia gật đầu thế là Phan chưởng quầy càng vui vẻ nhiệt tình rót rượu rồi gắp đồ ăn chiêu đãi hai cha con cực kỳ chu đáo..

Bình Luận (0)
Comment