Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 140


Gà vừa gáy sáng Lý thị đã tỉnh.

Càng lớn tuổi thì càng ngủ ít, Lý thị vừa tỉnh Đào Tam gia đã nói: “Ngủ thêm một lát đi, để bọn nhỏ ngủ thêm một chút nữa!”
Lý thị lại làm như không nghe thấy, vẫn duỗi tay cầm áo bông mặc vào, vừa mặc vừa nói: “Ta dậy cũng không làm phiền tụi nó làm gì, tụi nó muốn ngủ tới khi nào thì ngủ.

Ông không cần nhọc lòng, chẳng qua người nhà mẹ đẻ của mấy đứa cháu dâu và thân thích còn đang đợi, sáng nay phải làm bữa cơm tiễn khách, không thể qua loa được!”
“Còn đồ thừa của tiệc, bà làm thêm mấy món nữa là hoàn toàn đủ làm cơm tiễn khách!” Đào Tam gia cũng đứng dậy bắt đầu mặc áo bông, “Aizzz, ta cũng dậy thôi, ngủ không được còn cố nằm đúng là không tốt!”
“Ông quét hết hai nhà cũ và mới đi, tối qua muộn quá chưa kịp dọn dẹp!” Lý thị dặn.
“Biết rồi! Bà bận việc của bà đi!” Đào Tam gia vừa đi giày vừa nói.
“Bận cái gì mà bận! Chăn còn chưa gấp đây này! Nếu để khách nhìn thấy thì lại mang tiếng lôi thôi!” Lý thị kéo kéo áo ngoài rồi đi tới gấp chăn đặt ở một bên giường.
Lúc sau bà vào bếp mở lồng hấp ra xem thức ăn còn thừa rồi tính toán số người trong nhà.

Trong lòng hiểu rõ rồi bà mới bắt đầu dọn dẹp rau dưa.

Lúc này Lưu thị và Trương thị cũng tới.

Lưu thị đi múc nước rửa mặt nhưng Lý thị thấy thế thì nói: “Vợ Trường Phú, con đun ít nước ấm để rửa mặt đi, tháng chạp mà bị đông lạnh thì không tốt!”
Lưu thị đáp vâng rồi đi nhóm lửa, Trương thị thì nói: “Tháng chạp năm nay lạnh quá, tai con đông lạnh thành mấy cái kén rồi!”
“Chắc sắp có tuyết rơi, mấy ngày này gió thổi rét căm căm, đâm vào mặt như châm kim!” Lưu thị cũng đồng tình.
Lý thị thì vừa nhặt rau vừa nói: “Có tuyết thì tốt, làm cho đám sâu chết một ít đi, như thế thu hoạch năm sau mới tốt!”
Lưu thị cười: “Nương, con cũng nhóm lửa để chưng lồng hấp nhé, mấy người họ hàng đã dậy rồi thì phải.


Có lẽ bọn họ muốn ăn sớm về sớm, đường lên trấn trên cũng không gần!”
“Vậy chúng ta ăn sớm đi!” Lý thị đồng ý ngay.
“Nương, đám Đại Bảo hẳn là dậy muộn, chờ tụi nó dậy rồi kính trà sau nhé! Bao lì xì cho bọn nhỏ ngài đã chuẩn bị rồi đúng không?!” Lưu thị hỏi.
“Tối hôm qua ta đã chuẩn bị xong rồi.

Nhà ta mới xây nhà mới cũng chưa tiết kiệm được nhiều lại phải làm tiệc cưới cho ba đứa nó nên tiền còn thừa không nhiều.

Ta và cha mấy đứa đã bàn và quyết định chỉ cần thể hiện tấm lòng là được!” Lý thị đáp.
“Vâng, đều nghe nương!” Lưu thị đáp lời và nói với Trương thị: “Mẹ Nhị Bảo, nước nóng rồi đó, muội múc nước rửa mặt đi, ta lại đun thêm một chút, khách đều phải có nước ấm mới được!”
Trương thị đáp vâng rồi múc nước ra, nhân lúc nước còn ấm nàng ta rửa mặt rồi đổi cho Lý thị đi rửa mặt.
Ở Ân gia bên này Nữu Nữu lạ giường nên không ngủ ngon.

Mãi khuya đêm qua nàng mới ngủ nhưng sáng sớm đã tỉnh.

Nghe tiếng gà gáy nàng mau chóng mặc quần áo và nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Ngọc Nhi vẫn ngủ ngon thế là nàng cũng không đánh thức con bé mà nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Ân gia ở nơi cao, đứng trong sân có thể rõ ràng cảm nhận gió núi thổi tới.

Nữu Nữu vừa ra khỏi phòng đã lập tức rùng mình một cái.

Sau đó nàng thấy một bóng người đang luyện quyền trong sân thì thử gọi: “Ân ca ca?”
Ân Tu Trúc dừng lại, xoa xoa mồ hôi trên trán và nói: “Nữu Nữu cô nương dậy sớm thế!”
“Ân ca ca còn dậy sớm hơn!” Nữu Nữu hỏi, “Huynh đang luyện quyền ư?”

“Đúng vậy, khi ta còn nhỏ thân thể không tốt nên ông nội mời cho ta một vị sư phụ dạy võ.

Ông ấy truyền cho ta mấy bộ quyền pháp, ngày thường luyện có thể cường thân kiện thể!” Ân Tu Trúc đáp.
“Ta có thể học không?” Nữu Nữu cảm thấy vô cùng hứng thú.
Ân Tu Trúc cười cười: “Bộ quyền ta vừa mới đánh quá mạnh mẽ, không hợp với cô nương gia.

Nếu cô nương muốn học thì ta có thể dạy một bộ nhu quyền!”
“Nhu quyền hả? Nghe không có khí thế gì cả! Lúc gặp sơn phỉ có đánh được không?” Nữu Nữu hỏi.
Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi và cười nói: “Có thể chạy trốn được!”
Nữu Nữu cũng bật cười: “Có thể chạy cũng không tồi rồi! Về sau có thời gian Ân ca ca nhớ dạy ta nhé.

Trong nhà có nhiều khách lắm, ta phải về nhà hỗ trợ đã.

Nếu tứ ca và Ngũ Bảo dậy thì huynh bảo bọn họ chờ Tiểu Ngọc Nhi rồi cùng về nhé.”
“Được, để ta đưa cô nương xuống núi!” Ân Tu Trúc nói xong thì bước ra khỏi sân, Nữu Nữu cũng đuổi theo.

Tổng cộng 83 bậc đá, cả quãng đường hai người không nói gì, chỉ có lúc tới bậc cuối Ân Tu Trúc mới nói: “Trời vẫn còn tối, Nữu Nữu cô nương đi chậm một chút, ta sẽ đứng ở đây, chờ cô nương vào nhà rồi ta sẽ đi vào.”
Nữu Nữu vâng một tiếng rồi không quay đầu lại mà chậm rãi đi về phía trước.

Tới cửa nhà nàng đẩy cửa ra rồi hơi thoáng nhìn về phía sau nhưng tối quá chẳng thấy gì.
Khách lục tục thức dậy vì thế Nữu Nữu trở về vừa lúc giúp mang nước ấm cho họ còn Lý thị, Lưu thị và Trương thị thì vội vàng chuẩn bị cơm tiễn khách.
Tới khi trời sáng hai gian nhà chính đã bày xong bàn ghế, thức ăn được hâm nóng bưng lên lần lượt.


Đào Tam gia rót đầy bầu rượu, lau sạch chén rượu, sắp xếp bát đũa chờ đồ ăn bưng lên là bắt đầu mời khách ngồi vào chỗ.
Phan chưởng quầy rời khỏi nhà nhiều năm trước vì thế người đưa thân chủ yếu là người quen ở trấn trên.

Lý chưởng quầy là người sinh ra lớn lên ở trấn trên nên người đưa thân chủ yếu là họ hàng.

Những người này ở nhà Đào Tam gia một đêm, tới sáng nay đều phải vội vã trở về.

Lúc này thấy Đào Tam gia chuẩn bị cơm sớm thì ai cũng vừa lòng.

Mọi người ngồi xuống ăn xong là cáo từ Đào Tam gia và Lý thị!
Đào Tam gia tiễn bọn họ tới tận cửa thôn, mãi tới khi không thấy bóng người nữa mới về nhà.

Lý thị nhanh chóng tìm quần áo mới cho ông thay, nói là lát nữa mấy đôi vợ chồng trẻ sẽ tới kính trà.

Đào Tam gia nghe thế thì cười tủm tỉm thay quần áo rồi ngồi ở nhà chính chờ.

Hai vợ chồng Trường Phú và Trường Quý cũng đổi quần áo thể diện đi tới, Lý thị chia bao lì xì cho con dâu và cười nói: “Lần đầu hai đứa uống trà của con dâu, phải cầm chắc đó!”
Lưu thị hé miệng cười nói: “Nương, lúc nào rồi ngài còn ghẹo tụi con!”
Trương thị nhéo nhéo bao lì xì và nói: “Nương vừa nói thế thì tay con đúng là hơi run thật!”
Lý thị trợn trắng mắt: “Đừng có mất mặt trước con dâu đó!”
Trương thị cười hì hì: “Con chỉ nói thế thôi, nương tin làm gì!”
Trường Phú và Trường Quý tầm 40 tuổi, hiện tại làm bố chồng cũng là bình thường, ở Đào gia thôn này không phải chuyện lạ.
Lúc này Tứ Bảo mang theo Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo vào nhà rồi phân ra đứng bên cạnh cha mẹ mình chờ cô dâu mới tới kính trà.
Còn ở tân phòng bên này Đại Bảo và Nhị Bảo đã dậy.


Nữu Nữu đưa nước ấm cho anh trai và chị dâu xong lại tới bên ngoài tân phòng của Tam Bảo và bám vào cửa nghe ngóng.

Nàng không thấy có động tĩnh gì, hẳn hai người này còn đang ngủ! Nếu là Lý thị, Lưu thị hay bất kỳ ai khác tới thì sẽ chỉ cười một cái và không quấy rầy.

Nhưng hôm nay là Nữu Nữu, nàng không nghĩ nhiều mà chỉ vô tư gọi anh trai với chị dâu dậy.
Ân Thanh Lan tỉnh lại thì đẩy đẩy Tam Bảo đang ôm chặt lấy mình và nhỏ giọng nói: “Mau dậy thôi, Nữu Nữu đứng ngoài gọi kia kìa!”
Tam Bảo vẫn tức nên tay siết chặt một chút khiến Ân Thanh Lan bị đau.

Nàng ta nhéo eo hắn mắng: “Chàng đáp một tiếng đi, đỡ cho Nữu Nữu cứ gọi mãi!”
“Nghe thấy rồi!” Tam Bảo gào lên với ngoài cửa sau đó lại vùi đầu vào ngực vợ ngủ tiếp.
Ân Thanh Lan lại nhéo hắn mấy cái, vô cùng gấp gáp: “Nữu Nữu nói đại ca và nhị ca đều đã dậy rồi, chỉ còn mỗi chúng ta thôi, mau dậy đi!”
Tam Bảo oán giận: “Con gà chết tiệt, gáy sớm thế làm gì, hại ta ngủ không được yên!”
Ân Thanh Lan cười nói: “Gà có trêu chọc chàng gì đâu, muốn trách thì trách chàng ấy!”
Tam Bảo nhìn chằm chằm vợ rồi cười nói: “Trách nàng ấy!”
Ân Thanh Lan hà hơi vào tay rồi chuẩn xác cào dưới nách hắn.

Tam Bảo bị cào thì lập tức rụt cả người lại.
“Có dậy không hả?” Ân Thanh Lan cười hỏi.
“Dậy! Dậy!” Tam Bảo vội vàng cầm áo trong mặc lên người và cắn răng oán giận: “Hừ, nhất định là Nữu Nữu nói cho nàng điểm yếu của ta!”
Ân Thanh Lan vừa mặc áo vừa đắc ý cười nói: “Hừ! Về sau chàng lo mà canh chừng cẩn thận ta lại cào cho một cái!”
Tam Bảo thấy vợ nói cười duyên dáng thì đột nhiên thò qua hôn một cái lên má lúm đồng tiền của vợ khiến Ân Thanh Lan xấu hổ mắng um lên!
Nữu Nữu bưng nước ấm tới thì đứng ở ngoài cửa gào, Tam Bảo nghe thấy thì cũng oán giận: “Thật là sợ muội quá đó!” sau đó hắn đi ra mở cửa.
Nữu Nữu buông ấm nước và nói: “Đuôi heo nhà ta mỗi năm đều bị huynh ăn hết thế nên chuyện gì huynh cũng đi sau cùng!”
Tam Bảo trợn mắt không phục còn Nữu Nữu thì hừ một tiếng và đi ra cửa..

Bình Luận (0)
Comment